Edit: Rea
—————
“Tráng Tráng, lại đây ăn cơm.” Hạ Kiến Vi đổ thức ăn cho mèo ra, gọi một tiếng, mèo con lập tức chạy ra ngoài.
“Meo meo meo~” Mèo con ăn đến kêu meo meo, nhưng Hạ Kiến Vi vừa có ý muốn rời đi thì nó sẽ lập tức không ăn nữa, dính lấy ống quần của Hạ Kiến Vi cọ anh.
Hạ Kiến Vi bất đắc dĩ sờ đầu nó, “Nhóc dính người.”
“Meo~” Tráng Tráng cọ cọ tay Hạ Kiến Vi.
“Nếu em ấy dính người giống mày thì tốt rồi.” Hạ Kiến Vi cúi người ngồi xổm xuống chờ Tráng Tráng ăn xong bữa trưa.
Cái tên Tráng Tráng này là Lục Tri đặt, nói thật, cho dù là người mình thích đặt tên, nhưng Hạ Kiến Vi vẫn cảm thấy khó nghe như thường.
Nhưng Lục Tri nói hy vọng nhóc này có thể cường tráng một chút, cơ thể khỏe mạnh, hơn nữa dân gian có câu nói đặt tên xấu dễ nuôi.
Hạ Kiến Vi không thể không thấy may mắn vì Lục Tri không lấy một cái tên như Cẩu Đản, Cẩu Thặng*.
(giống cu Tí, cu Tèo bên mình)
Hạ Kiến Vi cầm cây gậy chọc mèo chơi đùa với Tráng Tráng, Tráng Tráng vẫn luôn lấy móng vuốt nhỏ đi bắt lông chim phía trên, nhưng xem chừng là không thuần thục lắm nên vẫn không bắt được.
Hạ Kiến Vi quay cho Tráng Tráng một video ngắn đăng lên vòng bạn bè, lần này không ít người để lại bình luận chúc mừng anh vinh dự thăng lên chức nhân viên xúc phân.
Lục Tri hiếm khi cho anh một lượt thích, Hạ Kiến Vi bỗng nhiên nắm giữ được kỹ năng làm thế nào để thu hút sự chú ý của Lục Tri.
“Tráng Tráng lại đây.” Hạ Kiến Vi bế con mèo lên, Tráng Tráng trừng đôi mắt to tròn tò mò nhìn anh, đột nhiên nó vươn đầu lưỡi nhỏ có gai ngược ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ chóp muỗi Hạ Kiến Vi.
Có hơi ngứa.
“Meo~”
Hạ Kiến Vi thấy đôi mắt nheo lại vui vẻ của Tráng Tráng, tâm trạng cũng không khỏi tốt lên.
“Nhóc con, thích tao vậy sao?”
“Meo~”
Hạ Kiến Vi sửng sốt, không phải là thành tinh đó chứ!
Đương nhiên Hạ Tráng Tráng cũng không thành tinh, cũng sẽ không biến thành cậu bé mèo xinh đẹp làm ấm giường cho Hạ Kiến Vi.
Lục Tri xem video ngắn Hạ Kiến Vi đăng lên, thuận tay like một cái, rồi bỏ điện thoại vào trong túi.
“Lục Tri, tiết thể dục tiếp theo có tới chơi bóng rổ không?” Ủy viên thể thao lại gần niềm nở hỏi.
Lục Tri nhìn dáng vẻ của cậu ta là biết hơn phân nửa là hẹn đấu bóng với lớp khác.
“Lớp ba?”
Ủy viên thể thao toét miệng cười, “Hì hì, quả nhiên không thể gạt được cậu mà.”
“Lớp bọn họ rất kiêu ngạo, lần nào cũng giành sân bóng với chúng ta, ngày hôm qua hẹn thi đấu, nếu chúng ta thắng thì sau này bọn họ sẽ không thể giành sân của chúng ta nữa.”
“Vậy nên, Lục Tri, Lục nam thần… Đến đi mà đến đi mà.” Cũng không biết ủy viên thể thao học được biểu cảm bán manh ở đâu, thật sự là buồn nôn cực kỳ.
“Đúng vậy, Lục Tri, cậu chính là vũ khí bí mật của lớp chúng ta! Giết bọn họ không còn một mảnh giáp đi.”
“Đúng! Để đám ngốc lớp ba kia nhìn xem, giành sân bóng với chúng ta sẽ không có kết cục tốt!”
Đám con trai xung quanh xúm lại đây nhìn cậu tha thiết, Lục Tri nặng nề thở dài một hơi, “Được rồi.”
“Yeah! Không hổ là Lục nam thần của chúng ta! Thể ủy mời nước ngọt nhá!”
Ủy viên thể thao vừa nghe thấy thế thì thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Đậu mé! Tớ chưa nói là sẽ mời khách! Ai nói như vậy thì tự mình đứng ra mời đi.”
“Lục Tri cũng đồng ý ra sân rồi, thể ủy cũng phải khao chứ.”
Ủy viên thể thao nghe xong, hình như cũng hơi có lý, “Vậy được rồi, nhưng nếu là cậu ra chủ ý thì phải tài trợ một ít.”
“Hả ——? Sao có thể như vậy!”
“Ha ha ha ha…”
Đám con trai trong lớp lập tức phá lên cười.
Bọn họ vây quanh Lục Tri, trong tay cầm bóng rổ, cả đám hùng hổ đi xuống lầu.
“A —— Lục Tri đẹp trai quá đi!”
“Giáo thảo không hổ là giáo thảo, từ khi vào trường không ai có thể lay chuyển được địa vị của cậu ấy, đáng tiếc giáo thảo chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể hái, tớ nghe nói ngay cả Trần Uyển Ương cũng không bắt được đâu.”
“Không thể nào, Trần Uyển Ương chính là hoa khôi của lớp chúng ta mà. Nghe nói cha mẹ trong nhà đều là phần tử trí thức, là gia đình trí thức đấy, hơn nữa dáng vẻ cậu ấy xinh đẹp, thành tích học tập lại tốt, người còn không kiêu ngạo, hiếm gặp bao nhiêu. Như vậy mà Lục Tri cũng không vừa mắt, vậy thì phải là kiểu gì mới có thể lọt vào mắt cậu ấy đây.”
“Ai biết, nói không chừng Trần Uyển Ương không phải là kiểu cậu ấy thích, lỡ như cậu ấy thích hotgirl thì sao.”
“Ha ha ha, tớ không thể tưởng tượng nổi luôn.”
Các nữ sinh từng người chia làm mấy nhóm nhỏ kéo tay chậm rãi xuống lầu, lúc đi còn không quên nhiều chuyện.
“Ương Ương, cậu đừng nghe bọn họ nói bậy, Lục Tri nhất định có ý với cậu, cậu xinh đẹp như vậy, sao cậu ấy có thể không thích cậu được.” Bạn thân của Trần Uyển Ương kéo tay cô tức giận bất bình nói.
Trần Uyển Ương lắc đầu, cô biết Lục Tri không có ý kia với mình, nhưng cô thấy người gần gũi nhất với Lục Tri trong lớp chính là mình, bởi vì thành tích của cô tốt, cô và Lục Tri có chung đề tài, có thể mượn chuyện học tập để nói chuyện với Lục Tri nhiều thêm một lát.
Mục tiêu của Lục Tri là đại học B, đây là chuyện mọi người đều biết, Trần Uyển Ương nghiêm túc nghĩ, hiện tại bọn họ là học sinh trung học, trọng tâm hẳn là học tập, nhưng nếu cô và Lục Tri thi đậu cùng một trường đại học, đến lúc đó cô chính là cận thủy lâu đài. (*)
(ở gần thì được ưu tiên trước)
Có điều thành tích hiện tại của cô thi vào đại học B còn có chút chênh lệch, cô phải cố gắng hơn nữa mới được.
Giáo viên thể dục bảo bọn họ khởi động cơ thể trước, sau đó nam sinh chạy một ngàn mét, nữ sinh chạy tám trăm mét, chạy xong thì có thể tự do hoạt động.
Không ít cô gái nghe xong lập tức lộ ra vẻ mặt khó chịu, thậm chí có người còn bắt đầu giả bệnh, cái gì mà ‘thầy ơi chân em bị trẹo còn chưa lành’, ‘thầy ơi hôm nay dì cả đến thăm em’.
Sau khi chạy xong một ngàn mét, Lục Tri ổn định hơi thở, không hề bị hụt hơi, đủ để nhìn ra thể lực của cậu rất tốt.
“Tôi còn tưởng các cậu không dám tới đấy.”
Một nam sinh dáng người cao lớn đút tay vào trong túi đồng phục, cà lơ phất phơ nói.
“Xí! Ai không dám tới, cháu trai mới không dám tới.” Uỷ viên thể dục nói mỉa.
Có người bên cạnh Lục Tri nói: “Đó là Trương Bằng lớp ba, được gọi là đại tinh tinh, bởi vì dáng người cậu ta cao lớn, rất khó có người có thể cướp được bóng từ tay cậu ta, cậu phải cẩn thận một chút.”
Lục Tri gật đầu, đánh giá Trương Bằng này, đối với học sinh trung học mà nói, thì chiều cao của cậu ta quả thật là quá cao, chắc khoảng một mét chín, cân nặng cũng không nhẹ, không biết độ nhanh nhẹn thế nào.
“Chơi bóng à? Náo nhiệt như vậy.” Giáo viên thể dục bỗng đi tới, hiện trường tức khắc yên tĩnh lại.
“Đừng căng thẳng, thảo luận đàng hoàng là được, thầy tới làm trọng tài cho mấy đứa.” Giáo viên thể dục cười xua xua tay, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hai lớp hiếm khi gặp nhau trong giờ thể dục, không ngờ còn có thể chơi một trận bóng, hai giáo viên thể dục đều xem rất vui vẻ.
Lục Tri cởi áo khoác ra, bước đến sân bóng, xung quanh lập tức vang lên tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác, ngay cả nữ sinh lớp ba cũng đang cổ vũ cho Lục Tri.
Trương Bằng nghe thế thì mặt đen xuống, quát nữ sinh lớp bọn hắn: “Cổ vũ cho ai đấy?! Ước gì lớp chúng ta thua sao?”
“Hết cách rồi, Lục Tri quá đẹp trai, không khống chế được bản năng ấy mà, nếu cậu cũng đẹp trai như vậy thì tụi này cũng sẽ ủng hộ cậu.” Nữ sinh lớp ba không quan tâm, xòe tay nói.
Nam sinh lớp ba tức giận không chịu được, lát nữa lúc chơi bóng chỉ phun lửa lên người bọn Lục Tri.
Người cướp bóng vừa vặn là Lục Tri và Trương Bằng, Trương Bằng trừng mắt nhìn cậu từ trên cao xuống, tròng mắt cũng đều muốn trợn cả ra.
Lục Tri không biến sắc, vẻ mặt lãnh đạm, thái độ này của cậu thật sự khiến Trương Bằng tức giận không nhịn được.
Quả bóng vừa ném lên, hai người đột nhiên bật nhảy lên, Lục Tri thấp hơn Trương Bằng một đoạn, bóng bị Trương Bằng giành lấy, cũng may bọn họ đã tính trước nên lập tức chặn lại.
Nhiệm vụ chủ yếu của Lục Tri chính là theo sát Trương Bằng, rất nhiều lần Trương Bằng muốn mượn ưu thế chiều cao để đột phá, nhưng Lục Tri quá khó chơi khiến hắn căn bản không ném được.
Lục Tri bỗng chốc vọt đến trước mặt hắn, dựa rất gần hắn, thậm chí Trương Bằng còn tưởng tóc của Lục Tri sẽ quét qua hai mắt mình, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp kia của Lục Tri khiến hắn sửng sốt, quả bóng trên tay liền bị Lục Tri cướp lấy.
Mà người lớp ba căn bản không ngăn được Lục Tri, cậu trơn trượt như một con cá, hai ba cái đã vọt đến vạch ba điểm (*), cánh tay thon dài ném đi, quả bóng rổ kia vững vàng lọt vào trong rổ, ngay cả vành rổ cũng không đụng vào.
“A ——”
Bốn phía bỗng chốc vang lên tiếng thét chói tai.
“Đệt!” Người của lớp ba còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì người ta đã ném bóng vào rổ rồi.
Trần Uyển Ương nhìn thiếu niên trên sân bóng rổ, trái tim không khỏi đập loạn.
Chỉ tiếc người trên sân bóng cũng không biết giờ phút này có bao nhiêu trái tim thiếu nữ đang thầm thương trộm nhớ, tình cảm chớm nở.
Hạ Kiến Vi lúc này còn không biết bạn nhỏ nhà anh đang phát huy tuổi trẻ trên sân bóng, góp thêm một viên gạch vào đại quân tình địch của anh.
Giờ phút này anh đang chờ đón người ở sân bay, liếc nhìn thời gian, cũng sắp đến rồi.
Quả nhiên không đợi bao lâu, điện thoại Hạ Kiến Vi reo lên.
“Cậu đang ở đâu đấy?” Hạ Kiến Vi hỏi.
“Được, cậu đứng ở đó đừng nhúc nhích, tôi lập tức đến đây.” Anh cúp máy rồi ra khỏi xe.
Chưa đi được bao xa đã thấy có một người đàn ông dáng người cao lớn đứng bên cạnh bồn hoa, bên trong mặc nguyên bộ tây trang, bên ngoài mặc một cái áo bành tô màu đen, dưới chân dẫm lên giày da lau sáng bóng, lúc giơ tay lên lộ ra chiếc đồng hồ đắt tiền của hắn.
Trước mặt hắn có hai cô gái đang nói chuyện cùng, chỉ thấy hắn cười cười, sau đó ánh mắt lạnh lùng, không biết nói gì mà mắt hai cô gái kia đỏ lên rồi bỏ chạy.
“Chương Cư Bạch.” Hạ Kiến Vi đi lên gọi một tiếng.
Người đàn ông nghe tiếng thì quay đầu lại, lộ ra một gương mặt lạnh lùng, làn da của hắn rất trắng, nhưng không phải kiểu trắng như sứ như ngọc của Lục Tri, mà là cái loại tái nhợt có chút u ám, rất giống ma cà rồng trong lâu đài cổ.
Ngũ quan của hắn tuấn mỹ văn nhã, nếu lại đeo một cặp kính gọng vàng thì chính là hình tượng văn nhã bại hoại điển hình.
“Yo, Kiến Vi, nhiều năm không gặp sao anh lại thấp đi vậy?”
Hạ Kiến Vi ngoài cười nhưng trong không cười, “Nhiều năm không gặp, cậu vẫn không nói tiếng người như vậy.”
Hai người nhìn nhau cười, Chương Cư Bạch dang hai tay ra, “Ôm một cái?”
Hạ Kiến Vi mỉm cười đi lên trước ôm một cái xa cách lâu ngày mới gặp lại với hắn.
“Cậu vừa nói gì với con gái người ta đấy? Sao tôi thấy mắt các cô ấy đều đỏ hết vậy.”
Chương Cư Bạch nhún nhún vai nói: “Không nói cái gì cả, họ hỏi xin phương thức liên hệ của tôi, tôi hỏi họ là trông tôi giống người có ánh mắt kém vậy sao, thì họ thành ra như vậy.”
Người này thật là từ nhỏ đến lớn đều làm người ta ghét như thế, Chương Cư Bạch nhỏ hơn Hạ Kiến Vi hai tuổi, hai người bọn họ đều được nuôi ở nhà ông bà nội, đúng lúc là hàng xóm, ông nội của Chương Cư Bạch và ông nội của Hạ Kiến Vi là bạn chơi cờ, nên hai người bọn họ từ nhỏ đã quen biết nhau. Nhưng cấp ba Chương Cư Bạch đã trực tiếp xuất ngoại, nhiều năm như vậy đều không trở về, tính toán thời gian cũng đã mười năm không gặp.
“Sao đột nhiên cậu lại muốn về nước?” Hạ Kiến Vi lái xe, hỏi Chương Cư Bạch.
Chương Cư Bạch kéo cà vạt của mình, nói: “Muốn về thì về thôi.”
“Tôi thấy không giống.”
Khóe môi Chương Cư Bạch nhếch lên, “Đó là do tôi nhớ anh, trở về thăm anh.”
Hạ Kiến Vi không thấy người này nói thật nửa chữ.
“Vậy thật sự cảm ơn cậu, tôi cũng không biết mình còn có mị lực lớn như vậy.”
Chương Cư Bạch lấy điện thoại ra nhìn một chút, ngẩng đầu nói với Hạ Kiến Vi: “Nghe nói lúc trước anh bị ép đi xem mắt? Chậc chậc, tôi thấy không phải trước kia anh có rất nhiều người theo đuổi sao, bộ già sinh ɖâʍ à?”
Hạ Kiến Vi thật sự cảm thấy Chương Cư Bạch lớn như vậy mà không bị đánh chết quả thực là một kỳ tích.
“Ha ha, quan tâm sinh hoạt cá nhân của tôi như vậy, thế nào? Nghe nói tôi đi xem mắt, rốt cuộc chờ không kịp nên trở về tìm tôi?”
Chương Cư Bạch bỗng vươn tay ra ngả ngớn phác họa quai hàm Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi như đập ruồi bọ vỗ rớt tay hắn.
“Đứng đắn một chút, tôi không muốn chết trẻ đâu.”
“Kiến Vi, nhiều năm như vậy không gặp, sao anh lại trở nên tham sống sợ chết vậy? Tôi còn nhớ hai chúng ta nửa đêm ra ngoài đến tiệm net chơi game, vì một thùng mì ăn liền mà đánh nhau với người ta.”
Chuyện Chương Cư Bạch nói là thật sự, Chương Cư Bạch nhỏ hơn anh hai tuổi, lúc ấy hai người bọn họ cũng không phải trẻ ngoan gì, đánh nhau trốn học, trèo tường ra ngoài chơi game đều là chuyện thường ngày. Ông nội Hạ Kiến Vi còn từng mắng Hạ Kiến Vi, nói anh dạy hư Chương Cư Bạch nhà người ta.
Hạ Kiến Vi quả thực oan muốn chết, tâm tên Chương Cư Bạch kia vốn đen, anh dạy hư chỗ nào chứ.
“Người già rồi, tham sống sợ chết.”
Chương Cư Bạch nghe vậy cười, “Da mặt cũng dày lên.”
“Cậu ở chỗ nào?” Hạ Kiến Vi hỏi.
Chương Cư Bạch lấy một hộp thuốc lá từ trên xe Hạ Kiến Vi, không chút khách sáo rút một cây ngậm lấy.
“Hả? Đương nhiên là ở nhà anh rồi.”
Hạ Kiến Vi: “… Da mặt của cậu cũng không mỏng.”
(*)