Nhiên Tình

Chương 12

Yến hội tiến hành đến một nửa, mọi người uống rượu, tính tình cũng bắt đầu buông ra, đám người ngồi cùng bàn với Mạc Trần Cẩm đều là tiền bối trong Đàn Ưng Bảo, một người nương theo cảm giác say reo lên:“Bảo chủ, không phải ta muốn nói, ngươi đều hai mươi tuổi, cũng nên thành thân đi, ngươi xem Linh nhi đã đợi ngươi lâu như vậy rồi.”

Lời này vừa nói ra, người ngồi ở bàn này đều lập tức im lặng, Mạc Trần Cẩm, Bạch Linh cùng Mạc Địch sắc mặt trở nên có chút khó coi, Thuỷ Vô Dương sắc mặt vẫn không thay đổi uống rượu, bên môi tràn đầy ý cười thú vị.

Mạc Trần Kiêu bất đắc dĩ mở miệng nói:“Lý thúc, ngươi hôm nay nói cái này làm gì nha?”

“Trần Kiêu, chuyện này ngươi đừng quản, đại ca ngươi đều lớn như vậy, lão bảo chủ cũng không còn, chúng ta vài người làm thúc thúc nếu không quản, hắn thật cưới một nam nhân về làm thiếp thì làm như thế nào đây?!” Lý thúc vừa nói xong, những người khác ngồi cùng bàn cũng lộ ra biểu tình đồng ý.

“Lý thúc, hôm nay ngươi đã đem lời này đề suất, ta đây cũng liền trực tiếp nói với các ngươi, Mạc gia không phải chỉ có một mình ta nối dõi, cho nên ta sẽ không vì lợi ích của Mạc gia mà hy sinh việc hôn nhân của ta, hôm nay mặc kệ ta thích nam nhân hay là nữ nhân, chuyện thành thân đều là do tự ta quyết định, ta không hy vọng người khác nhúng tay, nếu vài vị thúc thúc còn muốn tiếp tục nhúng tay, vậy đừng trách Trần Cẩm không tôn kính các vị.” Mạc Trần Cẩm nói trắng ra.


Bạch Linh sắc mặt trắng nhợt, suýt nữa ngất xỉu đi. Mạc Địch vừa thấy, rốt cục kiềm chế không được, lời nói của Mạc Trần Cẩm một chút đường sống cũng không chừa cho Bạch Linh.

“Trần Cẩm, không được nói quá đáng như vậy.”

Mạc Trần Cẩm nhìn Bạch Linh, trong lòng cũng không chịu nổi, nhưng nếu không nói tuyệt tình như vậy, thì cũng thật chậm trễ nàng, hắn không đáng để nàng tiếp tục chờ đợi, nàng nên có lựa chọn tốt hơn.

Nhắm chặt mắt, Mạc Trần Cẩm lộ ra cười lạnh nói:“Quá đáng? Làm sao quá đáng chứ? Người ta yêu là Vô Dương, ta hy vọng mọi người đều có thể hiểu được!”

Mạc Trần Cẩm vừa nói xong, tất cả mọi người đều há hốc mồm, ban đầu bọn họ nghĩ đến Thuỷ Vô Dương chỉ là nam sủng mà Mạc Trần Cẩm nhất thời thấy mới mẻ, cho nên cũng liền mở một con mắt, nhắm một con mắt, quên đi, nhưng hôm nay Mạc Trần Cẩm nói yêu, điều này sao có thể chứ!

Đại ca thật đúng là lớn mật! Mạc Trần Kiêu ở trong lòng nho nhỏ bội phục.

“Trần Cẩm!” Trưởng bối Mạc Trần Cẩm vô cùng đau đớn, nổi giận nói,“Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?!”


“Ta đương nhiên biết.” Có lẽ là uống hơn, có lẽ là cảm thấy thật sự không thể tiếp tục kéo dài thêm nữa, Mạc Trần Cẩm bắt buộc chính mình không đi chú ý tình huống của Bạch Linh, kiên tâm hồi đáp.

Thấy Mạc Trần Cẩm không nghe khuyên bảo, mọi người đều đem ánh mắt phẫn nộ hướng về phía Thuỷ Vô Dương, dù sao nếu nam nhân này không tới, Trần Cẩm tuyệt đối sẽ không thành như vậy.

Không đem ánh mắt những người kia xem trọng, Thuỷ Vô Dương lúc trước đi theo ma đầu tà đạo Dạ Hạo Địch, loại ánh mắt này đã sớm nhìn quen, nay, tự nhiên sẽ không bận tâm.

Thuỷ Vô Dương chính là nhìn Mạc Trần Cẩm, chỉ có y chú ý tới Mạc Trần Cẩm siết lấy nắm tay chặt như thế nào, chỉ có y hiểu được nội tâm Mạc Trần Cẩm có bao nhiêu thống khổ, thương tổn người mình yêu cũng chính là đang thương tổn trái tim mình.

“Trần Cẩm, ta mệt mỏi, muốn rời đi.” Biết Mạc Trần Cẩm sẽ không dễ dàng nhận thua, vì thế Thuỷ Vô Dương mở miệng thay hắn giải vây.

“Hảo.” Âm thầm nhẹ nhàng thở ra, Mạc Trần Cẩm vội vàng nâng dậy Thuỷ Vô Dương chuẩn bị rời đi.


“Trần Cẩm!” Bạch Linh rốt cuộc nhịn không được, lớn tiếng kêu tên Mạc Trần Cẩm.

Thân thể Mạc Trần Cẩm rất nhỏ rung rung, nhưng vẫn cứng rắn không có quay đầu, cùng Thuỷ Vô Dương rời đi.

Che miệng, lệ trong mắt Bạch Linh rốt cuộc kiềm chế không được chảy xuống, sắc mặt những người khác cũng không tốt, Mạc Trần Kiêu vì chính mình rót chén rượu, uống một ngụm hết sạch, khe khẽ thở dài.

Yến hội tổ chức cho ta sao lại biến thành như vậy, ai!