Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 1 - Chương 8: Ám sát::

Khi Long Phạm quay trở lại phòng, phía sau còn mang theo hai nam tử khuôn mặt tuấn tú cũng bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, đứng phía sau hắn im lặng không lên tiếng, hiển nhiên hiểu được quy củ, cũng không tùy ý ngẩng đầu chỉ đứng như vậy chờ hắn hoặc Long Phạm mở miệng trước.


Ngoảnh đầu đánh giá trên người bọn hắn, Lăng Lạc Viêm muốn biết chủ nhân khối thân thể này trước kia thích thưởng thức loại người nào. Nhìn kỹ lại, một người ôn nhuận như ngọc, người còn lại so sánh mà nói cũng không quá xuất chúng nhưng có mái tóc bạch kim giống hắn, lại lộ ra tướng mạo có chút yếu nhược khiến người trìu mến, thấy ánh mắt hắn đánh giá, hơi thoáng tránh né nhưng nét mặt lại nổi lên một tia hy vọng.


“Các ngươi tên gọi là gì?” Nằm ở trên giường Lăng Lạc Viêm đối với hai người mở miệng hỏi.


“Lâm Diệp bái kiến tông chủ.” Cái kia ôn nhã hành lễ. Người bên cạnh mang theo vẻ mặt yếu nhược cúi đầu nói: “Từng được tông chủ ban tên Phàm Kì….” Nói xong ngẩng đầu nhìn Lăng Lạc Viêm một cái, lúc này mới khom lưng thi lễ.


Nói như vậy nguyên lai là được thụ sủng, bằng không sẽ không được ban tên. Bị hoa mắt cùng đau đầu tra tấn, Lăng Lạc Viêm lúc này không còn sức hao phí thời gian, đối Long Phạm nói: “ Ta chỉ cần một người, người còn lại mang xuống đi.”


Long Phạm đi đến bên giường “Không biết tông chủ muốn người nào?” Phàm Kì vốn rất được sủng ái, nếu là thị tẩm hơn phân nửa là hắn. Nhưng sinh linh này yêu thích loại người nào hắn vẫn chưa biết được, với lại vừa triệu đến một người, hắn khó được có chút hiếu kỳ, sinh linh này đến tột cùng tính toán như thế nào, đôi mắt tràn đầy mị sắc liễm hạ.


Long Phạm đặt câu hỏi, thản nhiên đứng một bên hướng Lăng Lạc Viêm nhìn lại. Phía sau hắn Lâm Diệp cùng Phàm Kì đối với đáp án của vấn đề này lại thập phần để ý.


Sự việc phát sinh trong tộc sớm được truyền khai, vị tông chủ này cùng người trước kia bất đồng. Mọi người cũng đều biết, tế ti bảo hộ cùng với thái độ của các vị trưởng lão khiến người trong Liên Ngọc các ôm vài phần mong đợi. Chỉ cần có thể được vị tông chủ này yêu thích, nói không chừng có thể cùng Phàm Kì giống nhau, được nhìn bằng con mắt khác, được ban tặng linh lực. Tuy không đủ linh phách có thể tu luyện nhưng đối với thường nhân mà nói đó là ân huệ khó có được, có thể trừ đi bệnh tật, hơn trăm tuổi mà dung nhan không đổi. Nếu vận khí tốt còn được tuyển làm truyền sử trong tộc, nghe lệnh các trưởng lão, trở thành một trong những thành viên trong tộc mà không phải ở Liên Ngọc các ngày ngày chờ đợi.


“Ai muốn lưu lại thì lưu lại” Hơi hơi nhắm hai mắt, hiện giờ bất quá là muốn có một khối thân thể ấm áp, đối với Lăng Lạc Viêm mà nói là người nào cũng không có gì khác biệt.


Phàm Kì tiến lên trước từng bước mang theo sợ hãi trên mặt cùng vài phần cẩn thận, “Ngày xưa đều là Phàm Kì cùng tông chủ….” Nhìn chăm chú hồng y trên giường kia, hắn hạ mắt xuống, giấu trong lòng vẻ vội vàng khẩn thiết, còn thiếu chút nữa….còn thiếu chút nữa hắn đã có thể làm cho tông chủ trước kia đồng ý để hắn trở thành truyền sử của trưởng lão. Không nghĩ tới tông chủ bị hôn mê ngủ say, mà vị tân tông chủ này không biết tính tình như thế nào, nếu là có thể lấy lòng hắn, như vậy mấy chục năm nay chờ đợi không có uổng phí.


Muốn nói lại thôi, lời nói cẩn thận hàm chứa sợ hãi khiến Lăng Lạc Viêm tĩnh mắt nhìn lại. Nam sủng tên Phàm Kì này thật ra so với đám người ở thế giới hiện đại trước kia hắn đ