Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 8 - Chương 70: Nếu như

Dịch: Tiểu Băng

Thiên địa lại mở, kỷ nguyên tân sinh, Quán Giang khẩu đã không còn một chút khí tức hào khí nào của ngày xưa.

Mục Vân Nhạc mặc áo màu hồng cánh sen, bồi hồi ở ngoài miếu Nhị Lang Thần Quân, chờ đợi kết quả thông truyền, tuy hôm nay cô cũng đã đứng vào hàng tiên ban, chỉ còn kém một bước là sẽ trở thành Truyền Thuyết, chư giới duy nhất, nhưng trước mặt kẻ Tạo Hóa đại thần thông, cô vẫn nhỏ bé chẳng khác gì phàm nhân, chưa kể Dương Tiễn một kỷ trước thời Thần Thoại đã là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy cấp Thiên Tôn, được ngài cho triệu kiến hay không vẫn còn là ẩn số.

Nhất là cô cũng biết mục đích cầu kiến của mình chẳng ra sao. Cô chính là muốn chỉnh sửa [ Nguyên Hoàng truyện ] nên mới tới đây. Qua nhiều năm tìm hiểu, cô đã viết quyển sách này tới phần kết cục, trong đó có tiết lộ khá nhiều chuyện lạ, nhưng có những chuyện có chi tiết trước sau mâu thuẫn với nhau mà cô mãi vẫn chưa tìm ra được lời giải thích hợp lý, đành phải trực tiếp tới cửa xin bái phỏng người ta, xin người ta kể cho sự thật.

Đối với các tiên thần, đây là việc nhỏ như đậu xanh hạt vừng, vì thế cầu kiến một vị Tiên Tôn hoặc Thiên Tôn là chuyện không thể nào tưởng tượng được, nhưng Mục Vân Nhạc đã nhìn kĩ tâm linh, thấy đây đúng là việc quả thật muốn làm, nên mới không ngại vất vả không sợ bị từ chối bôn ba khắp nơi, bị đám bạn tốt đều cười chọc là “Máu si không thay đổi”.

Chờ một hồi lâu, một vị thần cấp thấp đi ra, mỉm cười hành lễ: “Chân quân thỉnh tiên tử vào trong.”

“Chân quân đồng ý?” Mục Vân Nhạc sửng sốt, mừng rỡ vô cùng, cảm kích muốn rơi nước mắt. Không ngờ Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân lại dễ nói chuyện như vậy, ngay cả cô cũng còn thấy ngượng khi tới xin gặp người mà chỉ vì một việc nhỏ thế này.

Mục Vân Nhạc được dẫn đi tới một trọng Thiên Giới khác đầy tiên khí dạt dào, gặp được Dương Tiễn ở trong điện.

Dương Tiễn vẫn đội phiến vân quan, mặc thủy hợp phục, chân đi giày cỏ, eo buộc dải tua rua, tuấn tú xuất trần, tiêu sái tùy ý, tay phải buông thõng tự nhiên, vuốt lưng Hao Thiên khuyển, khóe miệng cười nhẹ, lẳng lặng nhìn Mục Vân Nhạc.

Đợi Mục Vân Nhạc hành lễ xong, hắn nhẹ nhàng hỏi:

“Cô nương muốn hỏi chuyện Chân Tuệ năm đó?”

“Vâng.” Mục Vân Nhạc trả lời, “Cũng không phải, thực ra là về chuyện khác. Vãn bối nghe người ta nói, Chân Quân lúc trước đối với Nguyên Hoàng Thiên Tôn nói Chân Tuệ chính là tâm cảnh tính tình của ngài trước khi nhập đạo biến thành?”

“Ừ, đúng thế.” Dương Tiễn khiến Mục Vân Nhạc có cảm giác như gặp được gió xuân.

Mục Vân Nhạc si thì si, nhưng mà không có ngốc: “Nhưng vì sao Chân Tuệ lại không hề thay đổi, vẫn giữ được xích tử chi tâm, mà chân quân lại không còn diện mạo cũ?”

Nếu không làm rõ vấn đề này, sau khi chỉnh sửa [ Nguyên Hoàng truyện ] xong truyền bá ra, sẽ có người nghi hoặc chi tiết này, sau đó nhiều khi sẽ lại đi phát biểu linh tinh.

Đương nhiên, Mục Vân Nhạc không phải là để ý chuyện đó, mà cái chính là chính cô cũng tò mò.

“Ngươi muốn nghe chuyện xưa?” Dương Tiễn vuốt lại lông Hao Thiên khuyển cho êm, khiến nó thoải mái tới mức híp cả mắt. Ở lâu trong Ngọc Hư cung, nó đã bị đám yêu quái kỳ kỳ quái quái kia truyền nhiễm cho cái thói biếng nhác.

Mục Vân Nhạc ngồi thẳng lưng, mắt tỏa sáng:

“Đúng vậy!”

Dương Tiễn chậm rãi mở miệng: “Trước thời Ân Thương, đại địa hỗn loạn, hồng thủy tứ lược, yêu quái hoành hành, Nhân tộc các bộ chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ được mình......”

......

Gần một bộ lạc nào đó, đất đai hoang vu, nước sông đục ngầu cuồn cuộn, núi non trùng điệp khắp nơi.


“Dương Tiễn, ngươi đừng đi theo chúng ta!” Một thằng nhóc trừng mắt với thằng bé môi hồng răng trắng sau lưng.

Tiểu Dương Tiễn ánh mắt sáng ngời: “Sao ta không được đi? Tộc trưởng bảo con nít phải đi chung với nhau!”

Bởi vì ngươi ngốc! Bởi vì ngươi xuẩn! Thằng nhóc thầm đáp, nhưng nếu nói như thế, trải qua sự thật lâu dài đã chứng minh, sẽ không đuổi được cái tên Dương Tiễn ngu ngốc này đi, bởi vì hắn không hiểu!

Nghĩ nghĩ, thằng nhóc quyết định dùng tuyệt chiêu, bắt chước dáng điệu của phụ thân, hừ một tiếng: “Bởi vì ngươi không cha không mẹ!”

“Tại sao ta lại phải có cha có mẹ?” Tiểu Dương Tiễn ngơ ngác.

“Ngươi nhìn đi, bọn ta đều có cha mẹ, chỉ ngươi là không có, cho thấy chúng ta là không giống nhau, có nghĩa ngươi là kẻ không ai muốn, chứng tỏ ngươi là quái vật!” Thằng bé không ngừng buông ra những lời tàn nhẫn.

Tiểu Dương Tiễn tò mò nhìn hắn: “Tộc trưởng đã nói không cha không mẹ mới là lợi hại nhất, các ngươi đều không nghe giảng à?”

“Hả?” Cả đám con nít quay qua nhìn nhau, không hiểu được sự tự tin kia của Dương Tiễn là từ đâu mà có, sao lúc nào nó cũng tự tin quá thể thế.

Tiểu Dương Tiễn chăm chú giải thích:

“Tộc trưởng nói, Thiên Đế rất lợi hại, mà Thiên Đế chính là trời sinh đất dưỡng, không cha không mẹ, tộc trưởng còn nói, tộc trưởng bộ lạc họ Cơ cũng lợi hại, người đó cũng có mẹ không cha, cảm ứng mà sinh......”

Nó nói hơi lộn xộn, lôi ra cả đống ví dụ lung tung, cuối cùng kết luận: “Các ngươi thấy chưa, có cha không mẹ lợi hại hơn có cha có mẹ, có mẹ không cha lại lợi hại hơn có cha không mẹ, không cha không mẹ còn lợi hại hơn có mẹ không cha nữa, đó mới chính là lợi hại nhất!”

Nó hếch cằm, nhìn xuống đám con nít, đầy dáng vẻ kiêu ngạo ‘Các ngươi nhìn đi, ta cũng không cha không mẹ, cho nên ta cũng rất lợi hại!’.

Đám con nít bị lý lẽ cường đại của nó làm cho há hốc mồm, dao động trong lòng, còn cảm thấy nó nói có lý, một hồi lâu sau mới xì một tiếng khinh miệt, chỉ ra sau lưng Dương Tiễn: “Nhìn kìa!”

“Cái gì?” Tiểu Dương Tiễn vội quay đầu lại, có cái gì hả?

Phía sau trống trơn, trừ cỏ dại hoa dại, không có vật gì khác.

Quay đầu trở về, cả đám trẻ con đã chạy mất.

“Lại bị lừa......” Tiểu Dương Tiễn lầm bầm, nét mặt hơi buồn, nhưng rồi lại vui lên, đi về hướng một ngọn núi, ở đó có một người bạn mới!

“Tiểu Hắc!” Tới nơi, nó khẽ gọi.

Vèo một tiếng, một con chó đen nhỏ bẩn thỉu từ gần đó chạy ra, vẫy đuôi với tiểu Dương Tiễn.

Tiểu Dương Tiễn cười tươi rói:

“Tiểu Hắc, sau này ta sẽ luyện công cùng với ngươi!”


Tiểu Hắc cẩu ngây ra, đôi mắt đầy linh tính chớp chớp. Cùng ta luyện công?

“Tộc trưởng nói Nhân tộc chúng ta muốn học thiên địa, thì phải bắt chước Yêu tộc, đợi đến khi trưởng thành, sẽ còn phải dung hợp với máu Yêu tộc mới có thể trở thành chiến sĩ lợi hại, bây giờ ta còn nhỏ, phải bắt chước Yêu tộc để bắt đầu, ngươi là yêu tộc duy nhất mà ta biết.”

Nó tỉ mỉ nghiêm túc quan sát bộ dáng Tiểu Hắc cẩu, sau đó nằm sấp xuống, tứ chi bò đất, thè lưỡi ra:

“Gâu! Gâu!”

Làm xong, nó nhìn Tiểu Hắc cẩu, cười rạng rỡ: “Ta bắt chước giống không?”

Tiểu Hắc cẩu thiếu chút nữa quên thở, mắt đầy ngơ ngác.

Chơi với Tiểu Hắc cẩu hồi lâu, tiểu Dương Tiễn thỏa mãn đi lên đỉnh núi, còn chưa tới gần, mũi đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm.

“Bắt được con mồi to?” Tiểu Dương Tiễn ngốc nghếch nghĩ, vội tăng tốc chạy qua vách đá để về tộc.

Ngang dọc đều là thi thể, tất cả đều khô quắt như bị sấy khô.

“Tộc trưởng! Tộc trưởng!” Tiểu Dương Tiễn chạy vội tới một bộ thây khô, nước mắt ròng ròng, cố lay mạnh ông.

Đây là tộc trưởng của bộ lạc, người mà theo nó là rất lợi hại rất anh hùng!

Tộc trưởng như hồi quang phản chiếu, đột nhiên mở mắt, mạnh bắt lấy tay tiểu Dương Tiễn:

“Trốn mau!”

“Chúng tìm ngươi!”

Nói xong, ông ngửa mặt ngã quỵ, không còn hơi thở.

“Tìm ta?” Tiểu Dương Tiễn mặt dại ra.

......

“Tìm ngài?” Mục Vân Nhạc cũng mở to mắt.

Dương Tiễn vẻ mặt ôn hòa: “Đúng, tìm ta, nhưng đúng ra, là tìm Thiên Đế.”

“Thiên Đế?” Mục Vân Nhạc ngơ ngẩn.

“Năm đó Thiên Đế vì để thoát khỏi ràng buộc của thần linh chi khu, nên đã dùng thạch bi bí mật chuyển thế, đồng thời bố trí những cái bẫy giả, ta chính là một trong những cái bẫy giả đó.” Dương Tiễn thản nhiên trả lời.

“Ồ, ra vậy. Vậy làm sao người tránh được thần linh tìm kiếm?” Mục Vân Nhạc hỏi.

Dương Tiễn mỉm cười: “May mà vị thần linh tìm tới đó không lợi hại, đã cùng tộc trưởng đồng quy vu tận.”

Mục Vân Nhạc giật mình gật đầu, thở dài: “Từ lúc đó người bắt đầu đào vong, trải qua nhiều đau khổ, dần dần thành thục, không còn tính tình và tâm cảnh của ngày xưa? Nhưng Chân Tuệ cũng đâu có thuận buồm xuôi gió, cũng trải qua rất nhiều nguy hiểm mà, vì sao hắn không thay đổi?”

“Trước khi Dương Tiễn bái sư Ngọc Hư cung, cũng chính là trước khi chính thức nhập đạo, thì mọi thứ đều phải dựa vào tự thân.” Dương Tiễn tao nhã cười, “Mà Chân Tuệ, dù gặp phải mã phỉ, rồi bị chia lìa với sư huynh đệ, gặp phải nhiều ma luyện gì đó, thì cũng có người để dựa vào, có sư huynh, có sư phụ, không cần phải bận tâm quá nhiều.”

Hắn nhắm chặt mắt:

“Nếu lúc trước khi nhập đạo mà ta cũng có sư huynh, có sư phụ, tính tình và tâm cảnh đó có lẽ sẽ kéo dài hơn, nhưng chuyện tới hôm nay, Chân Tuệ vĩnh viễn là Chân Tuệ, Dương Tiễn cũng đã trở thành Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân.”

Thanh âm trầm thấp, như vang vọng khắp chư thiên, Mục Vân Nhạc run người, thấy nê hoàn cung trên đầu Dương Tiễn mở ra, tỏa ra ánh sáng, biến hóa thành đủ loại ảo ảnh, không ngừng tụ hợp, không ngừng biến hóa, như muốn kết ra một quả thực hư ảo.