Nhất Ý Cô Hành

Chương 39

Cũng không biết mọi người làm sao mà biết được, dù thế nào cũng đợi Tạ Duẫn Ninh từ bệnh viện về chỗ của Tạ Diệc Đông ở, hễ là người mà hắn quen biết đều nhất trí đem hắn và Tạ Diệc Đông làm thành một đôi.

Đương nhiên, điều này không sai — Mặc dù cặp đôi này có chút kỳ lạ.

Nói thật ra, Tạ Diệc Đông quả thật là một người yêu vô cùng hoàn mỹ.

Lên được phòng khách xuống được phòng bếp, am hiểu việc nhà, tài nấu nướng càng tỉ mỉ, bình thường là cầu gì được đó, ngoan ngoãn phục tùng, đối với chính mình càng là không thể chê.

Che chở vô cùng, săn sóc chu đáo cũng chính là mức độ này.

Chỉ kém chút là không đem Tạ Duẫn Ninh thả vào miếu thờ để dâng lễ.

Hơn nữa, khó khăn nhất cũng là đáng quý nhất chính là hoàng tử vặn vẹo có thể đem phẩm chất quý giá này giữ vững một cách kiên trì bền bỉ, hơn nữa, dường như còn có chiều hướng làm không biết mệt, bỏ cái cũ tạo ra cái mới.

“Tiểu Ninh, tôi thấy cậu gần đây sắc mặt không tốt lắm, cho nên đi thăm dò.” Tạ Diệc Đông bưng một chén canh vừa đầy vừa lớn kêu Tạ Duẫn Ninh: “Nghe nói nhân sâm đại táo rất tốt, nhân lúc còn nóng thì uống đi.”

Tạ Duẫn Ninh sống dở chết sở mà nằm trên sofa: “…Anh, anh đừng giày vò em nữa… Em không sao.” Sắc mặt của tôi không tốt hoàn toàn là bởi vì ngủ không ngon.

Em ngủ không ngon hoàn toàn là bởi vì anh mỗi ngày cho em bổ này bổ nọ, bổ đến nổi em máu nóng sôi trào, nóng đến hoảng…

Anh còn bổ cho em nữa, em liền phun máu mũi…

“Sao có thể như vậy được!” Sau khi Tạ Diệc Đông đặt bát canh xuống, cau mày ngồi bên cạnh Tạ Duẫn Ninh, “Thân thể không thoải mái phải nói với tôi, biết không?”


“Anh, anh chỉ cần đừng làm canh gì cho em là đảm bảo lập tức khỏi bệnh.” Tạ Duẫn Ninh nhức đầu nói. Anh không dừng lại việc tẩm bổ mù quáng như vậy nữa, em thật sự sẽ bị anh đùa cho tiêu luôn.

“Tiểu Ninh.” Vẻ mặt của Tạ Diệc Đông có chút bất đắc dĩ, vươn tay muốn sờ sờ cái trán của hắn.

Vừa chạm vào da thịt của Tạ Duẫn Ninh, hắn liền giống như bị điện giật mà run lên một cái, sau đó khẩn trương mà lùi về phía sau, không để y đụng đến chính mình.

Tạ Diệc Đông có chút bị đả kích mà nhìn Tạ Duẫn Ninh: “Tiểu Ninh, tôi sao lại cảm thấy cậu gần đây có chút né tránh tôi?”

Tạ Duẫn Ninh co rút khoé miệng: “Anh, nếu như anh ngừng việc lăn qua lăn lại mỗi ngày, em có thể sẽ tốt một chút.” Nếu không sớm muộn gì em sẽ bạo thể mà chết — Anh không biết những thứ mà anh tẩm bổ cho em mỗi ngày sẽ khiến cho đàn ông con trai rất kích động sao? Muốn em đè anh em cũng không có can đảm. Nhưng em cũng không thể cứ hao tổn như vậy a!

“Sao vậy?” Tạ Diệc Đông không hiểu mà nhìn Tạ Duẫn Ninh, suy nghĩ một chút, mới có chút hồi hộp mà nhìn Tạ Duẫn Ninh: “Lẽ nào những thứ tôi cho cậu ăn không tốt?”

“…” Tạ Duẫn Ninh rất muốn nói, những thứ anh cho em ăn toàn bộ đều không tốt! Em là đứa con trai rất bình thường a a a a!

Nhưng vừa thấy dáng vẻ hồi hộp đó của Tạ Diệc Đông, lời nói đến miệng rồi cũng nuốt xuống — Người ta có ý tốt như vậy, tôi sao có thể nói ra được.

Chuyện này trở thành sự phiền não lớn nhất của Tạ Duẫn Ninh.

Càng bi kịch chính là Tạ Diệc Đông mỗi ngày buổi tối sẽ ngủ cùng Tạ Duẫn Ninh, cho nên cho dù hắn muốn cho Ngũ cô nương (Mã: 5 ngón tay đoá) giúp cũng không tiện, mỗi ngày chỉ có lúc tắm rửa lo lắng sợ hãi mà làm làm — Tạ Duẫn Ninh dường như không hề có cái gì cảm giác an toàn, có lúc hắn đang tắm sẽ bị Tạ Diệc Đông xông vào xác nhận hắn có ở trong đó hay không.

Hắn hoài nghi nếu cứ thế này mãi chính mình rất có khả năng sẽ suy nhược thần kinh.


Những lúc khác, chỉ kém không vào WC đều sẽ ngồi chồm hổm đợi trước cửa.

Hơn nữa Tạ Diệc Đông dường như rất là hài lòng với nhiệt độ cơ thể của Tạ Duẫn Ninh, mỗi buổi tối nhất định phải ôm hắn mà ngủ.

— Điều này đối với Tạ Duẫn Ninh mà nói, lại là một thách thức gian nan.

Hắn cảm thấy chính mình mỗi buổi tối đều đấu tranh giữa dục vọng và lý trí, nào có ngủ theo thời gian của nước Mỹ a…

Người này ngủ không ngon, sắc mặt sẽ không tốt.

Hết lần này đến lần khác mỗi ngày còn bị Tạ Diệc Đông tẩm bổ này nọ.

Thế là sắc mặt của Tạ Duẫn ninh lộ ra vừa đỏ vừa đen, màu sắc kỳ lạ trong đỏ lộ ra đen.

Gần đây Phạm Trì thật vất vả kéo gần mối quan hệ với Đường Lễ, tâm tình rất tốt, cuối cùng cũng có tâm tư quan tâm đến Tạ Duẫn Ninh một chút.

Vừa nhìn thấy như vậy, ngược lại kinh ngạc một trận: “Duẫn Ninh…”

Tạ Duẫn Ninh ỉu xìu mà nằm sấp trên bàn ngủ bù, ngay cả sức ngẩng đầu cũng không có, liền cúi đầu trả lời.

“Tôi sao lại cảm thấy, cậu gần đây đen đi rất nhiều…” Phạm Trì ngập ngừng hỏi.


Vừa hỏi như vậy, Tạ Duẫn Ninh liền đem nước đắng toàn bộ đều đổ ra.

Lão gia và phu nhân Tạ gia đương nhiên là cưng chìu Tạ Duẫn Ninh, cưng chìu đến nỗi không có biện pháp, các hậu bối khác của Tạ gia cũng ở cùng với chính mình rất tốt, vấn đề giữa Tạ Diệc Đông và chính mình cũng coi như được giải quyết.

Dưới tình hình tổ quốc tốt đẹp, cuộc sống này lại qua không nổi.

Nghe Tạ Duẫn Ninh kể khổ, Phạm Trì trong lòng bi ai mà cảm thán: “Ôi, người trẻ tuổi hào hoa phong nhã chúng ta, chịu khổ cực như vậy, thật sự là bực bội, không biết được lúc nào thầy mới bằng lòng để tớ ở lại qua đêm a…”

Tạ Duẫn Ninh nhoẻn nhoẻn khoé miệng — Tôi thật là biết được, Đường Lễ cũng chính là bổ túc cho tôi vài lần mà thôi.

Cậu còn muốn qua đêm?

Nghĩ thật hay!

Dự đoán được cái tên gia hoả Phạm Trì này cũng nghĩ không ra cái chủ ý gì tốt, cả người đều bị Đường Lễ mê hoặc đến thần hồn điên đảo, chỉ số thông minh căn bản là tuột xuống âm rồi.

Tạ Duẫn Ninh lại buồn bực mà nằm sấp xuống tiếp.

Phạm Trì lại tiếp cận nói: “Kỳ thực, Duẫn Ninh, tớ cảm thấy, cậu bây giờ có thể làm chính là biến bị động thành chủ động.”

“Là sao?” Tạ Duẫn Ninh không ôm bất kỳ hy vọng nào mà hỏi.

“Cậu đã chịu không nổi anh cậu mỗi ngày đều tẩm bổ này nọ cho cậu, không bằng cậu cũng mỗi ngày làm canh đại bổ cho anh cậu a, món gì cũng cho anh ấy nếm thử một chút. Anh ấy một khi uống không nổi nữa, cũng sẽ hiểu được sự đau khổ của cậu.”

Mặc dù chủ ý có chút tồi, nhưng dường như là biện pháp duy nhất trước mắt có thể làm được.

Tạ Duẫn Ninh suy nghĩ một chút, lại nói: “Nhưng mà, tớ… tớ không rành làm đồ ăn.”


“Cậu trực tiếp nói cậu không biết làm là được.” Phạm Trì khinh bỉ nhìn Tạ Duẫn Ninh một cái: “Thầy nhà tôi vậy mà cái gì cũng biết, đặc biệt làm đồ ăn vừa khéo tay vừa ngon.”

…Tạ Diệc Đông cũng làm đồ ăn rất ngon được không!

Tạ Duẫn Ninh cũng khinh bỉ mà liếc Phạm Trì một cái — Còn thầy nhà cậu hả, đây bát tự còn chưa ném cậu đã đắc ý rồi!

Thật sự không được, tôi cũng chỉ có kiên trì thôi, hôm nay trở về trước tiên nghiên cứu một chút phải làm thế nào luộc canh nấu canh gì đó.

Phạm Trì bên cạnh còn đang thì thầm: “Thật sự tớ cũng không am hiểu việc nấu ăn, nếu không, tớ thật sự cũng muốn dụng tâm mà làm cho thầy a…” Vẻ mặt như thiếu nữ mơ mộng chuyện tình yêu.

Tạ Duẫn Ninh vô lực mà nhìn nhìn Phạm Trì — Lúc y đang trong bầu không khí tương đối tốt, tôi vẫn là nắm chặt thời gian mà ngủ.

Trở về lại phải giằng co với Tạ Diệc Đông, giữ gìn tinh thần và thể lực mới là nhiệm vụ cấp bách.

Còn phải nghiên cứu nấu ăn…

Ô…

Tạ Duẫn Ninh một bên ôm sự khổ não mà đi tìm Chu Công đánh cờ…

Phạm Trì bên cạnh còn đang nói thầm: “Nếu như thầy chịu ăn đồ tớ làm, tớ cũng muốn học làm chút canh thập toàn đại bổ, bổ đến nổi thầy nhà tôi nhiệt huyết sôi trào, sau đó tớ có thể????? Y hoặc là y đến????? Tớ cũng tốt a?” (? Là cua đồng, mọi người tự hiểu ngầm đi, các bạn hiểu mà…) Một bên ý dâm, một bên phát ra nụ cười nham hiểm đói khát.

Nếu như Tạ Duẫn Ninh nghe được ý nghĩ của Phạm Trì, có lẽ còn có thể cân nhắc một chút chính mình có thể áp dụng phương pháp này.

Nhưng Tạ Duẫn Ninh lúc này đã đánh cờ cùng Chu Công ca ca ba vòng, hết sức chăm chú, hoàn toàn không biết được nội dung mà Phạm Trì đang nói thầm…