Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Chương 26

“Mẹ nó! Hiên Viên Minh, ngươi có phải là nam nhân không vậy?”

Vân Liệt Diễm nghe xong, thoáng cái liền phát hoả. Nàng dùng một tay nắm cổ áo Hiên Viên Minh: “Ngươi dám nói lời mà không giữ lời à? Chẳng lẽ

hôm qua ngươi nói từ hôn với ta là chọc chơi cho vui hả? Ngươi không từ

hôn hả? Ngươi dựa vào cái gì mà dám không từ hôn? Nói lời như bát nước

đã đổ đi, ngươi đem nước đổ ra ngoài rồi chẳng lẽ còn có thể nằm xuống

đất mà liếm cho sạch sao? Hiên Viên Minh, không phải ngươi đã nói cho dù có phải xuất gia làm hoà thượng cũng không lấy ta sao? Vậy bây giờ

ngươi đã chuẩn bị tốt rồi hả? Ta thấy, nếu đã không dứt khoát còn muốn

hoàn tục, vậy thì để ta giúp ngươi đem mọi chuyện giải quyết cho dứt

khoát một chút!”

Một ngọn lửa lập tức xuất hiện trên lòng bàn tay Vân Liệt Diễm. Hiên Viên

Minh dùng một chưởng đẩy nàng ra, dùng nội công bứt rách áo ngoài. Chết

tiệt! Sớm biết nữ nhân này có vấn đề, nàng rốt cuộc đã phóng hỏa như thế nào?

Vân Phụng Khải nhìn một thân chật vật của Hiên Viên Minh, cũng có chút

khiếp sợ nhìn lại Vân Liệt Diễm. Sao con bé có thể làm được điều đó?

Ngọn lửa kia như có linh tính, từ trên ngón tay nàng lan dần ra, hơn nữa nó cháy trên tay nàng mà nàng lại không có cảm giác gì sao?

“Diễm nhi, tay con không sao chứ?” Vân Phụng Khải bước lên, kiểm tra bàn tay

của Vân Liệt Diễm, trong đôi mắt tràn đầy nghi hoặc. Hắn nhìn thấy rất

rõ, ngọn lửa kia xuất hiện từ trong tay nàng, làm sao tay nàng có thể

không có chuyện gì được? Còn là trắng nõn bóng loáng nữa chứ? Ngược lại

là Hiên Viên Minh, ngoại bào đang yên đang lành lại cứ thế bị đốt sạch, y phục bên trong cũng có chút cháy xém.

Vân Phụng Khải chưa từng nhìn thấy loại công phu này.

Hắn đưa ngón tay đặt lên cổ tay nàng, không khỏi khinh ngạc hỏi: “Làm sao lại như vậy?” Hoàn toàn không có một chút công lực?

“Ai nha, tiểu thúc thúc, người cũng không cần phải thử nữa, một chút võ

công con cũng không biết. Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn” Vân Liệt Diễm khoát khoát tay. Nàng không phải là không muốn nói cho tiểu

thúc thúc biết năng lực đặc biệt đó, nhưng Hiên Viên Minh vẫn còn ở đây, có đứa ngốc mới cho người khác biết bí mật của mình.

“Vân Liệt Diễm!” Lúc này, Hiên Viên Minh cũng bất chấp Vân Liệt Diễm phóng

hoả như thế nào. Nàng phóng hỏa trước mặt hắn cũng không phải lần một

lần hai, ngay cả Vương phủ của hắn cũng bị nàng đốt trụi. Hiện tại, hắn

thật sự rất muốn một chưởng đập chết nàng!

“Ta không phải kẻ điếc, ngươi không cần gọi lớn như vậy!” Vân Liệt Diễm

liếc mắt nhìn Hiên Viên Minh “Ta cho ngươi biết, hôn sự này, ngươi không thể không từ. Muốn từ thì từ ngay, không muốn từ thì cũng phải từ!”

“Hừ! Bổn vương dựa vào cái gì mà phải nghe lời ngươi? Không phải là ngươi

rất muốn bổn vương từ hôn sao? Hôm nay bổn vương sẽ nói cho ngươi rõ,

hôn sự này, bổn vương không từ!” Hiên Viên Minh cưỡng chế cơn giận trong lòng. Nàng muốn từ hôn? Hừ! Cửa nhỏ cũng không có! Nàng dám đối xử với

hắn như vậy, không cho nàng trả giá thật nhiều thì quá dễ dãi cho nàng

rồi! Hắn muốn giữ nàng bên cạnh, dần dà tra tấn nàng. Hắn muốn nàng sống không được, mà chết cũng không xong!

“Hiên Viên

Minh, ngươi thật đúng là không biết cái gì gọi là trừng trị!” Vân Liệt

Diễm cũng nổi giận. Nàng vốn cũng không phải là loại nữ nhân tốt lành

gì, vừa rồi lãng phí nhiều miệng lưỡi với Hiên Viên Minh mà hắn vẫn muốn khiêu chiến với nàng. Nàng nhất định phải cho hắn một trận! Dù sao tiểu thúc thúc vẫn còn ở đây, hắn nhất định sẽ không đứng nhìn nàng chịu

thiệt thòi!

Vân Liệt Diễm quay

người trở vào phòng, cầm roi da, sau đó nhìn Vân Phụng Khải nói: “Tiểu

thúc thúc, người cũng đã nhìn rõ đây là hắn khi dễ con. Người giúp con

giữ hắn lại, con muốn thảo luận với hắn vài chuyện”

Vân Phụng Khải gật đầu. Hắn không nhìn lầm, trong mắt Vân Liệt Diễm có một

tia giảo hoạt, nhưng vậy thì sao? Có người dám khi dễ cháu gái bảo bối

của hắn, cho dù có là Thất vương gia cũng không tha.

Vân Liệt Diễm chỉ kịp thấy thân hình Vân Phụng Khải loé lên, Hiên Viên Minh liền bị điểm huyệt, toàn thân bất động.

“Phụng Khải, ngươi mau giải huyệt cho ta. Nữ nhân này chính là yêu nữ!” Hiên

Viên Minh biết rõ mình một chiêu cũng không qua được Vân Phụng Khải.

Toàn bộ Đông Thịnh quốc này, người có thể so với Vân Phụng Khải chỉ sợ

cũng chỉ có Tứ ca. Tứ ca, võ công cũng đã lên đến lam cấp, có lẽ sẽ là

đối thủ của Vân Phụng Khải. Ngay cả Thừa tướng võ công cũng không qua

nổi thanh cấp, so với hắn còn có chút cao hơn.

“Thất Vương gia, ta và người tuy chênh nhau mấy tuổi, nhưng cũng từng uống

rượu nói chuyện phiếm với nhau. Mặc dù ta không có nhờ người chăm sóc

cháu gái của ta, nhưng người cũng không thể khi dễ nàng. Hoàng Thượng

hôm trước đã hạ chỉ, người hôm qua lại từ hôn, sáng nay còn đòi phục

hôn, người có ý gì hả? Vân Phụng Khải ta mặc dù không làm quan trong

triều, nhưng cháu gái ta cũng không thể mặc người ta khi dễ!” Vân Phụng

Khải nhìn Hiên Viên Minh, sắc mặt có chút không tốt. Dù nói thế nào,

Diễm nhi cũng là trưởng nữ Vân gia, không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt Phật chứ! Hắn mặc dù không có nửa chức quan, nhưng cũng là bằng hữu chi giao với Tứ vương gia, toàn bộ kinh thành không ai không biết. Bởi vậy, hắn với mấy vị vương gia đều xem như có chút giao tình. Thất vương gia

biết rõ Diễm nhi là cháu gái của hắn mà còn khi nhục nàng như vậy, cũng

không đặt người làm thúc thúc như hắn vào trong mắt rồi!

Hiên Viên Minh lúc này khổ đến không nói nên lời. Hắn làm sao mà biết được

Vân Tiểu Thất ngu ngốc trước kia sẽ biến thành ác ma như bây giờ. Nhớ

tới những lúc nàng đối phó hắn, hắn liền tức giận, đương nhiên phải nghĩ cách tra tấn nàng! Hắn đường đường là Thất vương gia, làm sao có thể

nuốt trôi sỉ nhục như thế? So với việc nàng đối phó hắn, một phần vạn

hắn cũng không bì kịp! Hôm nay thật sự là “lật thuyền trong mương”, hắn

không ngờ Vân Phụng Khải sẽ trở về.

“Hiên Viên Minh, nể mặt chúng ta bây giờ coi như là “phu thê hụt”, bổn tiểu

thư cũng sẽ không làm khó ngươi. Ngươi thành thật ký tên đồng ý, ân oán

giữa chúng ta liền chấm dứt ở đây. Từ nay về sau, ta đi đường ta, ngươi

đi đường ngươi, không bao giờ dính dáng tới nhau nữa!” Ngược lại, Vân

Liệt Diễm lúc này không có ý muốn động thủ mà xoay người trở về phòng.

Hiên Viên Minh nhìn thân ảnh màu đỏ kia. Không hiểu vì sao khi nàng nói “ta

đi đường ta, ngươi đi đường ngươi, không bao giờ dính dáng tới nhau

nữa”, hắn lại thấy lòng mình chìm xuống. Có thứ gì đó trong lòng xoắn

lại với nhau khiến cho hắn bất giác nhíu mày.

Một lát sau, Vân Liệt Diễm cầm hai trang giấy đi ra, say đó dùng trủy thủ (1) tự cắt ngón tay mình ấn vân tay lên trang giấy.

(1) Trủy thủ: Con dao nhỏ.

“Tiểu thúc thúc, có thể giải huyệt đạo cho hắn rồi!” Vân Liệt Diễm đưa tờ giấy cho Hiên Viên Minh.

Hiên Viên Minh cầm lên xem nội dung. Hắn lập tức run rẩy, nhìn chằm chằm Vân Liệt Diễm, cả buổi không nói nổi một câu. Trên giấy viết: “Hiên Viên

Minh chủ động giải trừ hôn ước cùng Vân Liệt Diễm, nguyện ý đền bù tổn

thất danh dự cho Vân Liệt Diễm. Tất cả tổn thất cộng lại là mười triệu

lượng hoàng kim, trong vòng một ngày phải thanh toán toàn bộ. Hai người

từ nay về sau không liên quan tới nhau. Nếu nội trong một ngày không

thanh toán hết nợ sẽ tự nguyện xuất gia chuộc lại tội nghiệt, cả đời

không được hoàn tục”