Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Chương 54

“Tử Vong Sơn Mạch trên cơ bản chính là vùng đất của linh thú, nhưng cũng có không ít con người” Hàn Chỉ giải thích: “Bên trong Tử Vong Sơn Mạch, linh thú từ bình thường cho đến cao cấp, dạng gì cũng có, nhưng lại rất nhỏ mặc dù là thần thú. Tuy nhiên cũng là một nơi rất nguy hiểm, đồng thời lại là nơi thích hợp cho con người rèn luyện nhất. Nàng có thể tưởng tượng mỗi ngày đều lâm vào cảnh chiến đấu chấn động lòng người, năng lực sẽ không gia tăng, tu vi võ công đương nhiên cũng sẽ không ngừng tăng lên. Cho nên, trên đại lục này không phải là không có cao thủ, mà là rất nhiều cao thủ khi đạt đến một cảnh giới nhất định đều tiến vào Tử Vong Sơn Mạch, tự rèn luyện mình. Bởi vì đối với rất nhiều cao thủ mà nói, chỉ có theo đuổi cảnh giới võ công chí cao vô thượng mới là mục tiêu trong cuộc sống của bọn họ. Nếu không thì đại lục này làm sao có thể đến phiên tứ đại thế gia làm chủ? Đối với những cao thủ chân chính kia mà nói, thậm chí chỉ cần một ngón tay cũng có thể diệt được tứ đại thế gia!”

“Lợi hại như vậy sao?” Vân Liệt Diễm kích động. Xem ra không phải võ công của nàng nhiều năm không có tiến bộ, quả nhiên là do mình quá nhàn hạ rồi.

“Đâu chỉ nhiêu đó. Xuyên qua Tử Vong Sơn Mạch đến Mạt Nhật Sâm Lâm, chỗ đó mới là thế giới của cường giả, dường như đều là Thiên linh thú cùng cao thủ cảnh giới Thiên Nhân. Thế nhưng Mạt Nhật Sâm Lâm cũng vẫn chỉ là một nơi chuyển tiếp. Nghe nói đi về phía bắc Mạt Nhật Sâm Lâm, băng qua Vô Biên Hải Vực sẽ gặp một lục địa khác, nơi đó mới chính là đại lục của cường giả chân chính. Ở đó tên gọi là là Thần Chi đại lục, cũng chỉ có người đột phá Thiên Tử cấp đỉnh, thoát thai hoán cốt đạt đến Thần cấp mới có thể tiến vào. Còn khi vào đại lục đó rồi sẽ có những cảnh giới nào khác thì ta cũng không biết. Chỉ là, so với cái thế giới này thì chúng ta đều rất nhỏ bé” Nhỏ bé đến nỗi sự hiện hữu của bọn họ chẳng qua cũng chỉ là bốc muối bỏ biển mà thôi.

“Ngươi muốn đến nơi đó sao?” Vân Liệt Diễm đột nhiên mở miệng hỏi. Hắn đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân, chắc hẳn trong lúc còn sống, để đột phá Thiên Tử cấp cũng không phải là không có khả năng.

“Ta không biết” Hàn Chỉ liếc nhìn qua Vân Liệt Diễm: “Nếu như nương tử muốn, vi phu cũng có thể suy nghĩ một chút”

Vân Liệt Diễm trừng mắt nhìn Hàn Chỉ, lúc nào cũng không quên chiếm cái lợi về mình. Ai nói hắn không biết dụ dỗ nữ nhân? Diệp Khuyết kia chính là một tên lừa gạt!

Bên này, Diệp Khuyết hắt hơi một cái. Hắn sờ sờ mũi một cách vô tội, chẳng lẽ hắn đã đắc tội ai rồi sao?

“Con muốn đi” Trầm mặc thật lâu, Vân Thiểm Thiểm lại đột nhiên mở miệng nói.

“Sao cơ?” Hàn Chỉ cùng Vân Liệt Diễm đồng thời nhìn về phía Vân Thiểm Thiểm.

“Con nói, con muốn đi vào đó nhìn một lần!” Vân Thiểm Thiểm mới sáu tuổi, cuộc sống của nó còn rất dài so với bọn họ, nó cũng không muốn cả đời bị vây khốn ở một nơi nhàm chán như thế này.

Người ta nói thiên tài đều luôn cô đơn, cho dù có là Vân Thiểm Thiểm.

“Vàng cũng đi” Mờ mịt không biết mọi người đang nói cái gì, Vàng vừa nghe thấy Vân Thiểm Thiểm muốn đi liền giơ móng vuốt nhỏ xíu màu trắng núc ních của mình lay lay vạt áo Vân Thiểm Thiểm, cho thấy rõ lập trường của nàng.

“Con trai, mẹ ủng hộ con!” Vân Liệt Diễm mỉm cười. Con trai có cuộc sống cùng tương lai của nó, nàng sẽ không ngăn cản.

“Ta cũng ủng hộ” Hàn Chỉ đương nhiên đứng về phía Vân Liệt Diễm.

Toàn bộ phiếu đều đã thông qua, nhưng Vân Thiểm Thiểm vẫn buồn bực. Nó vẫn mong có thể ở bên cạnh mẹ, cùng với người cha Hàn Chỉ này. Nếu bọn họ cũng cùng đi thì tốt rồi, như vậy cả nhà bọn họ cũng sẽ không phải tách ra.

Trong tiềm thức của Vân Thiểm Thiểm, nó đã xem Hàn Chỉ là cha của mình. Có lẽ đây chính là thiên tính giữa cha con.

“Đằng trước là có một thôn làng, chủ tử, người có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?” Lúc này, Diệp Tô đang đánh xe lên tiếng hỏi.

“Ừ!” Hàn Chỉ đáp.

“Đây là nơi nào?” Vân Thiểm Thiểm là người đầu tiên nhảy xuống xe ngựa, ngoại trừ Phượng thành thì nó vẫn chưa đi đến bất kỳ nơi nào thú vị khác. Tuy thường xuyên rong ruổi trên biển, nhưng nó đều bị mẹ dùng vũ lực bắt đến quặng mỏ thị sát, nơi đó vốn dĩ không có gì thú vị. Từ khi mẹ phát hiện trên đảo có tài nguyên khoáng sản, mỗi năm mẹ đều có mấy tháng mang theo nó lênh đênh trên biển tìm kho báu. Dùng lời của mẹ chính là, làm hải tặc cũng là một nghề rất uy phong. Thế nhưng đối với Vân Thiểm Thiểm mà nói, mấy hòn đảo Đông Hải hay Nam Hải cũng như nhau, đều bị nó nhào nặn biết bao nhiêu lần, xa hơn một chút cũng không đi được. Phượng lão gia tử cũng đã lên tiếng, tuyệt đối không thể đi đến Vô Biên Hải Vực.

Cho nên, phạm vi lại bị hạn chế ở vùng duyên hải.

Lúc đầu Vân Thiểm Thiểm rất hào hứng, nhưng chơi vài lần liền thấy chán.

Bây giờ, lần đầu tiên đặt chân đến một nơi bên ngoài Phượng thành, Vân Thiểm Thiểm làm sao có thể không kích động.

Rong ruổi cả một ngày, bọn họ ai cũng đều mệt mỏi, có thể tìm được một nơi để nghỉ ngơi quả thật là một loại chuyện hạnh phúc. Cho nên, bọn họ đều xuống xe ngựa, đi vào trong thôn. Ngược lại, đám sát thủ Mạt Nhật đều buồn bực, bình thường bọn họ chuyên làm những chuyện giết người, lúc này không phải làm người chăn ngựa thì là gia nhân.

Bên ngoài thôn không có một bóng người, trên ruộng đồng cũng là một mảnh hoang vu. Hơn nữa, vừa đi vào thôn đã khiến cho người ta nảy sinh một loại cảm giác tiêu điều, không khí trầm lặng, rất quỷ dị.

“Diễm tỷ tỷ, cái thôn này sao lại có cảm giác âm trầm như vậy?” Phượng Lạc Vi co rụt bả vai, lúc này mới đến cổng thôn mà đã cảm thấy gió lạnh thổi từng cơn.

“Nói không chừng nơi này có ma quỷ gì đó, ví dụ như động vật ăn thịt người trong truyền thuyết, hoặc là kẻ điên bắt cóc con nít, chẳng phải có rất nhiều người dùng con nít để luyện công hay sao, còn có người cần nữ nhân xung hỉ gì gì đó…” Vân Liệt Diễm thao thao bất tuyệt, những người xung quanh đã đen mặt. Phượng Lạc Vi trợn một đôi mắt to ngập nước, cả người đều đã muốn treo lên người Vân Liệt Diễm.

“Diễm tỷ tỷ, tỷ đừng nói nữa” Phượng Lạc Vi khóc không ra nước mắt, cầu khẩn Vân Liệt Diễm.

“Tiểu Vi, vòng tay ấm áp ôm ắp hoài bão của ta bất cứ lúc nào cũng vì nàng mà giang rộng!” Diệp Khuyết chân thành giang hai tay ra, không ngờ Phượng Lạc Vi lại nhảy sang một bên, khiến cho hắn ôm lấy người đang đứng phía sau Phượng Lạc Vi.

“Cút ngay, đồ biến thái đáng chết!” Phượng Lăng Tiêu ghét bỏ đẩy Diệp Khuyết ra.

“Ọe ~” Diệp Khuyết khoa trương nôn ọe vài tiếng, chỉ tay vào Phượng Lăng Tiêu nói: “Ngươi nhào vào trong ngực ta làm gì? Ngực của ta chỉ có thể dành cho Tiểu Vi xinh đẹp đáng yêu mà thôi!”

“Thôi đi, muốn theo đuổi cháu gái của ta, vậy thì trước tiên kêu một tiếng thúc thúc nghe chơi xem!” Phượng Lăng Tiêu mang một bộ dáng trưởng bối.

Từ nay về sau, cứu oán giữa Diệp Khuyết cùng Phượng Lăng Tiêu đã kết!

“Có người xấu! Có người xấu!” Ngay lúc bọn họ định bước vào thôn, Vàng trốn trong túi tùy thân trên lưng Vân Thiểm Thiểm lại nhảy ra, chỉ móng vuốt vào cửa thôn, nói.

“Cái gì?” Mọi người đồng loạt nhìn về phía Vàng.

Vàng bị nhiều người nhìn như vậy có chút không rõ ràng cho lắm, nhưng móng vuốt vẫn chỉ về phía cổng vào thôn: “Có người xấu!”

“Vàng, sao vậy?” Vân Thiểm Thiểm nhìn theo phương hướng Vàng chỉ, rõ ràng không có cái gì.

“Xấu, người xấu!” Vàng nháy nháy mắt, lập lại.

“Người xấu gì?” Vân Thiểm Thiểm lại nhìn một chút, vẫn không có cái gì.

“Xấu… Xấu…” Vàng sốt ruột nhìn Vân Thiểm Thiểm, một đôi con ngươi vô tội tròn vo trừng to, lại nói không nên vế sau.

“Rốt cuộc là cái gì?” Vân Thiểm Thiểm thật sự không hiểu Vàng muốn nói cái gì. Nếu thật sự có người, nhiều cao thủ ở đây như vậy chẳng lẽ không phát hiện ra sao?

“Thiểm Thiểm, Vàng vẫn còn chưa quen thuộc đối với chuyện của nhân loại, rất nhiều chuyện khó mà giải thích rõ được. Thế nhưng nàng là thần thú, cảm giác lại mẫn cảm hơn nhiều so với chúng ta, cho nên tất cả mọi người nên cẩn thận một chút” Hàn Chỉ mở miệng giải vây cho Vàng, đoán chừng Vân Thiểm Thiểm có hỏi nữa thì Vàng cũng không nói rõ được.

“Đúng đấy, Thiểm Thiểm, con ăn hiếp con dâu của mẹ làm cái gì?” Vân Liệt Diễm đau lòng ôm ‘con dâu’ của mình vào trong ngực, thân thiết hỏi: “Vàng nghe lời, nói cho mẹ biết người xấu đang ở đâu?”

Vàng mê mang gật đầu, chỉ vào gốc đại thụ nơi cửa thôn: “Chỗ đó!”

Ánh mắt của Vân Liệt Diễm rơi vào gốc đại thụ kia, xem ra quả thật có chút kỳ quái. Theo lý thuyết, làm sao có cây sinh trưởng ngay chính giữa cửa thôn? Giống như thả một gốc cây nơi đó để chặn đường.

Thế nhưng cái này cây lại đứng sừng sững giữa đường vào thôn một cách kỳ lạ, mà tán lá tươi tốt của nó lại che khuất toàn bộ lối đi.

Sắc mặt mọi người đều có chút ngưng trọng.

Nếu như chỉ là một gốc cây bình thường thì có lẽ đã bị chặt mất từ lâu, làm sao còn có thể phát triển đến tráng kiện như thế chứ?

“Có mùi máu tươi nhưng rất nhạt” Hàn Chỉ đột nhiên mở miệng nói.

“Trời ạ, sẽ không thật sự có quỷ chứ?” Phượng Lạc Vi muốn khóc, nắm chặt lấy cánh tay của Vân Liệt Diễm.

“Tiểu Vi, không phải sợ, có ta ở đây” Diệp Khuyết rất anh hùng đứng bên cạnh Phượng Lạc Vi, chuẩn bị tư thế cứu mỹ nhân.

“Yên nào Tiểu Vi, đâu có quỷ nào ăn thịt người mà còn mang mùi máu tươi, chỉ có khả năng là quái vật thôi!” Vân Liệt Diễm rất bình tĩnh, phân tích.

Phượng Lạc Vi đã run lên.

“Hắc hắc, chỉ đùa một chút thôi mà!” Vân Liệt Diễm cười cười, đem Vàng từ trong ngực đưa cho Vân Thiểm Thiểm: “Nếu như là gỗ, vậy thì nhất định sẽ sợ lửa”

Một hỏa cầu bay thẳng tới cây đại thụ kia. Quả nhiên, gốc đại thụ nhanh chóng bị thiêu cháy.

Thế nhưng cũng không có như Vân Liệt Diễm tưởng tượng, gốc đại thụ bị đốt trụi lại từ từ mọc ra một nhánh cây mới trước mặt mọi người.

Chính xác mà nói thì đây cũng không phải là cây, mà là một giống thực vật cùng họ với hoa ăn thịt người.

Rễ cây vừa thô vừa to của nó không ngừng vũ động, dường như có thể tự do hoạt động. Lúc này, có lẽ là đã bị hỏa diễm uy hiếp, cho nên nó điên cuồng vung vẫy muốn dập tắt đám hỏa diễm kia. Hơn nữa, trên người nó toát ra một chất lỏng có mùi rất buồn nôn, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa. Có lẽ là cảm thấy nguy hiểm, rất nhiều rễ cây của nó chui từ dưới lòng đất lên trên, thậm chí cũng không thiếu những phân nhánh nhỏ của rễ. Cứ như vậy, những mảnh rễ cây vừa dài vừa thô vừa to không ngừng xuất hiện từ dưới lòng đất. Trong chốc lát, toàn bộ thôn trang đã bị bao phủ bên trong một mảnh màu xanh sẫm.

“Mẹ nó! Xây tổ chim à?” Vân Liệt Diễm ngây người. Đây là quái vật gì vậy? Tại sao có thể có nhiều rễ cây như thế chứ? Hơn nữa, rễ cây còn không ngừng duỗi dài, quấn quanh một chỗ giữa không trung, bao phủ toàn bộ thôn trang.

“Không tốt, nó muốn nuốt trọn cả thôn trang!” Sắc mặt Vân Phụng Khải thoáng chốc liền cứng lại, lên giọng nhắc nhở.

“Nó là linh thú cấp bảy đỉnh, nếu nuốt toàn bộ người trong thôn trang thì có thể đột phá trở thành Thiên linh thú. Từ đây tiến về phía tây chính là Tử Vong Sơn Mạch, thứ này rất có thể chạy đến từ nơi ấy!” Hàn Chỉ tuy chưa nhìn thấy loài thực vật kỳ quái nào, nhưng trực giác nói cho hắn biết, nó chắc hẳn cũng là một loại linh thú. Bộ dạng linh thú rất đa dạng, bây giờ nó mang hình dáng thế này cũng không có gì lạ.

Đây là linh thú trung cấp, đột phá đến Thiên linh thú hẳn là không có vấn đề gì. Có lẽ trước đây nó đã nuốt sống không ít người trong thôn trang rồi, chỉ có điều sẽ cắn nuốt người khác từng chút một, tuyệt đối chưa từng điên cuồng muốn một ngụm nuốt hết như thế này. Cứ nhìn rễ cây nó giấu trong lòng đất sẽ biết.

Nói như vậy, linh thú muốn thăng cấp cũng không có nội công tâm pháp để tu luyện, cho nên chúng đều phải dựa vào những linh thú khác hoặc là con người, tự nuôi mình hoặc hấp thu năng lượng của bọn họ. Cái giống này làm sao đến được nơi đây vẫn không biết được, nhưng ở chỗ này, nó vẫn không thể cắn nuốt trọn những người có nội lực thâm hậu, cho nên chỉ có thể lựa chọn phương thức chậm rãi tẩm bổ.

Lúc này, trong thôn đã truyền ra tiếng thét thất thanh càng chứng minh cho suy đoán của Hàn Chỉ. Trước kia nó đều hấp thụ một cách chậm rãi, bây giờ nhất định là bị ép cho nên mới nóng lòng giải quyết.

Cho dù là loài người hay linh thú thì lúc chuẩn bị đột phá sang cảnh giới khác, kiêng kỵ nhất chính là có người quấy rầy. Dựa theo tiến độ bình thường, con quái vật này có lẽ đã sắp đến lúc thăng cấp, nhưng lại bị Vân Liệt Diễm ném cho một mồi lửa thiêu cháy.

Linh thú bình thường chưa đạt đến cảnh giới Thiên linh thú đều có chỉ số thông minh rất thấp, cho nên chúng sẽ không biết suy nghĩ. Hỏa diễm đột nhiên xuất hiện khiến cho nó cảm thấy nguy hiểm, cho nên mới phải dùng phương pháp này.

“Chủ tử muốn ngăn nó sao?” Diệp Tô hỏi.

Hàn Chỉ gật gật đầu. Cũng không phải hắn thiện lương suy nghĩ vì những thôn dân kia, mà là một khi nó tiến đến cảnh giới Thiên linh thú thì sẽ rất khó đối phó.

“Thiểm Thiểm, để cho Vàng ra tay đi!” Mọi người ở đây đang lúc chuẩn bị tư thế ra tay, Hàn Chỉ lại đột nhiên mở miệng nói ra.

Vân Thiểm Thiểm do dự một chút: “Nàng… nàng có thể chứ?”

Vàng không phải chỉ mới xuất thế sao? Có năng lực gì để chiến đấu?

“Không cần lo lắng, nàng có thể. Đúng lúc cũng để cho con hiểu biết một chút về năng lực của nàng. Con đừng có xem thường nàng, ngay cả chính con cũng không phải là đối thủ của nàng đâu!” Hàn Chỉ mỉm cười.

“Con đây, con đây!” Vàng lại rất vui vẻ, hưng phấn ngọ nguậy trong ngực Vân Thiểm Thiểm muốn nhảy xuống.

Vân Thiểm Thiểm liếc nhìn Hàn Chỉ với ánh mắt nghi ngờ, sau đó lại nhìn Vàng đang kích động trong ngực, cuối cùng đành phải thả Vàng xuống đất.

Chỉ thấy Vàng nện từng bước chân ưu nhã đi về phía trước, sau đó đứng thẳng lên, trên trán xuất hiện một vòng tròn nhỏ màu vàng, phát ra ánh sáng rực rỡ.

“Kim Phán Xét!”

Giữa không trung đột nhiên xuất hiện một vòng tròn màu vàng cực lớn, che khuất phạm vi xung quanh quái vật, sau đó vô số mảnh kim loại từ chiếc vòng tròn màu vàng kia đua nhau trút xuống phía dưới. Kim loại xuyên qua rễ cây, sau đó hóa thành một mảnh kim loại dài nhỏ, quấn tất cả rễ cây lại với nhau.

“Phá…!”

Lập tức, những chiếc rễ cây vừa thô vừa to bị những mảnh kim loại dài nhỏ kia đâm cho nát nhừ. Sau đó, những ngọn lửa xuất hiện ngay lập tức thiêu đống rễ cây nát kia hóa thành một làn khói.

Quái vật hoa ăn thịt người vốn dĩ rất lớn, bây giờ lại chỉ cao ngang một người trưởng thành.

Nó rống lên vài tiếng không cam lòng, nhưng khi nhìn thấy Vàng liền run rẩy phun ra một cái vòng tay, ngoan ngoãn đặt vào trên tay Vàng.

Vàng ngẩng đầu đầy cao ngạo, không thèm liếc nhìn đến đóa hoa ăn thịt người kia mà chỉ dương dương đắc ý ngậm chiếc vòng tay đem đến trước mặt Vân Thiểm Thiểm.

Vân Thiểm Thiểm cầm lấy chiếc tiếp vòng tay Vàng ngậm trong miệng, chỉ là một chiếc vòng bằng ngọc màu trắng bình thường, có chút không hiểu.

“Là vòng tay trữ vật, thì ra cái đóa hoa ăn thịt người này đang giữ vật này, khó trách nó muốn bỏ chạy như vậy” Hàn Chỉ nhìn vật trên tay Vân Thiểm Thiểm, nói tiếp: “Vòng tay trữ vật là vật cực kỳ trân quý trên đại lục Tranh Vanh này. Ít nhất, trước mắt cả đại lục vẫn không có sự tồn tại của nó. Chỉ có người đạt tới Thần cấp hoặc là Thần thú mới có thể luyện chế ra nó. Nguyên vật liệu để luyện chế cũng không dễ tìm được trên đại lục. Tuy tác dụng của nó cũng chỉ là dùng để chứa đựng đồ vật, nhưng so với Tử Tinh Thạch còn trân quý hơn. Loại vật này xuất hiện trên đại lục cũng chỉ có một khả năng, hoặc có người trên Thần cấp đi vào đại lục Tranh Vanh, hoặc là một thần thú nào đó đã để lại. Linh thú chỉ cần đột phá giai đoạn Thần thú thì sẽ có thể hóa thành hình dạng nào cũng được, tất cả đều tùy thuộc vào thói quen của nó, cũng không khác con người là mấy”

“Ta nói này, một chiêu Vàng vừa dùng là gì vậy? Rất đẹp trai nha!” Tâm tư của Vân Liệt Diễm không đặt trên chiếc vòng tay trữ vật. Thứ này trước kia cũng thường xuyên xuất hiện trong tiểu thuyết, cũng không có gì kỳ lạ, ngược lại là Vàng, nàng mới xuất thế mà làm sao lại lợi hại như vậy chứ?

“Phán Xét là năng lượng trời sinh của Thần thú. Đối với những linh thú cấp thấp thì chúng chính là chúa tể tuyệt đối, có quyền lợi giết chóc hoặc trừng phạt bọn chúng, cũng giống như đế vương nắm quyền sinh sát dân chúng của mình trong tay. Trong phạm vi Phán Xét của chúng, những linh thú cấp thấp kia đều phải tùy ý cho chúng làm thịt. Hơn nữa, Thần thú cấp bậc càng cao thì phạm vi Phán Xét càng lớn. Loại năng lượng này chỉ có Thần thú đột phá Thần cấp mới có thể sử dụng. Chỉ là Thần thú rất đặc biệt, bởi vì bản thân chúng vốn dĩ là Thần thú, sớm muộn gì cũng sẽ đạt tới Thần cấp, cho nên cho dù bây giờ Vàng chỉ là Thiên linh thú nhưng nàng vẫn có thể sử dụng năng lượng đó, có điều chỉ đủ đối phó với linh thú cấp thấp hơn nàng mà thôi” Hàn Chỉ giải thích một lượt. Thực tế, loại năng lượng này cực kỳ đáng sợ, một khi nắm được nó trong tay chính là đứng giữa đất trời, vạn vật đều được linh thú khống chế một cách bình thường. Cũng giống như loài người dốc sức liều mạng để trở thành đế vương, cái loại cảm giác đứng đầu thiên hạ này rất có lực hấp dẫn.

“Wow, Vàng à, con quá đẹp trai xuất sắc rồi!” Vân Liệt Diễm ôm lấy Vàng đang nằm trong ngực Vân Thiểm Thiểm, hôn liên tục vài cái lên mặt nàng khiến cho nàng rất vui vẻ.

Sau đó Vàng vỗ vỗ hai cái móng vuốt nhỏ, nói với Vân Thiểm Thiểm: “Ca ca, cũng muốn thân thân”

Gương mặt Vân Thiểm Thiểm ‘đùng’ một cái, đỏ rực.

“Ha ha, xem ra Thiểm Thiểm của chúng ta cũng rất yêu thích Vàng nha!” Diệp Khuyết trêu chọc.

“Thúc nói bậy bạ gì đó?” Vân Thiểm Thiểm cuống quít hô một câu, sau đó đưa vòng tay trữ vật cho Vân Liệt Diễm: “Mẹ, cho mẹ nè!”

“Con trai, đây chính là tín vật đính ước Vàng đưa cho con mà!” Vân Liệt Diễm nháy nháy mắt.

“Mẹ, đây là vòng tay, con không đeo nó đâu!” Vân Thiểm Thiểm nhìn thoáng qua chiếc vòng tay trong tay. Nó đường đường là nam tử hán, đeo vòng tay làm cái gì?

Vân Liệt Diễm cũng không từ chối, nhận lấy vòng tay, nhỏ máu nhận chủ, sau đó đeo lên rồi nói với Vân Thiểm Thiểm: “Vậy ý của con chính là đồng ý tiếp nhận tín vật này?”

Vân Thiểm Thiểm nhanh chóng bỏ trốn, giả vờ như không nghe thấy câu hỏi của Vân Liệt Diễm. Không biết mẹ đang phát điên cái gì nữa. Không phải nó chỉ tính kế cho cha một chút thôi sao? Không phải là nó chỉ đưa cha đến gặp ông cố ngoại một lần thôi sao? Vậy mà mẹ nỡ lòng nào trả đũa bằng cách tìm thê tử cho nó.

Nó chỉ mới sáu tuổi mà thôi.

Thêm nữa, tìm thê tử thì cũng không nên tìm giống loài không phải con người chứ!

“Đi thôi, đi cả một ngày rồi, nhất định mọi người cũng đều đã mệt mỏi, chúng ta nên nghỉ ngơi một chút. Chỉ cần đi thêm vài ngày nữa là có thể vượt qua biên giới Tây Sở” Vân Phụng Khải nói một câu, lúc này Vân Liệt Diễm mới ngừng châm chọc Vân Thiểm Thiểm.

Bởi vì bọn họ giúp đỡ thôn dân đuổi đi cơn ác mộng trong mắt họ, thôn dân trong làng đều vô cùng cảm kích, đồng thời còn rất nhiệt tình sắp xếp chỗ nghĩ cùng thức ăn. Thì ra con quái vật này đến đây từ nửa tháng trước, cứ đứng sừng sững chặn trước cổng thôn. Hễ bất kỳ thôn dân nào đi ngang qua đều bị có cắn nuốt, cuối cùng tất cả mọi người đều sợ hãi, đều muốn chạy trốn nhưng không có ai chạy thoát được. Thế cho nên, mọi người chỉ có thể đứng trong thôn không dám ra đi ngoài. Cho dù như vậy nhưng cứ cách hai ngày cũng vẫn có người bị ăn thịt. Thôn dân vì thế lại càng bàng hoàng, không dám ra ngoài, chỉ có thể ngồi chờ chết ở bên trong.

Những cánh đồng cũng đều bị con quái vật phun ra một lớp chất lỏng, khiến cho mùa màng thất thu, dường như không còn một ngọn cỏ. Thế nhưng ngay cả tính mạng của bọn họ cũng không biết lúc nào sẽ mất, ở đâu còn tâm tư đi quản những chuyện kia?

Vài trăm người trong thôn thì bây giờ chỉ còn lại một nửa. Mọi người có lẽ đều đã mất đi hi vọng sống, thật sự có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp được quý nhân, còn có cơ hội sống sót.

Cho đến ngày hôm sau lúc đám người Vân Liệt Diễm rời khỏi, thôn dân trong làng còn ra sức giữ họ lại, hơn nữa còn đưa không ít vật dụng.

Rời khỏi thôn trang kia, chưa đến vài ngày thì bọn họ đã tiến vào lãnh địa Tây Sở quốc.

Hương thành là thành thị nổi danh nhất Tây Sở quốc, ngay cả kinh thành cũng không nổi tiếng bằng nơi đây. Hương thành nằm ở phía nam Tây Sở quốc, khoảng cách đến kinh đô ước chừng cũng phải mười ngày đường. Một năm Hương thành có bốn mùa, đều ôn hòa như mùa xuân, bởi vậy vừa tiến vào Hương thành liền có thể cảm thấy hương hoa cùng hương quả xông vào mũi.

Hoa quả Hương thành tuy rất nổi danh ở Tây Sở quốc, thậm chí là cả đại lục Tranh Vanh này, nhưng nổi tiếng nhất lại chính là hương liệu.

Hương thành nằm tiếp giáp với cả ba nước, mua bán cực kỳ phát đạt. Tây Sở quốc ngã về tây, cây nông nghiệp sinh trưởng rất không dễ, nhưng hoa quả cùng hương liệu lại chính là đặc sản. Do đó, dường như hàng năm Tây Sở quốc đều biết dùng số lượng lớn hoa quả cùng hương liệu để đổi lấy lương thực của Đông Thịnh quốc cùng Nam Đường.

“Nơi đây thật sự là một thành thị rất xinh đẹp!” Hai bên đường đều là những gốc cổ thụ cao lớn, gió thổi nhẹ từng cơn, thổi rơi những cánh hoa, không khí đều tràn ngập hương vị ngọt ngào.

Vui vẻ nhất không ai qua được Vân Thiểm Thiểm cùng Phượng Lạc Vi. Đời này của Vân Liệt Diễm tuy không đi nhiều nơi, nhưng ở kiếp trước nàng lại đã từng đi đến không ít nơi, chỉ nói riêng mỗi Province của nước Pháp thôi cũng đã xinh đẹp hơn nơi đây rồi. Thế nhưng, dù sao cũng có sự khác biệt giữa hai thời đại, thể giới cổ đại mà có thể có một cảnh tượng như vậy đã là kỳ tích. Đám người Diệp Khuyết cũng không cần phải nói, trước kia bọn họ vẫn thường xuyên đến Tây Sở quốc này. Thêm nữa, những quốc gia quanh đây cũng không thiếu chiến tranh, một người bám trụ với các cuộc chiến trong mười năm như Vân Phụng Khải đương nhiên cũng không thể chưa từng đến nơi này.

Mọi người đang dạo phố, chỉ là ai cũng không ngờ sẽ gặp Sở Ngọc cùng Thượng Quan Lâm Nhi, đương nhiên còn có Sở Từ cùng Lâm Bằng Hiên.

“Vân tiểu thư, thật không ngờ vậy mà lại gặp nàng ở đây” Sở Từ nhìn thấy Vân Liệt Diễm từ rất xa đã chạy tới chào hỏi. Lần trước sau khi rời khỏi đảo Trân Châu, hắn dường như luôn muốn được gặp lại nàng.

Cho dù có làm cái gì, trong đầu vẫn đều là bóng dáng của nàng. Lâm Bằng Hiên nói hắn bị điên rồi. Lần này đến Hương thành thị sát dân tình cùng hoàng huynh cùng hoàng tẩu, vậy mà lại gặp được người trong mộng của mình, Sở Từ làm sao có thể không kích động.

“Đúng vậy, thật là trùng hợp!” Vân Liệt Diễm cười cười chào hỏi cùng hắn. Ngược lại, Thượng Quan Lâm Nhi đứng bên kia, thân thể lung lay như sắp đổ, sau đó lại hôn mê bất tỉnh.

Sắc mặt Hàn Chỉ có chút ngưng trọng.

Khiến cho người ta bất ngờ chính là, Sở Từ đang đứng bên cạnh nàng lại không đưa tay ra đỡ.

“Thái tử phi nương nương, thái tử phi nương nương!” Cung nữ vội vàng đỡ lấy Thượng Quan Lâm Nhi, có chút không biết làm sao.

Phượng Lăng Tiêu đưa mắt nhìn, sau đó lại đi lên phía trước. Không cách nào khác, tốt xấu gì thì hắn cũng được xem như một đại phu (1), cũng không thể thấy chết mà không cứu.

(1) Đại phu: Thầy thuốc.

Hắn bắt mạch giúp Thượng Quan Lâm Nhi, sau đó đút cho nàng một chút dược. Một lúc sau, Thượng Quan Lâm Nhi đã tỉnh lại.

“Hoàng huynh, thân thể hoàng tẩu không tốt, chúng ta trở về điền trang đi” Sở Từ nói với Sở Ngọc. Sở Ngọc không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu.

“Vân tiểu thư cũng cùng đi chứ? Điền trang của ta là nơi đẹp nhất Hương thành đó, còn có cả suối nước nóng. Vân tiểu thư đến đây chắc hẳn đã rất mệt mỏi, vậy thì có thể nhân cơ hội này mà nghỉ ngơi thư giãn một chút” Sở Từ cực lực mời mọc Vân Liệt Diễm.

Lâm Bằng Hiên nhìn bộ dáng cuống cuồng của huynh đệ, cũng tiến tới nói đỡ: “Vân tiểu thư, toàn bộ Hương thành này cũng chỉ có điền trang của vương gia là nơi xinh đẹp nhất. Nếu Vân tiểu thư đã đến Hương thành rồi mà còn bỏ lỡ nơi này, nhất định là rất đáng tiếc”

Một mực vẫn chưa lên tiếng nói chuyện, Sở Ngọc cũng mở miệng: “Các vị cùng đi đi”

“Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh rồi” Vân Liệt Diễm nhẹ gật đầu. Nàng lại rất tò mò với vị thái tử Tây Sở quốc này. Hắn vẫn luôn duy trì bộ dạng lạnh nhạt, dường như cái gì cũng đều không để trong lòng, mà ngay cả thái tử phi của hắn té xỉu cũng không thèm liếc mắt nhìn.

Vân Liệt Diễm thậm chí còn cảm thấy nếu như tiểu cữu không tiến lên chữa trị cho nàng thì hắn cũng sẽ không nói một câu.

Vì vậy, đám người theo Sở Từ đến điền trang.

Nói nơi này là thôn trang xinh đẹp nhất Hương thành quả thật vẫn chưa đủ. Điền trang này nằm ở ngoại ô phía tây Hương thành, diện tích ít nhất cũng hơn một ngàn mẫu (2), đình đài lầu các bên trong dường như được dung hợp phong cách đặc sắc của cả bốn nước. Hơn nữa, quan trọng nhất là khi tiến vào nơi đây liền có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt, không nồng nhưng mang lại cảm giác rất thoải mái. Như Sở Từ nói, bên trong có rất nhiều suối nước nóng, vốn dĩ là nằm bên trong những chủ viện (3), người bình thường tuyệt đối không cách nào sử dụng, bởi vì nơi này chính là một hành cung (4) của hoàng đế.

(2) Mẫu: Một đơn vị do diện tích của người Việt Nam. Một mẫu = 10.000 mét vuông.

(3) Chủ viện: Nơi ở của chủ nhân.

(4) Hành cung: Cung điện để hoàng tộc lưu trú khi đi di hành.

Do điền trang là Sở Từ sai người xây dựng, cho nên cũng nằm dưới danh nghĩa của hắn. Thế nhưng mỗi lần hoàng đế xuất hành đều đến ở chỗ này.

Sở Từ đương nhiên sắp xếp cho đám người Vân Liệt Diễm ở trong chủ viện, dù sao lần này đến đây cũng chỉ có thái tử cùng thái tử phi, vài toà chủ viện vẫn còn trống không.

“Cảm ơn” Vân Liệt Diễm lại rất hài lòng với sự sắp xếp của Sở Từ. Sở Từ còn nói bọn họ nhất định phải ở đây vài ngày.

Vân Liệt Diễm cũng cười đáp ứng. Dù sao trước mắt cũng không có chuyện gì phải làm, xem như là nghỉ ngơi đi.

Ngược lại là Diệp Khuyết, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, thỉnh thoảng còn nháy nháy mắt cùng Hàn Chỉ.

“Thúc thúc lẳng lơ, mắt thúc bị sao vậy? Tại sao đến đây lại bị chuột rút rồi?” Vân Thiểm Thiểm rốt cuộc cũng nhịn không được, phát biểu ý kiến.

“Ách, không sao, có thể là bị hương thơm xông mắt” Diệp Khuyết cười cười ngượng ngùng.

“Tắm rửa, tắm rửa!” Giữa lúc Vân Thiểm Thiểm còn muốn hỏi điều gì đó, Vàng lại đột nhiên nhìn chằm chằm vào suối nước nóng, vẻ mặt hưng phấn.

“Ca ca, cùng tắm!” Vàng lại nói một câu long trời lở đất.

Vân Thiểm Thiểm triệt để hóa đá, thẳng tay ném Vàng cho Vân Liệt Diễm, sau đó cũng chạy đi không quay đầu lại.

“Đứa nhỏ này, vậy mà còn ngượng ngùng. Vàng ngoan nha, mẹ đưa con đi tắm rửa” Vân Liệt Diễm liếc Vân Thiểm Thiểm một cái, sau đó ôm Vàng cùng Mộc Miên còn có Phượng Lạc Vi đi vào suối nước nóng trong phòng.

Trong nội viện, nhìn bóng lưng Vân Liệt Diễm đã đi vào phòng, Diệp Khuyết rốt cuộc cũng nhịn không được mà nói: “Lão đại, Thượng Quan tiểu thư cũng ở đây, huynh nói xem đại tẩu có thể đánh nhau cùng nàng hay không?”

“Tại sao phải đánh?” Hàn Chỉ liếc nhìn Diệp Khuyết với ánh mắt kỳ quái, quả thật không hiểu hắn ta đang nói cái gì. Tuy nhiên, hắn thật sự cũng không ngờ Lâm Nhi sẽ đến đây, thân thể của nàng dường như càng thêm không tốt.

Lâm Nhi là ân nhân cứu mạng của hắn, lúc trước nàng muốn gả cho Sở Ngọc, hắn cũng trở về nói cho nàng biết rằng hắn đã có người trong lòng. Mọi chuyện đều đã nói rất rõ ràng, cho nên trong lòng Hàn Chỉ lúc này, Thượng Quan Lâm Nhi cũng chỉ là người đã từng cứu mạng hắn, không còn những thứ tình nghĩa khác.

Bởi vì từ lúc gặp Vân Liệt Diễm, những ý nghĩa sẽ thành thân với Thượng Quan Lâm Nhi trước kia đã bị hắn vứt bỏ hoàn toàn.

Dù sao, hắn cũng chưa từng hứa hẹn gì với Lâm Nhi.

“Lão đại, thật sự là bó tay với huynh rồi. Huynh không biết trên thế giới này giữa những nữ nhân còn có một mối quan hệ gọi tình địch sao? Nữ nhân mà đã xuất hiện sự tàn nhẫn rồi thì sẽ cực kỳ đáng sợ. Lúc này, tốt nhất là huynh không nên đến gần Thượng Quan tiểu thư, lỡ như bị đại tẩu nhìn thấy, đoán chừng đại tẩu sẽ càng không có ấn tượng tốt gì với huynh đâu” Diệp Khuyết cảm thấy thật đau đầu. Đến bây giờ lão đại cũng còn chưa thu phục được đại tẩu, nếu xảy ra hiểu lầm thì với tính tình của đại tẩu, nàng nhất định sẽ đá văng lão đại ra khỏi chín tầng mây.

“Ta sẽ không đến gần nàng ta” Cho tới bây giờ, hắn chưa từng đến gần nàng ta.

Hàn Chỉ xoay người đi, chỉ còn lại Diệp Khuyết, Vân Phụng Khải, Diệp Tô cùng Phượng Lăng Tiêu bốn mặt nhìn nhau. Phượng Lăng Tiêu không biết bọn họ thầm thầm thì thì che giấu chuyện gì, chỉ nghe thấy Diệp Khuyết than thở: “Cũng không biết rốt cuộc lão đại có hiểu rõ hay không”

“Không” Diệp Tô trả lời cực kỳ dứt khoát.

“Có thể đừng đả kích lão đại như vậy được hay không?” Lúc này, Diệp Khuyết rất thông cảm với lão đại. Cứ hễ chuyện liên quan đến nữ nhân, một chút hắn ta cũng không thể hiểu rõ được. Ảnh hưởng của phu nhân đối với lão đại thật sự là quá ăn sâu bén rễ. Lúc trước, phu nhân lấy cái chết của mình để nói với lão đại, nam nhân chỉ có thể lấy một thê tử, chỉ có thể chung thủy với thê tử của chính mình, nếu không thì con của hắn sẽ đáng thương giống hắn vậy.

Từ nhỏ lão đại không có tình yêu thương của phụ mẫu, một mình tự trưởng thành, cố gắng nỗ lực, chấp nhận đau khổ, vốn dĩ không phải một người bình thường có thể tưởng tượng ra được.

Chỉ là, lão đại cố chấp như vậy, nếu như gặp sai người thì không biết phải làm thế nào. Cho nên, Diệp Khuyết luôn một mực cố gắng làm cho lão đại thấu hiểu mọi chuyện. Có đôi khi, nữ nhân cũng chỉ là một thứ đồ chơi, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy mà lão đại vẫn không thể hiểu rõ.

Qua nhiều năm cũng chỉ có một mình Vân Liệt Diễm có thể khiến cho lão đại điên cuồng như thế. Hương thành này xinh đẹp, nhưng chỉ cần người từng sống ở Yến thành đều biết, trên đại lục này, tiên cảnh thật sự mới chính là Yến thành. Vùng đất phía trước Tử Vong Sơn Mạch trong mắt mọi người chỉ là một bãi tha ma, nhưng lão đại đã xây dựng nơi đó trở thành một thiên đường.

Tên là ‘Diễm Chỉ’.

Hắn luôn cười nhạo lão đại vì đã đặt ra một cái tên quá kỳ quái, nhưng lão đại vẫn kiên quyết giữ vững ý mình, còn xây dựng nơi đó không biết mệt.

So với bộ dạng giết người không chớp mắt của hắn ta, quả thật kém xa!

Bên trong một sân viện, Thượng Quan Lâm Nhi im im lặng lặng đứng trước cửa sổ. Đứng đó, lại đứng đến một canh giờ (5).

(5) Canh giờ: Một đơn vị đo thời gian của người Trung Quốc cổ. Một canh giờ khoảng chừng hai tiếng đồng hồ.

“Thái tử phi nương nương, người đã đứng rất lâu rồi, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?” Thị nữ nơm nớp lo sợ hỏi. Hôm nay thái tử phi nương nương rất kỳ lạ, sau khi té xỉu rồi trở về đây liền tự giam mình trong phòng, trầm mặc không nói một lời.

“Đều lui xuống đi, không có lệnh của ta thì không được đi vào” Thanh âm của Thượng Quan Lâm Nhi có chút mệt mỏi.

“Vâng” Thị nữ không dám nói cái gì nữa, chỉ phải lui ra.

Hương thành, năm đó, nàng ở nơi này cứu được Hàn Chỉ.

Hắn không anh tuấn, cũng không hiểu tâm tư nữ nhân. Quen biết nhiều năm, hắn nói với nàng cũng không tới vài câu. Mỗi một lần đều là ân cần thăm hỏi một cách lạnh nhạt, như là đối đãi với một một người quen bình thường. Cho dù thỉnh thoảng đến thăm nàng cũng chỉ là tặng vài thứ rồi rời đi. Đôi lúc nàng có yêu cầu, hắn cũng chỉ im im lặng lặng lắng nghe, chưa bao giờ nói nhiều hơn một lời.

Hắn, trước mặt nàng, chưa từng mỉm cười.

Thế nhưng nàng lại không cách nào kềm chế được tình cảm của mình với người được nàng cứu đó. Lúc ấy, nàng nhìn thấy hắn cả người đẫm máu nằm giữa bụi hoa, tâm không đành lòng nên ra lệnh cho hạ nhân đưa hắn trở về, gọi đại phu đến trị thương cho hắn. Thế nhưng sau khi thương thế của hắn lành lại, cũng chỉ hỏi tên của nàng để báo đáp, không hơn không kém.

Nàng nói, hi vọng hắn có thể thường xuyên đến thăm nàng. Hắn đã đáp ứng.

Hắn cũng thật sự làm được điều đó. Dường như hàng năm hắn đều đến một hoặc hai lần, cũng sẽ mang đến vài thứ gì đó cho nàng. Thế nhưng càng về sau nàng mới biết, những thứ hắn mang đến cho nàng đều không có bất kỳ thứ gì do chính tay hắn chọn lựa, thậm chí hắn cũng không biết đã đưa cho nàng những gì.

Mặc dù là vậy, nàng vẫn luôn tự kiếm cớ để gặp hắn. Biết rõ hắn không phải là người biết cách nuông chiều nữ nhân, cho nên mặc dù hắn lãnh đạm, nàng cũng cam tâm yêu hắn, yêu vô cùng ngu ngốc, nhưng lại rất hạnh phúc. Bởi vì nàng biết rõ, nàng phát hiện hắn đều tránh né tất cả nữ nhân, nhưng lại có thể đến thăm nàng, thỉnh thoảng còn nói vài lời. Nàng cảm thấy, nàng trong lòng hắn có một vị trí gì đó rất đặc biệt.

Nàng một mực ngóng trông, ngóng trông một ngày kia hắn có thể nói ra. Đáng tiếc, từ đầu đến cuối, nàng đều chưa từng nghe thấy.

Rất nhiều lần, nàng dường như là dùng cả tính mạng của mình để ra giá, ở trước mặt hắn diễn những màn nguy hiểm, nhưng ra tay cứu nàng vĩnh viễn đều là ám vệ của hắn. Cho dù nàng gặp nguy hiểm đến tính mạng, hắn cũng chưa từng chạm vào một đầu ngón tay của nàng.

Rốt cuộc nàng cũng tức giận, cố ý tiếp xúc với nam tử khác, ở trước mặt hắn mỉm cười tươi như hoa cùng nam nhân khác, hắn lại thờ ơ như một người xa lạ.

Thậm chí, nàng thiếu chút nữa đã bị nam nhân khác cưỡng hiếp, hắn cũng không ra tay, lại để cho ám vệ đến cứu nàng.

Rốt cuộc nàng cũng mệt mỏi, không còn diễn những màn lừa bịp kia nữa, bởi vì bất luận nàng có làm cái gì thì hắn vẫn luôn thờ ơ.

Nàng nghĩ rằng, nàng có thể buông tay. Lại không ngờ rằng, từ lâu hắn đã ngự trị trong lòng mình, ăn sâu bén rễ. Từng cử động của hắn đều thu hút nàng, giống như bị trúng độc, nam nhân lạnh lùng này trong cõi lòng điên loạn của nàng hoàn mỹ như một thần thoại.

Thế nhưng, có một ngày, hắn lại tự mình phá vỡ mảnh cổ tích này.

Đó là một lần nàng yêu cầu hắn cùng nàng đi thắp nhang, nhưng không ngờ trên đường lại gặp thích khách ám sát. Đều là những cao thủ nàng chưa bao giờ nhìn thấy, hắn lại để cho ám vệ bảo vệ nàng, một mình đấu cùng những người kia. Những người kia không phải là đối thủ của hắn, thất bại thảm bại. Bọn họ quỳ trên mặt đất cầu hắn tha thứ, nàng cảm thấy bọn họ đáng thương nên tiến lên cầu tình, hắn lại làm như không nghe thấy, giết chết toàn bộ những người kia, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

Cho đến bây giờ, cứ hễ nhớ lại tình cảnh ngày đó, nàng vẫn cảm thấy như một cơn ác mộng.

Nàng thỉnh cầu hắn đừng giết người nữa, đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa. Bởi vì những chuyện kia đều sẽ khiến cho nàng nhớ lại tình cảnh lúc nàng cứu hắn, cả người hắn đều là máu. Nàng thật sự không muốn hắn lại dấn thân vào những chuyện nguy hiểm đó nữa.

Thế nhưng hắn vẫn không cho nàng một câu, cho dù là cự tuyệt.

Nàng, không cam lòng, thật sự rất không cam lòng.

Một khoảng thời gian dài như vậy, tình ý của nàng đối với hắn, làm sao hắn có thể không nhận ra? Làm sao hắn có thể một mực thờ ơ như vậy?

Nàng nguyện ý chờ, nhưng gia tộc của nàng đã không còn chờ đợi nổi nữa. Nàng đã mười tám tuổi, đã đến tuổi thành thân. Thượng Quan gia là đại gia tộc của Tây Sở, phụ thân nàng cũng là trọng thần trong triều, cho nên nàng vẫn phải đồng ý để phụ thân sắp xếp hôn sự của mình. Thật ra phụ thân vẫn hiểu rõ tâm tư của nàng, nếu nàng cảm thấy hạnh phúc thì vẫn sẽ theo ý nàng. Thế nhưng chính nàng lại không biết nên tiếp tục như thế nào.

Nàng đánh cuộc một lần cuối cùng, đánh cuộc xem hắn có thể đưa nàng đi hay không. Nàng sai người đưa thư đến cho hắn, nói rằng nàng muốn gả cho Sở Ngọc, gả cho thái tử Tây Sở quốc, sau khi nàng gả đi thì hai người không còn liên quan gì nữa.

Nàng nói, nàng chờ hắn, dùng cái ân cứu mạng để uy hiếp hắn phải tới gặp nàng.

Hắn đến rồi, nhưng lại nói chúc mừng.

Nàng tuyệt vọng, nàng điên cuồng hỏi hắn, chẳng lẽ thật sự không rõ tâm ý của nàng sao. Chẳng lẽ thật sự không biết từ lúc nàng cứu được hắn, nàng cũng đã thích hắn sao. Nàng hỏi hắn, thật sự đối với nàng không có một cảm giác nào sao. Cho dù không có cảm tình, hai người cũng có thể ở cùng một chỗ không phải sao. Nàng hỏi hắn, có thể lấy nàng hay không.

Nàng ném bỏ tất cả tôn nghiêm, hỏi hắn có muốn lấy nàng không.

Hắn lại nói, hắn muốn thành thân với người khác.

Gió nổi, thổi rối loạn ánh mắt của nàng.

Bảy năm rồi, nàng thật không ngờ lại ở đây gặp hắn. Từ lúc hắn rời khỏi bảy năm trước, đã không còn trở lại.

“Thái tử phi nương nương, Ngọc phi cầu kiến!”