Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 8 - Chương 9: Mắt thấy an bài sẵn

Dịch: Tiểu Băng

Thế Gian Tự Tại Vương Phật nhìn người đang đau thương kia, tự nhiên lại có cảm giác có điều không đúng.

Bất kể vị Bỉ Ngạn đưa ra Gối Hoàng Lương kia muốn mưu đồ cái gì, nhưng chỉ cần có liên quan tới thi thể của Cố Tiểu Tang, tất sẽ tác động tới cái vị Ngọc Hư cung kia!

Hắn đăng lâm Bỉ Ngạn, hồi tưởng thời gian, thống nhất quá khứ, Cuồng Đao đang bi phẫn tới tận trời kia lúc này chẳng khác nào bản tôn, cũng chính là một Bỉ Ngạn hàng thật giá thật, không còn là kẻ nhỏ yếu, dám đánh chủ ý vào thi thể Cố Tiểu Tang trong lòng hắn, làm sao có khả năng không làm kinh động hắn? Ngay cả mình đang nhìn trộm e là cũng bị người ta nhận ra rồi!

Nghĩ tới đây, Thế Gian Tự Tại Vương Phật sinh ý lùi bước, không dám ở lại xem lén nữa, sợ bị Mạnh Kỳ nổi giận.

Lão đang định rời đi, thì hình ảnh oai hùng dương cương kia ôm lấy thi thể Cố Tiểu Tang bắt đầu đi ra ngoài biển, như muốn đi xuống dưới nước.

Đột nhiên, từ trong thi thể của Cố Tiểu Tang bắn ra vô minh nghiệp hỏa, chúng lặng lẽ cháy, nước chạm vào cũng không tắt, vừa giống nguyền rủa vừa giống phản phệ, khiến thân hình mặc áo trắng kia trở nên mông lung, mộng ảo, nếu không phải kẻ đại thần thông, căn bản không nhận ra được cô đang thong thả tan biến.

Thế Gian Tự Tại Vương Phật chợt hiểu ra tung tích của thi thể Cố Tiểu Tang là ở đâu. Bản thân cô thuộc về Luân Hồi giả, bị Lục Đạo nắm giữ, tuy rằng Lục Đạo có quan hệ hợp tác với Ma Phật, lại được Vô Sinh lão mẫu quán thâu ký ức Bỉ Ngạn, khi còn sống bị khống chế và ước thúc, nhưng sau khi qua đời, Lục Đạo Luân Hồi chi chủ muốn hủy diệt thi thể của cô là chuyện rất dễ dàng, và người lúc đó ra tay chỉ có thể là Ma Phật.

Có lẽ không biết Cố Tiểu Tang là sản phẩm làm giảm cầu không của Vô Sinh lão mẫu, Ma Phật vì để càng thêm kích thích Tô Mạnh, nên mới chó ngáp phải ruồi ra tay, diệt trừ trúng cái tai họa ngầm này.

Thế Gian Tự Tại Vương Phật không biết pháp môn làm giảm cầu không của Kim Hoàng, cũng không biết thi thể Cố Tiểu Tang để lại có gì huyền diệu hay không, nên không đoán ra được mục đích mưu đồ của Ma Phật, Kim Hoàng, Nguyên Thủy Thiên Tôn Tô Mạnh và cái vị đưa ra gối Hoàng Lương.

Cho nên, lão do dự, còn chưa biết có nên rời khỏi đoạn lịch sử này hay không, thì đã nhìn thấy sự biến đổi: vô minh nghiệp hỏa từ thi thể Cố Tiểu Tang từ từ tắt ngấm!

Ma Phật biết rất rõ chuyện của Vô Thượng chân phật, y thà ôm nhầm chứ không bỏ sót, muốn giữ lại cái thi thể này, để sau này chứng thực sự ảnh hưởng của nó với Kim Hoàng, đây là một lợi thế rất quan trọng! Thế Gian Tự Tại Vương Phật thầm nghĩ.

Sau khi vô minh nghiệp hỏa tắt lửa, khoảng không giữa hai cánh tay Tô Mạnh đột nhiên trở nên u ám, những tầng hư không và thời gian đều sụp xuống, cuộn lại, muốn cùng đưa thi thể Cố Tiểu Tang theo chúng quy về ban sơ “Vô”!


“Vị Ngọc Hư cung muốn hủy thi thể, để khỏi làm ảnh hưởng tới Cố Tiểu Tang hiện giờ, dù sau này là cái thi thể này thật sự có thể ảnh hưởng tới Kim Hoàng, thì hắn là người tiêu diệt, hắn muốn ‘Phục nguyên’ lại cũng dễ dàng rất nhiều......” Thế Gian Tự Tại Vương Phật thở phào, nghĩ mình đã nắm được suy nghĩ của Bỉ Ngạn!

“Sự thay đổi trạng thái thi thể Cố Tiểu Tang nhất định không qua mắt được vị Chân Không gia hương kia......” Thế Gian Tự Tại Vương Phật gật gù.

Chợt lão sởn tóc gáy, cảm thấy hình như trên trời cao có một đôi mắt đang lặng yên nhìn chăm chú vào một màn này, nó tà ác, yêu dị, hắc ám, đọa lạc, thâm trầm, là ánh mắt của Ma Phật! Vầng trăng ẩn hiện nơi chân trời hình như cũng hơi gợn sóng, nhưng không hề bị sứt mẻ chút nào, vẫn viên mãn vô ngần.

Thế Gian Tự Tại Vương Phật kinh hãi, cảm thấy mình đã bị người ta nhìn thấy hết rồi, nhưng cô gái dùng gối Hoàng Lương để tới đây thì lại như được một sức mạnh vi diệu che giấu, không ai nhìn thấy.

Thời gian sôi trào, dòng nước phi nhanh, Thế Gian Tự Tại Vương Phật không do dự nữa, Kim Thân tỏa ra lưu ly tịnh quang lượn lờ, trở nên giống như ảo mộng, quyết định chạy về.

Cảnh cuối cùng lão nhìn thấy là vô minh nghiệp hỏa lại phun trào, ngăn cản hư không và thời gian sụp đổ cuộn lại, không cho nó cuốn thi thể đi. Đất trời tối tăm mù mịt, mặc dù ánh trăng treo cao!

Ầm!

Lão nghe thấy một tiếng nổ mạnh, sóng nước bên cạnh như cuồn cuộn như tận thế. Thi thể Cố Tiểu Tang bị ba phương lôi kéo, tan thành tro bụi. Dư ba của giao thủ làm ảnh hưởng tới khả năng thao túng thời gian của lão, khiến lão phải dùng hết toàn lực mới miễn cưỡng không bị loạn lưu nuốt chửng.

............

Trong một đoạn lịch sử khác.

Đại Tấn Thần đô, phủ của tiền Thái Tử từng hiển hách một thời.

Triệu Khiêm ở trong tĩnh thất, đang ngồi xếp bằng, dưới thân là một cái bồ đoàn, xung quanh bỗng nở ra những đóa sen, thanh tịnh siêu phàm, xa xăm không linh, một đạo phật ý từ trên trời cao hàng xuống, ở mi tâm hắn ngưng tụ thành một chữ vạn màu lưu ly.


Ngoài cửa sổ, một thiếu nữ áo trắng lặng lẽ đứng nhìn, tinh xảo tuyệt mỹ, không u linh động, khóe môi khẽ cong lên, má lúm ẩn hiện, như cười như không.

............

Phốc!

Thế Gian Tự Tại Vương Phật vất vả mới quay về thực tại, phun ra một ngụm phật huyết màu vàng, suýt nữa bị dính nước sông thời gian.

“Chuyện này không phải là nhỏ, phải báo ngay cho A Di Đà Phật.” Lão mặc kệ bị thương, nhảy ra khỏi Chân Thật giới, đi tới lưu ly tịnh thổ, Tây phương Cực Lạc thế giới.

Vào tới nơi trung ương, gặp được một Kim Thân cao một trượng, nét mặt từ bi và thương hại, Kim Thân khẽ gật đầu nói:

“Ta đã biết.”

Không cần Thế Gian Tự Tại Vương Phật phải nói thêm.

Này...... Thế Gian Tự Tại Vương Phật tự nhiên có cảm giác chuyện hôm nay mình làm, mình thấy hình như cũng đã bị một đại nhân vật Bỉ Ngạn nào đó sắp xếp sẵn!

Vậy cái cảm giác đoán được thiên ý ban nãy của mình có phải cũng là người ta muốn mình đoán ra như vậy hay không?

............

Trong khách sạn, gối Hoàng Lương dần dần ảm đạm, Hạ Tú tỉnh dậy.

“Ngươi về giai đoạn lịch sử nào? Có thu hoạch gì không?” Đám Đàm Bình hỏi ngay.

Hạ Tú mờ mịt lắc đầu: “Không biết là giai đoạn nào nữa, cũng chẳng có thu hoạch gì......”

Cô còn chưa nói xong, trong lòng bàn tay bay ra một đốm sáng xanh, mở ra từng cánh hoa, hóa thành một đóa sen trắng to chừng bàn tay, tươi mát thoát tục, xa rời thế giới.

Sen trắng nháy mắt đã tàn, để lại một hạt sen trông rất bình thường.