Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 8 - Chương 5: Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp

Dịch: Tiểu Băng

Đàm Bình đẩy cửa sổ, nhìn thấy bầu trời trong xanh, mây trắng điểm xuyết, rộng rãi mênh mông, hoàn toàn khác xa với bầu trời của kỷ nguyên cuối cùng vì bị Cửu U ăn mòn mà lúc nào cũng âm u tối tăm, vô cùng thần thanh khí sảng.

Chẳng lẽ thật sự là thời Trung Cổ, thời Thánh Hoàng Khải trị thế? Mình thật đã về tới quá khứ?

Gối Hoàng Lương, gối Hoàng Lương...... không phải chỉ là một giấc mộng giống y như thật đó chứ?

Đàm Bình nhìn thấy những đốm sáng trắng từ trên trời giáng xuống, rơi xuống tới gần, mới nhìn ra là thiên hoa loạn trụy, có dị tượng ngào ngạt.

“Thánh Hoàng tế thiên, chư tà lui tán!”

Tiếng quát to lại vọng, chân trời vọt lên những làn sáng đủ màu, tụ lại thành một con đường đầy màu sắc, sau đó cuồng phong gào thét, hạt mưa nhỏ giọt, hai đại năng Truyền Thuyết Phong Hầu và Vũ Bá dẫn theo thần binh tiên tướng khai đạo mà qua, rầm rầm rộ rộ, uy thế kinh người, mỗi một cỗ hơi thở đều khiến Đàm Bình tự xấu hổ.

Sau Phong Hầu, Vũ Bá, những đạo thiểm điện cắt qua phía chân trời, chiếu sáng trời đất, Lôi Hầu và Điện Hậu bảo vệ một cỗ đế xa từ từ chạy tới, những làn sét sáng ngời như ánh sáng cung nghênh.

Cỗ đế xa này tạo hình cổ xưa, dính vết máu loang lổ, sắc màu không giống nhau, nhưng cái màu cũng mang theo ý chí mạnh mẽ, như chủ nhân của nó chết không nhắm mắt, khí tức tang thương tràn ngập bầu trời, kéo đế xa đi là chín con Giao Long có sừng, con nào cũng ngập tràn sức mạnh, chỉ nhìn chúng thôi, Đàm Bình cũng đã muốn quỳ xuống bái.

Xung quanh đế xa buông rèm, mơ hồ nhìn thấy bên trong có một bóng người cao lớn, khí thế uy áp bát phương, chung quanh vương đạo khí tức ngưng tụ thành thực chất, có núi non sông ngòi, nhật nguyệt tinh thần vòng quanh, chỉ nhìn một cái thôi, mà đôi mắt Đàm Bình đau đớn, không dám nhìn nữa.

Loại khí thế này, loại cảm giác này, so với những tiên thần mà mình từng tới cầu tiên vấn đạo thì đều đáng sợ hơn rất nhiều, mạnh hơn cả Phong Hầu Vũ Bá, Lôi Hầu Điện Hậu, e rằng chỉ có cái vị cho mình mượn gối Hoàng Lương là có thể so sánh được thôi.

Đàm Bình cúi đầu, không dám nhìn nữa, trong lòng đã có hiểu ra.

Nếu đây là mộng, mình không thể nào cảm nhận được khí thế mạnh mẽ tới như vậy của Thánh Hoàng Khải!

Cảnh vừa rồi vô cùng chân thật, không phải giống mơ!

Mình thật đã về tới Trung Cổ, về tới quá khứ, đây là đại cơ duyên a!

Ở trong này, tuy rằng mình mới chỉ là Ngoại Cảnh, nhưng mình có một ưu thế mà các đại năng đại thần thông giả cũng khó mà với tới, đó chính là biết được hướng phát triển sau này của tương lai, Thiên Cơ đều trong lòng, chỉ cần có thứ này, là không sợ không thể xây dựng được sự nghiệp to lớn, thành tiên làm tổ!

Tuy rằng mình xuất thân từ thất hải hai mươi tám giới, lịch sử quá khứ và trung thổ có ngăn cách, nhưng Đông Hải cũng đã tồn tại hai ba trăm năm, lúc trước còn có Vạn Giới Thông Thức cầu nối liền Thiên Nam Hải Bắc, lưu lại rất nhiều điển tịch, biết được lịch sử và hướng đi đại thế của thời Trung Cổ không phải là việc khó khăn.

Chỉ nghĩ thôi, cả người hắn đã run run, cảnh tượng tương lai tốt đẹp như hiện ra ngay trước mắt, con đường đại đạo rực ánh kim quang trải ở dưới chân.

“Đây có phải là thứ mà trong những thoại bản tiểu thuyết từng gọi là ‘đãi ngộ của nhân vật chính’ không nhỉ......” Đàm Bình miên man suy nghĩ.

Chừng một khắc sau, trời cao đã trở lại như cũ, Đàm Bình mới tỉnh táo lại, cố suy nghĩ xem lịch sử giai đoạn này có kì ngộ gì mình có thể túm lấy hay không.


“Thánh Hoàng tế thiên, tất là ở Giang Đông Long Đài, nơi này mặc dù không phải ở gần Đông Hải, nhưng nhất định cũng cách nhau không xa. Đông Hải...... năm Thánh Hoàng Khải trị thế......”

Đàm Bình chợt nhớ tới một chuyện, trong mắt đầy mừng rỡ:

“Diệu Nghiêm cung!”

“Diệu Nghiêm cung trong đoạn lịch sử này từng xuất hiện qua một lần, truyền lưu ra những tiên đạo bí tịch [ Thái Ất Trường Sinh kinh ] [ Thái Ất Cứu Khổ chân quyết ] [ Thanh Hoa linh văn ] và rất nhiều bảo vật!”

Diệu Nghiêm cung còn được gọi là Đông Phương Thanh Hoa Trường Nhạc thế giới Diệu Nghiêm cung, cũng chính là đàn tràng của Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn, sau khi Thanh Đế đăng lâm Bỉ Ngạn, đã dung hợp vào với Phù Tang cổ thụ giới vực. Đàn tràng này vô cùng nổi tiếng thời Thượng Cổ, không lâu sau đó ẩn độn vào trong Cửu U tự ẩn, tới thời Trung Cổ chỉ xuất hiện qua một lần, chính là trong năm Thánh Hoàng Khải trị thế.

Đàm Bình hưng phấn đi qua đi lại, thầm suy nghĩ:

“Nghe nói Bỉ Ngạn đại nhân vật quá khứ hiện tại tương lai không đâu là không tới được, nhưng ta chỉ muốn hưởng ké một chút ưu việt mà thôi, chắc sẽ không ảnh hưởng tới cái gì đâu......”

“Nếu cái gì cũng không dám, chẳng phải sẽ lãng phí cơ hội này hay sao?”

Do dự rất nhanh bị áp chế, Đàm Bình dựa theo điển tịch ghi lại, hóa độn quang, thẳng đi Đông Hải Thanh Nham sơn.

Ngọn núi này hoang vu, gần với Đông Hải, Đàm Bình mặc dù biết phạm vi đại khái, nhưng không biết vị trí cụ thể, mất chừng nửa năm mới tìm được tới nơi.

Nhìn cây cỏ khô vàng héo úa, đất đai khô cằn, nếu không phải đã biết đích xác là nơi này, Đàm Bình thực không dám tin đây là nơi của đàn tràng Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn.

Hắn hạ xuống, loanh quanh tìm dấu vết để lại, sợ mình tới quá trễ, đã bỏ lỡ mất đoạn lịch sử kia.

Sau đó, Đàm Bình kinh hỉ phát hiện ở một sơn cốc có điểm kì lạ, đi vào trong có sương mù tràn ra.

“Quả nhiên là nơi này!” Hắn cố nhịn kích động, vội vàng chạy sâu vào. Nhìn cái khe dài chỉ chừng trăm trượng thế mà phải đi tới ba ngày ba đêm.

Sương mù chợt tản dần, trước mắt Đàm Bình sáng lên, nhìn thấy thải vân trùng điệp, khí tím đầy trời, nơi nơi đều có kỳ hoa, đất tràn linh tuyền, cây cỏ tươi xanh mướt mát, sức sống dồi dào, liền hiểu mình đã đi vào một thế giới.

Phía xa những ngọn núi nguy nga, rừng cây xanh um, điện các tầng tầng, tỏa ánh sáng đủ màu.

Đàm Bình hít một hơi thật sâu, độn quang bay lên, cẩn thận dè dặt tới gần tòa điện to lớn nhất, gần cánh cửa Diệu Nghiêm cung đang mở, thì nhìn thấy một cái ao có màu đỏ thẫm và đen đúa hòa trộn với nhau, giống như máu, đầy khí tức nghiệp lực và chết chóc.

Trong ao có một đóa sen xanh, cánh to rõ ràng, mang theo sinh cơ nồng nàn, trên đóa sen có một đạo nhân cao gầy đầu đội trúc thăng quan, mặc áo bào màu xanh lam đang ngồi nhắm mắt, không còn khí tức, như đã tọa hóa từ lâu.

“Dược Sư Vương Phật thời kì này đã bắt đầu phát triển, nên Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn mới ngủ say để tránh?” Đàm Bình hoảng sợ, toát mồ hôi lạnh.

Hắn không biết sự huyền diệu của Bỉ Ngạn, nên cung kính hành lễ với Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn không biết là đã chết hay chưa:


“Vãn bối vô tình mạo phạm Thiên Tôn, chỉ là vô tình mà tới, hữu duyên bước vào nơi đây, xin Thiên Tôn đừng trách. Nếu may mắn có được chút thu hoạch, nhất định sẽ ngày đêm cung phụng Thiên Tôn, đại ân đại đức không dám quên.”

Vừa dứt lời, hắn chợt có cảm ứng, ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn mở mắt ra.

Còn sống?

Tỉnh?

Đàm Bình kinn hãi, cả người run bần bật, tầm mắt tối sầm.

“Ta hiểu rồi.” Hắn nghe thấy một giọng nói rất nhẹ nhàng.

Hiểu cái gì? Đàm Bình ngơ ngác, thấy hình ảnh xung quanh thay đổi, như vỡ ra, bị bóc ra thành từng mảnh nhỏ.

“A!” Hắn thét to, ngồi bật dậy, thấy mình vẫn đang ở trong sơn động, chung quanh là đám hảo hữu.

Chỉ là một giấc mơ?

Ngay cả khí thế của Thánh Hoàng Khải và Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn mà giấc mơ cũng bắt chước ra được?

Đàm Bình giật mình phát hiện trong lòng mình có thêm một vật, đó là một hạt châu tỏa ra ánh sáng mờ mờ, bên trong như có rất nhiều chữ triện lơ lửng, vô cùng thần bí.

“Đây là cái gì?” Thiếu nữ áo hồng tò mò.

Mình không nhớ là Đàm đại ca có hạt châu đẹp thế này bao giờ......

Đàm Bình nhìn quanh, nhất thời không biết mình đang trong mộng hay thật, tới khi nghe thấy đám hảo hữu ồn ào thảo luận, mới thở hắt ra nói: “Đây hẳn là thu hoạch của giấc mộng Hoàng Lương......”

Trong “mộng” có phải đã thật quay trở về quá khứ không? Và gặp được Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn?

“Thần kỳ thật!” Nam tử lông mi thưa sợ hãi.

Đàm Bình nghĩ nghĩ, nói: “Các người có muốn thử không?”

“Chúng ta có thể hả?” Thiếu nữ áo hồng vừa mừng vừa sợ.

Đàm Bình mỉm cười: “Người thấy đều có phần, tiên duyên cùng hưởng, đây mới là chí giao hảo hữu nha.”

Dù sao cũng không thể giấu đồ đi, hay giết người diệt khẩu được!

Mọi người nhanh chóng thảo luận, thiếu nữ áo hồng nằm xuống, gối đầu lên gối Hoàng Lương, chìm vào giấc ngủ.

Một lát sau, cô tỉnh lại, mờ mịt lắc đầu: “Chẳng mơ thấy cái gì cả.”

Đàm Bình nhìn cái gối đầu, thấy màu sắc nó ảm đạm, hoa văn tối đi như đã hao hết sức mạnh, song có những đốm sáng đang không ngừng ngưng tụ, như đang không ngừng khôi phục.

“Chắc phải đợi mấy ngày nữa mới dùng lại được.” Đàm Bình đoán.

Nam tử lông mi thưa gật đầu: “Vậy chúng ta tới Trường Môn đảo rồi tính tiếp.”

Trường Môn đảo? Đàm Bình theo bản năng nhìn ra ngoài sơn động, nhìn thấy mưa to đã ngừng, mây đen đã tán, trăng sáng sao thưa, khắp trời đất như vừa được giặt sạch.