Mở đầu cho một câu chuyệnÁng mây đầu tiên : Quá khứBầu trời trong xanh đến khó tả, gió thổi từng đợt mát lạnh. Ở một khoảng sân nhỏ ven đường, chốc chốc lại vang lên tiếng cười đùa tinh nghịch của hai đứa trẻ trong sáng, ngây thơ…_ Hi hi, lêu lêu anh Nhân, anh không bắt được Di đâu, hi hi !!!_ Ha ha, cứ đợi đấy, anh tới đây yaaaaa …!!Hi hi ha ha … Trên chiếc ghế đá nhỏ ở gần đó có một người đàn ông đang nhìn hai đứa trẻ. Ông bất giác nở một nụ cười – hạnh phúc._ Thiên Di, em đừng chạy qua đó, nguy hiểm lắm ! – Đứa bé trai thảng thốt hét lên khi nhìn thấy ở đằng sau, một chiếc xe chở hàng đang lao về phía bé gái với một tốc độ kinh hoàng.“Bin … bin … bin …”_ Hai đứa, cẩn thận !! – người đàn ông trung niên lao ra và ôm chầm đứa bé gái vào lòng.Két….t….t….Rầm !! Kịch …Tít …tít …tít …Ông ta nằm đó – nằm bất động trên vũng máu đỏ. Không gian lúc bấy giờ yên tĩnh đến sợ hãi. Đứa bé gái lồm cồm ngồi dậy ngây thơ lay lay tay ông._ Ba … ba ơi !!_ Thiên Di ngoan, ba thương con nhiều lắm … phải luôn …thật vui vẻ …con nhé ! … Hải Nhân … con … hãy nhớ … chăm … sóc và bảo vệ cho … Thiên Di … hộ ta !!!Bàn tay ông buông lơi một cách vô thức, gương mặt tái nhợt nở một nụ cười. Phải chăng đó là nụ cười hạnh phúc ?_ Ba ơi … ba … _ Bác ơi …Bầu trời buổi chiều tĩnh mịch đến lạ thường, nó mang một màu cam sẫm như chứa đựng một nỗi buồn man mác. Điều đó … làm sao hai đứa trẻ ngây thơ hiểu được ! -----------------------------------------Một tuần sau. _ Mẹ ơi ! Ba đi đâu lâu quá vậy ?? - Đứa trẻ nhỏ kéo vạt áo của mẹ nó hỏi với chất giọng ngây thơ .Bà ngồi xuống ôm chầm lấy con mình, cố kìm nén nỗi đau :_ Thiên Di ngoan, ba con …đang ở ..thiên đường con ạ ! Ở đó … có rất nhiều người tốt, ba con chắc chắn sẽ rất vui ! _ Ba có ghét Thiên Di không mẹ ?? – đứa bé gái lại tiếp tục hỏi. Cái chất giọng ngây ngô, trong vắt vang lên.Bà âu yếm nhìn con mình _ Không đâu, ba thương Thiên Di nhất mà … vì thế, Thiên Di phải luôn vui vẻ để ba vui theo, biết không ? _ Dạ , Thiên Di biết rồi ! Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua, gió mang tình yêu của một người cha gửi đến con gái mình, gió mang tình yêu của một người chồng gửi đến người vợ thân yêu. Nhưng, có ai biết được ? Vì nó chỉ là gió mà thôi !! Một tháng sau tang lễ của ông, mọi việc vẫn như thường ngày. Nhưng có điều đứa trẻ ấy, đã thiếu vắng tình thương của cha …._ Anh phải đi rồi !! - Đứa bé trai đưa đôi mắt buồn bã nhìn đứa bé gái – Gia đình anh phải chuyển đi vì chuyện làm ăn của ba mẹ !_ Thiên Di sẽ nhớ anh lắm ! – đứa bé gái giọng nghẹn ngào, chực khóc._ Anh cũng vậy ! Sau này, dù Thiên Di có ở đâu, nhất định anh sẽ tìm được em mà. Thiên Di ngoan, đừng khóc, anh hứa đấy ! _ Vậy thì anh ngoác tay đi ! _ Ừ , ngoác tay !Trong hoàng hôn, có hai đứa trẻ ngoắc tay nhau. Một lời hứa bắt đầu !!!Áng mây thứ 2 : Niềm mơ ước bấy lâuThe forst piece of musid walk !Mười bốn năm sau.Ánh nắng chói chang soi rọi vào bên trong căn phòng nhỏ. Bên ngoài người đi lại ngày càng đông , không khí ồn ào nơi phố thị chính thức bắt đầu . Những chuyện mà thường ngày những người trên phố phải làm , thật đều đặn , họ không bao giờ cho phép mình dừng lại dù có mệt mỏi hay tuyệt vọng … Phía xa , gần một khoảnh sân nhỏ , từng cây hoa dại rung rinh trong nắng , trên lá vẫn còn vướng lại vài hạt sương ban tối . Một căn nhà nhỏ cạnh khoảnh sân …._Thiên Di, con có chịu dậy chưa hả ? Con quên hôm nay là ngày gì rồi à ? Dậy mau đi !!!Với tay lấy cái gối , Thiên Di bịt tai lại và nói giọng ngáy ngủ _ Một chút nữa thôi mà mẹ ! _Con định không đi thi à ? Giọng nói “ ngọt ngào ” của mẹ Thiên Di cứ vang âm ĩ làm nó không sao nướng được .Khoan đã !Thi ?Thi ?Thi ư ? Chết rồi ! Hôm nay là ngày mình thi vào lớp 10 mà.Tung cái mền êm ái ra, Thiên Di “phi” ngay vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân chỉ với vận tốc ánh sáng. Thay “xiêm y” xong, nó chào mẹ một tiếng rồi leo vọt lên chiếc xe đạp yêu dấu và “tăng tốc” tới trường THPT Quang Tuyến – ngôi trường mà Thiên Di muốn vào nhất vì đó là nơi có một phòng tranh trên cả tuyệt vời – điều mà nó thích nhất – xem tranh và vẽ !!Két … Tiếng thắng xe chói tai vang lên. Thiên Di đem xe gửi vào bãi rồi chạy ra xem sơ đồ phòng thi.À…ừm…Để coi mình thi phòng mấy nhỉ ? Đúng rồi, phòng 10. Nhìn qua 1 lượt phòng thi, cuối cùng cũng nhìn thấy số 10 “to đùng” mà mình tìm muôn lòi con mắt trên tấm sơ đồ. Nó lẩm nhẩm trong miệng : Từ đây ….đi tới đó …lên cầu thang ….rồi đi …_ Ui da … Vì cái tội vừa đi vừa nhìn trên ‘trời’ nên Thiên Di đã va phải một người “nhà trời”_ Em không sao chứ ? Một giọng trầm trầm vang lên. Cái giọng đó nỡ lòng nào mà lại đi thu hút sự tò mò của Thiên Di chứ. Nó ngước đầu lên nhìn, trước mặt là một người lịch lãm, trang nhã, mái tóc màu nâu …đẹp trai thì khỏi phải nói rồi ! Người này là học sinh à ? _ Chào thầy Vinh ạ ! Ầm ! Nghe như sét đánh bên tai. Là thầy giáo sao ? Còn trẻ vậy mà … Thiên Di “thất vọng” đứng lên phủi bụi trên áo. Thầy ấy mỉm cười chào cái bạn khi nãy rồi quay sang nó , hỏi bằng giọng ần cần :_ Em không sao chứ ? _ Dạ, không sao ạ ! – Thiên Di mím môi, cố bật ra từng chữ cái sao cho khỏi lắp bắp. _ Em đang tìm phòng thi à ? Tôi giúp được gì không ? – thầy mỉm cười hỏi Thiên Di. _ Dạ, không … à, mà thật ra là có, phòng 10 nằm ở đâu vậy thầy ?_ Phòng 10 ? Ở đằng kia !Thầy Vinh chỉ tay về hướng ngược lại với hướng nó đi. Đưa mắt nhìn theo tay thầy ấy , Thiên Di đau khổ biết nhườn nào khi biết : Nãy giờ mình đi nhầm hướng._ Cám ơn thầy nhiều lắm ! – Làm bộ mặt vui vẻ , Thiên Di nói với thầy ấy xong rồi bước đi .Nét mặt và cử chỉ của nó đã làm cho thầy y tế – Đơn Dịu Vinh nhoẻn miệng cười . Nhìn theo bóng nó , không hiểu sao thầy Vinh lại nhớ đến một chuyện . Anh ta khẽ lắc đầu xua đi câu chuyện ấy và bước thẳng tới phòng Hiệu trưởng Lâm – Người chủ của trường Quang Tuyến . Cạch ! _ Chào Hiệu trưởng ! Một người trung niên đang cậm cụi viết liền dừng hẳn lại khi nghe tiếng thầy Vinh . Ông ta nhoẻn miệng cười _ Lại một năm học mới nữa . Cậu vẫn khỏe chứ ? _ Tôi vẫn vậy . Còn thầy . Việc của tổ chức sao rồi . _ Hô hô , tổ chức ? Đối với ta bây giờ , cái tổ chức ấy ta không quan tâm . Nghe nói có một người đang tạm thời đãm nhiệm chức vụ chủ cho tới khi tìm và giết được ….Bỗng nhiên ông im lặng , trong lòng ánh lên một nỗi sợ vô hình . Thấy được điều đó , thầy Vinh bèn lên tiếng :_ Tôi hiểu thầy mà , bao nhiêu năm làm việc trong tổ chức cùng thầy với nhiệm vụ hậu duệ , cận kề bên thầy , dư sức để tôi biết thầy đang nghĩ gì ?Ông ngước lên , mặt dãn ra , nét lo sợ ban nãy dần nặng nề hơn . Ông cười chua xót :_ Ta đã làm trái với quy luật của tổ chức . Nhưng …cũng đáng , vì bảo vệ đứa con gái yêu quý ấy . Không biết bây giờ nó đang ở đâu ? Ta thật sự rất nhớ nó ._ Ông an tâm . Năm đó , ông đã tạo hồ sơ giả cho cô ấy . Tôi nghĩ chắc giờ mẹ con họ đang rất an toàn . Thu gom lại đóng giấy trên bàn , Hiệu trưởng Lâm thở phào một cái rồi miên man nhìn ra khung cửa sổ ._Mong là vậy . --------------------Leo từng bước nặng nề lên thang lầu mà trong đầu Thiên Di sôi sùng sục cái ý định …phá hủy ngôi trường . Nó sẽ khuân nguyên tấn bom nguyên tử ( trong mơ ) để xóa sổ ngôi trường . Cái trường chết bầm này, ỷ giàu có rồi xây cho cao vào, báo hại học sinh như tụi nó phài “tập thể dục” .---------------------------------------_ Lữ Thiên Di ! Xì xầm …xì xầm _ Lữ Thiên Di ! _ TÔI NHẮC LẠI: LỮ THIÊN DI CÓ MẶT KHÔNG ?? Ha …hộc hộc hộc !!_ Dạ, em đây ạ ! Thiên Di thở hỗn hễn nói với bà la sát mới kêu tên mình . Bà ta nhìn nó với cặp mắt “rực lửa” : _ Đi thi mà còn tới trễ, em vào chỗ mau lên !! Thiên Di lê bước chân nặng trĩu ngồi vào chỗ của mình . Một ngôi trường sang trọng thế này , Thiên Di không mong có được nhiều bạn , sở dĩ , nó quyết định thi vào trường này là do nó thích phòng tranh trong trường . Tuy chưa đặt chân đến đó nhưng Thiên Di có nghe qua một vài người nhắc đến rồi tấm tắc ngợi khen .Buổi thi kết thúc , Thiên Di về nhà với tâm trạng hưng phấn mặc dù làm bài chưa tốt cho lắm . Vài ngày sau , có giấy báo nhập học . Nó mừng khôn nguôi khi biết mình đậu , nó cứ tủm tỉm cười suốt làm mẹ cũng vui lây]Áng mây thứ 3 : Ngày đầu bước vào cuộc sống trong trườngHeaven is gradually opensCái váy màu xanh dương không quá ngắn , chiếc áo trắng được viền xanh ở tay áo và cái nơ cũng màu xanh nốt , nhìn bộ đồ đáng yêu vô cùng !!! Chiếc ba-lô hồng nhạt được khoác lên vai Thiên Di…Hôm nay là ngày đầu nó nhận lớp !!Soi lại mình trong gương lần cuối ! Cũng tạm được …. Nhưng mặc váy …thấy sao sao ấy ….. nó không wen tí nào !!! Bước ra khỏi phòng với gương mặt hớn hở , Thiên Di chào mẹ và dắt xe ra cổng .. Gió miên man luồn vào kẽ tóc , cảm giác thật dễ chịu ! ---- Tại sân bay quốc tế :_ Chào mừng cậu trở về , cậu Dương . Lão gia đã cho chuẩn bị mọi thứ . Cậu có thể nhập học ngay hôm nay . _ Tôi biết rồi ! Trong khung cảnh chật nức người , nổi bật lên hình ảnh một con người lịch lãm , gương mặt của người bước vào xe cuốn hút mọi ánh nhìn .----Đứng trước cổng trường THPT Quang Tuyến – dù là lần thứ 2 – nhưng Thiên Di vẫn thấy rất hồi hợp . Dắt xe vào bãi gửi , nó (lại) phải ra xem sơ đồ … Mình học lớp 10A1 !! Đi theo hướng mà mình nghĩ là đúng , Thiên Di đưa mắt tìm chữ 10A1 nhưng vẫn chưa thấy ! _ Ui …Lại cái tội đi mà lo ‘’ngó trời ngó đất’’ nên nó (lại) đâm sầm vào một người …_ Em không sao chứ ? Sao giọng nói quen thế nhỉ ? Theo sự mách bảo của trực giác Thiên Di ngước đầu lên nhìn ._ Là em à ? Hai chúng ta có duyên nhỉ ? Em họclớp nào thế ? _ Dạ , 10A1 .Là người hôm đi thi mình tông phải đây mà , tưởng ai …_ 10A1 ? Hướng kia kìa . Sao em cứ hay đi nhầm hướng thế nhỉ ? _ Dạ …hướng kia ạ ? – Nó mở to mắt hết sức có thể Ôi trời ! Mình không có khiếu xác định phương hướng hay sao ấy !! _ Em dễ thương thật ! Nếu có rãnh , em ghé vào phòng y tế chơi nhé ! – Thầy Vinh nhoẻn miệng cười_ Dạ ? Thầy làm ở phòng y tế sao ? _ Ừ , thầy là giáo viên y tế của trường . Cũng trễ rồi đó , em tới lớp mau đi ! _ Dạ , cám ơn thầy ạ ! Nếu rảnh , em sẽ đến !! Chào thầy ấy xong , Thiên Di lại chạy “maratong” tới lớp 10A1 .