Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 8 - Chương 67: Thứ còn phiền toái hơn cả Đại Thanh Căn

Dịch: Tiểu Băng

Ngọc Hư cung, phòng gác cổng.

Đại Thanh Căn đội thiết bị thực tế ảo, cành lá vung vẩy chơi vui vẻ tới quên trời quên đất, vừa hưởng thụ, vừa thầm nghĩ tới tên đồ đệ Phí Chính Đào:

Người này không chịu đàng hoàng, nó phải thuyết phục hết phụ thân tới bà nội của hắn, trợ giúp hắn tới hoang mạc tu luyện đột phá Ngoại Cảnh, phi thăng tới Chân Thật giới, lại giúp hắn thành một trong những người đầu tiên được đi vào Tận Thế chi thuyền, thành công vượt qua mạt kiếp, đi đến chư thiên vạn giới mới này, là để làm gì? Chẳng phải chính là để mỗi khi nó chơi trò chơi thì có bạn cùng chơi, có người làm việc dùm nó hay sao?

Kết quả cái tên này không hề nhớ tới ân nghĩa của sư phụ là nó, lúc nào cũng chỉ biết cắm đầu vào tu luyện võ đạo, dạy cái gì cũng không thèm nghe!

Ai, sau này thu đồ đệ phải cẩn thận mới được!

Đại Thanh Căn còn đang thầm mắng Phí Chính Đào thì trước mắt nó chợt có ngân quang lóe lên, như có một tia sét vừa chém xuống.

“Ha ha, chuyển phát nhanh của ta giao hàng tới rồi!” Đại Thanh Căn vui mừng, cành lá quẫy loạn xị, hất văng thiết bị thực tế ảo xuống đất, sải bước tới chỗ vầng sáng bạc tròn đang lơ lửng phía trước.

Ngọc Hư cung chuyển phát nhanh, giao hàng là tới liền!

Cầm lấy bao đồ, Đại Thanh Căn vội vã mở nó, lôi từng món ra.

“Quý Thủy Ngũ Hành tráo”...... “Vô căn bách hoa lộ”...... “Sinh sinh bất diệt vân”...... nét vui mừng lộ rõ trên nét mặt nó, vừa lải nhải vừa lắp ráp chúng vào với nhau, hưng phấn trước giờ chưa từng có. Một hồi lâu sau, một thứ giống như ‘bể cả’ chứa một thứ chất lỏng trong suốt hiện ra, mỗi một lần gợn sóng đều tỏa ra vầng ánh sáng đủ màu.

“Ha ha, thành công!” Đại Thanh Căn vòng quanh “Bể cá”, cành lá vẫy loạn, khoa tay múa chân, “Sau này không lo không đủ Nguyên Hoàng tệ nữa!”

Đây là bảo bối nó tỉ mỉ chọn lựa, tích cóp rất lâu mới mua được, chỉ cần cắm những cành lá bị đứt của nó vào, là có thể tự hấp thu thiên địa linh khí và thủy dịch, tự mọc thành cây mới. Một cây sẽ thành mười cây, thành trăm cây, muốn bao nhiêu cây có bao nhiêu, không phải lo không đủ tiền đi mua đồ trong Vạn Giới thương thành nữa!

Ha ha ha ha, gia chính là thực vật thành tinh, không phải cây cối bình thường, một cái cành cũng sống được!

Trước khi “Vô căn bách hoa lộ” tiêu hao hết, gia đã đủ thời gian tự trồng ra cả đống cây cành rồi!

Thoải mái tưởng tượng ra tương lai tốt đẹp, Đại Thanh Căn lôi ra một cành xanh biếc vẫn còn sức sống giấu trong góc phòng, vừa nhớ tới sự đau đớn khi bẻ nó ra hồi đó, vừa tự khích lệ bản thân:

“Chịu đựng đau đớn một lúc, đổi lấy trăm năm tuyệt vời!”


Cắm cành vào trong “Bể cá”, nó ngó nghiêng xem xét, cứ như mới cắm vào là liền đâm chồi mọc lá được không bằng, ha, mỗi cành là cả đống Nguyên Hoàng tệ đó!

Đột nhiên, nó giật mình, thu liễm sắc mặt vui mừng, thay bằng vẻ cung kính, cúi người hành lễ:

“Hồi chưởng giáo lão gia, tiểu lập tức tới liền.”

Người gặp việc vui tinh thần thoải mái, Đại Thanh Căn lướt đi rất nhẹ nhàng tới Tam Thanh điện, thấy chưởng giáo lão gia đang ngồi trong đó, sau đầu là bảo quang sáng ngời.

Trong vầng bảo quang có một quả thực có khả năng dung nạp vạn vật vạn đạo, màu sắc khó tả, bên cạnh là một cô bé con chừng ba bốn tuổi, tóc thắt hai bím, đang không ngừng thò bàn tay múp míp ra cố gắng túm lấy cái quả cây kia, dáng vẻ vô cùng cố chấp.

Chưởng giáo lão gia, sao lại để tiểu thư bò lên đầu ngài, không, bò vào trong bảo quang sau đầu ngài thế? Mặt mũi Thiên Tôn vứt hết đâu rồi? Mặt mũi Ngọc Hư cung chúng ta ở đâu!? Đại Thanh Căn thực tiếc rèn sắt không thành thép rít gào trong bụng, ngoài mặt thì cười đến là ngoan ngoãn:

“Chưởng giáo lão gia triệu kiến, có gì phân phó?”

Mạnh Kỳ cười khổ, chỉ chỉ cô bé con sau đầu:

“Tiểu tổ tông này có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Đại thanh buột miệng đáp liền:

“Tiểu thư cứ việc hỏi, tiểu sẽ nói hết những gì mình biết!”

Cô bé con ngừng bắt quả, ngọng nghịu hỏi:

“Đại Thanh Căn, ngươi có cha không?”

Cha?

Như có tia sét bổ thẳng vào đầu Đại Thanh Căn.

Ừ ha, mình có cha không?

Nếu có, cha mình là ai?


“Ngươi có nương không?” Cô bé con tiếp tục hỏi.

Nương?

Đại Thanh Căn trợn mắt há hốc mồm, bị thêm một tia sét nữa bổ trúng, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, cười gượng gạo: “Hồi tiểu thư, có.”

Quỷ mới biết cha mẹ ta là ai, ta là cây cối, đâu có phải con người, không chừng cha cũng là mẹ, đồng căn mà sinh, hoa phân âm dương, theo gió bay mà rơi xuống Ngọc Hư cung!

Cô bé con cắn cắn ngón cái, nghiêng đầu: “Vậy sau này ngươi sẽ có con không? Giống như cha với nương có ta á.”

Đại Thanh Căn đã định liệu trước: “Tiểu thư, ngài có điều không biết, tiểu là thực vật thành tinh, đâu có giống được với chưởng giáo lão gia và phu nhân. Chúng ta có thể tự mình sinh sôi nẩy nở, ví dụ như bẻ một đoạn cành, cẩn thận trồng xuống là có thể mọc thành một Đại Thanh Căn mới, coi như là đời sau của ta, sau đó......”

Nói tới đây, Đại Thanh Căn ngẩn ra, nghĩ tới cái cành nó mới vừa trồng xuống ở trong phòng gác cổng!

“Không xong, quên kiểm tra trước khi trồng rồi!”

“Quý Thủy Ngũ Hành tráo...... Vô căn bách hoa lộ...... Sinh sinh bất diệt vân...... Đây đều là tiên gia diệu vật, khác với bình thường, sẽ sinh ra cái thứ gì đây?”

Đại Thanh Căn lập tức cười còn khó coi hơn khóc, vừa vội vừa hoảng:

“Chưởng giáo lão gia, tiểu chợt có chuyện quan trọng, nhất định phải cáo lui!”

“Đi đi.” Mạnh Kỳ đã biết hết, vừa thò tay trấn an cô bé con, vừa khẽ cười.

Đại Thanh Căn vội vàng chạy về phòng gác cổng, vừa bước vào trong, liền thấy phía trước Vạn Giới Thông Thức phù của nó có một con quái vật màu xanh đang vung vẩy cành, trong bể cá thì trống trơn.

“Ngươi, ngươi!” Đại Thanh Căn kinh hãi, rít lên, “Ngươi dám dùng Nguyên Hoàng tệ của ta!”

Quái vật màu xanh liếc nó, cười nhạo: “Ta cũng là Đại Thanh Căn, Nguyên Hoàng tệ cũng là của ta, vì sao không được dùng?”

Trong cành đó có dấu ấn kí ức của nó!

“Ta giết ngươi!” Đại Thanh Căn vừa khóc vừa nhào tới, hai con quấn lấy đánh nhau.

Gâu gâu gâu, Hao Thiên khuyển nghe thấy có ồn ào, vội chạy vào, sau đó đứng ngớ ra.

Sao lại có tới hai Đại Thanh Căn?

“Hao Thiên khuyển, mau cắn chết tên giả mạo này cho ta!” Một Đại Thanh Căn khàn cả giọng hô.

“Nó mới là giả!” Đại Thanh Căn kia phẫn nộ rít vang.

Hao Thiên khuyển khịt khịt mũi, nhìn qua nhìn lại, không phân biệt được ai giả ai thật.

Thứ còn phiền toái hơn cả Đại Thanh Căn chính là hai Đại Thanh Căn!