Nhất Ý Cô Hành

Chương 21

Đứng trên bậc thang, một lần nữa nhấn chuông cửa.

“Xin chào.” Một lần nữa là sự trả lời cứng nhắc của máy móc. Nhưng lập tức lại đổi thành: “Sao vẫn là cậu, không phải kêu cậu cút rồi sao?”

“Anh, em mua kẹo ở cửa hàng tiện lợi, là loại vô cùng ngọt.” Tạ Duẫn Ninh mỉm cười.

“Cậu rốt cuộc đến đây làm gì?”

“Thăm bệnh a, thuận tiện đem cái này cho anh.” Giơ cái túi có màu sắc rực rỡ trên tay lên. “Nhân viên cửa hàng nói lượng đường trong kẹo vô cùng cao.”

“Lời của nhân viên cửa hàng mà cậu cũng tin.” Tạ Diệc Đông lạnh lùng hừ một tiếng, đồng thời cửa phát ra một âm thanh rất nhỏ: “Cầm vào đây.”

Tạ Duẫn Ninh hé môi cười — Đoán đúng rồi, hắn phỏng đoán trong nhà Tạ Diệc Đông có thể không có đồ ngọt gì, đối với một người xem ngọt như mạng mà nói, nhất định sẽ vô cùng khó chịu.

Đẩy cửa ra đi vào.

Bên trong nhà của Tạ Diệc Đông cũng đều là trắng như tuyết, cầu thang là dạng xoắn, mặc dù từ bên ngoài thấy chỉ có hai lầu, nhưng sau khi đi vào mới phát hiện kỳ thực ở chính giữa còn có một gian nho nhỏ nữa.

Kết cấu vô cùng khéo léo nhưng kỳ lạ.

Trên vách tường treo đầy tranh đủ các kiểu các loại, ngay cả trên trần nhà cũng vẽ những tĩnh vật màu sắc tươi đẹp. Mặc dù chủng loại của các bức tranh phong phú, nhưng Tạ Duẫn Ninh phát hiện, cư nhiên không có xuất hiện người, toàn bộ là phong cảnh động vật thực vật.

Người đang đi ở cầu tang, tiếng bước chân phát ra vang vọng trong không gian trống rỗng.

…Ở đây có phải quá vắng vẻ hay không?

Dưới sự so sánh, mặc dù bố cục trong này dường như dày đặc hơn so với nơi ở của mình một chút, cũng không có chỗ nào đặc biệt trống, nhưng chính là cảm thấy…

Thật trống trải a, cảm giác như vậy.

Nhà mặc dù rất độc đáo, nhưng không hề có các loại phong cách như người bình thường, xem ra càng giống như đi vào một cái hộp đồ chơi bị lật ngược.


Dọc theo cầu thang đi lên, Tạ Duẫn Ninh đột nhiên có một cảm giác giống như trong truyện cổ tích.

Tạ Diệc Đông chính là công chúa bị mụ phù thuỷ nguyền rủa, đang im lặng mà ngủ, còn chính mình lại là dũng sĩ phải hôn tỉnh công chúa vậy.

Được rồi, trên thực tế, chính mình chỉ là tay cầm một hộp kẹo leo lên làm yên lòng ma vương kia bởi vì thiếu đường mà tâm tình cực kỳ ác liệt.

Đầu kia của cầu thang, cuối cùng cũng thấy được Tạ Diệc Đông cũng không hề thay quần áo, chỉ là đang ngồi ngẩn người.

Sắc mặt của anh ấy có chút ửng đỏ không bình thường.

Theo như người Châu Á mà nói, Tạ Diệc Đông được coi là rất trắng, nhưng lại không lộ ra vẻ không khoẻ mạnh, bình thường màu da ngược lại có chút giống như ngọc, có cảm giác thông suốt.

Nhưng bây giờ Tạ Duẫn Ninh thấy được sắc mặt của Tạ Diệc Đông là trắng bệch không chút sức sống.

Ngược lại thoạt nhìn có chút đáng yêu.

Nhưng mà, điều này cũng nói rõ, Tạ Diệc Đông có lẽ bệnh không nhẹ.

Thấy Tạ Duẫn Ninh đi lên, Tạ Diệc Đông cũng không nói lời nào, trực tiếp giơ tay ra.

Tạ Duẫn Ninh rất thành thật đem cái túi kẹo trên tay mở ra, lấy một viên.

Tạ Diệc Đông xé bao bì bỏ vào miệng một viên, mới phàn nàn: “Cậu xem tôi là con nít hả? Còn cần cậu phát!”

Nếu như vậy không vừa lòng, thì anh nhả ra đi!

Tạ Duẫn Ninh im lặng trừng mắt nhìn y.

“Cho tôi.” Tạ Diệc Đông ý bảo y muốn cái túi này.


“Ăn kẹo nhiều không tốt.” Từng người từng người đều nhiệt tình với đồ ngọt như vậy, Tạ Duẫn Ninh hoài nghi người Tạ gia cuối cùng có thể toàn bộ đều mắc bệnh tiểu đường hay không.

Tạ Diệc Đông mới không quản Tạ Duẫn Ninh nghĩ như thế nào, vươn tay: “Cho tôi.”

Tạ Duẫn Ninh theo bản năng mà lùi về sau một bước.

Kết quả, Tạ Diệc Đông té nhào vào người Tạ Duẫn Ninh.

“A.” Tạ Diệc Đông ngây ngốc nhìn Tạ Duẫn Ninh.

“A cái gì mà a, từ trên đùi của tôi đứng lên!” Tạ Duẫn Ninh đen mặt. Cái tên này lại có thể cứ như vậy mà nằm không nhúc nhích.

“Thì ra…” Tạ Diệc Đông nhỏ giọng thì thầm, bò dậy: “Cảm xúc của con người là như vậy.”

Đây là như thế nào, lẽ nào anh chưa từng tiếp xúc với người khác!

Tạ Duẫn Ninh đen mặt.

Đột nhiên lại nhớ đến lời nói của Hạ thúc nói với mình.

Lại nhìn Tạ Diệc Đông đang phát ngốc mà nhìn túi kẹo trên tay mình, nghĩ đến cái tên này dù sao cũng cái gì không rõ ràng, còn không bằng nhân cơ hội này mà hỏi y một vài chuyện mà bình thường mình không dám hỏi.

“Này, anh nghiêm túc trả lời em, em sẽ đưa cho anh, anh muốn cái này không?” Lắc lắc cái túi.

“Cậu muốn hỏi cái gì?” Cho dù là sốt đến nỗi ý thức có chút mơ hồ, vừa nghe được Tạ Duẫn Ninh nói như vậy, y theo bản năng nâng cao đề phòng.

Anh rốt cuộc có bao nhiêu tâm đề phòng người khác vậy…

Tạ Duẫn Ninh vô lực nhìn Tạ Diệc Đông: “Chỉ là vài vấn đề đơn giản, nếu như anh không muốn trả lời có thể không cần trả lời.” Thoáng thấy ánh mắt của Tạ Diệc Đông nhất thời sáng lóng lánh, lập tức bổ sung: “Em hài lòng rồi mới đưa cái này cho anh.” Có lầm không vậy, người thì phát sốt đến mơ hồ vậy mà còn không quên tính kế người khác.


Không biết kêu cấp dưới đi mua đồ ngọt cho chính mình, lại vẫn nhớ được sơ hở trong lời nói của mình — Tôi chắc nên nói là anh ấy bản tính ác liệt sao?

“Thích.” Tạ Diệc Đông khẽ hừ một tiếng, cũng không nói gì nữa.

Tạ Duẫn Ninh xem như là y đã đáp ứng, lắc lư túi kẹo trong tay, sau khi thành công hấp dẫn sự chú ý của y, liền nói: “Anh rất ghét em sao?”

“Nếu như cậu lập tức đem cái này cho tôi, tôi sẽ càng thích cậu hơn.” Tạ Diệc Đông nhìn chằm chằm túi kẹo mà trả lời.

Câu trả lời của Tạ Diệc Đông khiến cho Tạ Duẫn Ninh có chút ngoài ý muốn.

Hắn chỉ cầu mong Tạ Diệc Đông đừng ghét mình là được rồi, lại không ngời rằng y sẽ nói ra chữ thích.

“Thích?” Tạ Duẫn Ninh nhỏ giọng lặp lại. Thanh âm vừa phát ra, mới phát hiện, chính mình vậy mà run rẩy nói ra.

Tạ Diệc Đông chỉ chỉ túi kẹo.

Tạ Duẫn Ninh lập tức lấy ra một viên cho y.

Sau khi nuốt xuống, Tạ Diệc Đông mới nói: “Không ngọt.”

“Hả?” Tạ Duẫn Ninh trừng to mắt, lột ra một viên bỏ vào miệng.

Ô hô!

Như vậy còn nói không ngọt?

Hắn vội vàng nhả ra, chép chép miệng, cảm giác hai cánh môi của mình muốn dính cùng một chỗ.

“Không ngọt, đúng không?” Tạ Diệc Đông nhìn vẻ mặt của Tạ Duẫn Ninh, oán trách nói: “Cậu bị nhân viên cửa hàng lừa rồi.”

…Không, tôi cảm thấy, nhân viên cửa hàng thật sự quá khiêm tốn rồi, độ ngọt như vậy quả thực là quá mức đáng sợ.

“Gần đây a… Luôn cảm thấy không ngọt, ăn đồ ngọt cũng không thấy ngọt, không có cách nào cảm thấy an tâm…” Tạ Diệc Đông đột nhiên lầm bầm khổ não oán trách, “Vốn dĩ muốn ăn đồ ngọt, đều cảm thấy không ngọt. Ăn vào không ngon chút nào.”

Ý là nói đồ ngọt sẽ làm cho có cảm giác no sao?


Tạ Duẫn Ninh nghe không quá rõ ràng lời nói của Tạ Diệc Đông, nhưng nghĩ đến lời nói lúc trước Tạ Ái Vãn nói với chính mình, cũng cảm thấy không phải quá khó để lý giải lời nói của Tạ Diệc Đông.

“Thật đáng ghét, thật đáng ghét a.” Tạ Diệc Đông cúi đầu, oán niệm, “Cái gì cũng không bằng lúc trước, ngay cả đồ ngọt cũng không ngọt, thật đáng ghét thật đáng ghét.” Một bên đem giấy bọc trên tay giống như trút giận mà kéo cho biến hình.

Tạ Duẫn Ninh thở dài, “Anh ăn cơm chưa?”

“Hả?” Tạ Diệc Đông không hiểu ra sao cả mà ngẩng đầu nhìn Tạ Duẫn Ninh đối diện.

“Em đói bụng, còn chưa ăn cơm trưa.” Tạ Duẫn Ninh nói như vậy, rồi đứng lên, “Tủ lạnh nhà anh có đồ ăn không?” Xem dáng vẻ của Tạ Diệc Đông cùng với cách cư xử thần kinh như vậy cũng liền biết được y chắc chắn ngoại trừ kẹo mà mình cho thì chưa ăn cái gì khác.

“Không rõ.” Tạ Diệc Đông sửng sốt trả lời.

“Phải không?” Tạ Duẫn Ninh mở tủ lạnh, nhìn vào bên trong.

Ngoài ý muốn là đồ đạc bên trong vô cùng đầy đủ.

Có lẽ là người giúp việc theo giờ mỗi lần đều bổ sung đầy đồ ăn.

“Em chỉ biết làm cơm chiên.” Tạ Duẫn Ninh thấy Tạ Diệc Đông đang nhìn mình, “Làm cho anh một bát canh rong biển ha, cái đó em biết làm.” Nói tiếp lại thật sự xấu hổ, chính mình đối với trù nghệ có thể hoàn toàn không am hiểu, chỉ là biết làm vài món cực kỳ đơn giản thôi.

Tạ Diệc Đông không để ý đến Tạ Duẫn Ninh, chỉ là nhìn túi kẹo trên tay của hắn.

“Ăn cơm xong có thể cho anh.” Bởi vì Tạ Diệc Đông lúc này hoàn toàn không giống với bình thường khôn khéo, thông minh, lạnh lùng như vậy, cho nên Tạ Duẫn Ninh ở chung cũng cảm thấy thoải mái rất nhiều.

“Toàn bộ hả?”

“Uhm.” Tạ Duẫn Ninh gật đầu.

“Không phải là muốn hỏi chuyện gì sao?”

Tạ Duẫn Ninh cười cười: “Đột nhiên cảm thấy, mấy vấn đề đó cũng không quan trọng.”

Ghét tôi, thích tôi, có cái gì quan trọng đâu?

Chỉ muốn biết tôi có thể vì y làm chút chuyện gì, mà y cũng thực sự tiếp nhận, như vậy là đủ rồi.