“Dao nhi, Dao nhi của ta, ngươi mau buông nó ra!” Nhị phu nhân vốn là mang
theo lão gia tới thu thập Vân Liệt Diễm, nàng gây ra rắc rối, lão gia
nhất định sẽ không tiếp tục dung túng. Tuy nói lão gia cho tới bây giờ
đều không thích ngốc tử này nhưng vẫn duy trì danh phận trưởng nữ của
nàng, chi phí ăn mặc chưa từng cấp thiếu một xu. Chỉ là một ngốc tử mà
thôi, có đãi ngộ như vậy thật sự khiến bọn họ thấy không công bằng.
Thế nhưng, bà ta vội vội vàng vàng chạy tới lại nhìn thấy nữ nhi bảo bối
của mình bị treo tòn teng, nhị phu nhân hét lên một tiếng vội đánh về
phía say gáy của Vân Liệt Diễm, muốn đưa con gái mình xuống.
Nhị phu nhân đánh trượt Vân Liệt Diễm, thuận đường bị nàng đạp một cước.
Chỉ nghe “bùm” một tiếng, vận mệnh nhị phu nhân lại giống như nữ nhi bảo bối của bà ta, hoa hoa lệ lệ nhào xuống hồ.
“Diễm nhi, ngươi
đang làm cái gì vậy?” Sắc mặt Vân Phụng Thiên có chút khó coi, sáng sớm
liền nghe người ta nói Vân Liệt Diễm làm chuyện hư đốn, ông ta còn chưa
kịp hỏi rõ mọi chuyện đã nhìn thấy một màn bất kính như thế của nàng.
“Ta đang làm cái gì, không phải ngươi đã thấy rõ sao? Ta không thích nhìn
thấy hai mẫu tử này, thuận tay giáo huấn một chút, có vấn đề gì không?”
Đôi mắt sắc ánh lửa liếc xéo Vân Phụng Thiên, khóe môi mang theo trào
phúng.
Khởi binh vấn tội sao? Người này mang danh nghĩa là phụ
thân nhưng chưa từng quan tâm đến nàng. Nhất là sau khi mẫu thân qua
đời, ông ta ngay cả nhìn thẳng cũng chưa từng liếc mắt đến nàng một cái. Hiện tại nàng xảy ra chuyện, ông ta lại thật thà chạy đến hỏi tội.
Vân Phụng Thiên chưa từng nhìn thấy khóe môi trào phúng của Vân Liệt Diễm
bao giờ, ánh mắt ông ta liền tối sầm. Ông ta không hề muốn đối xử với
nàng như thế, nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt giống như đúc với Tâm
nhi, ông ta liền nhịn không được nhớ tới Tâm nhi. Tâm nhi là vì nữ nhi
này mới giận ông ta, cuối cùng hậm hực mà chết. Mỗi một lần nhớ tới Tâm
nhi, lòng ông ta đều đau như cắt, cho nên càng ngày càng không muốn gặp
nàng.
Cho dù, đây là nữ nhi duy nhất của ông ta cùng Tâm nhi.
“Bất kể thế nào thì đó cũng đều là trưởng bối cùng tỷ tỷ của ngươi, ngươi
trước tiên buông Dao nhi ra đi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói” Vân
Phụng Thiên cũng không nói lời gì tàn nhẫn, ông ta thiếu nữ nhi này
nhiều lắm, nhưng cho dù là vậy thì tới bây giờ ông ta cũng không muốn
đối mặt với nàng.
“Trưởng bối? Tỷ tỷ?” Vân Liệt Diễm lạnh lùng
cười ra tiếng “Trưởng bối của ta chỉ có một mình mẹ ta, mà mẹ ta lại chỉ sinh ra một nữ nhi duy nhất là ta, ở đâu chui ra một tỷ tỷ vậy? Phụ
thân, ngài là lão già hồ đồ trí nhớ không tốt hay vẫn thích nhận một hạ
nhân làm trưởng bối của ta?”
“Diễm nhi, con…” Vân Phụng Thiên
ngẩn người, ông ta vẫn luôn cho rằng nữ nhi này là một kẻ ngốc, Tâm nhi
cũng dùng hết bảy năm để dạy nàng nói chuyện. Thế nhưng bộ dáng hiện giờ cùng lời nói của nàng ở đâu ra nửa phần ngu đần?
Là do hắn đã lâu không để ý đến nàng sao?
“Lão gia, người xem xem nàng ta đang nói cái gì kìa, người cần phải làm chủ
cho thiếp thân a!” Nhị phu nhân được hạ nhân kéo lên bờ, bắt đầu úp sấp
bên người Vân Phụng Thiên khóc lóc kể lể, toàn thân rất chật vật.
“Diễm nhi, con trước tiên hãy buông Dao nhi ra đi” Vân Phụng Thiên vốn không
để ý đến nhị phu nhân, nhưng thấy Vân Mộng Dao bị Vân Liệt Diễm xách đến thở không nổi nên ông ta trước tiên phải khiến nàng thả Vân Mộng Dao
ra, những chuyện khác, ông ta thật không muốn quan tâm.
“Phụ
thân, ngươi không phải là đang kể chuyện cười chứ?” Vân Liệt Diễm nhíu
mày, mắt lạnh nhìn Vân Mộng Dao “Người này hại ta thiếu chút nữa là mất
mạng, ta cứ buông tha dễ dàng như vậy, sau này còn mạng để mà sống sao?”
“Có chuyện gì?” Vân Phụng Thiên cũng lạnh mặt, nhìn về phía nhị phu nhân đang khóc đến núi lở tuyết rơi bên cạnh. Ông ta bình thường
không thích quản chuyện trong nhà, cho nên chuyện nhỏ chuyện to gì cũng
giao cho nhị phu nhân lo lắng. Cho dù thế nào đi nữa, Diễm nhi cũng là
nữ nhi của ông ta, nàng rất thường xuyên bị người khác khi dễ sao?
“Lão gia, oan uổng a. Là Diễm nhi xem trọng Thất vương gia, lén lút đi gặp
Thất vương gia, kết quả là cả đêm không về còn đánh mất trinh tiết quý
giá nhất của nữ nhân.
Chuyện lớn như vậy, thiếp thân luôn chờ
lão gia về để thông báo, ai biết Diễm nhi luẩn quẩn trong lòng liền nhảy hồ. Là Dao nhi lo lắng nên mới đến xem như thế nào” Nhị phu nhân đổi
trắng thay đen, thật giống như đây là thật.
“Nhị phu nhân người
đừng nói sai sự thật, rõ ràng là tam tiểu thư đẩy tiểu thư nhà ta xuống
hồ. Còn nói tiểu thư khiến Vân gia mất mặt, không bằng chết đi cho rồi!” Mộc Miên tức giận nói, cắt đứt giọng điệu của Nhị phu nhân.
Mọi người sửng sốt, khóe miệng Vân Liệt Diễm nhếch lên, lập tức trao cho
Mộc Miên ánh mắt tán thưởng. Không sai không sai, rất lanh lợi.
“Diễm nhi, con mau nói rõ mọi chuyện” Vân Phụng Thiên nhìn thoáng qua nhị phu nhân cùng Mộc Miên, ánh mắt càng thâm trầm nhìn Vân Liệt Diễm.
“Ta quả thật không biết chuyện gì xảy ra tối hôm qua, nhưng lúc Mộc Miên
đánh thức ta dậy liền nhìn thấy Vân Mộng Dao cầm kiếm đâm về phía ta.
Nếu không phải Mộc Miên nhanh tay, hiện tại nằm đây là thi thể của ta
rồi. Ta tin tất cả mọi người ở đây đều thấy chuyện đó, là nàng ta muốn
giết ta. Như thế, ta còn phải bỏ qua cho nàng ta sao?” Vân Liệt Diễm tự
nhiên sẽ không nói chuyện nàng đã đốt thanh kiếm kia thành tro, lúc ấy
nàng cơ hồ là vì bản năng mới ra tay, lại không nghĩ sức lửa quá mạnh.
“Diễm nhi, người cùng một chỗ với con tối hôm qua, chính là Thất vương gia
sao?” Vân Phụng Thiên nhìn Vân Liệt Diễm, đột nhiên xoay chuyển lời nói.
“Không biết” Vân Liệt Diễm trong lòng hừ lạnh, hỏi cái này có ý nghĩa gì? Cho
dù ông ta có nói sang chuyện khác thì cũng đừng mong hôm nay nàng sẽ bỏ
qua cho Vân Mộng Dao.
“Dao nhi dù sao cũng là tỷ tỷ của con, con để cho nó một mạng, ta cam đoan sẽ không có lần sau” Vân Phụng Thiên
cuối cùng nhìn thoáng qua Vân Mộng Dao gần như tắt thở dưới tay Vân Liệt Diễm, bất kể thế nào ông ta cũng yêu thương đứa con thứ ba này, tuy có
chút tuỳ hứng nhưng vẫn cảm thấy Dao nhi sẽ không thật sự xuống tay với
Diễm nhi.
“Phụ thân, mời ngươi đi về đi” Vân Liệt Diễm cũng không có không đáp ứng.
“Mẫu thân đây Dao nhi” Nhị phu nhân cũng thấy rõ lão gia hôm nay không có ý
định tiếp tục quản chuyện này, bất quá cũng may lão gia đã mở miệng, chỉ cần Dao nhi không có việc gì, Vân Liệt Diễm này, bà ta có rất nhiều cơ
hội để thu thập nàng!
Vân Phụng Thiên không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Sắc mặt nhị phu nhân khó coi nhìn Vân Liệt Diễm, tức giận nói: “Ngươi đừng quá kiêu ngạo!”
“Ta chính là thích thế đấy, bà làm gì ta?” Bờ môi hồng nhạt của Vân Liệt
Diễm gợi lên một độ cong mị hoặc, bàn tay làm như vô ý xẹt qua mái tóc
dài đến eo của Vân Mộng Dao “Mộc Miên, ta cảm thấy mái đầu này của tam
tiểu thư vướng víu quá, lấy kéo cắt sạch sẽ cho ta!”
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Nhị phu nhân nhất thời hoảng sợ, bà ta không có nghe lầm chứ?
“Mộc Miên, nếu nhị phu nhân không rõ ý của ta, trước hết làm mẫu một lần
trên người nhị phu nhân đi!” Vân Liệt Diễm một tay ném Vân Mộng Dao về
phía Mộc Miên, vỗ vỗ tay. Nàng động thủ, còn sợ bẩn tay nàng!