Nhất Võng Khuynh Tâm Truyện Full

Chương 4

"Giải Madrid Master Juliano cũng có tham gia đó nha!" Trong mắt Mochein đầy vẻ kiêu ngạo.

.

"Thế à? Vậy chúc cậu ấy đạt được thành tích tốt nhá!" Lão Kez liếc Fiez một cái, giống như muốn nói cậu cũng phải giành khẩu khí cho tôi đó!

"Đúng rồi, Juliano có máy bay riêng, nếu được Fiez cũng đi cùng với Juliano tham gia Madrid Master đi!"

Nhắc tới máy bay riêng, Fiez thừa nhận mình thật hâm mộ Juliano ở điểm này, nhà anh ta là một đại tài phiệt, có máy bay riêng đi tới đi lui các thành phố thi đấu sẽ thoải mái hơn nhiều.

Fiez liếc qua Juliano, anh ta vẫn trầm tĩnh như trước, nhưng dù sao thì ánh mắt của anh ta vẫn là để trên mặt mình. Sao lại nhìn tôi như vậy, tôi chưa hề thắng anh lần nào nha! Lão Kez đá nhẹ Fiez một cái, khiến cậu kịp thời “thu gom” tinh thần về.

"Tôi thích đi máy bay với nhiều người hơn, đi máy bay riêng rất vắng vẻ, khiến tôi có cảm giác kỳ quái, giống như đang rời khỏi thế giới bên ngoài. Cũng hết cách rồi, tôi đúng là trẻ con như vậy á!" Fiez nhìn nhìn lão Kez, thế nào, tôi cho ông đủ mặt mũi chưa.

Lúc Fiez quay đầu đi, dường như cậu đã nhìn thấy trong ánh mắt Juliano chợt lóe qua một tia thất vọng.

Ảo giác, đây đúng là ảo giác. Khi nào thì mình thu hút sự chú ý của Juliano chứ? Fiez buồn cười tự hỏi chính mình.

Bít-tết và điểm tâm đã được dọn lên nhanh chóng.

Rafael ngồi kế bên  huých Fiez một cái, Fiez liền nuốt miếng thịt bò trong miệng xuống, sau đó lấy bình đựng bột pho mát đưa cho Rafael: "Cho cậu nè, hoàng tử pho mát!"


"Cũng chỉ có cậu hiểu tớ nhất." Rafael cười cười vỗ bả vai Fiez.

Hai cô tuyển thủ nọ cũng bắt đầu bàn tán nào là đã sớm nghe nói Rafael và Fiez là bạn thân, không ngờ hai người lại hiểu nhau đến mức này rồi. Fiez cũng cười nói, bản thân đúng là rất rõ những tật xấu của Rafael. Đang lúc Rafael muốn ngăn cản Fiez gom hết tính cách bất thường của mình công bố thiên hạ thì Juliano lại mở miệng trước: "Xin đưa cho tôi bình muối."

Ngữ điệu nhẹ nhàng, lạnh lẽo lại để lộ ra một loại khí chất thanh triệt thuần tịnh khiến Fiez không khỏi sửng sốt, giống như âm thanh trầm thấp mà tràn ngập từ tính đó  là một giấc mơ.

"À, đây." Fiez giơ tay đưa bình muối sang bên kia.

Lần đầu tiên Fiez chú ý đến ngón tay của Juliano, thon dài mà cốt cách rõ ràng, có cảm giác rất duy mỹ. Một bàn tay như vậy, thế nhưng lại nắm chặt lấy tay cậu, ít nhất có ba giây không chịu buông ra.

Hai vị huấn luyện viên vẫn đang ở trong tối tự tâng bốc bản thân, Rafael cùng hai cô nàng nọ nói chuyện miên man không dứt, con gái của lão Kez đang nói gì đó với ông xã, tất cả đều không phát hiện trên bàn ăn đang diễn ra một màn vô cùng quái dị.

Fiez rút tay trở về, nhưng sức từ ngón tay của Juliano truyền tới làm cậu đờ cả người. Fiez nghĩ chủ nhân của bàn tay kia tuy có vẻ mặt lạnh như băng nhưng ngón tay anh ta lại nóng rực và nó làm cho tim cậu đập một trận kinh hoàng.

"Cám ơn." Đối phương thản nhiên nhận lấy bình muối, giống như hết thảy những chuyện vừa rồi là chỉ là ảo giác.

Sau khi kết thúc bữa tối, lão Kez cũng đã ngà ngà, con rể ông quyết định đưa ông về nhà, lúc đó ông hỏi Fiez có muốn đi nhờ xe hay không, cậu chỉ cười cười nói chỗ mình ở đi bộ khoảng mười phút là tới. Rafael và một nữ tuyển thủ liếc mắt nhìn nhau, xem ra tối nay cậu ta sẽ trải qua một đêm vô cùng tuyệt vời rồi đây. Về phần Juliano đại khái anh ta sẽ cùng trở về với huấn luyện viên của mình.

Fiez thoải mái hưởng thụ gió đêm thổi tới, giống như thân thể của mình cũng trở nên nhẹ nhàng bay bổng. Cậu vừa huýt gió vừa nhìn xe cộ trên đường tấp nập nối đuôi nhau mà qua, ánh đèn công cộng phản chiếu trên đường bị đoàn xe đi qua giẫm nát thành từng mảnh.

Fiez cảm thấy có chút mệt mỏi, cậu đi trên thềm đá bên đường biên, hai cánh tay giang ra lắc lư, a~ a~ đã bao lâu rồi không làm chuyện trẻ con như thế nhỉ? Tuy nhiên, nếu có Rafael ở đây, cậu ấy nhất định sẽ nói: Fiez, mi khi nào thì không có tính trẻ con đâu? Ngoài thời gian dành cho tennis, còn lại đều là chơi game, ngủ nướng, ăn thức ăn vặt...


Bỗng nhiên phía sau có một chiếc xe máy lao tới, Fiez xoay người lại nhìn nhưng bị ánh đèn đó chiếu thẳng vào mắt khiến cậu không nhìn thấy gì.

"Cẩn thận!" Một bàn tay nắm lấy bả vai của Fiez, kéo cậu vào trong ngực đối phương, vất vả lắm Fiez mới có thể lấy lại được tầm nhìn thì lại phát giác chóp mũi của mình và môi của Juliano cách nhau không tới 1cm.

"Ju...Juliano?" Fiez kinh ngạc, không phải anh ta đã về với huấn luyện viên của mình rồi sao?

"Nhà trọ của tôi ở bên kia." Juliano chỉ chỉ.

"Ờ..." Ngay sau đó Fiez phát hiện có gì đó không ổn, dù sao hai thiếu niên gần 1m90 ôm nhau như vậy quả là có chút buồn cười.

"Xin cẩn thận một chút, nếu không sự nghiệp tennis của cậu sẽ nhanh chóng kết thúc."

Fiez trừu trừu môi! Haizz, tuy cậu rất muốn nói với bản thân là Juliano đang hảo tâm muốn nhắc nhở mình nhưng sau khi bị ngữ điệu lạnh lẽo đó phủ lên, cho dù là ý tứ quan tâm cũng sẽ khiến người khác vô cùng khó chịu.

Vì thế, hai người một trước một sau đi trong bóng đêm, không khí trầm mặc tuy là có hơi xấu hổ nhưng đây cũng là lần đầu tiên Fiez có thể ở gần quan sát đối thủ trong lòng mình như vậy, càng cẩn thận quan sát, cậu càng uể oải hiểu được nguyên do tại sao các fans nữ lại thích Juliano đến thế! Đơn giản là vì anh ta quả thật tuấn mỹ đến mức khiến cho Fiez phải hâm mộ, thậm chí có thể nói là ghen tị.

Juliano dừng lại trước máy bán hàng tự động mua một tách cà phê hòa tan, nhưng anh ta lại không uống, thay vì cho chất lỏng màu đen kia vào miệng, anh ta lại chậm rãi hưởng thụ hương vị đang dần dần phiêu tán đi.

"Sao lại không uống?" Fiez quay đầu lại nhìn, xem như tìm cái gì đó để nói, "À, cà phê hòa tan này không hợp khẩu vị sao?"

"Tôi rất thích cà phê, nhưng uống quá nhiều lại không tốt cho dạ dày." Bỗng dưng Juliano thay đổi hình tượng ít nói, giống như còn thật sự trả lời câu hỏi của Fiez, "Cho nên tôi đang muốn bỏ nó!"

"Hở? Vậy sau này anh thử dùng chocolate nóng đi, uống được lắm đó! Bột ca-cao cũng rất thơm, hơn nữa còn bổ sung nhiệt lượng, đối với dạ dày cũng không có ảnh hưởng gì cả." Fiez ngẩng đầu lên nghĩ nghĩ.

"Uhm, lần sau tôi sẽ thử."

Nghe câu nói của Juliano, Fiez bỗng cảm thấy vị thiên chi kiêu tử này bình thường cũng không đáng ghét như trong buổi chiêu đãi kí giả chút nào.