Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 8 - Chương 59: Nếu nhất thế là đô thị (10)

Dịch: Tiểu Băng

Ánh đèn sáng mà dịu dàng, xung quanh trở nên im bặt, ngoài tiếng ‘ba’ không ngừng vang vọng bên tai, Tiểu Mạnh cảm giác như đã rời khỏi cái thế giới này.

Mình sống hơn hai mươi tuổi, kinh qua không biết bao nhiêu chuyện, nhưng chưa có ngày nào lên voi xuống chó, làm người ta nghẹn họng trân trối như hôm nay!

Giang Chỉ Vi thình lình bảo giả vờ làm bạn gái khiến hắn hoảng hốt chưa đủ, bây giờ ở đâu thần kì tòi ra một đứa con gái nữa, đúng là không thể nào tưởng tượng được!

Tiểu Mạnh đờ ra, ngây ngốc nghĩ có phải mình đã thực từng có một đoạn nghiệt duyên, thực sự có một đứa con gái rơi không? Nhưng rồi hắn rất nhanh đã tỉnh táo lại, mía nó, lão tử đường đường là trai tân, lấy đâu ra khả năng từng làm cho ai to bụng được?

Giang Chỉ Vi kinh ngạc, sau đó cơ thể theo bản năng hơi dịch ra, cố gắng chớp mắt ra vẻ khiếp sợ, mờ mịt, ngơ ngác không tin nổi. Đám con gái xung quanh thì vẻ đầy khinh thường, người thì nghi ngờ, đám nam nam nữ nữ vây xem ngoài xa thì sững sờ ngạc nhiên, biểu cảm vô cùng phong phú.

Có ai đó nghi ngờ Chỉ Vi không phải bạn gái mình, cố ý tìm một con nhóc để ra thăm dò?

Rất có khả năng nha. Ông chú trùm thuốc phiện kia liên quan tới rất nhiều tổ chức, nếu muốn làm cái gì, nhất định sẽ phải xác định tình hình trước rồi mới dám ra tay!

Mình phải làm cái gì đó, Chỉ Vi nhìn là biết không phải loại con gái biết diễn trò......

Mỗi người đều có những lúc nóng nảy, mỗi người đều có tiềm lực mà mình chưa phát giác ra. Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng, Tiểu Mạnh lại trở nên bình tĩnh, trong đầu lóe lên một linh cảm, đưa tay ra xoa đầu bé con.

Động tác của hắn ngay lập tức hút hết ánh mắt của mọi người. Cô bé con cứng đờ người, không ngờ Mạnh Kỳ lại làm vậy.

Xác nhận mình trở thành tiêu điểm xong, Tiểu Mạnh cong môi, mỉm cười nhìn chung quanh một vòng:

“Mọi người nghe cái tên Marx bao giờ chưa?”

A? Ai nấy ngơ ngáo nhìn hắn.

Ách, căng thẳng quá, nói nhầm...... Tiểu Mạnh khóe miệng giật giật, cố giữ nụ cười:

“Đùa thôi, ý tôi là, mọi người nghe tên Mark Twain bao giờ chưa?”

Đám con gái xung quanh tuy đang rất tò mò muốn hỏi chuyện cô bé con, nhưng Tiểu Mạnh không ra theo bài làm mọi người đều ngớ ngẩn, họ chưa hiểu ý của hắn là gì.

“Em nghe rồi, nhà văn của Mỹ.”

“Em cũng biết.”

......

“Rất tốt, cho thấy trình độ bằng cấp của mọi người đều không thấp, hội sở của chúng ta quả xứng với danh tiếng.” Tiểu Mạnh mỉm cười, khiến mọi người càng thêm ngớ ngẩn. Hắn hỏi tiếp, “Vậy có biết tiểu thuyết [tranh cử trưởng trấn] của Mark Twain không?”


Đám con gái chưa kịp trả lời, Tiểu Mạnh đã trả lời luôn:

“Không biết cũng không sao, tôi kể sơ qua cho nghe. Câu chuyện kể về nhân vật chính đi tranh cử làm trưởng trấn, suốt quá trình tranh cử, đối thủ của y đã sử dụng rất nhiều thủ đoạn tồi tệ để bôi đen y, bảo y là tửu quỷ, còn cho một đứa bé có màu da khác chạy lên đài ôm chân y gọi y là bố.”

Giang Chỉ Vi làm bộ bừng tỉnh đại ngộ, vô cùng phối hợp: “Ý anh là chính anh đang bị giống như y vậy?”

Thấy đám quần chúng đăm chiêu, Tiểu Mạnh tiếp tục xoa đầu bé con, không để cho cô bé chạy, ra vẻ tự giễu: “Mọi người thực ra trong lòng đều biết, Chỉ Vi xinh đẹp như vậy, tính tình cũng tốt, còn có khí chất làm ngôi sao, người theo đuổi e là quấn quanh hội sở cả ba vòng, một người bình thường như tôi khác gì cây cỏ đuôi mèo lề đường, trong nhà cũng chẳng giàu có, chỉ dựa vào tỉ lệ một phần vạn mắt bị mù của cô ấy để phát hiện ra nội hàm trong người mình......”

Đám con gái không nhịn được, phì cười, Mạnh Kỳ quả thật diện mạo bình thường, nhưng một người con trai có khả năng hài hước thì ai cũng thích. Không phải thích theo kiểu yêu đương, mà là thích vì vui vẻ, thoải mái. Giang Chỉ Vi cười mím chi, phát hiện Tiểu Mạnh không ngờ còn có khả năng khiến người ta có thiện cảm.

“Đúng đó, bọn em cũng không tin Giang tỷ tỷ thích anh đâu.”

Đám con gái lại ríu rít, không khí lại trở nên vui vẻ, sự kiện ‘kêu ba’ kia như đã bị họ quên đi. Cơ thể cô bé con ngày càng cứng lên, đôi mắt to như muốn khóc.

Sợ bị mang tiếng là biến thái ăn hiếp con nít, Tiểu Mạnh buông lỏng tay ra, ha ha cười: “Cho nên, nhất định là người nào đó theo đuổi Chỉ Vi nhìn thấy hai chúng tôi đi với nhau nên không chịu được, tìm cách phá hoại chúng tôi.”

“Ừ, có lý.” Đám con gái gật gù, vẻ rất tin lời giải thích của Tiểu Mạnh, Giang Chỉ Vi mới đến đây chừng nửa năm, người theo đuổi cô đã cả đống, xuất hiện sự ghen tị, âm thầm quấy rối cũng không có gì là kì quặc.

“Anh, theo anh đó là đối thủ cạnh tranh với thằng nhóc đó, hay là người cùng mục đích giống chúng ta?” Cách đó không xa, Tưởng Đạp Ba có vẻ cũng đã bị Mạnh Kỳ thuyết phục.

Tưởng Hoành Xuyên ba phải cái nào cũng được: “Đều có khả năng, nhưng mà tao thấy phản ứng hồi nãy của Giang Chỉ Vi hơi bị làm quá. Ừm, chuyện giải quyết xong nhanh quá, không quan sát được gì nhiều......”

“Em thấy bình thường mà.” Tưởng Đạp Ba nghĩ tới tính tình, phản ứng của đám phụ nữ mà y biết, lắc đầu.

Thấy gió đã thổi theo ý mình, Tiểu Mạnh chuẩn bị rèn sắt khi còn nóng, viên mãn kết thúc, hắn chỉ chỉ cô bé đã né ra khỏi tay mình, cười ha hả: “Cô nhóc xinh xắn đẹp đẽ thế này, cha mẹ nhất định ít nhất là phải có một người có gen rất tốt. Tôi cũng muốn có một đứa con giống vậy, nhưng mà với gen nhan sắc của tôi, mẹ của cô ấy nhất định phải là vô cùng xinh đẹp. Tôi chỉ là một người thường, gặp được Chỉ Vi một cô gái xinh đẹp mà ‘Mắt mù’ thế này đã là vạn hạnh hi hữu lắm rồi, làm sao có khả năng gặp được một người thứ hai tương tự nữa? Chuyện này chắc chắn không có khả năng!”

Giải thích của hắn được đám con gái tán thành, một cô còn cười ghẹo: “Hay là cô đó không phải ‘Mắt mù’, mà là bị cứt chó che mắt mất?”

Thấy thế, Tiểu Mạnh thầm thở phào. Để giải quyết chuyện này, mình đã phải điên cuồng tự bôi đen bản thân mình, may mà hiệu quả không sai.

Vì thế hắn cười đáp lại: “Làm sao có khả năng? Gặp được Chỉ Vi là anh đã dùng hết vận may cả đời rồi, kiếm đâu ra người bị cứt chó che mắt nữa?”

“Nếu là em, em chính là người cứt chó che mắt đó thì sao?” Vừa dứt lời, một giọng nữ dịu dàng thánh thót vọng tới. Tiểu Mạnh sửng sốt nhìn qua, nhìn thấy một người quen thuộc.

Cố Tiểu Tang đẹp như tiên nữ, thanh thuần tươi sáng, mặc đầm dạ hội màu trắng đứng ở cửa thang máy, hóa không khí ồn ào lộn xộn thành an bình.

Mọi người đều quay qua nhìn, đôi mắt đen láy của Cố Tiểu Tang đượm vẻ bi thương.

Cô hé môi, nhắc lại lần nữa:

“Nếu em chính là người bị cứt chó trét mắt đó thì sao?”


Này...... ai nấy khiếp sợ không ngừng nhìn qua nhìn lại cô và Mạnh Kỳ.

Chẳng lẽ thằng nhóc này có người yêu cũ đẹp vậy thật à? Còn sinh con cho hắn nữa? Dù có bị bội tình bạc nghĩa, cũng cố gắng tới muốn hàn gắn với hắn?

Tiểu Mạnh như bị sét đánh, trong đầu trống rỗng, tới khi bị bao nhiêu đôi mắt đâm thẳng vào mình mới bừng tỉnh hồi thần, thấy Cố Tiểu Tang đầy tình cảm ai oán nhìn hắn, không lộ chút sơ hở nào.

Thôi rồi, cái này có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi......

Bây giờ mà càng giải thích thì sẽ càng giống già mồm át lẽ phải......

Nếu so diễn trò, Chỉ Vi nhất định không phải là đối thủ của Cố Tiểu Tang, phải làm cái gì bây giờ?

Tưởng Đạp Ba ngớ ra một hồi lâu, lẩm bẩm:

“Anh, sau này chúng ta đừng đi câu lạc bộ đêm nữa, lên mạng chơi game đi.”

“Ừ.” Tưởng Hoành Xuyên gật đầu. =))

Giang Chỉ Vi biến sắc, không biết phải làm sao. Tiểu Mạnh thì suy nghĩ lộn xộn, không tìm ra cách giải quyết tình hình, càng lúc càng gấp gáp, lo lắng.

Đúng lúc này, cửa nối thông với phòng tập thể thao mở ra, từ trong một người đàn ông anh tuấn đi ra, mặc áo gió đen, cổ quấn khăn quàng trắng, tóc vuốt hết ra sau, màu gel bóng loáng, tay cầm điếu xì gà.

Đây là...... á, tên tâm thần Tiểu Mạnh từng đụng phải.

Không phải y bị bắt về bệnh viện rồi à?

Lại trốn ra được?

Khí thế thường là phải dựa vào cái gì đó để tạo ra, nhưng có những người trời sinh đã có khí thế, mỗi hành động cử chỉ, mỗi ánh mắt hành vi đều mang tới khí thế cường đại, giống như người đàn ông cao lớn mặc áo khoác đen này. Y vừa mới xuất hiện, lập tức hút hết ánh mắt của mọi người qua người mình, không khí căng thẳng ngượng ngùng nãy giờ cũng bị xóa tan.

Khóe mắt Mạnh Kỳ nhìn thấy Cố Tiểu Tang hơi biến sắc, nét mặt có vẻ ngưng trọng, kín đáo đánh mắt cho cô bé con, định lặng lẽ rời đi.

Xoảng!

Tiếng ly vỡ nặng nề từ lầu hai vọng xuống, như có ai đó vì sự xuất hiện của người đàn ông mặc áo gió đen làm cho khiếp sợ.

“Tôi có chuyện tìm cậu.” Người mặc áo gió đen lạnh nhạt nhìn Mạnh Kỳ, xong xoay người đi hướng ra ngoài cửa lớn.

Tiểu Mạnh nghĩ nghĩ, đi theo. Bất kể người này có mắc bệnh tâm thần hay không, túm lấy cơ hội này để thoát ra khỏi “Hiểm cảnh” hiện tại chính là lựa chọn tốt nhất, không có hắn, sẽ không xảy ra thêm chuyện gì nữa.

Hai người tăng tốc rời khỏi hội sở. Suốt đường đi, Tiểu Mạnh suy nghĩ rất nhiều, Cố Tiểu Tang rõ ràng là biết người đàn ông này, hơn nữa có vẻ y không hề bị điên, mà ở tầng hai cũng có người biết y.

Y thật sự là một lão đại nào đó?

Y thật sự là bị hãm hại đưa vào bệnh viện tâm thần?

Lúc bị bắt, giả ngây giả dại chỉ là để làm giảm đi sự cảnh giác của đám thầy thuốc?

Tiểu Mạnh nghiêng đầu nhìn theo người kia, đang định hỏi thì người kia đã ngừng lại, lẩm bẩm:

“Mình là ai? Đây là đâu? Mình đang định làm gì nhỉ?”

Ách...... cả người Tiểu Mạnh run run......