Nhất Ý Cô Hành

Chương 37

Có đôi khi, tôi vẫn cứ cảm thấy rằng, lý do mà tôi cảm thấy vô vị như vậy, đó hoàn toàn là vì các loại tình cảm đối với thế giới này hoàn toàn không có chấp niệm mãnh liệt.

Hoặc là nói, chỉ đem tình cảm dồn vào một người, cho nên ngoài y ra, mọi thứ đều không quan trọng.

Bây giờ xem ra, cũng không gì hơn điều này.

Lúc Tạ Duẫn Ninh tỉnh lại, là vào buổi tối.

Trong hơi thở đầy mùi nước khử trùng chỉ có ở bệnh viện mới có, vách tường màu trắng, đèn màu trắng, còn có…

Một người con trai đang ngủ say ở bên phía tay trái.

Cơ thể giống như bị người ta sau khi mở ra lại ráp lại với nhau, mỗi khối da thịt đều đau đớn âm ỉ.

Tạ Duẫn Ninh mở mắt ra, lại nháy mắt mấy cái.

Đầu óc trong lúc nhất thời chưa phản ứng kịp chính mình sao lại ở bệnh viện, tại sao cơ thể lại đau đến như vậy.

Còn có, người con trai nằm sấp ngủ trước mặt này là ai?

Hắn nhíu mày, cảm thấy cổ họng vô cùng khô nóng, theo bản năng vươn đầu lưỡn liếm liếm môi.

Lại cảm giác được một trận đau nhói.

Điều này khiến hắn không tự chủ được mà phát ra âm thanh khe khẽ.

Cái âm thanh này, kinh động đến người con trai đang nằm bên giường.

Y nhẹ nhàng nhúc nhích một chút, sau đó đôi mắt đẹp mở ra, lúc đầu có chút mờ mịt, sau khi chống lại tầm mắt của Tạ Duẫn Ninh, mừng rỡ mà nhìn hắn: “…Tiểu Ninh, cậu tỉnh rồi?” Thanh âm của chàng trai có chút khàn khàn mệt mỏi không có cách nào che giấu được.

Não của Tạ Duẫn Ninh chưa hoạt động kịp, chỉ biết ngơ ngác nhìn chàng trai trước mặt — Anh ấy là ai?

Chàng trai vui vẻ đứng dậy, ấn cái chuông ở đầu giường, kêu bác sĩ y tá đến, sau đó lại mỉm cười nói với Tạ Duẫn Ninh: “Tiểu Ninh, muốn uống nước không?” Trong lúc nói chuyện, muốn vươn tay qua xoa xoa đầu của hắn.

Tạ Duẫn Ninh sửng sốt, sau đó hoàn toàn là theo bản năng, rụt người lại, lại dẫn đến cơ thể một trận đau đớn co rút.


Tay của Tạ Diệc Đông bỗng nhiên ở giữa không trung, nhìn hắn, không lên tiếng, nụ cười cũng thu lại.

Vẻ mặt như vậy, khiến cho Tạ Duẫn Ninh nhất thời nhớ ra chuyện đã xảy ra.

Hắn bị doạ cho nhảy dựng, liều mạng lùi về sau, muốn né tránh chàng trai này.

Nhưng bởi vì liên quan tới cơ thể đau đớn, cho nên không có cách nào lấy sức được, chỉ có thể toát ra mồ hôi trên trán.

Nhìn vẻ mặt sợ hãi căng thẳng của Tạ Duẫn Ninh, Tạ Diệc Đông không định đụng chạm hắn nữa.

Lùi về sau một bước, đứng ở cửa phòng bệnh, hướng hắn mỉm cười: “Đừng lộn xộn, cẩn thận vết thương nặng hơn.”

Tạ Duẫn Ninh sửng sốt, không nhúc nhích nữa.

Hắn cũng không phải cố ý làm như vậy, nhưng cơ thể lại nhớ một cách rõ ràng cái cảm giác đau đớn xé rách đó, nên áp dụng thái độ tránh né.

Cho dù thế nào đi nữa, hắn cũng biết chính mình mãi mãi không có cách nào ghét được người con trai đó.

Mặc dù rất bị đả kích, mặc dù lúc đó đau đến không muốn sống cũng nghĩ đến việc chết.

Nhưng cũng chỉ là lúc đó, hắn đã không phải là con nít, cũng sẽ không bởi vì chút áp bức và lăng nhục này mà tự tìm đến việc tự sát.

Cho dù không tính là quý trọng sinh mệnh, nhưng hắn cũng biết sự quý giá của sinh mệnh.

Huống chi, điều này đối với hắn mà nói, không tính là khuất nhục gì.

Đúng như theo lời của Tạ Diệc Đông, chính mình căn bản cũng muốn cùng y làm.

Chỉ là cách thức như vậy, khiến cho người ta có một loại cảm giác mệt mỏi, chỉ vậy thôi.

Cho dù không có tình cảm gì, cũng giống như vậy có thể làm mà, tôi lúc trước a, thật sự là không nghĩ ra, còn tự cho rằng tình cảm đối với Tạ Diệc Đông phải thật nghiêm túc thuần tuý.

Bác sĩ y tá nghe được cái nhấn chuông của Tạ Diệc Đông, đến kiểm tra Tạ Duẫn Ninh.

Mà Tạ Diệc Đông, chỉ là đứng trong góc, cái gì cũng không nói, không có tới gần, tiêu cự trong ánh mắt cũng không biết ở đâu, chính là như thế ngẩn ra nhìn một nơi nào đó hư vô trong không khí.


Cái bệnh viện này, là sản nghiệp tư nhân dưới tên Tạ Diệc Đông, cho nên những tin đồn không có lợi không cần lo lắng sẽ truyền ra ngoài, chỉ là Tạ Duẫn Ninh cũng mơ hồ nghe ra được từ trong lời nói của bác sĩ trưởng lúc đó chính mình có bao nhiêu thê thảm.

Đợi sau khi bác sĩ y tá toàn bộ đều ra ngoài, Tạ Duẫn Ninh cúi thấp đầu, cố sức, nhịn đau giơ lên hai tay của chính mình.

Hai vết tích vô cùng rõ ràng giống như hai cái còng tay.

Các vết trầy da trên người càng đếm không xuể.

Hai cánh môi đều bị cắn ra vết thương thật sâu, nếu như không cấp cứu kịp thời, rất có thể sẽ mặt mày vàng vọt.

Nghiêm trọng nhất đương nhiên là chỗ kia của chính mình, không có ra nhiều máu, là bởi vì mạch máu gần đó không nhiều, trên thực tế xé rách đến nỗi nghe nói thật doạ người, ít nhất phải cấm khẩu nằm trên giường nửa tháng.

A…

Nói như vậy, Tạ Diệc Đông có lẽ cũng sẽ không tốt hơn chỗ nào đi?

Lại không có làm tốt việc mở rộng trước đó, liền xông bừa mà làm, không biết được tiểu đệ của tên gia hoả đó vẫn bình yên khoẻ mạnh hay không?

Tạ Duẫn Ninh ngẩng đầu, liếc nhìn Tạ Diệc Đông.

Phát hiện Tạ Diệc Đông vẫn đang phạt đứng ở đó, chỉ là ánh mắt cũng dừng lại trên cổ tay bầm tím của mình mà sững sờ.

Thấy vẻ mặt của Tạ Diệc Đông, Tạ Duẫn Ninh đột nhiên lại không biết nên nói gì mới tốt.

Trách cứ?

Tôi thật sự là không biết phải trách y cái gì…

Hoặc là nói, tôi căn bản không biết y tại sao muốn làm như vậy.

Tha thứ?


Trách cứ cũng chưa nói tới, tôi càng thêm không hiểu muốn tha thứ cái gì.

Hơn nữa, chuyện trở thành như vậy, tôi thật không hiểu phải làm sao để đối mặt với Tạ Diệc Đông.

Cho dù nói cái gì cũng ngượng ngùng, cho dù làm như thế nào cũng không thể giống như trước.

Có lẽ, tôi nên trở về nơi ở trước kia?

Nhưng mà, cứ như vậy, thì sẽ luyến tiếc.

Mặc dù biết cái tên này sẽ không yêu mình, càng sẽ không đáp ứng các đòi hỏi của chính mình, nhưng nếu như khiến tôi cứ như vậy mà rời khỏi con người này, tôi có lẽ thật sự không có cách nào sống tiếp.

“Cậu…” Tạ Diệc Đông đứng trong góc đột nhiên nói chuyện.

Thanh âm trống rỗng, khiến cho Tạ Duẫn Ninh không tự chủ mà run run một chút.

Thấy vẻ mặt sợ hãi của Tạ Duẫn Ninh, Tạ Diệc Đông rũ mắt xuống: “…Cậu ngày mai dọn về đi, tôi lát nữa sẽ kêu người đến đón cậu.”

Tạ Duẫn Ninh sửng sốt một chút.

Sau đó, không biết tại sao cảm thấy trái tim như hẫng một nhịp.

Mất kiên nhẫn sao? Hay là mang đến phiền phức cho y? Hoặc là nói không có nguyên nhân gì, chỉ là muốn xua đuổi tôi?

Đầu lưỡi cho chút đắng.

Nhưng hắn không hề hỏi ra nguyên nhân.

Có một vài chuyện, cũng không có đáp án cố định, cũng không có lý do gì.

Kết quả đã nói rõ tất cả.

Hơn nữa, não của Tạ Duẫn Ninh bây giờ đều là một mảnh hỗn loạn, thật sự là không có cách nào suy nghĩ.

Hắn đành phải gật gật đầu.

Tạ Diệc Đông nhìn hắn một cái.

Bởi vì khoảng cách không tính là gần, Tạ Duẫn Ninh cũng không thấy rõ được vẻ mặt của y.

Nhưng khi thấy bóng lưng khi xoay người của Tạ Diệc Đông, liền cảm thấy nơi lồng ngực bên trái, có hơn đau đớn.


Nhịn không được mà buột miệng nói ra, “Mẹ nói sẽ kêu người đưa mật ong mùa đông qua, anh bị tuột huyết áp có thể ăn cái đó.”

Tay Tạ Diệc Đông đang đặt trên chốt cửa, im lặng không lên tiếng.

“Nhớ ăn cơm đúng giờ, chú ý nghỉ ngơi, tiền kiếm được không biết bao nhiêu mới đủ, sức khoẻ mới là quan trọng nhất, đừng ăn quá nhiều đường, không tốt cho sức khoẻ.” Tạ Duẫn Ninh nói một lèo, liền phát hiện, những điều chính mình muốn nói rất rất nhiều, cư nhiên nhất thời không dừng được: “Bị bệnh phải đi khám bác sĩ, đừng cứng rắn chống đỡ mà làm việc, cũng đừng lén lút tránh trong nhà, còn có…”

“Cậu nói xong chưa?” Tạ Duẫn Ninh thanh âm trầm thấp mà cắt đứt sự lải nhải của Tạ Duẫn Ninh.

Tạ Duẫn Ninh im lặng một lát: “…Xin lỗi, em chỉ là…” Em chỉ là, sợ anh một mình sẽ cô đơn, em chỉ là rất luyến tiếc anh…

Có lẽ, người sợ cô đơn là em mới đúng.

Tạ Duẫn Ninh im lặng mỉm cười: “Xin lỗi.”

“Đầu cậu bị con lừa đá rồi sao?” Thanh âm của Tạ Diệc Đông lạnh lùng như băng vang lên, “Cậu quên là tôi đã làm gì cậu sao?”

Tạ Duẫn Ninh im lặng lại.

“Tạm biệt.” Thanh âm Tạ Diệc Đông khôi phục lại bình thường, vặn chốt cửa, đi ra ngoài.

Tạ Duẫn Ninh sững sờ nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tạ Diệc Đông.

Cứ như vậy mà nhìn y đi mất sao?

Như vậy, tôi rốt cuộc đang truy tìm cái gì?

Tình trạng của hai đời, chung quy đổi lấy chỉ là một bóng lưng càng lúc càng xa?

“Tạ Diệc Đông!” Hắn không có cách nào đè nén sự tuyệt vọng trong lòng, lạc giọng như muốn khóc.

Đúng, đúng, tôi cho rằng tôi không có bất kỳ chờ mong gì, kết quả, kết quả…

Làm sao có thể, làm sao có thể không có chờ mong?

Tôi lại không phải là thực vật vô tri vô giác.

Tôi so với bất kỳ ai đều khát vọng có được người con trai này, tôi chỉ là nói với chính mình, không nên chờ mong, không nên kỳ vọng mà thôi.

Kết quả, cuối cùng vẫn là một hồi ảo giác thoáng qua?