"Nếu vậy, bắt đầu phát bóng!" Toby lộ ra vẻ mặt tự tin, chạy tới vị trí phát bóng trong đánh đôi, còn Claude thì nghiêng người đợi trước lưới.
.
Ngay khi bóng bị đánh ra, Fiez cùng Juliano mới bắt đầu hiểu được nguyên nhân mà tính công kích trong đánh đôi mạnh hơn đánh đơn rất nhiều. Bởi vì Claude đã đứng ngay trước lưới, thừa cơ đập lại đòn đánh trả của Juliano, khiến Juliano chịu áp lực rất lớn, cú đập lại của anh phải có góc độ cao hơn Claude, mà kèm theo đó đòi hỏi phải thật chính xác, nhanh chóng, nếu không sẽ bị Claude chặn lại. Nếu Toby phát bóng xong rồi lập tức chạy lên chặn trước lưới song song với Claude, như vậy tính uy hiếp sẽ càng cao hơn nữa, giống như lúc Juliano lỡ tay đập bóng thấp xuống một chút, Claude sẽ ăn điểm.
Trong lòng Fiez không khỏi cảm thán, chỉ mới phát bóng thôi, mà hai người ở đối diện cũng đã khiến cậu cảm thấy rất áp lực.
Ngay khi Juliano chạy tới đường biên cứu quả đập cao của Toby, Fiez lại bị Claude kéo lên phía trước. Với khoảng cách khá xa giữa hai người lúc đó, Toby đã nhanh chóng ghi điểm bằng đường bóng xinh đẹp của mình.
Toby ở phần sân bên kia hét lớn lên, "Nè! Nè! Hai người các cậu tập trung tí có được không! Nếu làm không tốt bị bọn tôi xem thường ráng chịu đó nha!"
Fiez quay qua nhìn Juliano, đối phương cũng nhìn cậu gật đầu, không có bất kì ngôn ngữ hay động tác dư thừa nào, nhưng Fiez lại cảm thấy dường như mình có thể hiểu được ý tứ của Juliano. Đợt bóng tiếp theo, Toby vẫn tung ra đường bóng cao như trước, giống như đang cố ý để bọn họ tìm ra phương pháp công kích, lúc này Fiez cũng không để Claude dụ mình đến trước lưới mà lập tức lui về sau giúp Juliano cứu bóng, từ đó về sau, hai người bắt đầu hình thành thế phòng thủ khá vững vàng, mặc dù có hơi bị động, nhưng ít ra khi Claude bỏ nhỏ, hai người cũng có thể nhanh chóng di chuyển lên phía trước, hình thành thế trận tấn công rất có tính uy hiếp. Khi hai người bọn họ bắt đầu ghi được điểm số đầu tiên thì Claude và Toby ở bên kia sân nhìn nhau cười.
Đây là đánh đôi, Juliano vỗ nhẹ lên vai Fiez, nói: "Trong đánh đôi, hai người ngoài việc phải nhất trí với nhau trong việc di chuyển, khoảng cách cũng không thể vượt quá ba bốn mét!"
"Giống như bị một sợi dây thừng buộc vào lưng, cùng nhau di chuyển xung quanh!" Fiez tiếp lời.
"Ha ha, hiểu là một chuyện nhưng có làm được hay không lại là một chuyện khác!" Claude cười cười, không hề che dấu sự tán thưởng hiện ra trên mặt.
"Tuy nhiên...Còn có rất nhiều biến hóa nha...!" Toby trở về vị trí cũ, phát đợt bóng kế tiếp, Claude vẫn tiếp tục bảo trì việc áng ngay trước lưới, nhằm chặn Fiez đánh trả bằng cú Lob, những phán đoán nhanh chóng của y đã tạo không ít áp lực cho Juliano. Lúc này, Toby lại đánh một đường bóng thuận tay kéo Fiez lui trở về đường biên phía sau, lúc đó khoảng cách giữa hai người lại giãn ra khá xa, Claude lại nhân cơ hội đập một bóng vào khoảng trống ấy, ăn điểm.
Fiez không khỏi quay đầu nhìn Juliano đang đứng trước lưới, đối phương cũng quay đầu lại, ánh mắt vẫn trầm tĩnh như trước.
Chúng ta cũng có phương thức phối hợp riêng của chúng ta, Fiez mỉm cười. Không giống với đánh đơn, Fiez phát hiện ra mình không thể di chuyển trước khi Claude đánh trả lại Juliano, như vậy sẽ khiến phương hướng di chuyển của mình bị đối phương nắm bắt, huống chi lại còn là Claude và Toby - hai người có kinh nghiệm vô cùng phong phú. Cơ thể hơi nghiêng về trước chờ bóng, chuẩn bị tốt tư thế đập lại bóng, khi bóng bay về phía bên phải, chân trái cậu đạp về sau một chút lấy thế chạy đến vị trí đập bóng lại. Lúc này phạm vi giao tranh trước lưới rất lớn, cho nên bất kể là thuận tay hay trái tay gì thì tốc độ đều phải rất nhanh.
Một set này chỉ kéo dài có mấy chục phút thôi, nhưng nó đã để lại ấn tượng rất sâu trong tâm trí của Fiez, tuy nhiên cũng không phải bởi vì cậu và Juliano thua có chút thê thảm 0:6...Được rồi, so với bị bại hoàn toàn thì không có khác gì mấy, nhưng đây là lần đầu tiên mà cậu và Juliano đánh đôi. Chỉ mới một set thôi, mà cơ hồ Claude và Toby đã vì bọn họ, trình diễn rất nhiều chiến thuật trong lối đánh đôi, đây không chỉ là bài học "Vỡ lòng" mà còn là sự “Kế thừa” khiến bọn họ cảm thấy vô cùng vui sướng.
Sau khi trận đấu kết thúc, Toby đang định xé túi Chocolate ra ăn, lại bị Claude ngăn lại, y cầm túi kẹo nhét vào tay Fiez, nháy nháy mắt nói: "Xem như phần thưởng an ủi cho biểu hiện "rất đẹp" của hai người hôm nay!"
Fiez nhìn nhìn Toby đang ấm ức, mỉm cười, cậu hiểu ý của Claude, bởi vì hôm trước Toby đã phải đến nha sĩ khám răng.
Trên đường đi dùng cơm trưa, Fiez vừa đi vừa trút chocolate vào miệng. Lúc này, Juliano đang đi ở phía trước có chút bất mãn khi Fiez luôn vì túi kẹo đó mà bỏ khoảng với mình, vì thế anh đi tới, túm lấy Fiez kéo đi một hơi, không ngờ số kẹo trong túi đều rơi lịch bịch xuống đất hết. Fiez tức giận cầm miệng túi đứng yên không nhúc nhích, Juliano thấy thế càng ra sức kéo cậu đi, kết quả là thiếu chút nữa cậu đã ngã úp mặt xuống đất, lúc này Fiez không ngừng hét ầm lên, còn Juliano lại chẳng nói câu nào lôi Fiez đi một hơi.
Nhìn thấy hai người bọn họ như thế, Claude phát ra âm thanh buồn cười, Toby đứng bên cạnh vỗ vỗ lên vai anh, "Thế nào? Hâm mộ sao?"
Claude không lập tức trả lời ngay, anh chỉ nhìn theo hai người kia cho đến khi họ khuất sau góc đường mới thì thào, "Tôi chỉ đột nhiên nhớ tới...Lúc chúng ta đoạt giải quán quân về đánh đôi trong Thế vận hội Olympic năm đó!"
"A...Giờ mới nhớ tới...Bọn họ thật làm cho người ta ghen tị mà!" Toby cũng nhìn về phía góc đường nở nụ cười đầy ý tứ.
Về tới nhà, Fiez và Juliano đột nhiên nhận được cú điện thoại của Lilith, ngay khi Fiez ngồi trên sô pha ôm microphone bà tám thì cậu có thể cảm giác rất rõ ràng ánh mắt cực kì "không tốt" của Juliano đang ngồi bên cạnh, ai bảo báo chí đã từng đăng ầm ĩ vụ Lilith hôn mình làm chi chứ? Chẳng qua đến giờ Fiez mới hiểu, lúc đó Lilith tiếp cận mình là vì muốn chọc tức Kevin!
Ngắt điện thoại, Fiez buồn cười nhìn bộ dáng nặng nề của Juliano, cố ý không nói gì, chạy vào phòng mở tủ quần áo mình ra, thử tới thử lui, cho đến khi Juliano chịu không nổi nữa đẩy cửa vào, giống như muốn nói gì đó rồi lại không thốt nên lời. Fiez nhíu nhíu mày, cầm một bộ đồ Tây ướm thử lên người, quay đầu lại, cố ý cười đến thật rực rỡ, "Hì hì, thấy bộ này thế nào?"
"Cổ áo xưa quá rồi!" Giọng Juliano có chút lạnh lẽo.
"Vậy bộ này thế nào?"
"Nút cài trên tay áo khó coi quá!"
"À, hôn lễ của Lilith sẽ tổ chức ở Wimbledon, sau khi chúng ta đến đó đăng kí thi đấu xong sẽ đi tham dự hôn lễ của bọn họ nha!"
"Lilith? Cô ta muốn kết hôn?" Trong mắt Juliano chứa đầy kinh ngạc.
"Đúng vậy! Là với Kevin! Anh không biết là bọn họ đã mắt đi mày lại suốt mấy năm nay rồi hay sao?" Fiez gom tất cả quần áo lại, "Người được mời cũng không nhiều lắm đâu, có chúng ta, Rafael và Kamille Pulls, có cả Mathilde và một số bạn thân nữa, hôn lễ rất đơn giản, tuy nhiên tôi vẫn cảm thấy hẳn là mình nên ăn mặc cho đàng hoàng một chút..."
"Đi thôi!" Juliano đi tới kéo Fiez ra khỏi phòng, lái xe đến một trung tâm thương mại nổi tiếng ở New York, sau đó lại kéo Fiez vào một cửa hàng độc quyền về các mẫu thiết kết của Armani (Giorgio Armani - một nhà tạo mẫu thời trang người Italia), bắt cậu thử hết bộ này đến bộ khác, cho đến khi Fiez cảm thấy mình sắp điên mất là lúc Juliano quẹt thẻ mua không dưới hai mươi bộ quần áo, Fiez nổi điên kéo kéo tóc, sau đó không ngừng xin lỗi nhân viên bán hàng, trả đồ lại, chỉ giữ lại một bộ đồ Tây.
"Chúng ta đi tham dự hôn lễ của bạn thân, không phải chuẩn bị bước lên thảm đỏ Hollywood..." Fiez nắm tay Juliano, kéo ra cửa.
"Tại sao? Hôm đó cũng sẽ là ngày quan trọng của chúng ta mà!" Vẻ mặt vô cùng tự nhiên.
Fiez thừa nhận lúc đó cậu cũng không có chú ý gì đến ý tứ trong câu nói của Juliano, cho đến khi bước vào giáo đường tham dự hôn lễ của Kevin và Lilith, gặp phải lão hồ ly Mathilde và bạn của y, Fiez cảm thấy chân mày mình đang giật lên mấy cái.
"Ha, nhìn phong cách ăn mặc của hai vị thật là xứng đôi nha, tôi còn tưởng mình là người quê nhất rồi chứ!" (Ý là mấy ảnh mặc đồ tình nhân á =)))
"Juliano," Fiez nở nụ cười tà ác, "Anh có nghe vừa rồi Seedorf tiên sinh nói cái gì không? Anh ta nói gu thẩm mĩ của tôi thật sự quá kém, không biết sao lại mua phải món đồ rẻ tiền như thế này..."
Áp suất lập tức giảm xuống, "Không sao cả, đến giải Wimbledon tôi sẽ cho anh ta biết thế nào là thưởng thức!"
Fiez quay đầu lại, thấy mặt Mathilde xám ngắt, không khỏi hưng phấn.
Lời thề giữa cô dâu và chú rể trong lúc kết hôn giống y như trong TV, Fiez cơ hồ có thể đọc ra những câu đó, điều duy nhất không giống chính là tay mình bị người bên cạnh nắm chặt, cảm giác cứ như mình mới là người đứng trên lễ đường, khẩn trương đến độ thân nhiệt trên cơ thể như không ngừng tăng lên tựa hồ muốn làm chảy cả kim loại ra, mắt cậu bỗng cảm thấy cay cay, trái tim giống một ngôi sao đã bay lượn suốt mấy trăm triệu năm ánh sáng ngoài vũ trụ cuối cùng cũng tìm được nơi thuộc về mình, liều lĩnh đâm đầu vào......Trong khoảnh khắc ấy, cậu hiểu rất rõ.
Cậu và anh ấy sẽ không bao giờ kết thúc, cho đến khi bọn họ không còn tồn tại trên thế giới này nữa mới thôi.
Hoàn