Nhìn Lên - Thủy Vị Mật Đào

Chương 12

Trở về khách sạn, cô đi tắm trước. Lúc cô ra tới cửa thì đã là gần sáng.
Hiện tại với trước kia đều giống nhau, Thời Lục lại bị mất ngủ, cô không ngủ được nên phải dùng đến rượu.
Cô say rượu nằm ở trên giường, lúc nửa tỉnh nửa mê, Thời Lục lại mơ về rất nhiều chuyện trước kia.


Đó là khi Thời còn còn rất nhỏ, là lúc học lớp 2 tiểu học.
Cô không thích nói chuyện, tính cách lại kì lạ, học tập bình thường nên bị một nữ sinh trong lớp cầm đầu rồi cô lập cô.
Chỉ có một nam sinh nghịch ngợm chơi với cô.


Nam sinh đó rất kỳ lạ, cậu ta rất thích ngược đãi động vật nhỏ bé.
Thời Lục đã nhìn thấy cậu ta cố ý ném con mèo từ chỗ rất cao xuống dưới đất, cũng từng nhìn thấy cậu ta cố ý bẻ gãy cánh chuồn chuồn.


Lúc nhìn thấy những cảnh tượng đó, cô không cảm giác không thoải mái, cũng không cảm thấy những động vật nhỏ đó đáng thương.
Kể từ lúc đó, cô bắt đầu thể hiện ra bản thân và những đứa trẻ khác không giống nhau.
Cô lười động tay, nên chỉ ngồi một bên lặng lẽ nhìn.


Sau đó, cô viết hết những chuyện này vào trong nhật ký.
Còn phía sau quyển nhật ký, cô cảm thấy nam sinh đó thật ngu ngốc. Cậu ta muốn bắt nạt động vật nhỏ, vậy thì chỉ cần bỏ bọn chúng vào một chiếc hộp nhỏ mài đen là được, đó mới cách là tra tấn tàn nhẫn nhất.


Giáo viên đọc cuốn nhật ký của cô ở trước mặt cả lớp, sau đó, cô và nam sinh đó đều bị gọi phụ huynh.


Ba mẹ nam sinh đó biết con của mình làm ra những chuyện này, liền lập tức đưa cậu ta tới bệnh viện để kiểm tra và biết được cậu ta có chút vấn đề về nhân cách, sau đó, bọn họ đã đưa cậu ta đi trị bệnh và chuyển trường.
Thời Lục không đi bệnh viện mà cô chỉ nghỉ ngơi ở nhà một tuần.


Cơ thể anh trai cô khi còn nhỏ không tốt, nên rất dễ bị bệnh. Một bên, ba mẹ cô lo công việc, một bên thì muốn anh trai cô đi bệnh viện.
Thời Lục không thích ở bên người thân nào khác ngoài ba mẹ, cho nên cô luôn ở nhà một mình, trong nhà chỉ có bảo mẫu làm theo giờ tới nấu cơm cho cô.


Trước khi trở lại trường học, cô hỏi mẹ rằng vì sao lại không đưa cô đến bệnh viện kiểm tra?
Mẹ cô nói anh trai cô bị bệnh, qua một thời gian nữa sẽ đưa cô đi bệnh viện kiểm tra. Chỉ là sau này cô vẫn chưa được mẹ cô đưa đi.


Vì thế, Thời Lục ở nhà một tuần, sau đó, cô trở lại trường học. Người khác đều nói cô là "quái vật nhỏ", còn có người rắc phấn vào ly nước của cô, còn có người vẽ rắn trong sách của cô, nói cô máu lạnh, không có sự đồng cảm sống loài rắn.


Những đám nhóc đó nghĩ rằng mình làm việc chính nghĩa nhưng cũng không biết được chính họ là hung thủ gây những tổn thương cho cô.
Thời Lục biết ba mẹ cô rất bận lại còn muốn chăm sóc anh trai, nên cô cũng chưa từng nói cho bọn họ chuyện này, những năm tiểu học đó, cô vẫn luôn độc lai độc vãn.


Sau khi lên cấp 2, bởi vì bắt đầu có nam sinh thích cô, hơn nữa cô biết tặng quà cho người khác, nên nhân duyên của cô dần trở nên tốt hơn.
Còn có một chuyện rất nhỏ nữa.


Có lần, cô và anh trai cãi nhau, anh trai cô không lựa lời mà nói cho cô một bí mật cô chưa từng biết: "Em không biết bản thân mình phiền sao? Trong nhà này không có người nào thích em, đây là nhà của anh."
"Thật ra là ba mẹ không muốn sinh ra em, ai biết được là em giỏi, dù đã uống thuốc rồi mà em vẫn sinh ra được."


Lúc đó, Thời Lục còn rất nhỏ, cô cũng không biết "uống thuốc", “đánh rớt” có nghĩa là gì. Thời Thanh Duyên cũng không hiểu, anh cô chỉ là không biết nghe lời này từ người nào đó rồi lén lút học theo.


Tuy không hiểu, nhưng Thời Lục có thể cảm nhận được những lời này chứa đầy ác ý, hơn nữa, cô còn ghi nhớ rõ những lời này trong lòng, cô đã nhớ rất lâu, cho đến khi lớn lên thì cuối cùng cô cũng đã hiểu ra.
Thời Lục bị bóng đè, cô ngủ cũng không ngon nên cô không ngủ nữa.
______


Ngày hôm sau, Hứa Túc Dã cầm tất cả tài liệu sớm đứng đợi trước cửa cục dân chính.
Thật ra anh biết rõ khả năng cao là Thời Lục đang trêu đùa anh, nhưng anh vẫn không khống chế được bản thân mà sinh ra mong chờ.
Từ buổi sáng 8 giờ, anh chờ cho đến khi Cục Dân Chính nghỉ trưa.


Nhưng Thời Lục vẫn chưa xuất hiện.
Anh có ngoại hình xuất sắc, lại đứng chờ ở cửa Cục Dân Chính, nên có không ít người đều tò mò mà hướng mắt lại nhìn, còn có người lấy điện thoại ra để chụp ảnh.


Hứa Túc Dã đi đến giao lộ, dưới gốc cây huyền linh đã bất đầu điêu tàn, anh do dự một lát, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Thời Lục
Ngoài dự đoán của anh, điện thoại đã được kết nối.
Anh nghĩ rằng cô sẽ không nghe.


"Thời Lục, em đến chưa?" Rất lâu sau, anh mới mở miệng, giọng nói còn khàn khàn.
Rõ ràng biết đáp án, nhưng anh không nhịn được mà vẫn hy vọng.
Lúc nghe điện thoại, Thời Lục đang tô son trước gương. Cô chớp chớp mắt rồi đóng nắp son lại, từ xoang mũi, cô phát ra một tiếng lười biếng: "Ừ."


Chỉ là lời này của cô không có bất kỳ ý nghĩa gì, cũng không đại biểu cho đáp án khẳng định
"Anh không thấy em."
"Bởi vì tôi không đến."


Hứa Túc Dã nắm chặt điện thoại trong phút chốc, đầu ngón tay trở nên xanh trắng, lồ ng ngực nhấp nhô dữ dội. Do dự nhiều lần, cuối cùng, anh vẫn không có dũng khí để hỏi liệu cô có tới không.
Mặc kệ cô tới hay không, anh đều sẽ luôn đứng đây chờ cô.


Trước kia, cô chưa từng nói muốn kết hôn với anh, đây là lần đầu tiên. Cho nên, nếu cô đang trêu đùa anh, anh cũng đồng ý chờ đợi.
Lại đến 2 giờ chiều, anh đợi cho đến khi Cục Dân Chính sắp đóng cửa.


Cả ngày nay, anh không uống một giọt nước nào nên môi có chút khô, nhưng đôi mắt anh vẫn vắng lặng và đen kịt.
Có người đi ngang qua anh và người đi bên cạnh nói chuyện phiếm: "Người đàn ông này sáng sớm đã đứng ở Cục Dân Chính, đến bây giờ vẫn chưa đi."


"Anh ta đợi người đến để kết hôn, hay là đợi người đến để ly hôn?"
"Cần phải nói sao? Chắc chắn là ly hôn. Anh ta đẹp trai như vậy, nếu đặc biệt muốn đến đây để kết hôn thì có cô gái nào có thể để anh ta chờ tận một ngày được?"


"Có lý, chắc là tình cảm tan vỡ dẫn đến ly hôn, nhưng vợ anh ta không chịu rời đi."
Một tay Hứa Túc Dã chống lên thân cây, anh hơi cúi đầu, rồi nhắm mắt lại, tinh thần anh sa sút, sau đó, anh cười một cách chua chát.
Lúc mở mắt ra lần nữa thì một đôi giày cao gót xuất hiện ở trước mặt anh.


Giày cao gót màu đỏ, mắt cá chân mảnh khảnh, lớp ren trắng quấn lấy mắt cá chân mảnh mai. Nhìn trông rất có cảm giác xinh đẹp, yếu đuối và quen thuộc.
Hứa Túc Dã mờ mịt mà ngẩng đầu lên, mặt anh đối diện với vẻ mặt tươi cười nghiền ngẫm của Thời Lục.


Hôm nay, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, da thịt trắng như tuyết, mắt ngọc mày ngài, trong tay còn cầm một túi hồ sơ.
Hứa Túc Dã lập tức choáng váng, anh nhìn cô không chớp mắt, nghĩ là bản thân mình bị ảo giác.
"Nhanh lên, Cục Dân Chính sắp đóng cửa rồi." Thời Lục nói.


Hứa Túc Dã lập tức từ trạng thái mông lung mờ mịt thành trạng thái tỉnh táo.
Nhưng anh vẫn nhanh chóng nắm tay bất kể là ảo giác thì anh cũng đều muốn kéo cô vào Cục Dân Chính một lần.
Thời Lục buồn cười nhìn bộ dạng của anh, nhưng cô vẫn để anh kéo đi.


Lúc chuẩn bị chụp ảnh, môi Hứa Túc Dã có chút khô, cho nên anh cầm lấy cốc giấy lấy một ly nước.
Không đợi anh uống một ngụm, Thời Lục đã trực tiếp đẩy anh vào tường, cô kéo cổ của anh xuống, sau đó, hôn lên môi anh trước mặt mọi người.


Cô hôn không lâu, đầu lưỡi của cô lướt trên môi của anh, nhưng đã nhanh chóng rút lại.
Tim Hứa Túc Dã đập rất nhanh, giống như trong lòng anh có ngọn lửa đang thiêu đốt, rất lâu sau, anh mới có thể bình tĩnh lại được.
Thấy được một màn như vậy, mọi người xung quanh đều cười vang lên.


Từ Cục Dân Chính đi ra, Hứa Túc Dã xem đi xem lại tờ giấy kết hôn trong tay, anh cảm thấy như một giống mơ không chân thật.
Nói thật, hiện tại anh không cảm thấy vui vẻ mà chỉ cảm thấy hồi hợp và lo lắng.


Bởi vì chuyện vui đột nhiên tới, anh không dám tin tưởng đây là thật sự, sợ giấc mơ này lúc nào đó đột ngột kết thúc, tỉnh lại sẽ rất đâu.
Trái ngược hoàn toàn với anh, Thời Lục cả người đều trong trạng thái thả lỏng.


Ở trên xe lúc trở về, cô ném giấy kết hôn cho Hứa Túc Dã, bản thân dựa vào cửa sổ xe rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Hứa Túc Dã mở hai giấy chứng nhận kết hôn ra, khi nhìn thấy bọn họ chụp ảnh chung, hốc mắt anh đã dần dần đỏ lên.


Trong bức ảnh, môi của Thời Lục đỏ mọng, mắt đào hoa hơi cong lên, nở nụ cười nhẹ.
Còn anh có chút thận trọng, ánh mắt trì trệ, không tùy tiện nói cười.
Xe dừng ở Nhạn Lai Vân Loan.
Hứa Túc Dã nhẹ giọng đánh thức Thời Lục dậy.
Thời Lục bị đánh thức, tâm trạng cô bỗng trở nên tức giận.


Nhưng cô chú ý tới bác tài ngồi đằng trước, cuối cùng cô tạm thời nhịn xuống để cho Hứa Túc Dã một chút mặt mũi.
"Em muốn về nhà sao?" Hứa Túc Dã hỏi.
"Ừ." Thời Lục xoa giữa mày.
"Ngày hôm qua không ngủ ngon?"


Thời Lục không kiên nhẫn mà liếc anh một cái, sau đó, cô mở cửa xuống xe vì không muốn nói chuyện nhiều với anh.
Hứa Túc Dã mím môi, anh dừng một chút, sau đó xuống xe cùng cô


Về đến nhà, việc đầu tiên Hứa Túc Dã làm là chụp ảnh tờ giấy kết hôn để làm lưu niệm, sau đó, anh cất hai bản giấy kết hôn vào két sắt.
Anh mãi mãi sẽ không đồng ý ly hôn, thiếu hai cái này thì sẽ không có tác dụng nữa.


Điều duy nhất khiến anh cảm thấy kỳ lạ là Thời Lục không yêu anh, vậy vì sao lại đột nhiên đồng ý kết hôn với anh?
Hơn nữa, cô không muốn giữ giấy kết hôn, giống như không nghĩ tới chuyện ly hôn.
Đây là điều mà anh nghĩ mãi không ra.


Từ trong phòng bước ra, anh nhìn thấy Thời Lục đang nằm ngủ ở trên ghế sofar.
Lần này, Hứa Túc Dã không làm phiền cô nữa mà giúp cô đắp một chiếc chăn mỏng.
Sau đó, anh ngồi ở bàn làm việc trong phòng khách để xử lý công việc hôm nay còn chưa kịp làm xong.
Lần này Thời Lục ngủ nửa tiếng mới tỉnh.


Đầu tiên là Thời Lục nhìn phòng khách mờ mịt, cô đợi nửa phút qua đi thì mới nhớ ra là mình đang ở đâu.
Cô vừa xoay đầu lại thì quả nhiên nhìn thấy Hứa Túc Dã đang làm việc.
Thời Lục không phát ra tiếng, cô chỉ yên lặng nhìn anh trong bóng đêm.


Hứa Túc Dã hết sức chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, ngón tay thon dài của anh không ngừng gõ lên bàn phím, động tác rất nhẹ nhàng.
Trong tay anh cầm một ly nước, trừ cái này ra thì không có cái gì khác.


Thời Lục ngồi dậy, cô mệt mỏi mà dựa vào ghế sofar, rồi đột ngột mở miệng: "Đối diện là phòng của anh sao?"
Hứa Túc Dã nhìn về phía cô, nhưng vì thời gian dài nhìn chằm chằm vào ánh sáng màn hình, giờ lại đột nhiên chuyển sang chỗ tối nên anh không thấy rõ vẻ mặt của cô.


"Ừ." Anh do dự một lát, cuối cùng, anh vẫn thừa nhận.
Thời Lục nhìn qua, cô không có nhiều kinh ngạc cũng không muốn so đo chuyện này.
Cô đứng dậy mở đèn phòng khách lên.
Trước mắt lập tức sáng lên rất nhiều.
"Em có muốn dọn đồ tới đây không?" Hứa Túc Dã hỏi.


"Ừ, dinh thự Minh Khởi 805." Thời Lục đưa thẻ phòng cho anh.
"Chút nữa anh sẽ giúp em lấy đồ."
Thời Lục nhíu mày: "Anh không có trợ lý sao?".
"Có." Hứa Túc Dã không giải thích.
Thời Lục hiểu rất rõ suy nghĩ qua đôi mắt của anh.


Hứa Túc Dã nhìn qua thì ôn hòa, nhã nhặn, nhưng bản chất cố chấp lại hẹp hòi không muốn để cho người khác chạm vào đồ của cô.
"Anh để trợ lý đi lấy đi, tôi đã đóng gói xong hết rồi." Chạm vào cũng chỉ có thể chạm được bên ngoài mà thôi.


"Được." Lúc này, Hứa Túc Dã mới đồng ý.
"Em muốn ăn gì?" Anh hỏi.
"Tùy anh."
"Anh đi nấu, có thể chứ?"
"Tùy anh."
Hứa Túc Dã để công việc trong tay xuống, sau đó, anh xoay người đi vào phòng bếp.


Cửa phòng bếp là loại mở một nửa, nên khi mở thì sẽ phát ra tiếng vang có hơi ồn ào, nhưng Thời không cảm thấy chán ghét.
Thật ra cô rất ghét sự im lặng, như vậy sẽ khiến cô cảm thấy như đang ở nhà xác.
So sánh với nhau thì loại tiếng ồn khói lửa này càng khiến cô cảm thấy thư thái.


Thời Lục im lặng dựa vào trên ghế sofar bấm điện thoại. Trong mấy phút, Hứa Túc Dã không nghe thấy tiếng động của cô nên đột nhiên anh cảm thấy rất hoảng hốt, anh nhịn không được mà đi ra ngoài để nhìn cô.
Lần thứ tư đi ra nhìn Thời Lục, vừa lúc chạm mắt với cô.
Đôi mắt của cô rất bình tĩnh.


Hứa Túc Dã lập tức chột dạ rồi quay mặt đi.
Phía sau anh truyền đến tiếng bước chân uyển chuyển, nhẹ nhàng, sau đó dừng ở phía sau anh rất gần.
Động tác của Hứa Túc Dã dừng lại, trái tim anh dâng lên.
Cơ thể mềm mại từ phía sau dán lên, kèm với mùi nước hoa quen thuộc.


"Đang nấu gì vậy?" Giọng nói của cô dịu dàng như trộn lẫn với mật ngọt.
Cơ lưng của Hứa Túc Dã co lại, anh cảm giác được da đầu mình đang tê dại, anh ngoan ngoãn trả lời lại: "Luộc tôm."
"Ừ." Tay Thời Lục đặt ở thắt lưng anh.
"Chờ một chút, sẽ xong ngay lập tức."
"Ở phòng bếp không được sao?"


"Được." Hứa Túc Dã rất khó từ chối cô.
"Cùm cụp" một tiếng, âm thanh thắt lưng bị cởi ra kèm theo âm thanh thìa va chạm với nồi phát ra âm thanh chối tai.
Hứa Túc Dã muốn tắt bếp nhưng Thời Lục muốn anh tiếp tục


Anh chỉ có thể cố nén lại d*c vọng, rồi tiếp tục nấu cơm nhưng trái tim anh không đặt ở nơi này. Có lẽ nhiệt độ của phòng bếp quá cao, mồ hôi trên gương mặt anh lăn xuống, đôi mắt anh tiếp tục mất tập trung.
Thời Lục giống như chỉ tùy tiện chơi đùa anh, cô không muốn giúp anh hạ hỏa.


Cuối cùng thì đồ ăn cũng được bưng lên bàn, Thời Lục giống như không có chuyện gì mà rụt tay lại.
Huyệt thái dương của Hứa Túc Dã nổi gân xanh, nhiệt độ cơ thể anh nóng lên, vùng cổ đều đã nổi lên một mảng đỏ hồng.


Lúc ăn cơm, một bên Thời Lục ăn cơm, một bên thì thích thú thưởng thức vẻ mặt khó chịu của anh.
"Khó chịu không?" Cô hỏi.
"Ừ." Đôi mắt của Hứa Túc Dã rũ xuống, giọng nói khàn khàn.
"D*c vọng của anh cao như vậy, bốn năm cũng không tìm người khác sao?"
"Không có."


"Vì sao lại không tìm?" Thời Lục biết rõ nhưng cô vẫn cố hỏi.
Lông mi Hứa Túc Dã run rẩy, anh ngoan ngoãn thừa nhận: "Không quên được em." Anh biết Thời Lục thích nhất là nhìn bộ dạng không còn cách nào khác của anh, nên anh nguyện ý nói hùa theo cô mà thành thật trả lời.
"Mãi mãi không quên được sao?"


Hứa Túc Dã không trả lời ngay lập tức, anh chỉ nâng lông mi lên rồi nhìn cô. Anh luôn cảm thấy lời nói của cô có ẩn ý.
"Nếu tôi chết, anh cũng không quên được?" Thời Lục hỏi, cô còn gắp vào bát anh một con tôm đã bóc vỏ, giống như chỉ là nói bừa một câu.


Nhưng Hứa Túc Dã lại cảm lo lắng, anh không thể giải thích được.
Anh nhăn lại mi, môi biến sắc: "Sao lại hỏi vậy?"
"Tùy tiện hỏi thôi." Thời Lục nói tiếp; "Ăn cơm đi."
Ngoài mặt, Hứa Túc Dã làm như không có chuyện gì nhưng anh lại yên lặng ghi nhớ rõ chuyện này ở trong lòng.
_____


Ăn cơm xong, Hứa Túc Dã gọi điện thoại kêu trợ lý đến lấy thẻ phòng, rất nhanh trợ lý đã mang đồ tới.
Thời Lục để Hứa Túc Dã ngủ lại ở chỗ cô.
Buổi tối 11 giờ, bọn họ từng người trước đi tắm, nằm trên giường nhưng lại cách một khoảng xa.


Phòng ngủ không bật đèn, rèm cửa sổ đậm màu che kín, ánh sáng không thể lọt vào.
Trong bóng tối, bọn họ có thể nghe được tiếng hít thở lẫn nhau.
Thời Lục nắm lấy tay của Hứa Túc Dã, sau đó từ từ di chuyển đến bên cạnh anh.


Hứa Túc Dã định đáp lại nhưng anh vừa mới chạm vào cô, đã bị cô đẩy tay ra.
Anh chỉ có thể tiếp tục nằm xuống nơi đó, giả vờ là một con rối không có cảm giác. Mặc cho Thời Lục chơi đùa.


Cô chơi đùa rất lâu, nhưng cuối cùng cô vẫn không cho anh chạm vào người mình, nằm nghiên tự mình ngủ.
Hứa Túc Dã mạnh mẽ chống thân người, nói "Anh đi vào phòng tắm".
Sau đó bị cô giữ chặt.
"Ngay đây, tôi muốn xem." Giọng nói của cô lười nhác.


Hứa Túc Dã trầm mặc, nặng nề thở ra một hơi: "Có muốn bật đèn không?"
"Muốn."
Anh bật đèn ở đầu giường lên, trong ánh sáng mờ mịt, đôi mắt sáng quắc nhìn cô, đôi mắt đó vừa vui vẻ lại vừa nhục nhã.


Thời Lục ôm gối, cô ngồi ở bên cạnh rồi nghiêm túc nhìn anh, như đang thưởng thức một bộ phim điện ảnh.
"Anh gầy hơn trước kia."
"Cơ bụng rất đẹp."
"Cũng không thay đổi nhiều." Cô bình tĩnh nói, nên khiến cho anh mặt đỏ tai hồng, cuối cùng, anh không kiên trì được bao lâu.+


Hứa Túc Dã dọn dẹp sạch sẽ trên giường, rồi sau đó đi vào phòng tắm.
Lúc anh bước ra thì Thời Lục đã ngủ.