Nhiên Tình

Chương 19

Mạc Trần Cẩm vừa ra khỏi phòng Vô Dương liền tìm quản gia đến, mệnh lệnh hắn đem tất cả người hầu triệu tập đến đại thính, tuy rằng vẻ mặt mọi người đều mờ mịt, nhưng đều dừng công tác, chạy tới đại sảnh.

“Mọi người đầy đủ?” Nhìn một mảnh đông nghìn nghịt bên dưới, Mạc Trần Cẩm lạnh lùng hỏi.

“Đúng vậy, bảo chủ, bọn hạ nhân đều ở trong này.” Quản gia thật cẩn thận hồi đáp, hắn là người thông minh, đương nhiên nhìn ra tâm tình Mạc Trần Cẩm hiện tại có bao nhiêu không tốt.

Đi đến trước mặt bọn hạ nhân, Mạc Trần Cẩm nói:“Hôm nay phụ trách chuẩn bị nước cho Vô Dương tắm rửa đều đứng ra cho ta.”

Vừa nghe những lời này của Mạc Trần Cẩm, bên trong bọn hạ nhân có mấy người trắng mặt, những người khác bắt đầu xôn xao nghị luận, không rõ rốt cuộc phát sinh đại sự gì.

“Còn không ra sao?” Thấy không có ai đứng ra, cơn tức của Mạc Trần Cẩm lớn hơn nữa.

Cắn chặt răng, vài hạ nhân từ trong đám người đi ra, cúi đầu không dám nhìn Mạc Trần Cẩm đang nổi giận đùng đùng.

“Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Mạc Trần Cẩm mắt lạnh nhìn mấy người này, mở miệng hỏi.


Mấy người hai mặt nhìn nhau liếc mắt một cái, đều từ chối, không dám mở miệng trả lời.

“Nói!” Mạc Trần Cẩm đột nhiên đề cao tiếng nói, sợ tới mức mấy người đó đều run lên.

“Là, là chúng ta không tốt, chúng ta không nên sơ ý, làm cho Thuỷ tiên sinh bị phỏng.” Một người trong đó lui cổ hồi đáp.

“Không cẩn thận? Các ngươi làm lâu như vậy thế nhưng còn có thể không cẩn thận?” Mạc Trần Cẩm cười lạnh, quay đầu đối với quản gia nói:“Dẫn bọn hắn đi lĩnh chút bạc, đuổi bọn hắn đi!”

“Không, không cần a, bảo chủ, van cầu ngài không cần đuổi chúng ta đi.” Mấy người vừa nghe, đều quỳ xuống, cầu xin.

Đàn Ưng Bảo đối hạ nhân đãi ngộ phi thường tốt, nếu mất đi phần công tác này, sẽ tìm không thấy nơi nào tốt như vậy.

“Đàn Ưng Bảo chưa bao giờ dùng người không năng lực, điểm ấy ta hy vọng mọi người đều có thể rõ ràng.” Mạc Trần Cẩm không thèm nhìn tới mấy người quỳ trên mặt đất, ánh mắt chậm rãi đảo qua các hạ nhân khác.

Bọn hạ nhân lập tức hiểu được dụng ý của Mạc Trần Cẩm là giết gà doạ khỉ, đều gật đầu, tỏ vẻ chính mình hiểu được.

“Dẫn bọn hắn đi xuống.” Mạc Trần Cẩm đối với quản gia ra mệnh lệnh.

“Vâng.” Quản gia vội vàng đi đến trước mặt bọn hạ nhân, phân phó vài người kéo bọn họ đi xuống.

“Không cần a, bảo chủ, van cầu ngài không cần đuổi chúng ta đi.”

Đang lúc trong đại sảnh huyên náo, nhận được tin tức Bạch Linh cùng Mạc Địch chạy tới, Bạch Linh hét lớn:“Trần Cẩm! Ngươi làm cái gì vậy?!”

“Tự cấp bọn hạ nhân lập quy củ, các ngươi có ý kiến gì sao?” Quét mắt nhìn Bạch Linh cùng Mạc Địch, Mạc Trần Cẩm cười lạnh hỏi lại, mà tay trong tay áo đã muốn nhẹ nhàng nắm thành quyền.


“Nếu ngươi thật sự chỉ là vì lập quy củ, chúng ta đương nhiên không có ý kiến, nhưng ngươi hiện tại lại vì một nam sủng mà không phân tốt xấu, chúng ta không thể không quản.” Bạch Linh vô cùng đau đớn nói.

“Cái gì kêu nam sủng!” Mạc Trần Cẩm nhịn không được lớn tiếng,“Bạch Linh, mời ngươi không cần vũ nhục người yêu của ta.”

“Ngươi sao có thể yêu thương hắn?! Trần Cẩm, ngươi thay đổi có biết hay không?!” Bạch Linh rốt cuộc chịu không nổi, tính ghen tị của nữ nhân làm cho nàng hoàn toàn bùng nổ,“Hắn là nam nhân a, các ngươi cùng một chỗ là chuyện thiên lý không tha!”

“Câm mồm.” Mạc Trần Cẩm nổi giận quát.

Bạch Linh bị bộ dáng tức giận của Mạc Trần Cẩm doạ đến, trong lúc nhất thời thế nhưng cũng nhắm lại miệng, nhưng lệ không ngừng đảo quanh hốc mắt.

“Trần Cẩm, ngươi không cần quá đáng.” Mạc Địch rốt cục nhìn không được.

“Mạc Địch, đem Linh nhi mang đi.” Đóng chặt mắt, Mạc Trần Cẩm cố gắng ổn định cảm xúc chính mình, hắn cũng không nghĩ tới những lời này của Bạch Linh thế nhưng sẽ làm hắn phát hoả lớn như vậy.

Thiên lý không tha, hắn chán ghét nghe loại lời nói như thế.

“Trần Cẩm, Linh nhi cũng vì tốt cho ngươi, ngươi nên thanh tỉnh lại, rất nhiều người trong bảo đều đối với hành vi của ngươi bất mãn, ngươi là chủ nhân Đàn Ưng Bảo, nhất cử nhất động của ngươi đều ảnh hưởng tới Đàn Ưng Bảo, ngươi không thể cứ khăng khăng một mực như vậy.” Mạc Địch không thể lại nhìn bộ dáng thống khổ của Bạch Linh, ngoại lệ răn dạy Mạc Trần Cẩm.


“Vì Đàn Ưng Bảo?” Mạc Trần Cẩm cười lạnh,“Đàn Ưng Bảo này là của Mạc gia chúng ta, ngoại nhân có quyền gì xen vào! Chẳng lẽ ta hiện tại ngay cả năng lực bảo hộ một người cũng không có sao?”

“Trần Cẩm.” Mạc Địch cũng kinh sợ, gã không dự đoán được Trần Cẩm thế nhưng sẽ nói ra những lời này.

“Ngươi hỏi một vài người bọn họ, thật là không cẩn thận sao? Vết phỏng trên người Vô Dương chính là bị nước sôi tạo thành, bọn họ căn bản là cố ý! Ở Đàn Ưng Bảo, công nhiên thương tổn người mà ta muốn bảo hộ, này có tính là đối với ta khiêu khích hay không? Hiện tại ta ngay cả đuổi hạ nhân cũng không được? Đều phải trải qua các ngươi đồng ý ư? Các ngươi có còn đem bảo chủ ta đây để vào mắt không?!”

Mọi người bị Mạc Trần Cẩm lửa giận doạ sợ, đều cúi đầu, không dám hé răng.

“Đem mấy người bọn họ đuổi đi.” Mạc Trần Cẩm nói xong câu đó, liền phất tay áo rời khỏi đại sảnh.

“Mạc Địch, tại sao Trần Cẩm lại biến thành như vậy?” Bạch Linh nhìn Mạc Trần Cẩm đi xa, bi thương hỏi.

Mà Mạc Địch chỉ biết trầm mặc, bởi vì đáp án, gã cũng không biết.