Đèn đuốc trong quán bar sáng rực rỡ, ở giữa sàn nhảy có một bóng người tựa như giao long*, mỗi một ánh mắt và động tác đều làm mọi người reo hò thét chói tai.
(có tên khác là thuồng luồng, gg để biết thêm chi tiết)
Áo khoác của Hạ Kiến Vi bị anh tiện tay cởi ra, khi anh bắt đầu cởi áo len màu đen bên trong ra thì trong phòng vang lên tiếng thét chói tai và tiếng huýt sáo của cả trai lẫn gái.
Có người chính là như vậy, mỗi giơ tay nhấc chân đều toả hào quang, ngay cả cởi quần áo cũng đẹp mắt hơn người khác mấy phần.
Hạ Kiến Vi nâng tay lên, bên hông ẩn hiện ra một đoạn làn da màu lúa mạch, dưới ánh đèn ái muội có thể lờ mờ nhìn thấy đường cong cơ bắp mượt mà.
Xung quanh có không ít người đã phải nuốt nước bọt như thể thấy khát nước vì làn da này, mà ngay sau đó người khiến bọn họ thèm nhỏ dãi đã nhảy múa buông thả theo điệu nhạc trên sàn nhảy.
Động tác của anh vô cùng mạnh mẽ, mặc dù động tác quyến rũ nhưng lại không hề nữ tính, Hạ Kiến Vi bỗng nhiên kéo một cái ghế qua ngồi lên trên, tựa như một vị hoàng tử bễ nghễ chúng sinh.
"A —— tôi thật muốn bị anh ấy giẫm một phát!"
Lục Tri ngây người nhìn Hạ Kiến Vi như một con bướm đang vỗ cánh, tất cả mọi người đều say mê anh, bao gồm cả bản thân cậu.
Cậu nghe thấy có người nói muốn bị Hạ Kiến Vi giẫm đạp, muốn bị Hạ Kiến Vi nhục mạ, nhưng chỉ có cậu, vào khoảnh khắc này ngay tại đây muốn đè Hạ Kiến Vi lên ghế điên cuồng xâm phạm anh.
Tiếng nhạc mạnh mẽ làm Lục Tri đột nhiên hồi phục lại tinh thần, cậu hoảng sợ che miệng mình lại, tai cậu đỏ ửng lên không ngờ, cậu thật sự điên rồi mới có ý nghĩ như vậy.
Lục Tri lắc đầu, ném cái suy nghĩ kinh khủng này ra ngoài, bỗng nhiên có một bóng người sáp lại gần, Lục Tri còn chưa kịp phản ứng thì người nọ đã nhảy múa quanh người cậu.
Ánh mắt Hạ Kiến Vi nghiêm túc mà chuyên chú nhìn cậu, chỉ nhìn cậu, cứ như thể Lục Tri là người duy nhất trong cả thế giới của anh.
Anh nhảy múa nhiệt tình, uốn éo thân thể mềm dẻo đến khó tin của mình.
Thật ra Hạ Kiến Vi vẫn chưa thật sự dán lên người Lục Tri, nhưng Lục Tri lại cảm giác như mình bị lửa thiêu đốt, lưng cậu vậy mà lại bị mồ hôi thấm ướt đẫm.
Hạ Kiến Vi bất ngờ giơ tay nắm lấy cà vạt của cậu, kéo cậu về phía trước, Lục Tri loạng choạng suýt chút nữa thì ngã lên người Hạ Kiến Vi.
Cũng may là cậu đã giữ vững người, nhưng dù thế thì khoảng cách giữa hai người cũng đủ gần, gần đến mức làm những người phía sau hiểu lầm hai người họ hôn nhau.
Bầu không khí trong quán bar trong nháy mắt bùng cháy đến đỉnh điểm, thậm chí có người còn kích động kéo người bên cạnh qua hôn xuống.
Hạ Kiến Vi nở một nụ cười mê người, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt Lục Tri, Lục Tri tưởng rằng Hạ Kiến Vi sẽ hôn cậu, nhưng không phải, anh như liễu rủ mơn trớn mặt nước, làm gợi lên những gợn sóng lăn tăn rồi lại phất tay áo rời đi, che giấu việc mình làm và cả tên gọi*.
(xuất phát từ câu "Thâm tàng thân dữ danh" trong tác phẩm Hiệp khách hành của Lý Bạch)
Tay Hạ Kiến Vi trượt từ trên má cậu xuống, ngón tay mảnh khảnh lướt qua yết hầu còn đang phát triển của cậu, đến cần cổ thon dài, giống như đang vẽ tranh, phác họa ra đường cong trên cổ cậu, cuối cùng là móc lấy chiếc cà vạt lỏng lẻo trên cổ Lục Tri, ngón trỏ hơi dùng sức kéo nó xuống, và chiếc cà vạt dùng làm trang sức kia đã bị Hạ Kiến Vi tháo ra.
Hạ Kiến Vi nhướng hàng mày dài với cậu, lộ ra một nụ cười xấu xa, Lục Tri chỉ có thể nhìn anh như bị đông cứng, không thể làm bất kỳ phản ứng nào khác.
Sau đó chỉ thấy Hạ Kiến Vi bịt kín mắt mình bằng chiếc cà vạt đã gỡ từ trên cổ cậu xuống, sau đó thắt lại.
Hành động này của anh làm xung quanh liên tục vang lên tiếng thét chói tai, thậm chí có người còn muốn tiến lên đó vuốt ve anh, hôn môi anh, mời anh xuân phong nhất độ*.
(là quần nhau trên giường í)
Hạ Kiến Vi như một con rắn nước len lỏi khỏi những người này, trên đỉnh đầu là ánh đèn lập lòe, bên tai là âm nhạc xập xình, xung quanh là đám người xa lạ, nhưng Hạ Kiến Vi lại hoàn toàn không khϊế͙p͙ sợ, anh như một vật sáng của tự nhiên, khiến ánh mắt của những người ở đây đều dính chặt trên người anh.
......
Lục Tri bước ra khỏi quán bar thì bị gió lạnh ập đến chui vào trong cổ.
"Lục Tri, bên này."
Lục Tri nghe thấy thì ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đi ra từ chỗ tối, đó là Hạ Kiến Vi, tóc anh hơi lộn xộn, nhưng quần áo lại mặc chỉnh tề, trong tay còn có một chiếc xe đạp.
Lục Tri hơi khó có thể hình dung tâm trạng hiện tại của mình khi thấy Hạ Kiến Vi, cậu còn chưa lấy lại tinh thần từ trong khϊế͙p͙ sợ vừa rồi thì lại gặp được anh.
Mặt cậu không có biểu cảm gì, chỉ lãnh đạm chào hỏi Hạ Kiến Vi, "Chú Hạ ạ."
"Ừm, đi thôi, tôi đưa em về." Giọng điệu của Hạ Kiến Vi bình thường như không nhìn thấy sự lạnh nhạt của cậu.
Lục Tri nhìn chiếc xe đạp trong tay anh, "Đi xe đạp ạ?"
"Ừ, mượn của nhân viên quán bar, tôi có uống rượu nên không thể lái xe được." Hạ Kiến Vi sải chân dài qua ngồi lên trên yên xe.
"Lên đi."
Lục Tri đứng tại chỗ không nhúc nhích, "Xe đạp cũng coi như là say rượu lái xe."
Hai người bốn mắt nhìn nhau trong gió lạnh, cuối cùng vẫn là Lục Tri thở dài, "Để tôi đi."
Lục Tri đưa cặp sách cho Hạ Kiến Vi rồi nhận lấy chiếc xe đạp, Hạ Kiến Vi ôm cặp của cậu, không hề khách khí ngồi xuống yên sau, sau đó vươn tay vòng lấy eo Lục Tri.
Lục Tri cứng đờ một chút, "Ngồi vững chưa?"
"Rồi, đi thôi." Dường như tâm trạng của Hạ Kiến Vi rất tốt.
Lục Tri đạp rất vững vàng, ánh đèn xung quanh lờ mờ, ánh trăng trên trời đêm và những ngôi sao đều rất u ám, trên đường thỉnh thoảng có một chiếc ô tô bật đèn chói mắt vụt qua, cơn gió lạnh lẽo thổi lướt qua mặt, thổi tan đi sự mỏi mệt cả ngày và cơn buồn ngủ của người ta.
Hạ Kiến Vi lại cảm thấy hơi buồn ngủ, anh dựa đầu lên lưng Lục Tri, nhắm hai mắt lại.
Lục Tri cảm nhận được tay Hạ Kiến Vi vòng trên eo cậu, đầu dựa lên lưng cậu, tâm tư của cậu như mây trên trời, càng trôi càng xa.
Lúc sắp đến nhà Lục Tri Hạ Kiến Vi mới giật mình tỉnh dậy.
Vậy mà anh lại thật sự ngồi trên yên sau xe đạp ngủ một giấc.
"Xin lỗi, tôi ngủ quên mất." Mấy ngày nay Hạ Kiến Vi luôn không thể yên giấc vì bệnh tình của ông nội, nếu không thì cũng không đến mức ngủ quên trên yên sau xe đạp, may mà kỹ thuật đạp xe của Lục Tri tốt nên anh mới không ngã khỏi xe.
Lục Tri lắc đầu, tỏ vẻ không để bụng, "Không sao ạ, ngủ ngon."
Hạ Kiến Vi nhận lấy xe đạp từ tay Lục Tri, "Ừm, ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm một chút."
Lục Tri đi lên trước vài bước, rồi lại bỗng nhiên quay đầu, đèn đường mờ tối rọi lên người cậu, làm Hạ Kiến Vi hơi không nhìn rõ vẻ mặt của cậu.
"Có chuyện gì sao?"
Hạ Kiến Vi cong khóe môi ân cần hỏi, tựa như một trưởng bối bình thường đến không thể bình thường hơn.
Lục Tri sửng sốt một chút, lắc đầu, "Không có ạ, chú ý an toàn."
"Được, cảm ơn em." Hạ Kiến Vi đỡ xe đạp, một bàn tay đút trong túi, cười tủm tỉm nhìn cậu.
Lục Tri cảm giác tim mình đập lỡ một nhịp, cậu làm như không có việc gì đi lên lầu, mãi cho đến khi trở về phòng nhìn xuống, quả nhiên lần nào Hạ Kiến Vi cũng nhất định phải chờ đến lúc cậu bật đèn rồi mới rời đi.
Một chàng trai như cậu đâu cần phải cẩn thận chu đáo như vậy, nhưng Lục Tri lại không có cách nào từ chối sự dịu dàng tỉ mỉ này.
......
Lục Thâm nhìn mình trong gương, có chút khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt.
Hôm nay là ngày y đồng ý dẫn bạn trai đi gặp Chương Cư Bạch, mặc dù Hạ Kiến Vi đã đồng ý giúp y chuyện này, nhưng Lục Thâm vẫn không nhịn được căng thẳng.
Chương Cư Bạch trong mắt y chính là một con rắn độc, y sợ bị cắn.
"Ba, ba muốn ra ngoài ạ?" Lục Tri liếc nhìn Lục Thâm đứng trước gương cả buổi.
Lục Thâm gật đầu, "Ừm, có chút việc."
Lục Tri thuận miệng nhắc tới, "Với chú Hạ?"
Lục Thâm cười nhẹ "Ừ."
Lục Tri bỗng nhiên đi tới tháo chiếc gọng kính đen lớn của Lục Thâm xuống, thay y chải vuốt đầu tóc, "Nếu đã là hẹn hò thì vẫn phải ăn mặc đẹp một chút."
Lục Thâm nghe vậy thì trên mặt nóng lên, vội vàng giải thích: "Không...!Không phải hẹn hò."
Phản ứng của y trong mắt Lục Tri hiển nhiên chính là bị nói trúng nên ngượng ngùng, "Đợi con một chút."
Lục Tri vào phòng lấy một chiếc khăn quàng cổ màu kaki ra, lúc đóng tủ quần áo thì bỗng thoáng nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ kia của Hạ Kiến Vi.
Quên chưa trả lại.
Lục Tri quấn chiếc khăn quanh cổ Lục Thâm, Lục Thâm ngẩng đầu nhìn Lục Tri đang thắt khăn cho mình, chợt nở nụ cười.
Lục Tri không hiểu nhìn về phía y, Lục Thâm cười nói: "Tri của chúng ta đã trưởng thành."
"Sang năm sẽ lên mười tám, là một người trưởng thành rồi."
Lục Tri gật đầu, "Vâng, có thể tự mình đảm đương một phía."
Ở trong mắt Lục Thâm, thật ra Lục Tri cũng không cần phải tự mình gánh vác sớm như vậy, làm một đứa trẻ cũng rất tốt, nhưng Lục Tri có lý tưởng của bản thân, có quyết định của riêng mình, từ trước đến nay cậu là một người có chủ kiến, chỉ cần xác định một việc là sẽ tiến thẳng về phía mục tiêu, bất kể trong đó có bao nhiêu gian nan hiểm trở đi nữa.
Lục Tri tiễn Lục Thâm ra đến cửa, "Đi chơi vui vẻ, không cần lo cho con, lát nữa con còn phải ra ngoài làm thêm, ở đó có cơm phần."
"Được, đừng làm việc quá sức."
Sau khi Lục Thâm tạm biệt Lục Tri thì đi xuống lầu, Lục Tri trở lại phòng liếc nhìn xuống, là ô tô của Hạ Kiến Vi, chiếc Ferrari mà cậu đã lái.
Cậu thấy Hạ Kiến Vi lịch thiệp xuống xe mở cửa cho Lục Thâm, còn dùng tay che đỉnh đầu y, có thể nói là rất cẩn thận.
Lục Tri nhìn thoáng qua rồi ngồi xuống ghế bắt đầu làm bài tập, bỏ lỡ Hạ Kiến Vi ngẩng đầu nhìn lại.
Cũng không biết Lục Tri đang làm gì.
Hạ Kiến Vi chu đáo hỏi Lục Thâm đã ăn sáng chưa, nếu không thì có thể lái xe đến gần đó ăn một chút.
"Không cần, tôi ăn rồi, ngược lại là Kiến Vi cậu, mới sớm như vậy mà lại phiền cậu đến đây, nếu cậu chưa ăn thì bây giờ chúng ta tìm chỗ nào ăn đi." Lục Thâm không phải kiểu người thích làm phiền người khác, thế nên khi y đối mặt với Hạ Kiến Vi luôn có chút thận trọng và lấy lòng.
"Tôi cũng ăn rồi, nếu đã vậy thì chúng ta đến thẳng đó đi." Hạ Kiến Vi đề nghị.
"Được, được."
Lục Thâm vui vẻ đồng ý.
Trên đường đi, Hạ Kiến Vi thuận miệng trò chuyện với y: "Hôm nay trông thầy Lục rất khác."
"Vậy...!Vậy sao? Là Tri giúp tôi làm đấy, có phải trông rất kỳ lạ không?" Lục Thâm nói, tai đỏ ửng lên.
Y đã ba mươi hai tuổi mà còn cố ý làm vẻ trẻ trung, thật sự quá xấu hổ.
Hạ Kiến Vi sửng sốt, nhưng trên mặt lại không lộ ra vẻ gì, "Không có, rất đẹp.
Ánh mắt của Tri rất tốt."
"Từ nhỏ nó đã rất ưu tú rồi, giống như không cần phí quá nhiều tâm lực cũng có thể ưu tú như vậy, nhưng tôi trái lại quá vô dụng, làm cản trở nó."
Lục Thâm đã ba mươi hai tuổi mà vẫn là một giáo viên bình thường, nếu y có khả năng hơn nữa, thì Lục Tri đã không cần phải mới lớp mười hai đã ra ngoài làm thuê, mà có thể cùng bạn học và những người bạn của mình tận hưởng tuổi trẻ cùng nhau.
Lục Thâm cảm thấy rất áy náy chuyện này, nhưng hiện thực là như thế, y cũng không có cách nào khác, đây là cuộc sống mà y phải đối mặt.
"Thầy Lục, Lục Tri sẽ rất buồn nếu biết anh nghĩ như vậy, em ấy không phải loại người như thế."
Vẻ mặt nghiêm túc Hạ Kiến Vi làm Lục Thâm ngẩn ra, đương nhiên y biết Lục Tri không phải loại người như vậy, y chỉ hận bản thân mình vô dụng mà thôi.
Đó là đứa nhỏ do chính tay y nuôi nấng, y hiểu rõ hơn ai hết Lục Tri tốt như thế nào..