Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 8 - Chương 54: Nếu Nhất Thế là đô thị (5)

Dịch giả: Tiểu Băng

Tiểu Mạnh ngồi ở chỗ rẽ của cầu thang, yên lặng nghe Trương Viễn Sơn bắn xong, mới dở khóc dở cười: “Chính là bởi vì khó tin như vậy nên tao mới phải hỏi ý mày, chuyện tốt như vầy, ai mà không muốn!”

Dù có những lúc mộng tưởng hão huyền, cũng chưa từng ảo tưởng tới mức này!

Không đợi Trương Viễn Sơn trả lời, hắn đã nói tiếp, kể lại chuyện ‘làm bạn trai’ hôm qua, phải có lý do mới làm người ta tin được là hắn nói thật, không phải đùa.

Trương Viễn Sơn trầm mặc mười mấy giây, như đã bị giọng điệu nghiêm túc của Tiểu Mạnh đả động mình: “Cô ta muốn mày tiếp tục giả làm bạn trai để đấu với mẹ mình tiếp hả?”

“Nhưng tại sao lại cứ phải là tao? Với thế lực của mẹ cô ấy, hẳn là đã cho người điều tra gia đình và bản thân tao rồi, đã biết rõ tao với cô ấy cơ bản là không có liên quan gì với nhau rồi mà?” Tiểu Mạnh cau mày.

“Cũng phải.” Trương Viễn Sơn hít vào một hơi, “Dù sao chuyện này nhất định có kỳ quái!”

“Có kỳ quái? Ha, lão Trương, mày coi Địch Nhân Kiệt nhiều quá rồi á!?” Tiểu Mạnh theo bản năng bật bạn.

Trương Viễn Sơn ho khan hai tiếng, giọng điệu trở nên nghiêm túc:

“Tiểu Mạnh, mày có nghĩ mày đẹp trai không?”

Tiểu Mạnh nghĩ nghĩ, trầm ngâm mấy giây, thản nhiên đáp trả:

“Một chút.”

“Đừng đùa......” Trương Viễn Sơn hơn nửa ngày mới bật ra thêm mấy chữ, “Thành thực trả lời!”

“Tao không thành thực hồi nào?” Tiểu Mạnh đứng lên, “Mỗi lần tắm rửa xong, lúc tóc tao còn ướt, tao đều bị vẻ đẹp trai trong gương của mình làm tao hết hồn!”

Giọng Trương Viễn Sơn chợt yếu hẳn, như đã dời điện thoại di động ra thật xa, hình như chửi bậy gì đó, sau đó giọng lại trở nên rõ ràng, nghiến răng nghiến lợi: “Đang nói chuyện nghiêm túc nghe chưa! Mày có đẹp tới mức người ta mới nhìn thấy một lần là thích luôn không? Lại còn là một nữ cường nhân xinh đẹp chúng tinh phủng nguyệt, người theo đuổi xếp chín con phố nữa!”

“À, đó thì... không có.” Giọng Mạnh Kỳ có vẻ mất mát.

“Vậy mày có học thức phong phú uyên bác hay tài nghệ kinh người nào không?” Trương Viễn Sơn lại hỏi.

Tiểu Mạnh hít sâu: “Nếu không tính tới kiến thức về thế giới võ hiệp huyền huyễn tiên hiệp thì... cũng không có......”

Thành tích cao nhất cũng chỉ tới mức trung bình khá mà thôi......

“Vậy mày có cái khí chất chỉ nhìn một cái là khó mà quên được không? Như là khí chất trí thức, cảm giác an toàn, sạch sẽ sảng khoái, dương quang xán lạn, hay u buồn yếu ớt gì đó......” Trương Viễn Sơn tiếp tục hỏi.


“Đợi đã, lão Trương, mày coi lén tiểu thuyết ngôn tình của Chân Chân nhà mày hả?” Tiểu Mạnh không nhịn được cắt ngang lời Trương Viễn Sơn.

Trương Viễn Sơn tức giận: “Đó không phải điểm chính! Điểm chính là mày có khí chất hay cái gì tương tự như vậy hay không?”

“Không có.” Tiểu Mạnh xoa trán.

“Cho nên, dưới tình huống chưa từng tiếp xúc, mày lại chả có ánh sáng thiên thần nào, một mĩ nữ nhà giàu như thế không thể nào có khả năng nhất kiến chung tình với một kẻ không diện mạo không khí chất không tài hoa không mị lực như mày! Cho nên, nhất định là có kỳ quái!” Trương Viễn Sơn trịnh trọng kết luận.

Tiểu Mạnh thở hắt ra: “Nói đúng. Hơn nữa, nhất định là có liên quan tới Tập đoàn Đại La và tổ chức xã hội đen của họ.”

Hắn dừng một chút, rồi chuyển tông: “Nhưng lão Trương, mày cũng không thể đả kích tao như vậy được. Cái gì gọi là không diện mạo không khí chất không tài hoa không mị lực hả?”

“Đó là so với những người nổi bật mà.” Trương Viễn Sơn cố gắng an ủi, “Tóm lại, loại chuyện kì quái như thế này tuyệt đối không được dính vào. Chúng ta đều là người thường, nếu gặp phải chuyện thật, làm gì có khả năng mà chống lại? Mày từ chối cô ta đi, cùng lắm thì đi tìm việc khác. Danh hiệu của trường mình rất tốt, thành tích với tài ăn nói của mày cũng đâu có kém mà lo!”

“Ờ, tao biết rồi.” Cho dù Trương Viễn Sơn không nhìn thấy, Tiểu Mạnh cũng gật đầu, “Tao cũng nghĩ vậy đó, chỉ là một công việc thôi mà. Đâu phải tao không thể tìm được việc khác.”

Đâu tới mức không bị bao nuôi thì phải đi giả làm trùm thuốc phiện!

Ngắt điện thoại, Tiểu Mạnh đã có quyết định, cất điện thoại vào túi, bàn tay nắm lại, ngẩng đầu ưỡn ngực quay lại phòng 3303, đầy dáng vẻ thấy chết không sờn.

Cô thư kí gian ngoài không nói gì, để mặc hắn đi qua chỗ mình, vào gõ cửa phòng gian trong.

“Vào đi.” Giọng nói của Cố Tiểu Tang trước sau như một vô cùng dễ nghe êm tai.

Tiểu Mạnh nuốt nước miếng, mở cửa ra đi vào.

Cố Tiểu Tang nghiêng người nhìn hắn: “Nghĩ xong rồi?”

Tiểu Mạnh hít một hơi thật sâu, lấy đủ dũng khí, đầu nghĩ tới cảnh mình từ chối, Cố Tiểu Tang phất tay gọi vô mấy người áo đen, túm hắn lôi về nhà, giam lại, miệng thì trảm đinh tiệt thiết, giọng tràn đầy khí phách:

“Cố tổng, chuyện cô nói, tôi từ chối.”

Cố Tiểu Tang không nói gì, cũng không làm gì, giọng vẫn nhẹ bẫng:

“Quên đi, anh về phòng làm việc đi.”

Á, vậy là xong rồi? Thế là được rồi? Mạnh Kỳ ngạc nhiên. Không thuyết phục, không dụ dỗ, không uy hiếp?

“Ra ngoài đi.” Cố Tiểu Tang phất tay ý bảo Tiểu Mạnh đi ra, nhớ đóng cửa phòng cho cô.


Tiểu Mạnh ngơ ngáo quay ra, đóng cửa phòng lại.

Chuyện bao nuôi vậy là hết rồi?

Cố Tiểu Tang không giận chút nào?

Theo tiểu thuyết ngôn tình, chẳng phải là phải ép mình vào tường, kabe don chớ? Đợi đã, đây là của giám đốc nam bá đạo tổng tài cơ......

Mạnh Kỳ đầy miên man suy nghĩ, tự nhiên cảm thấy có chút mất mát.

Nói là coi trọng mình mà?

Không phải giám đốc mĩ nữ yêu phải mình à?

Thật không chuyên nghiệp!

Làm mình còn tưởng cuối cùng cũng có người phát hiện ra trong con người Mạnh Kỳ ta ẩn sâu tài hoa và mị lực......

Tiểu Mạnh lắc đầu, dẹp mớ suy nghĩ vớ vẫn kia đi, quay về phòng nhân sự, bảo Thích Hạ dẫn mình đi chào hỏi sếp phòng và các đồng nghiệp.

Hắn không biết sau khi hắn đi, Cố Tiểu Tang đã nhìn theo bóng hắn, khóe môi cong lên, như cười như không, ánh mắt không biết suy nghĩ cái gì.

............

Công ty này làm về lĩnh vực văn hóa, chi làm ba mảng, mảng “Sách báo”, xuất bản những loại tiểu thuyết thịnh hành, sau lưng có nhà xuất bản hỗ trợ, mảng “điện ảnh”, đây là mảng trọng điểm, cuối cùng là mảng internet marketing. Tiểu Mạnh chính là nhìn trúng có cơ hội tiếp xúc với các ngôi sao nên mới mặc kệ việc không đúng chuyên ngành, nhận lời vào làm trong mảng điện ảnh. Ngày đầu tiên đi làm chỉ để làm quen với đồng nghiệp, chưa có việc gì để làm, thuận lợi chơi không tới hết giờ làm.

Trở về tiểu khu, còn chưa vào nhà, vai hắn đã bị người ta vỗ một cái, sợ tới mức suýt nữa vãi cả ra. Quay đầu lại dòm, thấy Dương Tiễn khuất trong bóng râm, không chút bắt mắt.

“Tôi vẫn chưa nghĩ xong.” Tiểu Mạnh bật thốt.

Dương Tiễn tao nhã cười: “Đâu phải tới hối cậu. Dù cậu có đồng ý hay không, chuyện của A Nan cũng sẽ liên lụy tới cậu mà, nếu chỉ dựa vào chúng tôi bảo vệ dù có cẩn thận mấy e là cũng có khi sai sót. Cho nên tôi đề nghị cậu học chút bản lĩnh tự vệ, đấu tay không, dùng súng ống, kiên trì rèn luyện thân thể, tới lúc cần không chừng có thể giữ được mạng.”

“Học về súng ống?” Tiểu Mạnh động tâm nha, con trai mà, chẳng có mấy ai mà không yêu súng!

“Ừ, tí nữa sẽ dẫn cậu tới một chỗ, có huấn luyện viên chuyên môn chỉ cho cậu.” Dương Tiễn cười cười, “Còn bây giờ, cậu phải chạy bộ rèn luyện thân thể, trường kỳ kiên trì, nâng cao thể chất bản thân, tôi đề nghị chạy ít nhất ba cây số.”

“Trời nóng như vầy mà chạy bộ?” Tiểu Mạnh đầy không tình nguyện.

Con chó đen ngồi bên chân Dương Tiễn nhe răng, đứng phắt dậy nhào tới cắn Tiểu Mạnh.

Tiểu Mạnh soạt một cái chạy ngay, vọng lại một tiếng quát giận dữ bay theo gió:

“Cút!”

“Chó chết, tao chưa xong với mày đâu!”

............

Rất lâu sau, Tiểu Mạnh đã mệt như chó chết ngồi trên xe của Dương Tiễn, đi tới một khu luyện tập kín đáo, nhìn thấy một cô gái mặc đồ thể thao song vẫn xinh đẹp rạng ngời đi tới, trên người cô như toát ra ánh sáng rực rỡ, làm Tiểu Mạnh chói mắt.

Cô mỉm cười chìa tay ra:

“Chào. Tôi là huấn luyện viên của cậu, Giang Chỉ Vi.”