Nhiên Tình

Chương 25

Gió thổi làm những cành trúc khua vào nhau phát ra tiếng reo xào xạc, dòng suối nhỏ róc rách chảy, trong dược viên tràn ngập dược hương chỉ nghe thấy tiếng vang thanh thuý của quân cờ đặt trên bàn cờ, chỉ cần đi vào phiến rừng trúc này giống như có thể làm cho tâm tình phiền não trở nên an bình.

Khi Khoá Ái bước nhanh vào rừng trúc cũng đã bị cuốn hút, bước thật nhẹ nhàng, không muốn phá tan yên tĩnh nơi này, đi một đoạn đường, hắn liền thấy một căn nhà gỗ nhỏ, trước nhà có một mảnh dược viên, Thuỷ Tuyền lão nhân cùng Thuỷ Vô Dương đang ngồi ở trong vườn chơi cờ.

Từ sau khi Thuỷ Vô Dương đi vào nơi này, Dạ Hạo Địch liền tạo riêng ra một mảnh rừng trúc như vậy ở Ám Dạ Cung, làm cho y cùng Thuỷ Tuyền lão nhân ở, nói trắng ra chính là không muốn làm cho hai người này chiếm lực chú ý của Khoá Ái nhiều lắm, nhưng lại có thể làm cho Khoá Ái đến đây thăm bọn họ, thật sự là nhất cử lưỡng tiện nha.

Khoá Ái đi đến bên cạnh Thuỷ Vô Dương, thấy hai người đang say sưa nghiền ngẫm nước cờ, cũng không mở miệng quấy rầy, sau một lúc lâu, chờ hai người kết thúc ván đấu, hắn mới mở miệng kêu to:“Sư phụ, Vô Dương.”

“Khoá Ái, ngươi tới rồi à.” Thuỷ Tuyền lão nhân giật giật cổ, cười tủm tỉm nói.

“Vâng.” Gật gật đầu, Khoá Ái lấy lá thư cầm trong tay giao cho Thuỷ Vô Dương,“Vô Dương, hắn lại gửi thư đến đây.”

Tiếp nhận thư, Thuỷ Vô Dương còn chưa mở ra, trong mắt cũng đã tràn đầy ý cười, đem thư cất vào trong ngực, Thuỷ Vô Dương cũng không vội vã mở ra, dường như là chờ đến lúc không ai quấy rầy, mới đọc thật cẩn thận.

“Xem dáng vẻ hạnh phúc của ngươi kìa.” Khoá Ái nhịn không được cười trêu chọc,“Nếu vui mừng như vậy, sao không hồi âm cho hắn chứ? Ngươi tới nơi này năm tháng, hắn ở mỗi tháng đều gửi hai phong thư đến, nhưng còn ngươi, sao nhận được thư mà không chịu hồi âm?”

“Chờ một chút đi.” Thuỷ Vô Dương tươi cười có chút thần bí.


Nhún vai, Khoá Ái nghĩ không ra trong lòng Vô Dương rốt cuộc đang tính toán gì, nhưng cũng không muốn truy vấn, liền bắt chuyện khác để nói,“Sư phụ, Vô Dương học được thế nào?”

“Tốt, phi thường tốt, Vô Dương cực thông minh, học cái gì đều nhanh, phỏng chừng khoảng ba, bốn tháng nữa là có thể học thành đi.” Nói đến cái này, Thuỷ Tuyền lão nhân cười đến càng vui vẻ, cả đời lão chỉ nhận hai đồ đệ, mà hai đồ đệ này đều thiên tư hơn người, đi theo bên cạnh lão cũng không dài, nhưng đã đem y thuật của lão học đến bảy tám phần, lão không muốn đắc ý cũng khó nha.

“Vô Dương quả nhiên lợi hại!” Khoá Ái vô cùng bội phục, lúc trước hắn học cái gì đều phải mất một phen công phu mới được a.

“Cũng không có gì, ta lúc trước đối y thuật cũng đã có chút hiểu biết mà thôi.” Thuỷ Vô Dương tươi cười ôn hoà, ở trong này năm tháng, khiến cho y thoạt nhìn càng tràn ngập linh khí, cả người bình thản như nước, làm cho người ta cảm giác dị thường thoải mái.

Khoá Ái nhìn khuôn mặt tươi cười của Thuỷ Vô Dương, không khỏi có chút ngây người.

“Đã muốn giữa trưa nha, không biết tiểu nha đầu Thuý Vũ chuẩn bị ngọ thiện đến đâu rồi.” Thuỷ Tuyền lão nhân ngẩng đầu nhìn mặt trời nói.

“Được, để ta đi xem Thuý Vũ chuẩn bị thế nào rồi.” Thuỷ Vô Dương đứng dậy, vào nhà gỗ nhỏ.

Chờ Thuỷ Vô Dương đi, Khoá Ái mới lấy lại tinh thần, không khỏi ở trong lòng thầm oán.

Hắn không biết cái tên Mạc Trần Cẩm kia rốt cuộc có điểm nào tốt, đáng giá Vô Dương đối hắn tốt như thế, không chỉ dụng tâm hết sức học tập y thuật, còn mỗi ngày nhớ đến hắn, tuy rằng Vô Dương không biểu hiện ra ngoài một cách rõ ràng, nhưng chỉ cần xem thần thái của y liền hiểu được.

Mà càng làm cho Khoá Ái giận chính là, thể xác Thuỷ Vô Dương là ở Ám Dạ Cung, nhưng hồn lại hoàn toàn không ở nơi này, chỉ cần nghĩ đến trước đây Vô Dương luôn toàn tâm toàn ý lo lắng cho mình nay lại đem mình sắp xếp đến vị thứ hai, Khoá Ái đối Mạc Trần Cẩm liền càng ghen ghét.

“Khoá Ái, ngươi ghen cái gì, Vô Dương hắn cũng có cuộc sống của riêng mình nha.” Thuỷ Tuyền lão nhân đang cầm một ly trà cười ha ha nói.

“Nhưng mà người nọ đối Vô Dương lại không tốt.” Khoá Ái tức giận ngồi xuống vị trí mà Vô Dương vừa ngồi.


“Mặc kệ được hay không, này cũng đều là Vô Dương chính mình lựa chọn nha.” Thuỷ Tuyền lão nhân lắc đầu nói, tình cảm Khoá Ái đối Vô Dương thật sự chỉ là cảm giác chim non đối chim mẹ, ỷ lại hoàn toàn.

“Ta mặc kệ, dù sao Vô Dương chính là không thương ta.” Khoá Ái thuỳ hạ mắt, thực không cam lòng.

“Dạ Hạo Địch không đủ thương ngươi sao?”

“Đừng nhắc tới hắn.” Vừa nghe lời này, Khoá Ái lập tức đỏ bừng mặt, tức giận nói.

“Ha ha.” Thuỷ Tuyền lão nhân chỉ cười không nói, mắt còn tinh tường lão đã sớm thấy bên cổ bị quần áo che lấp của Khoá Ái có điểm điểm hồng ấn,“Hơn nữa, chỉ bằng bản lĩnh của Vô Dương, muốn đem người nọ thu phục cũng không phải sớm muộn gì? Đến lúc đó Vô Dương khẳng định có thể được đến hạnh phúc mà hắn muốn.”

Bĩu môi, Khoá Ái lần này không nói, dù sao bản lĩnh của Vô Dương hắn cũng biết được, hơn nữa, Vô Dương ôn nhu xinh đẹp như vậy cũng không cần, nam nhân kia khẳng định mắt bị mù, đổi thành là hắn, cướp đều không kịp đâu.

“Sư phụ, Khoá Ái, có thể ăn cơm.” Thuỷ Vô Dương đứng ở cửa kêu to.

“Đến đây.” Đi theo Thuỷ Tuyền lão nhân đứng dậy vào nhà, dù sao Khoá Ái là hạ quyết tâm nếu Mạc Trần Cẩm còn đối Vô Dương không tốt, cho dù là cướp, hắn cũng sẽ đem Vô Dương cướp về.

Sau khi kết thúc tổng kết báo cáo một tháng một lần trong Đàn Ưng Bảo, Mạc Trần Cẩm gọi lại quản gia đang chuẩn bị rời đi, biểu tình có chút chờ mong hỏi:“Có thư đến không?”

“Không có.” Quản gia lắc lắc đầu, có chút không đành lòng thấy biểu tình Mạc Trần Cẩm lập tức ảm đạm xuống.

“Ngươi lui xuống trước đi, có thư nhớ rõ lập tức đưa đến chỗ ta.”


“Vâng.” Quản gia cúi mình vái chào, liền rời khỏi thư phòng.

“Các ngươi còn có chuyện gì sao?” Thấy Bạch Linh cùng Mạc Địch còn chưa đi, Mạc Trần Cẩm cúi đầu lật tới lật lui sổ sách trên bàn, thuận miệng hỏi.

“Trần Cẩm, ngươi yêu Thuỷ Vô Dương sao?” Bạch Linh đột nhiên hỏi một vấn đề như vậy.

Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Bạch Linh đầy nghiêm túc, Mạc Trần Cẩm mím môi, không đáp, nhưng biểu tình trên mặt cũng đã làm cho Bạch Linh mẫn cảm biết được đáp án.

Lộ ra nụ cười thê lương, Bạch Linh chưa từ bỏ ý định tiếp tục khuyên:“Trần Cẩm, hắn là nam nhân a, sao ngươi lại có thể yêu một người nam nhân?”

“Vì sao không thể?” Mạc Trần Cẩm đột nhiên phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào, khi hắn đối mặt Bạch Linh đã không còn rung động như lúc trước, tình cảm hắn đối Bạch Linh đang từ từ chuyển biến thành bằng hữu.

“Nhưng ngươi là bảo chủ Đàn Ưng Bảo nha, Đàn Ưng Bảo mặc dù không giao thiệp với giang hồ cùng triều đình, nhưng chuyện buôn bán của chúng ta lại làm cho mọi người ở hai bên chú ý, nếu làm cho người trong thiên hạ biết bảo chủ Đàn Ưng Bảo yêu một người nam nhân, đây là chuyện làm cho người ta nhạo báng đến cỡ nào a.” Bạch Linh vô cùng đau đớn nói, nàng quả thực không thể tin được Mạc Trần Cẩm luôn luôn bình tĩnh tự chế thế nhưng lại làm ra chuyện hoang đường như thế!

“Nói xong? Vậy ngươi là có thể đi rồi.” Mạc Trần Cẩm không để ý tới lời nói của Bạch Linh.

Đàn Ưng Bảo, Đàn Ưng Bảo, chẳng lẽ hắn ngoại trừ là bảo chủ Đàn Ưng Bảo ra sẽ không là con người sao? Sẽ không thể có lựa chọn tình cảm của riêng mình sao? Mạc Trần Cẩm đột nhiên cảm thấy rất đau xót, ngoại trừ Thuỷ Vô Dương chính là đơn thuần đem hắn trở thành Mạc Trần Cẩm đối đãi ra, những người khác đầu tiên nhìn đến chính là bảo chủ Đàn Ưng Bảo.

“Trần Cẩm, sao ngươi lại hồ đồ như thế, nam nhân kia rốt cuộc có gì tốt, có thể đem ngươi mê thành như vậy?”

“Đó là chuyện của chúng ta, Bạch Linh, ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào? Cùng Vô Dương tách ra, sau đó cưới ngươi sao?”

Bạch Linh cắn môi, không nói.


“Không có khả năng.” Mạc Trần Cẩm cười khổ lắc đầu,“Từ thời điểm ngươi cự tuyệt vươn tay ngươi, chúng ta đã không có thể, Linh nhi, không cần đối ta chấp nhất, đời này kiếp này, chúng ta sẽ không có cơ hội cùng một chỗ.”

“Vì sao, vì sao không có khả năng?!” Bạch Linh kêu lớn lên, nàng là thật lòng yêu Trần Cẩm,“Vì sao chỉ vì một sai lầm nhỏ lúc trước, ngươi cho tới bây giờ cũng không thể tha thứ ta? Ta lúc trước chỉ là một đứa bé mà thôi, ta đương nhiên sợ hãi!”

“Nhưng đó cũng là lúc ta cần người cổ vũ nhất, đẩy ra tay của ta, ngươi làm ta đoạn tuyệt ý niệm hướng người khác vươn tay trong đầu, Linh nhi, có lẽ ngươi cảm thấy điều này không có gì, nhưng đối ta mà nói, đây là thương tổn không thể bù lại, ngươi còn trẻ, hẳn là có rất tốt lựa chọn.”

“Không cần, ta không cần, ta chỉ cần ngươi, Trần Cẩm, nếu ngươi thật sự thích Thuỷ Vô Dương, kia cũng không sao, ngươi có thể cùng hắn một chỗ, cưới ta, ta nguyện ý làm tấm mộc cho các ngươi, như vậy ngươi sẽ không bị người trong thiên hạ nhạo báng, các ngươi cũng có thể cùng một chỗ, ta sẽ không ngăn cản các ngươi.”

“Linh nhi, sao phải làm thế?” Thấy Bạch Linh tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như thế, trong lòng Mạc Trần Cẩm cũng không chịu nổi, nhưng hắn biết hôm nay phải lãnh khốc cự tuyệt nàng, bằng không cho nàng hy vọng sẽ là thương tổn lớn nhất,“Ngươi còn trẻ, lại xinh đẹp tài giỏi như thế, người muốn kết hôn với ngươi có rất nhiều, ngươi không cần uỷ khuất chính mình, hơn nữa, tình yêu của ta chỉ có một phần, không thể phân cho hai người, ngươi hết hy vọng đi.”

Bị Mạc Trần Cẩm kiên định cự tuyệt, Bạch Linh che miệng, khóc chạy ra thư phòng.

Vì sao lại trở nên như vậy? Nếu thời gian có thể quay ngược, nàng nhất định sẽ không phạm sai lầm như thế, sao ngươi lại không thể cho ta một cơ hội? Trần Cẩm?

Mạc Địch muốn đuổi đi, lại dừng chân, lạnh lùng nói ra:“Ngươi nói thật quá đáng.”

“Quá đáng sao? Nhưng ngươi hẳn là hiểu được, không nói quá đáng một chút, Linh nhi vĩnh viễn vẫn không thể tỉnh ngộ.” Mạc Trần Cẩm bất đắc dĩ nở nụ cười.

Mạc Địch không nói, gã đương nhiên biết Mạc Trần Cẩm làm như vậy đối Linh nhi mà nói là tốt nhất, nhưng trên phương diện tình cảm gã vẫn là không thể nhận.

“Mạc Địch, đã nhiều năm như vậy, sao ngươi còn không dũng cảm theo đuổi những gì ngươi muốn?” Mạc Trần Cẩm đột nhiên nói.


Mím môi, Mạc Địch nói:“Bởi vì ta biết, người nàng cần vĩnh viễn cũng không phải là ta.” Dứt lời, Mạc Địch liền đuổi theo.

Không thử, ngươi làm sao biết được? Mạc Trần Cẩm nhìn theo bóng dáng Mạc Địch thở dài, tay không tự giác sờ lên nửa mặt nạ trên mặt mình, đã từng, ta cũng cho rằng ta sẽ không thể yêu ai, nhưng hôm nay thử, ta mới biết được thì ra ta có thể.

Vô Dương, ngươi chừng nào thì có thể trở về?