Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 4 - Chương 206: Quyết chiến

“Tế ti của ngươi, tộc nhân của ngươi…….” Đôi mắt như chim ưng sắc bén đồng thời cũng lộ ra lệ khí quỷ dị. Giống như đang nhạo báng, Phong Trần Tuyệt lặp lại lời nói của Lăng Lạc Viêm, linh quang không ngừng truyền xuống cột sáng, huyết vũ dần dần tạnh bớt, hắn ngửa đầu hất đi huyết thủy trên tóc, sợi tóc màu đỏ sậm mang theo huyết tinh, khóe môi nhếch lên nụ cười khẩy.


Nhìn thấy ý cười như vậy, ánh mắt của Lăng Lạc Viêm càng thêm lạnh lùng. Phong Trần Tuyệt đến đây không có thiện ý, tình huống lúc này đối với bọn hắn thập phần bất lợi, linh lực của hắn và Long Phạm đều đã giảm bớt, nếu cứ tiếp tục như vậy thì đến lúc đó muốn liều mạng cùng Phong Trần Tuyệt cũng không xong, đừng nói chi đến việc hủy đi Tụ linh chi.


Chỉ trong khoảnh khắc, ngoại trừ ở dưới Tụ linh chi, những nơi khác giống như địa ngục, bất luận kẻ nào ở trong trận hạo kiếp đều sẽ kinh hãi với lực lượng tự nhiên cực đại này, khi tất cả tai họa cùng nhau giáng xuống, lực lượng tự nhiên trở thành sức mạnh hủy diệt, có thể nhìn thấy chuyện này đáng sợ như thế nào! Hiện tại, tai họa càng thêm nguy kịch, thậm chí càng lúc càng lan rộng!


Thân ảnh của hai người cùng nhau hạ xuống, Long Phạm bình tĩnh dừng lại, nhìn chăm chú Phong Trần Tuyệt, linh quang của sóc thủy hiện lên, ra tay không một chút do dự, mặc dù linh lực bị suy lui nhưng tế ti có được ngàn năm linh lực cũng không phải là người mà thường nhân có thể đối địch. Phong Trần Tuyệt không dám sơ suất, lần này muốn tránh cũng không thể tránh, hắn chỉ có thể nâng chưởng nghênh đón.


Lam quang của thủy sắc cùng huyền quang u ám va chạm, nhưng cũng không phát ra âm thanh quá lớn, một tiếng sấm rền vang giáng xuống, bên trong ánh sáng của tia chớp có thể nhìn thấy huyền quang liên tục bị đẩy về phía sau, thanh quang lập tức đánh lên người Phong Trần Tuyệt làm cho hắn phun ra một ngụm máu tươi. Phong Trần Tuyệt vẫn đứng yên tại chỗ, không lui nửa bước, cũng không tránh né, mặc kệ sóc thủy quấn quanh người hắn.


Quỷ dị chính là sau khi sóc thủy lực đánh về phía Phong Trần Tuyệt thì đột nhiên biến mất, Tụ linh chi lại đột ngột tỏa sáng, hào quang lóe lên, giống như cây đại thụ chọc trời hấp thu đủ nước khiến cành lá sum suê. Thấy tình hình như vậy, khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Lạc Viêm thoáng chốc trở nên nổi giận, “Lợi dụng Tụ linh chi, quả thật đúng là thủ đoạn của ngươi Phong Trần Tuyệt!”


Mái tóc bạch kim dần dần hiện lên đỏ rực, hắn căn bản không hề để ý lực lượng bị Tụ linh chi hấp thu nhiều hay ít, viêm hỏa trong tay khuynh tẫn toàn lực, chỉ thấy hỏa quang trong thiên địa cùng nhau toát ra, ngay cả ánh sáng của những tia chớp cũng bị nhiễm thành một màu đỏ rực. Sấm sét chớp tắt ở trước mắt chỉ còn nổi lên hồng quang, thiên địa đều bị ngập chìm trong màu sắc của viêm hỏa.


Nhìn thấy tình hình như vậy, Phong Trần Tuyệt đương nhiên biết rõ sự lợi hại trong đó, ngay khi hắn muốn giở bài cũ thì một cỗ lực lượng không biết từ nơi nào đánh úp đến. Chính là sóc thủy mà hắn nghĩ rằng mình đã ngăn cản thành công?!


Lúc này cũng không chỉ làm cho hắn hộc máu đơn giản như vậy, trước mắt Phong Trần Tuyệt trở nên tối sầm, chỉ cảm thấy lực lượng nhu hòa như gợn nước đang muốn xé rách ăn mòn hết thảy lục phủ ngũ tạng, giống như một cây kim châm đâm xuyên thấu vào da thịt của hắn rồi chờ đợi thời cơ, khi lực lượng được tích tụ càng lúc càng cường đại, lớn đến mức hắn nhịn không được mà khiến móng tay đâm sâu vào trong da thịt ở lòng bàn tay, làm cho máu tươi không ngừng chảy xuống.


“Tế ti Long Phạm.” Cắn răng nói ra mấy chữ, Phong Trần Tuyệt không ngờ đến lúc này lực lượng của Long Phạm vẫn còn có thể cường đại như thế, sóc thủy lực rõ ràng đã bị hấp thu, thế nhưng người nam nhân bên cạnh Lăng Lạc Viêm lại có thể tổn thương hắn đến mức này.


“Linh lực của ta chỉ bị suy lui, cũng không phải là không thể sử sụng. Quá khinh địch sẽ không có ưu đãi cho chính mình.” Giống như đang giải thích nghi hoặc, cũng mang theo một chút giễu cợt, lời nói từ trong miệng của Long Phạm như có thiện ý khuyên bảo cùng thương tiếc. Cho dù linh lực bị suy lui, tế ti Long Phạm cũng vẫn là tế ti Long Phạm như trước.


Lăng Lạc Viêm nhìn thấy tình cảnh như vậy thì thả lỏng tâm tư đang buộc chặt, nhưng đột nhiên nhíu mi lại, nhịn không được mà oán trách, “Ngươi muốn lừa hắn hay là muốn dọa ta? Linh lực suy lui, có biết trong chốc lát của ngươi làm cho ta….”


Lòng bàn tay bỗng nhiên bị nắm chặt, ngay tại phía sau, tế ti Long Phạm vẫn ung dung như vậy, vừa cười vừa nhìn hắn, “Chẳng qua là lợi dụng nhược điểm của kẻ địch. Ta không hề bịa đặt, chỉ có thể duy trì trong chốc lát, nhưng trong chốc lát có thể làm được rất nhiều việc.”


Quả thật trong chốc lát của Long Phạm cùng người khác bất đồng. Không biết đang nghĩ tới chuyện gì mà Lăng Lạc Viêm lại hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ bất mãn, nhưng rốt cục cũng yên tâm. Kể từ ngày hồi phục trí nhớ ngàn năm thì Long Phạm so với trước kia càng mạnh hơn, vượt ra ngoài dự tính của hắn. Biết Long Phạm cũng chỉ vì làm cho hắn an tâm nên hắn cũng không tiếp tục truy cứu.


Hai người nói với nhau vài câu, cũng không lo lắng Phong Trần Tuyệt sẽ đánh lén, chỉ vì người bị sóc thủy tổn thương lại phải đối mặt với viêm hỏa thì căn bản không có khả năng tạo ra điều gì bất trắc, huống chi hiện tại Phong Trần Tuyệt đang bị trọng thương.


Lúc này xem ra Phong Trần Tuyệt vô cùng chật vật, hắn biết nếu bị viêm hỏa tập kích thì không người nào có thể sống sót trên đời, hắn chỉ có thể tránh né, nhưng thần sắc của hắn không hề lộ ra sợ hãi hoặc lo lắng, dưới ánh hoàng hôn, thân hình như mị ảnh nhảy vào bên trong các nhánh cây của Tụ linh chi.


Lăng Lạc Viêm và Long Phạm không đuổi theo, bọn hắn còn chuyện khác phải lo lắng, nhìn thấy Tụ linh chi đã sinh trưởng đến cực hạn, đang làm rung chuyển toàn bộ thiên địa, kiếp nạn long trời lỡ đất khó có thể cứu vãn. Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng đưa linh lực ở trong tay chưởng vào Tụ linh chi.


Tụ linh chi sum suê rậm rạp chớp động vài lần, hấp lấy hết thảy linh lực đang hướng về phía nó, nhưng Lăng Lạc Viêm và Long Phạm không hề dừng tay. Sóc thủy màu thanh lam như đại dương vô tận, viêm hỏa hừng hực bốc cháy không ngừng thiêu đốt. Hai cỗ lực lượng đánh sâu vào Tụ linh chi, cùng một lúc hấp thu linh lực của hai vị thượng cổ thần nhân khiến Tụ linh chi không ngừng chớp động.


Một nửa lực lượng bị hấp thu, một nửa còn lại đang dừng ở phía trên Tụ linh chi. Cho dù nó là thánh vật, nhưng chung quy khó có thể ngăn cản sóc thủy và viêm hỏa, cành lá sáng lên vài đốm lửa nhỏ, những chỗ bị sóc thủy đánh đến cũng dần dần khô héo. Nhưng Tụ linh chi vẫn tiếp tục hấp thu linh lực ở ngoài thân. Nếu đây là một trận đấu thì bên nào kiên trì càng lâu bên đó sẽ chiến thắng.


Lăng Lạc Viêm và Long Phạm vận chuyển tất cả linh lực, hỏa sắc đầy trời, sóng xanh vô tận, từng đợt ập xuống Tụ linh chi. Nhưng cho dù là như thế thì Tụ linh chi vẫn không bị tổn thương nghiêm trọng, những chỗ bị viêm hỏa thiêu đốt đang ngưng thế lửa, cành cây bị khô héo cũng chỉ là vài nhánh lá vụn vặt. Tụ linh chi lại tiếp tục lấp lánh hào quang, hiển nhiên là nó đang gia tăng tốc độ hấp thu lực lượng.


“Đồ quỷ quái chết tiệt!” Lăng Lạc Viêm mắng một tiếng, hắn bắt đầu cảm thấy linh lực trong cơ thể không còn thừa bao nhiêu, nói như vậy thì chắc chắn Long Phạm cũng không hơn, nhưng Tụ linh chi giống như một cái động không đáy. Nếu lực lượng của bọn hắn không bị hấp thu, thì cho dù đó chỉ là một ngọn viêm hỏa nó cũng không thể ngăn cản được.


Mấy tên thần phó thủy chung thờ ơ đứng nhìn, bọn hắn đứng thẳng cũng không xong, chỉ có thể miễn cưỡng không để chính mình bị rơi xuống, thấy tình cảnh như vậy, tiếng cười khàn khàn từ trong miệng của bọn hắn cất lên, mặc dù đã gần như vô lực nhưng cả đám vẫn mở to hai mắt để chứng kiến ngày tận thế.


“Rốt cục lại ra nông nổi như thế này?” Không biết từ nơi nào vang lên một ngữ thanh, phiêu diêu giữa không trung, Lăng Lạc Viêm gầm lên một tiếng, “Bây giờ mới chịu xuất hiện, còn không mau đến đây hỗ trợ?”


Bộ lông màu bạc rậm rạp như áng mây phiêu diêu, ngân hồ khôi phục bộ dáng ban đầu, chiếc đuôi dài không biết kéo đến nơi nào, lơ lửng giữa không trung nhìn xuống tai họa đang phát sinh ở dưới mặt đất cũng như ở trên Tụ linh chi. Ngải nghe theo lời của Lăng Lạc Viêm, nó cũng bắt đầu chưởng lực vào, chỉ trong thoáng chốc, Tụ linh chi lại càng chiếu sáng kịch liệt.


“Chủ nhân, không cần giữ lại linh lực. Ngươi cũng vậy, người kế thừa Đồ Lân, đem hết thảy lực lượng của ngươi toàn bộ trút vào.” Ngải bỗng nhiên nói với hai người như vậy, vẻ mặt thận trọng không giống như đang nói đùa.


Lăng Lạc Viêm nghi hoặc, khi hắn và Long Phạm vận chuyển linh lực để đánh vào Tụ linh chi, thì bọn hắn cũng giữ lại một phần để có thể tiếp tục sinh ra linh lực, nếu toàn bộ đều trút vào thì sau này sẽ như thế nào?


Long Phạm liếc mắt nhìn Ngải một cái rồi hướng sang Lăng Lạc Viêm gật đầu, hai người quả nhiên làm theo như lời của Ngải, không hề giữ lại, đem toàn bộ linh lực trút vào Tụ linh chi. Cảm giác kiệt lực khó có thể miêu tả, hai chân của Lăng Lạc Viêm mềm nhũn, chỉ có thể nhờ Long Phạm dìu đỡ.


Tụ linh chi ở trước mắt không ngừng chớp tắt, lúc sáng lúc tối, cành lá đã sớm vươn dài lại càng sinh trưởng nhanh hơn. Thấy Tụ linh chi sum suê đến mức này, vẻ mặt của Ngải bắt đầu đông cứng, nó cũng đem toàn bộ lực lượng của chính mình trút vào, nhưng chỉ thấy hạo kiếp càng thêm nguy kịch, vẫn chưa phát sinh ra tình huống mà nó đang mong đợi.


“Chẳng lẽ là ta đoán sai?” Ngải thấp giọng tự hỏi, Lăng Lạc Viêm nghe nó hỏi như vậy thì quả thực không biết nên nói cái gì cho phải. Ngay tại lúc này, lại thấy từ trên Tụ linh chi hiện lên một bóng người làm cho sắc mặt của hắn đột nhiên trầm xuống.


Phong Trần Tuyệt vẫn chưa chết, hắn ở trong Tụ linh chi nhưng không bị hấp thu toàn bộ linh lực?!


“Ám lực, xem ra đó không phải là linh lực mà nó thích, cũng có thể là do chúng ta trút vào quá nhiều linh lực.” Long Phạm kéo Lăng Lạc Viêm ra sau lưng, Tụ linh chi đã hấp thu quá đủ lực lượng, nhờ vậy mà làm cho Phong Trần Tuyệt tránh được nạn kiếp lần này, không thể không nói vận khí của hắn rất hảo.


Phong Trần Tuyệt đứng thẳng trên tụ linh chi, đối mặt với hai người, rồi hắn nhìn sang ngân hồ, nhếch lên khóe miệng còn mang theo vết máu, “Lăng Lạc Viêm, ta nói rồi, hôm nay ta nhất định sẽ làm cho ngươi nhớ kỹ ta, ta muốn ngươi đặt ta ở trong lòng.”


Sấm sét giáng xuống làm lộ ra nụ cười quỷ bí trên khuôn mặt. Cho dù nơi đây không phải Lôi Lạc thành, lại càng không phải Vọng Thiên thai, nhưng âm thanh rền vang, từng tia chớp lôi điện giáng xuống cùng bão cát cuồn cuộn trong không trung lại làm cho tất cả mọi người nhớ đến lúc trước, khi đó cũng là tình cảnh giằng co như vậy.


Chẳng qua ngày ấy người bại chính là Lăng Lạc Viêm, nhưng cũng làm cho hắn có được hoàn toàn viêm hỏa lực, rồi sau đó trùng sinh trong viêm hỏa, Phong Trần Tuyệt thì bị thương trong tay của tế ti Long Phạm. Còn lần này? Hai người đã kiệt sức nhưng Phong Trần Tuyệt vẫn còn dồi dào linh lực, thậm chí có lẽ là người đã thi triển làm cho Tụ linh chi bạo phát. Lần này thì ai thắng ai thua?


Không biết có phải mưa vẫn còn dính máu hay là do sấm chớp phản chiếu viêm hỏa đánh xuống, một màu đỏ rực dừng trên đỉnh đầu của mọi người, không ai nhúc nhích. Phong Trần Tuyệt vẫn dùng ánh mắt quỷ dị đánh giá Lăng Lạc Viêm và Long Phạm, mái tóc đỏ sậm ngắn đến bả vai đang tung bay trong cơn cuồng phong, hơi thở âm trầm khó lường, không ai biết rõ khi nào thì hắn sẽ ra tay.


Ngưỡng đầu lên, mọi người ở dưới Tụ linh chi đã dồn hết tâm tư ở phía trên, Tụ linh chi hiện giờ cơ hồ đã ngừng hấp thu lực lượng của bọn hắn, nói như vậy là nó đã hấp thu quá đủ linh lực của tông chủ và tế ti, nhiều đến mức có thể hủy diệt cả thiên hạ, làm cho hạo kiếp lan rộng, lấy đi hết thảy tánh mạng của sinh linh bá tánh.


Nó có được lực lượng càng mạnh thì tông chủ và tế ti cũng mất đi linh lực càng nhiều, trong tình hình này, nếu cùng Phong Trần Tuyệt đối chiến thì phần thắng là bao nhiêu?


“Lời này ngươi đã từng nói, nhưng ta thật sự muốn nhìn xem ngươi sẽ làm như thế nào!” Lăng Lạc Viêm không muốn tiếp tục kéo dài, vừa dứt lời, dưới những trận sấm sét rền vang, bóng dáng màu đỏ đậm lập tức hướng đến Phong Trần Tuyệt.


Long Phạm muốn ngăn cản nhưng không còn kịp, bạch y như vầng mây vội vàng bay theo, chưa kịp ngăn cản Lăng Lạc Viêm thì phong Trần Tuyệt đã nhảy lên cao, huyền quang che phủ toàn bộ Tụ linh chi.


“Làm như thế nào?” Phong Trần Tuyệt mỉm cười, nụ cười vẫn quỷ bí mà âm u lạnh lẽo, huyền quang trong tay trút xuống, “Thì làm như vậy!”


Tiếng cười ngân vang, khí thế điên cuồng, mặc cho sấm nổ chớp giật vẫn có thể rõ ràng cảm giác một chiêu này giống như ngay cả thiên địa cũng không để vào mắt, tất cả mục đích chỉ có một, đó là làm cho bóng dáng hồng y ở trước mắt, làm cho đôi mắt mị hoặc thế nhân này phải khắc sâu hình bóng của hắn vào lòng. Huyền quang hạ xuống, một tiếng nổ ầm vang, ngay cả thiên địa cũng bị chấn động, mặt đất vẫn đang không ngừng rung chuyển thì ngay lúc này lại càng thêm kịch liệt. Đám người đứng dưới Tụ linh chi cực lực ngẩng đầu ngước nhìn, chỉ có thể thấy bạch quang cực sáng đến chói mắt, trong đó có một vài ám sắc như sương mù, nhưng bọn hắn không thể nhìn thấy hai bóng dáng vô cùng quen thuộc…..


Tông chủ và tế ti———
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong cơn địa chấn, bọn hắn vẫn tiếp tục tìm kiếm, nhưng vẫn chỉ nhìn thấy Phong Trần Tuyệt còn đang đứng thẳng ở trên cao, một bên là ngân hồ đang chật vật ổn định thân hình giữa cơn cuồng phong bão cát.


Không còn nhìn thấy thứ gì khác.