Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Chương 76

“Cảm ơn ngươi!”

“Hắc hắc, nếu muốn cám ơn ta thì cứ lấy thân báo đáp, như thế nào? Ta là kiểu mẫu nam tử độc thân

đó, không có bất kỳ tật xấu nào, tuyệt đối là một nam tử tuyệt thế nhất

thế gian. Gả cho ta, nàng nhất định sẽ có trăm lợi mà không một hại!”

“Ngươi tới đây” Phượng Lạc Vi ngoắc ngón tay gọi Diệp Khuyết.

Diệp Khuyết nhếch miệng, đi qua: “Hì hì, nhanh như vậy mà đã nghĩ thông suốt rồi à? Thật đúng là một cô nương ngoan!”

Phượng Lạc Vi chỉ cười, đợi đến lúc Diệp Khuyết đi đến bên cạnh thì nàng đột

nhiên đạp mạnh một cước khiến cho Diệp Khuyết ngã vào trong hồ: “Gả cho

ngươi nè!”

Sau đó nàng vỗ vỗ tay, không quay đầu lại rời khỏi đó.

“Này! Khoan đi đã!” Diệp Khuyết hô to hai tiếng, Phượng Lạc Vi vẫn không đáp lời.

“Haizz…!” Diệp Khuyết trèo lên khỏi hồ. Hắn vốn biết, cô nương nào mà đi theo đại tẩu lăn lộn đều không phải cô nương tốt. Hừ!

Diệp Khuyết vác cả người ướt sũng trở về, chưa đến phòng của mình đã gặp Vân Liệt Diễm. Diệp Khuyết phản xạ có điều kiện quay đầu bỏ chạy, không ngờ vẫn bị tóm.

“Đại… Đại tẩu! Tẩu… Tẩu tìm ta có chuyện gì sao?” Bây giờ người mà Diệp Khuyết sợ nhất chính là Vân Liệt Diễm,

nhất là từ sau khi Vân Thiểm Thiểm không trượng nghĩa bỏ chạy, tất cả

trách nhiệm đều ném lên trên đầu hắn.

“Tước Tước à!

Tới đây, ta có ít chuyện muốn hỏi ngươi” Vân Liệt Diễm dùng thanh âm

‘dịu dàng’ gọi khiến cho Diệp Khuyết rùng mình một cái.

Diệp Khuyết khóc không ra nước mắt. Mẫu tử nhà này thật là ‘tâm linh tương

thông’, tên hắn là Diệp Khuyết, là Khuyết chứ không phải Tước!

“Ách! Ta vừa nghe thấy âm thanh nhao nhao bên tiểu cữu, cho nên đến xem thử.

Thế nhưng lúc ta đến nơi thì bọn họ đã giải tán. Ngươi biết chuyện gì đã xảy ra hay không?” Vân Liệt Diễm không ở cùng tiểu viện với bọn họ,

nhưng năng lượng tinh thần của nàng bây giờ đã rất cường đại, có thể cảm nhận được mọi thứ cách mình khá xa. Thế cho nên, bên kia vừa có động

tĩnh thì nàng liền biết. Thế nhưng lúc nàng kích động chạy tới thì bọn

họ đã giải tán.

Phượng Lạc Vi ở cùng tiểu viện với

nàng, vì vậy nàng liền chạy đến chỗ Phượng Lạc Vi hỏi thăm tình hình.

Không ngờ nha hoàn lại nói từ sau buổi cơm chiều, Phượng Lạc Vi vẫn chưa trở về.

Vân Liệt Diễm hoàn toàn kích động, không

phải là Phượng Lạc Vi cùng tiểu cữu đánh nhau chứ? Lúc nãy nhìn sắc mặt

của thúc thúc không được ổn cho lắm!

Nàng chờ trong

tiểu viện của Phượng Lạc Vi một lúc lâu, cũng không thấy Phượng Lạc Vi

trở về, cho nên đành phải rời đi trước. Không ngờ đang đi trên đường thì lại bắt gặp Diệp Khuyết vác cả người chật vật đi tới.

Kết quả, Vân Liệt Diễm thành công chặn đường Diệp Khuyết.

“Đại tẩu, thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng. Lúc nãy ta đến tìm

Lăng Tiêu mượn một chút dược, không ngờ đúng lúc bắt gặp Tiểu Vi cùng

Lăng Tiêu cãi nhau, nói cái gì là Lăng Tiêu dụ dỗ nam nhân của nàng, sau đó thì thiếu chút nữa đã đánh nhau, cuối cùng nàng tức giận bỏ chạy. Ta có ý tốt chạy theo khuyên giải nàng, nàng còn đạp ta rơi vào trong hồ”

Diệp Khuyết nói với giọng uất ức: “Đại tẩu, ta thật sự là rất không may

mắn!”

“Đáng đời!” Vân Liệt Diễm vỗ một cái lên đầu hắn, hỏi: “Ngươi nói gì với Vi nhi?”

“Chỉ giải thích để nàng đừng tiếp tục hiểu lầm thôi, Phụng Khải cùng Lăng

Tiêu tuyệt đối trong sạch. Ta chỉ nói ra sự thật với nàng mà thôi!” Diệp Khuyết khoát khoát tay, biểu thị mình là người rất vô tội.

Gần đây, tội lỗi của tất cả mọi người đều bám vào người hắn, người không may mắn luôn là hắn.

“Ta lại hi vọng rằng thúc thúc có cái gì đó với tiểu cữu” Vân Liệt Diễm trừng mắt với hắn một cái: “Vi nhi trở về rồi sao?”

Diệp Khuyết gật nhẹ đầu.

“Ngươi trở về đi!” Vân Liệt Diễm nhìn vào tiểu viện của Phượng Lạc Vi, đột

nhiên hỏi Diệp Khuyết đang định đi: “Tước Tước, ngươi có thích Vi nhi

không?”

“Không thích!” Diệp Khuyết trả lời rất kiên

quyết. Hừ! Hắn có lòng tốt khích lệ nàng, vậy mà còn bị nàng đạp vào

trong hồ. Lòng tốt không có báo đáp!

Hơn nữa, người nàng thích chính là huynh đệ của hắn. Thê tử của huynh đệ, không thể cướp!

“Được, đừng đứng trước mặt ta khoe khoang tâm địa gian xảo của ngươi. Nếu

ngươi thích Vi nhi, tốt nhất thì theo đuổi nàng. Chỗ thúc thúc, hẳn là

không có hi vọng rồi!” Vân Liệt Diễm lắc lắc đầu. Thật ra đến tận sau

này nàng mới biết câu chuyện quá khứ của Vân Phụng Khải.

Lúc kia, nàng giúp đỡ Phượng Lạc Vi làm loạn, nhưng mặc kệ bọn nàng làm

cái gì, thúc thúc cũng đều thờ ơ. Lúc đó nàng cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ

không biết thúc thúc với tiểu cữu có gì đó hay không. Nàng chạy đến hỏi

Mộc Miên mới biết, thúc thúc không phải là không biết yêu, chỉ là vì tổn thương quá nặng mà thôi!

Đã nhiều năm trôi qua, nàng nghĩ rằng có lẽ thúc thúc cũng đã quên, dù sao Vi nhi cũng thật sự rất

đáng yêu, bọn họ đến với nhau nhất định sẽ hạnh phúc.

Không ngờ thúc thúc cẫn không thể xóa đi vết thương lòng. Vân Mộng Chỉ chết

tiệt, thật không biết Vân gia làm sao có thể dưỡng ra được một cực phẩm

như vậy. Có đôi khi nàng nghĩ rằng mình không phải là con gái ruột của

Vân Phụng Thiên, nếu không cũng không chênh lệch với ông ta nhiều như

vậy.

“Thật ra nhiều năm qua, Phụng Khải có lẽ cũng

đã buông tay” Diệp Khuyết biết rõ Vân Liệt Diễm đang nói điều gì, nhưng

tâm sự của Phụng Khải chỉ sợ cũng chỉ có một mình hắn ta tự biết mà

thôi.

“Vi nhi rất đơn thuần, cũng rất thiện lương. Ta không muốn chuyện này sẽ lưu lại một bóng ma trong lòng nàng” Vân Liệt

Diễm nghĩ nghĩ, liền đi về phía tiểu viện của Phượng Lạc Vi.

Nàng vẫn không yên lòng. Vi nhi nhỏ hơn nàng hai tuổi, lúc nàng đến Phượng

thành thì Vi nhi cũng không quá mười lăm mười sáu tuổi. Nàng ấy vẫn luôn là tiểu công chúa đáng yêu nhất của Phượng gia, thích lẽo đẽo đi theo

nàng chơi đùa, đi theo nàng làm loạn. Ở Phượng gia, Phượng Lạc Vi là

người thân cận với nàng nhất. Nàng đối với Vi nhi cũng giống như Mộc

Miên, thật sự xem các nàng là người thân của mình.

Biết nàng ấy thích thúc thúc, nàng đương nhiên là rất vui vẻ. Thúc thúc vì

nàng làm nhiều chuyện như vậy, nàng cũng mong thúc thúc có thể hạnh

phúc. Cho nên nàng ra sức tác hợp cho hai người, không ngờ kết quả lại

như vậy.

Lúc nàng đến gian phòng của Phượng Lạc Vi,

Phượng Lạc Vi đang ngồi trên giường ngẩn người, vệt nước mắt trên mặt

vẫn còn chưa khô.

“Vi nhi” Vân Liệt Diễm đi qua,

trong lòng than nhẹ một tiếng. Nhìn thấy bộ dạng đau lòng của nàng ấy

lúc này, nhất định là rất khó để vượt qua.

“Diễm tỷ tỷ, ta thật khổ sở!” Phượng Lạc Vi nhìn thấy Vân Liệt Diễm liền đau lòng nhào vào trong ngực của nàng.

Nàng đau lòng vì Khải nhẫn tâm từ chối nàng, nhưng khi biết nguyên nhân hắn

làm như vậy, nàng muốn giận hắn nhưng lại làm không được.

Tuy nàng đã nghĩ thông suốt, sẽ không quấn quít lấy hắn nữa, nhưng yêu

thích một người nhiều năm như vậy, há có thể nói buông liền buông cho

được?

“Vi nhi nghe lời, khóc sẽ không còn xinh đẹp

nữa!” Vân Liệt Diễm vỗ vỗ lưng Phượng Lạc Vi, ngồi vào bên giường, cầm

khăn tay lau nước mắt giúp nàng.

“Diễm tỷ tỷ, ta biết hắn có nỗi khổ tâm, ta sẽ không trách hắn đâu” Phượng Lạc Vi cắn cắn môi, trong lòng quả thật rất khó chịu.

“Ta biết!” Vân Liệt Diễm gật gật đầu: “Thật ra sau này ta mới biết quá khứ

của thúc thúc, cũng giống muội bây giờ, muốn buông tay hắn nhưng lại rất đau lòng. Thúc thúc có lẽ cũng đã quên được người kia, nhưng trong lòng vẫn còn rất khổ sở”

“Vi nhi, chuyện tình cảm ta cũng không hiểu rõ bao nhiêu so với muội. Cũng giống như ta cùng Hàn Chỉ, từ lúc gặp hắn, ta chỉ cảm thấy người này không đáng ghét. Sau đó xảy ra

rất nhiều chuyện, quanh đi quẩn lại đã bảy năm trôi qua, ta lại gặp hắn

một lần nữa, muốn nói không có động tâm, không có cảm động chính là nói

láo. Ta cũng không rõ yêu là cái gì, ta chỉ biết nếu như cảm thấy thích

hợp thì ta sẽ cho chúng ta một cơ hội, cho nên ta nguyện ý cùng hắn thử

một lần, cùng tìm hiểu xem yêu là như thế nào. Đôi khi, chúng ta cứ nghĩ rằng chỉ cần thích nhau, không nhất định phải yêu, cũng không nhất định phải ở cùng một chỗ cả đời. Đôi khi, có lẽ hai người vừa gặp đã yêu,

nhưng theo thời gian dài sống chung, muội sẽ cảm thấy người này không

phải là phu quân mà mình tìm kiếm cả đời. Cho nên ta nghĩ, tình yêu có

lẽ là hai người ở cùng một chỗ sẽ cảm thấy rất hạnh phúc”

Vân Liệt Diễm nắm chặt bàn tay Phượng Lạc Vi, nói: “Ta giải thích không rõ

ràng lắm, chính bản thân muội nên tự phát hiện ra. Đừng trốn chui trốn

nhũi trong khổ sở của mình, muội có thể tiếp tục thích thúc thúc, nhưng

đừng không để ý đến người khác. Một thời gian sau, ta tin rằng muội

sẽ nhận ra, còn có người khác thích hợp với muội hơn thúc thúc đó, hiểu

không?”

Đối với Vân Liệt Diễm, một người vốn ngu ngốc trong vấn đề tình yêu, có thể giảng ra những lời này cũng đã là giới

hạn của nàng rồi. Nàng thật sự không có thiên phú trong chuyên ngành tư vấn tình yêu.

Phượng Lạc Vi mơ hồ gật gật đầu, sau đó hỏi: “Nếu như một ngày nào đó, tỷ gặp được phụ thân của Thiểm Thiểm thì sao?”

Khóe miệng Vân Liệt Diễm co rút. Có thể đừng hỏi những chuyện nàng không biết trả lời được không?

“Gặp hắn thì liên quan gì đến ta?” Vân Liệt Diễm nghĩ nửa ngày, rốt cuộc lại nói: “Thứ nhất, ta vốn dĩ không biết hắn là ai. Thứ hai, đoán chừng

hắn cũng chưa chắc biết rõ ta là ai. Thứ ba, con trai của hắn cũng không phải là ta. Tổng hợp từ những yếu tố trên, hắn chẳng qua cũng chỉ là

một người không quan trọng, ta gả cho ai cũng không ảnh hưởng đến một

cắc bạc nào của hắn”

Phượng Lạc Vi nghe xong, mặt mũi đen thui, nhưng nàng lại cảm thấy Vân Liệt Diễm nói rất có lý. Bọn họ

quả thật chưa từng gặp mặt, làm sao có thể bắt Diễm tỷ tỷ vì một người

không quan trọng mà buông bỏ hạnh phúc của mình chứ?

“Diễm tỷ tỷ, muội đã hiểu! Sau này muội sẽ tự đứng vững bằng chính đôi chân

của mình, sẽ không gây chuyện nữa. Muội theo đuổi Khải nhiều năm như vậy mà cũng không khiến hắn mềm lòng, có theo đuổi nữa cũng không còn ý

nghĩa gì. Cho dù hắn có chấp nhận muội thì chỉ sợ cũng là do áy náy mà

thôi. Nếu vậy thì ở bên nhau làm sao có thể hạnh phúc chứ? Muội sẽ cố

gắng tìm một người khác có thể mang đến hạnh phúc cho chính mình” Phượng Lạc Vi nói một cách chân thành.

Tuy vẫn không hiểu

hoàn toàn lời nói của Vân Liệt Diễm nhưng Phượng Lạc Vi vẫn nghe rõ một

điều. Chính là, nếu như hai người đến với nhau nhưng không hạnh phúc,

cho dù bọn họ có yêu nhau thì cũng sẽ không vui vẻ. Cùng một người nắm

tay nhau đi qua cả đời, nhất định phải khiến cho nhau cùng mỉm cười.

“Muội có thể suy nghĩ như vậy thì tốt rồi! Yên tâm, chờ đến lúc muội tìm được hạnh phúc của mình, tỷ nhất định sẽ tổ chức một hôn lễ siêu cấp long

trọng cho muội” Vân Liệt Diễm vỗ vỗ bả vai của Phượng Lạc Vi. Chỉ cần

nàng ấy có thể nghĩ thông suốt là ổn rồi.

Phượng

Lạc Vi gật gật đầu, đáp: “Diễm tỷ tỷ, nếu cô nương kia còn sống thì tốt

rồi, như vậy thì có thể chữa lành vết thương lòng của Khải”

Vân Liệt Diễm cười cười, nói: “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy! Nhớ kỹ, ông

trời lấy mất của muội một thứ nào đó, thì nhất định sẽ đưa đến một vật

khác đền bù cho muội. Cho nên, không cần lo lắng cho thúc thúc, ông trời nhất định sẽ không đối xử tệ bạc với thúc ấy đâu!”

“Đúng vậy!”

Vân Liệt Diễm thấy Phượng Lạc Vi không còn đau buồn như trước, đành đứng dậy đi ra ngoài.

Hàn Chỉ ở trong phòng đợi Vân Liệt Diễm trở về, đợi cả buổi cũng không nhìn thấy người đành phải bắt đầu trái đi một chút, phải đi một chút. Thế

nhưng hắn đã đi rất nhiều vòng mà vẫn không thấy nàng.

Hàn Chỉ đang định đẩy cửa ra ngoài tìm thì đụng phải Vân Liệt Diễm đẩy cửa đi vào.

“Nương tử, nàng rốt cuộc cũng về rồi!” Hàn Chỉ vui vẻ ôm chầm lấy Vân Liệt

Diễm. Không biết nguyên nhân vì sao, bây giờ hắn càng ngày càng thích ôm nàng.

Vân Liệt Diễm va phải cơ thể lạnh buốt quen thuộc kia, chẳng biết tại sao trong lòng lại xuất hiện một chút ngọt ngào.

Nàng cắn cắn môi. Chờ đến Yến thành, nàng khẳng định không thể từ chối hắn nữa rồi!

“Nương tử, nàng cắn môi mình làm gì vậy?” Hàn Chỉ cúi đầu, nhìn thấy động tác cắn môi của Vân Liệt Diễm lại thấy khó hiểu.

“Không có gì” Vân Liệt Diễm nghĩ đến chuyện mình vừa suy nghĩ liền xấu hổ.

Trời ạ, nàng lại đang suy nghĩ cái gì vậy? Tại sao từ sau khi tham dự lễ bái đường kỳ quái kia với Hàn Chỉ, không hiểu sao nàng lại luôn suy

nghĩ về hắn? Chẳng lẽ càng lớn tuổi sẽ càng háo sắc sao? Thế nhưng, cơ

thể của Hàn Chỉ sờ soạng vài lần, quả thật rất tốt!

Trong đầu Vân Liệt Diễm lập tức xuất hiện một đống hình ảnh cấm trẻ nhỏ, trên mặt nàng đồng thời cũng đỏ hồng một mảnh.

“Nương tử, chúng ta thành thân đi!” Hàn Chỉ nhìn thấy tâm tình Vân Liệt Diễm

dường như không tệ, vì vậy lợi dụng lúc cháy nhà để đi hôi của.

Sắc mặt Vân Liệt Diễm ‘vù’ một cái trở nên đen thui. Nam nhân này, trong

đầu cả ngày chứa cái gì thế? Nếu nàng thật sự gả cho hắn, nàng nhất định sẽ trở thành con cừu nhỏ mặc người mổ thịt rồi!

Vẫn nên suy nghĩ kỹ một chút!

“Ta muốn đi ngủ. Đêm nay, ngươi ngủ trên sàn nhà!” Vân Liệt Diễm đẩy hắn

ra. Không thể tiếp tục ôm mỹ nam còn sống sờ sờ đi ngủ nữa, nàng nhất

định sẽ suy nghĩ bậy bạ!

“Tại sao?” Hàn Chỉ hỏi. Hắn làm sai chuyện gì sao?

“Hừ! Chuyện sau bữa cơm tối ta còn chưa có tính sổ với ngươi, ngươi còn dám

hỏi tại sao à? Không ngủ thì cút ra ngoài cho ta!” Vân Liệt Diễm trừng

mắt với hắn, từ trên giường ném cho hắn một cái gối cùng một chiếc mền.

Hàn Chỉ yên lặng nhận lấy gối cùng mền, cũng không nói gì, ôm mền gối đi đến ghế nằm trong phòng.

Vân Liệt Diễm thấy Hàn Chỉ đi, nghĩ thầm: Nam nhân này rốt cuộc là biết sai hay đổi tính?

Quay đầu nhìn Hàn Chỉ vẫn nằm yên trên ghế dựa, nàng đành xoay người sang

chỗ khác, ngủ. Mới nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy một thanh âm hít thở truyền đến từ sau lưng mình.

Nàng quay đầu lại, đúng lúc chạm nhẹ lên môi của Hàn Chỉ.

Hàn Chỉ vươn tay ôm chặt Vân Liệt Diễm vào ngực: “Nương tử, là chính nàng

dâng cơm đến tận cửa đó! Để vi phu ôm nàng ngủ. Ngủ ngon!”

Sau đó, hắn hôn nhẹ lên trán Vân Liệt Diễm, rồi nhắm mắt lại, mặc kệ Vân

Liệt Diễm đang dùng ánh mắt mang hình dao găm không ngừng ghim vào mặt

mình.

Vân Liệt Diễm tức giận muốn đẩy hắn ra, nhưng

cho dù có làm thế nào cũng không đẩy được. Nàng đành quệt mồm, nhắm mắt lại, từ từ thiếp đi.

Ba ngày sau, Hiên Viên Minh đăng cơ làm đế, Hiên Viên Hi trở thành Thái thượng hoàng.

Nửa tháng sau, Hiên Viên Minh lấy cớ Thái tử đem lòng làm loạn, có ý đồ mưu phản, ra lệnh bắt giữ. Đồng thời Tứ vương gia cũng là đồng mưu, dẫn

binh bao vây Tứ vương phủ.

Tỉnh dậy, Vân Liệt Diễm đã không nhìn thấy Hàn Chỉ, cũng không biết hắn đang bận rộn làm cái gì.

Hỏi ra mới biết, thì ra Hiên Viên Minh đã dẫn binh bao vây Tứ vương phủ

từ sáng sớm.

“Mộc Tiểu Bạch, ngươi có nhìn thấy Hàn Chỉ không?” Vân Liệt Diễm vừa ăn điểm tâm, vừa nói.

“Tiểu thư, mới vài phút không gặp cô gia mà người đã nhớ rồi!” Mộc Miên trêu

chọc Vân Liệt Diễm. Nhìn thấy quan hệ của tiểu thư cùng Hàn công tử càng ngày càng tốt, nàng liền biết ngày thành hôn của hai người cũng không

còn xa nữa.

“Cô gia chết tiệt gì mà cô gia!” Vân Liệt Diễm trừng mắt với Mộc Miên. Mộc Tiểu Bạch chết tiệt! Mấy ngày nay nhìn ánh mắt nàng ta đều rất cổ quái, khiến cho nàng cảm thấy rất mất tự

nhiên.

“Hì hì! Tiểu thư, mau ăn nhiều một chút” Mộc Miên đẩy một chén cháo đến trước mặt Vân Liệt Diễm.

“Mẹ nó! Mộc Tiểu Bạch, ngươi nghĩ ta là heo à? Ta muốn giảm cân! Ngươi đừng có làm nhiều đồ ăn cho ta như vậy nữa!” Vân Liệt Diễm hết nói nổi. Mộc

Tiểu Bạch này tại sao mấy ngày nay lại đặc biệt ân cần với nàng như vậy

chứ? Không ngừng đổi món ăn cho nàng, không ngừng thêm thức ăn, quay qua quay lại cả bàn đều đầy thức ăn.

“Tiểu thư, ta chính là vì muốn tốt cho người. Lần trước người mang thai không được chăm sóc tốt, lần này ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng một chút. Con gái của người nhất định sẽ rất đáng yêu!” Mộc Miên tính toán, tiểu thư cùng Hàn công tử

cũng đã viên phòng rồi, đứa bé không phải rất nhanh sẽ có hay sao?

“Phụt…!” Vân Liệt Diễm phun cả ngụm trà vừa uống vào miệng. Con? Còn là con gái? Đám người này đều bị điên rồi!

“Khục khục…” Vân Liệt Diễm lau khóe miệng: “Mộc Tiểu Bạch, nếu ngươi thích

con gái thì tìm Tiểu Tô mà sinh một đứa đi, sau đó ta sẽ đốc thúc Vi nhi mau chóng sinh con trai cho ngươi rước về làm con rể. Thiểm Thiểm nhà

ta thì không được rồi, nó đã có Vàng. Haizz! Cũng không biết lúc nào

thì ta có thể ôm cháu trai đây nhỉ?”

“Phụt…!” Lúc này đến phiên Mộc Miên sặc nước bọt, ho cả buổi mới bình tĩnh trở lại.

“Tiểu thư! Thiểm Thiểm chỉ mới bảy tuổi mà thôi!” Mộc Miên co rút khóe miệng. Bảy tuổi, có thể sanh con sao?

“Bảy tuổi rồi cũng tới mười bảy tuổi, dù sao thê tử của nó cũng bám trên

người nó suốt ngày đấy thôi, nói không chừng một ngày nào liền sinh ra

một đứa nhỏ” Vân Liệt Diễm cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp, cháu trai

là cháu trai, nhất định cũng sẽ là một đứa nhỏ rất đáng yêu!

Khóe môi Mộc Miên run rẩy, lại run rẩy, một câu cũng không nói nên lời.

Ở nơi phương xa, Vân Thiểm Thiểm đột nhiên hắt hơi một cái.

***

Hoàng cung, Ngự thư phòng.

“Hoàng thượng, người đã ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế rồi, tại sao vẫn còn

ra tay với Thái tử cùng Tứ vương gia?” Vân Húc Nghiêu nghĩ mãi không ra, Hiên Viên Minh cũng đã làm hoàng đế, tại sao vẫn không chịu buông tha

Thái tử cùng Tứ vương gia? Chuyện lúc đầu tuy hắn không rõ ràng lắm

nhưng cũng biết lúc đó Tứ vương gia đã nhượng bộ, nói cách khác thì Thái tử hoàn toàn không có khả năng tự động thu tay, những văn võ bá quan

ủng hộ Thái tử kia cũng sẽ không giao binh quyền ra dễ dàng như vậy.

“Chỉ cần Hiên Viên Phong còn sống thì chính là một mối họa lớn, Hiên Viên Dã vĩnh viễn cũng không thể khinh thường. Chỉ cần bọn họ còn sống một

ngày, ngôi vị hoàng đế này trẫm cũng không ngồi được an ổn. Ngươi không

cần nói nữa, trẫm phải xử lý Hiên Viên Dã, không tiếc bất kỳ giá nào!”

Hiên Viên Minh vốn dĩ không có tâm tư nhìn những tấu chương trên bàn. Từ lúc hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, điều hắn muốn chính là giết chết

Hiên Viên Phong cùng Hiên Viên Dã.

Thứ hắn không chiếm được, người khác cũng đừng mơ tưởng!

Vân Liệt Diễm, ngươi tưởng chết như vậy là xong sao? Những người bên cạnh

ngươi, ta đều không bỏ qua bất kỳ ai, ngươi vốn dĩ chính là thê tử của

ta!

“Hoàng thượng, rất nhiều nơi gần đây đã xảy ra

hạn hán, dân chúng lầm than, người vừa mới đăng cơ nên lấy dân chúng làm trọng!” Vân Húc Nghiêu biết rõ tâm tư của Hiên Viên Minh, nhưng bây giờ hắn ta vừa lên ngôi, thứ có thể giúp hắn ta ngồi an ổn chính là lòng

dân. Năm nay cũng không biết là chuyện gì xảy ra, phần lớn thành trấn

Đông Thịnh quốc đều gặp hạn hán. Khi Thái thượng hoàng còn tại vị cũng

đã rất nghiêm trọng, không ít dân chúng nổi dậy khởi nghĩa. Nếu bây giờ

dân chúng đến náo loạn, nếu không nghĩ cách giải quyết thì sẽ tiến thêm một bước xấu.

Mấy ngày nay đã có không ít đại thần

dâng tấu chương, yêu cầu Hiên Viên Minh mở kho lương phân phát gạo,

nhưng Hiên Viên Minh vẫn luôn không đọc. Hắn đến tìm Vân Mộng Vũ, hy

vọng nàng có thể nói chuyện cùng Hiên Viên Minh, nhưng Hiên Viên Minh

vốn dĩ cũng chẳng quan tâm, chỉ tập trung tìm cách định tội Hiên Viên

Phong cùng Hiên Viên Dã. Cuối cùng, Vân Mộng Vũ lén lút phê duyệt tấu

chương, đáp ứng thỉnh cầu của những đại thần kia, tạm thời mở kho lương

cho những nơi bị hạn hán đặc biệt nghiêm trọng.

Tuy

nhiên, nơi bị hạn hán lại rất nhiều, nhất định phải mau nghĩ cách mới

được. Tuy Vân Mộng Vũ được Hiên Viên Minh phong hậu, nhưng cũng không

thể chạm tay vào chuyện triều chính.

Mấy ngày không

nhận được tin, đám đại thần đã bắt đầu bất mãn, tiếp tục như vậy nhất

định sẽ khiến bọn họ dao động. Thế nhưng hai ngày trước Hiên Viên Minh

lại bắt giam Hiên Viên Phong, những vị đại thần càng thêm khó chịu. Bây

giờ hắn lại dẫn binh bao vây Tứ vương phủ, chỉ sợ không được bao lâu

nữa, đám đại thần kia nhất định sẽ lên tiếng chống đối.

Lúc Thái thượng hoàng còn tại vị, cho dù không thích Tứ vương gia nhưng

cũng chưa từng phái binh bao vây Tứ vương phủ. Nguyên nhân là bởi vì Tứ

vương gia có cống hiến to lớn với toàn bộ Đông Thịnh quốc, ngay cả Thái

thượng hoàng cũng không thể phủ nhận. Đông Thịnh quốc có được sự an bình như ngày hôm nay chính là nhờ vào Tứ vương gia nhiều năm không để ý

sống chết, nam chinh bắc chiến. Không chỉ đại thần trong triều kính

trọng Tứ vương gia, mà toàn bộ dân chúng Đông Thịnh quốc đều tôn hắn ta

là ‘chiến thần’. Hiên Viên Minh sai người bao vây Tứ vương phủ, chỉ sợ

người đầu tiên đứng ra phản kích chính là nguyên lão trong triều.

“Được rồi, mấy chuyện kia vài ngày nữa hãy nói. Một lát nữa trẫm muốn đến Tứ vương phủ, tự mình bắt Hiên Viên Dã!” Hiên Viên Minh vỗ bàn, đứng dậy

đi vào nội điện.

Vân Húc Nghiêu bất đắc dĩ, đành phải đi ra ngoài chờ đợi. Hắn phải cùng đi, nếu không thì còn không biết sẽ

loạn đến mức độ nào nữa.

Thật sự không rõ lúc trước

phụ thân tại sao lại khăng khăng muốn đứng bên cạnh Thất vương gia. Thất vương gia từ nhỏ đã bị Hoàng thượng nuông chiều sinh hư, không phải hắn ta không có tài mà là hắn ta vô cùng bảo thủ, chỉ cần là thứ mình muốn

đều nhất định phải đạt được. Thế nhưng không biết từ đâu lòi ra một Vân

Liệt Diễm mà hắn không thể chiếm được.

“Vân đại nhân, hoàng thượng nói sao?” Vân Húc Nghiêu vừa ra khỏi Ngự thư phòng đã nhìn thấy rất nhiều đại thần đang đứng bên ngoài, đều là nguyên lão trong

triều đi theo Thái thượng hoàng nhiều năm.

“Chư vị

đại nhân, Hoàng thượng sẽ ra ngay lập tức” Vân Húc Nghiêu cũng không

muốn nhiều lời, chỉ mong đến lúc đó có thể ngăn cản Hiên Viên Minh,

khiến cho hắn thay đổi quyết định.

Hiên Viên Minh

thay quần áo, vừa phải ra ngoài thì có thái giám đến truyền lời Thái

thượng hoàng muốn gặp hắn. Hiên Viên Minh đành phải đến gặp Hiên Viên Hi trước.

“Phụ hoàng tìm trẫm có chuyện gì sao?” Hiên

Viên Minh nhìn Hiên Viên Hi, từ ngày phụ hoàng truyền ngôi liền không

thể mở miệng nói chuyện, cũng không biết là ai đã giở trò quỷ.

Hiên Viên Hi a a hai tiếng, nói không nên lời, đành phải gọi người cầm giấy

bút đến. Run rẩy hơn nửa ngày, ông ta mới viết ra vài chữ nghiêng

nghiêng vẹo vẹo: Đừng gây phiền phức cho Tứ vương gia!

“Phụ hoàng, người không phải cũng ghét hắn sao? Tại sao không thể gây phiền

phức cho hắn? Trẫm mới là Hoàng thượng, mà hắn chỉ là một Vương gia.

Thiên hạ này, trẫm là vương mà hắn chính là thần, quân muốn thần chết,

thần không thể không chết! Hôm nay, trẫm muốn cho Hiên Viên Dã hiểu rõ,

thiên hạ này là của trẫm, không đến phiên hắn khoa tay múa chân! Phụ

hoàng, người nên nghỉ ngơi cho tốt đi!” Hiên Viên Minh dứt lời liền xoay người rời khỏi tẩm điện của Hiên Viên Hi, mặc kệ cho ông ta ở phía

sau a a cả buổi.

Thế nhưng Hiên Viên Minh lại không ngờ, hắn vừa ra khỏi cửa liền đụng phải Thái hậu.

Bởi vì bà ta không phải là mẫu thân đẻ ra mình, Hiên Viên Minh cùng Thái

hậu cũng không có giao tình. Thế nhưng đụng phải vẫn tránh không được

chào hỏi.

“Tại sao hoàng Thượng vội vàng đến lại vội

vàng đi như thế? Có chuyện gì đã xảy ra sao?” Thanh âm của Thái hậu có

chút lạnh lẽo. Vừa nhìn thấy Hiên Viên Minh, bà liền nhớ con trai của

mình – Hiên Viên Phong. Phong nhi ưu tú như vậy, lại là con trai trưởng, nhưng mà Thái thượng hoàng hết lần này tới lần khác đều muốn phế đi

ngôi vị Thái tử của hắn. Bất luận như thế nào, bà cũng đều không thể yêu thương được Hiên Viên Minh.

“Thái hậu chỉ cần chăm sóc tốt cho phụ hoàng là được, chuyện triều chính còn chưa đến lượt người quan tâm!”

Hiên Viên Minh hừ lạnh một tiếng. Nữ nhân này, từ nhỏ đã chưa từng dùng sắc

mặt tốt để nhìn hắn. Nếu không phải cảm thấy bà ta chỉ là một bà lão sắp xuống mồ, hắn đã ban chết từ lâu rồi.

“Đương nhiên

là không cần ai gia đến quan tâm chuyện của Hoàng thượng. Hoàng thượng

giam giữ Phong nhi, ai gia cũng không thể nói được gì. Nghe nói ngay cả

ân nhân của mình mà Hoàng thượng cũng muốn bắt, thật đúng là vô tình vô

nghĩa!” Thái hậu lạnh lẽo nói một câu, hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay

người chuẩn bị rời đi. Bà cũng không phải là đến thăm Hiên Viên Hi, lão

già kia chết là đáng đời. Bà gả cho ông ta, ông ta chưa từng đối xử tốt

với mẫu tử bà. Từ khi ông ta truất phế ngôi vị Thái tử của Phong nhi, bà đã hận không thể tự tay giết người!

“Đứng lại! Bà nói cái gì là ân nhân?” Hiên Viên Minh nhíu mày. Ai lại có ân với hắn chứ?

“Hoàng thượng, xin chú ý thái độ nói chuyện của người, ai gia dù sao cũng là

trưởng bối!” Thái hậu tựa vào nha hoàn, dường như vô tình nói: “Hoàng

thượng không phải là không biết, ngôi vị Hoàng đế này mình có là từ đâu

sao? Nếu không phải là do Tứ vương gia ra tay giúp đỡ, Hoàng thượng nghĩ những đại thần kia thật sự sẽ dễ dàng ủng hộ người như vậy sao?”

“Chuyện này không liên quan đến bà!” Hiên Viên Minh cũng từng nghi ngờ, cảm

thấy không hiểu nguyên nhân tại sao chỉ trong một đêm mà những đại thần

kia lại buông bỏ binh quyền. Thế nhưng hắn vĩnh viễn cũng không muốn tin chuyện này có liên quan đến Tứ vương gia.

“Ha ha,

chuyện này đương nhiên là không liên quan đến ai gia, cũng may ai gia

còn có con trai của mình, Hoàng thượng lại đáng thương hơn, vừa ra đời

ngay cả mẫu phi ruột thịt cũng không có. Nhu phi thật đúng là đáng

thương, hài tử vừa sinh ra cũng không kịp liếc mắt nhìn đã bị Thái

thượng hoàng sai người giết chết rồi. Thái thượng hoàng vậy mà còn trông mong vào người để đến nịnh nọt Hàn phi, không ngờ Hàn phi người ta thà

rằng nuôi đứa con hoang của mình cũng không quan tâm đến lời nịnh nọt

của đế vương” Thái hậu nở nụ cười lạnh lùng. Hiên Viên Hi, ngươi đừng

tưởng rằng ngươi có thể che giấu những chuyện đã làm. Sức khỏe của Nhu

phi lúc trước rất tốt, thái y còn nói sinh nở không xảy ra chuyện gì,

vốn dĩ không thể khó sinh được. Những lý do bậy bạ đó có thể lừa gạt

người khác, làm sao lừa gạt được bà?

“Bà nói cái gì?

Hàn phi là ai? Mẫu phi của ta rốt cuộc là chết như thế nào?” Hiên Viên

Minh túm chặt bả vai của Thái hậu. Những lời này, là có ý gì?

“Ơ, thì ra Hoàng thượng không biết sao? Thế Hoàng thượng biết vì sao Thái

thượng hoàng lại yêu thương người như vậy không?” Thái hậu làm ra vẻ

kinh ngạc, hỏi.

“Bởi vì mẫu phi của ta là người mà

phụ hoàng yêu thương nhất!” Hiên Viên Minh trả lời không chút suy nghĩ.

Người trong cung đều nói như vậy, đều nói mẫu phi là người mà phụ hoàng

yêu thương nhất. Từ lúc có mẫu phi, phụ hoàng dường như đều không sủng

hạnh người nào khác. Cho nên, hắn mới được phụ hoàng yêu thích, từ nhỏ

đến lớn đều chiều chuộng hắn.

“Ha ha, đó là đương

nhiên, mẫu phi của người đương nhiên là nữ tử mà thái Thượng hoàng yêu

sâu đậm nhất” Trong mắt thái hậu xuất hiện sự trào phúng: “Chỉ có điều

mẫu phi kia không phải là mẫu phi ruột thịt của nguời mà thôi!”

“Rốt cuộc bà có ý gì?” Hiên Viên Minh trừng mắt với Thái hậu. Hắn biết rõ

Thái hậu nói như vậy với hắn là có mục đích, nhưng hắn vẫn muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Năm đó Thái thượng hoàng

cải trang vi hành đã yêu một nữ tử, nhưng nữ tử kia đã thành thân và có

một đứa con, phu quân lại chết sớm. Vì vậy, cô nhi quả mẫu đã được Thái

thượng hoàng đưa vào cung, ban phi vị cho nữ tử kia, gọi là Hàn phi”

“Mẫu phi của Tứ vương gia?” Lúc Hiên Viên Minh ở trong cung cũng từng nghe

người ta nhắc đến, mẫu phi của Tứ vương gia là một nữ tử xinh đẹp như

tiên nữ, được Hoàng thượng lúc đó sắc phong là Hàn phi.

“Đúng vậy! Đúng là mẫu phi của Tứ vương gia. Thế nhưng Hàn phi lại tình thâm ý trọng với vị phu quân đã mất của mình, luôn không muốn phó thác cuộc

đời mình cho Thái thượng hoàng, cuối cùng Thái thượng hoàng đã nghĩ ra

một cách để mềm hoá trái tim Hàn phi. Cách kia chính là giết chết Nhu

phi vừa mới sinh, ôm con của nàng đến cho Hàn phi nuôi dưỡng, mà đứa bé

kia chính là người. Thế nhưng cách này vẫn không thể đả động đến Hàn

phi. Từ sau khi biết được ý định của Thái thượng hoàng, Hàn phi quyết

đoán từ bỏ người, kiên quyết không cho phép người gọi nàng là mẫu phi.

Sau đó Thái thượng hoàng vì yêu sinh hận, giết chết Hàn phi. Sở dĩ ông

ta đối xử tốt với người cũng chỉ vì người bị Thái thượng hoàng ảo tưởng

trở thành con trai của ông ta cùng nữ tử ông ta yêu nhất. Cho nên, người quả thật nên cám ơn Tứ vương gia, nếu không nhờ mẫu phi của hắn được

Thái thượng hoàng yêu thươngnhư vậy, ngươi nghĩ rằng một đứa nhỏ không

quyền không thế, không phụ không mẫu có thể diễu võ dương oai nhiều năm

như vậy sao?” Thái hậu cười lạnh. Bà mới chính là là chủ nhân của hậu

cung này, không có chuyện gì là bà không biết, chẳng qua là bà không

nói, tùy ý cho Hiên Viên Hi tự tung tự tác mà thôi.

“Bà nói bậy!” Hiên Viên Minh quát lớn: “Bà không sợ ta sẽ giết chết Hiên Viên Phong sao?”

“Vậy thì để ai gia chờ xem là Hoàng thượng người sống lâu, hay vẫn là Phong

nhi của ai gia sống lâu!” Thái hậu phất tay áo rời khỏi. Khiêu chiến với bà, Hiên Viên Minh còn non vô cùng! Hôm nay bà nhìn thấy hắn đến gặp

Thái thượng hoàng, cho nên cố ý chạy tới nói những lời này để kích thích hắn mà thôi.

Hiên Viên Minh dễ xúc động, dễ dàng bị chọc giận. Bởi vì như vậy, hắn chỉ biết càng thêm hận Hiên Viên Dã.

Thế nhưng không may chính là, với những cống hiến mà Hiên Viên Dã đã làm

cho Đông Thịnh quốc, nếu Hiên Viên Minh dám động vào hắn ta, vậy thì cứ

chờ toàn bộ dân chúng Đông Thịnh quốc trở thành kẻ địch của mình đi! Bà

chính là muốn nhìn xem, cái tên dám cướp đi ngôi vị hoàng đế trong tay

Phong nhi của bà có thể chèo chống được bào nhiêu ngày!

“Hiên Viên Dã! Trẫm nhất định phải giết ngươi!” Hiên Viên Minh đánh một quyền vào thân cây.