Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 8 - Chương 43: Thời cơ đã tới

Dịch: Tiểu Băng

Ngoài Đâu Suất cung, linh tuyền tuôn chảy, kỳ hoa dị thảo nở rộ, tiên cầm bay khắp nơi, vô cùng an bình tường hòa.

Kim Giác đồng tử và Ngân Giác đồng tử sớm đã chờ ở ngoài cửa cung, nhìn thấy Mạnh Kỳ xuất hiện, đều cung kính hành lễ:

“Bái kiến chưởng giáo sư bá, đại lão gia bảo chúng ta truyền lời cho ngài: Khi thời cơ tới, đương nhiên sẽ hợp nhất.”

Lúc này, đối với hai đồng tử, người đang tới cửa đương nhiên chính là Ngọc Thanh Tử Hư Cao Diệu Thái Thượng Nguyên Hoàng Đại Đạo Quân, cũng chính là nguyên bản Nguyên Thủy Thiên Tôn, đứng đầu Tam Thanh, đệ nhất Cửu Tôn của trước thời Phong Thần chi chiến!

Khi thời cơ tới, đương nhiên sẽ hợp nhất? Như thế nào mới là thời cơ tới? Một tích tắc ngay trước khi kỉ nguyên chung kết? Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, Đạo Đức Thiên Tôn đã nói vậy rồi, có hỏi nữa cũng vô ích.

Nhưng hắn không đi về, mà mỉm cười đứng im, như đang đợi gì đó.

Kim Giác đồng tử lấy ra hai vật, cung kính đưa qua:

“Đại lão gia phân phó, giao hai món bảo bối này cho chưởng giáo sư bá.”

Hai món đồ này, một là Tru Tiên kiếm màu xanh, hai là trận đồ Tru Tiên kiếm trận mang theo chung kết chi ý nồng đậm!

Quả nhiên...... Mạnh Kỳ không chút ngạc nhiên, đưa tay ra nhận.

Hắn nhận ra lạc ấn của chủ nhân cũ trong Tru Tiên kiếm và trận đồ đã hoàn toàn bị xóa sạch.

Khẽ vuốt qua thân kiếm sắc bén, thân ảnh hắn trở nên hư hóa, biến mất, trở về tiết điểm hiện tại ở Ngọc Hư cung, ngồi ở trên giường, ý thức thần du tới động phủ của Quảng Thành tử, Xích Tinh tử, Ngọc Đỉnh chân nhân và Đạo Hành tiên tôn.

Bốn người lập tức thức tỉnh từ trong tĩnh tu, mở mắt, há miệng phun ra vân hà, hóa thành những làn lưu quang có màu sắc khác nhau, bên trong chìm nổi những đạo văn mơ hồ, tạo thành kiếm quang của mình, bắn về phía Ngọc Hư cung.

Đây là thu hoạch họ có được sau mấy chục vạn năm chấp chưởng Tru Tuyệt Hãm Lục tứ đại sát kiếm, là kiếm kinh lấy được từ trong kiếm!


Mạnh Kỳ mắt khép hờ, trước mặt là Tru Tiên trận đồ lơ lửng, thỉnh thoảng lại có kiếm quang phụt ra, xen lẫn thành Tru Tiên kiếm trận.

Bốn đạo kiếm quang từ bốn nơi bay tới, hắn đưa tay ra nắm lấy, ấn vào mi tâm.

Bốn kiếm kinh đều bị Mạnh Kỳ đồng hóa, Tru Tiên kiếm trận cũng bị hắn há miệng hút vào, nuốt vào trong “Bụng”.

Từ trên đầu hắn, một luồng thanh khí bay ra, hóa thành ba, một Chân Định Như Lai thanh tịnh mỉm cười, một Thanh Nguyên Đạo Quân tiêu sái thản nhiên, cuối cùng là Tô Mạnh Thiên Tôn lãnh liệt, khí tức của hắn đã có vài phần chung kết chi ý.

Tô Mạnh Thiên Tôn vốn là sau khi Mạnh Kỳ tập được Nhất Khí Hóa Tam Thanh, lấy tích lũy kiếm pháp của mình mà chém ra, là kết hợp Tru Tiên tứ kiếm với “Tiệt Thiên Đạo Thể”, hôm nay hắn đã có được trọn vẹn ảo diệu của Tru Tiên tứ kiếm kiếm kinh và trận đồ, nên đã điều chình bộ hóa thân này thành lấy Linh Bảo đạo thống làm chủ.

Song nếu chỉ bằng vào công pháp, cho dù viên mãn, thì cũng vẫn chỉ là hóa thân cấp Tạo Hóa đỉnh phong, không có khả năng lướt qua được lạch trời, trở thành nhược Bỉ Ngạn, hỗ trợ Mạnh Kỳ bản tôn mang theo gông xiềng và gánh nặng thành tựu Đạo Quả sơ hình.

“Chẳng lẽ phải luyện hóa Tru Tiên tứ kiếm và trận đồ vào trong ‘Tô Mạnh Thiên Tôn’?” Mạnh Kỳ nghĩ. Nhưng ba kiếm còn lại của Tru Tiên tứ kiếm đang nằm trong tay Thanh Đế và A Di Đà Phật, muốn đổi đồ lấy của Thanh Đế thì còn được, vì ông mới chỉ khôi phục tới bằng cấp độ trước đây, trong kỉ nguyên này nhiều lắm thì đạt tới cấp độ cổ xưa giả mà thôi, nhưng còn A Di Đà Phật thì khác. Chuyện liên quan tới Đại Đạo chi tranh, một khi giao ra sẽ cắt đứt khả năng siêu thoát trong kỉ nguyên này, nên đừng có mà hi vọng.

Có còn biện pháp nào không? Như thôn phệ đồng hóa Thiên Đạo quái vật, khiến Tiệt Thiên Đạo Thể trở nên trọn vẹn, tăng lên tới nhược Bỉ Ngạn, giúp Đạo Đức Thiên Tôn và Nguyên Thủy Thiên Tôn làm giảm cầu không đạt tới cực hạn, nhưng mà Linh Bảo Thiên Tôn thì vẫn còn kém hơn quá rõ...... Đương nhiên, đối với mình mà nói thì đều như nhau, đều là chứng được Đạo Quả sơ hình, trở thành cổ xưa giả, dù hóa thân là Tiệt Thiên Đạo Thể hay là Linh Bảo chân thân, thì về mặt bản chất cũng không có gì khác biệt.

Tam Thanh Đạo Tổ còn có hậu chiêu gì không? Có phải cũng là chờ tới thời cơ kỷ nguyên chung kết?

Nguyên Thủy, Đạo Đức và Linh Bảo tam đại Thiên Tôn có siêu thoát hay không thực ra không phải là chuyện mình cần để ý, thứ hắn để ý là có thể lợi dụng việc này giúp bản thân và Tiểu Tang được lợi gì hay không, thậm chí có thể tìm được cơ hội tiêu diệt Ma Phật và Kim Hoàng hay không!

............

Tuế nguyệt như nước, thời gian trôi qua, đảo mắt hơn ba mươi năm qua đi, cho dù có Dương Tiễn cầm Thiên Địa Trung Ương Mậu Kỷ Hạnh Hoàng kỳ trấn thủ Tây Vực, Thất Sát đạo nhân chấp chưởng Minh Hải kiếm ngăn cách Đông Hải Cực Nam, thiên tai ở bên trong Chân Thật giới vẫn tăng nhanh với mức độ thấy rõ. Cực Bắc tan băng, mực nước biển dâng cao, rất nhiều hòn đảo và đại lục duyên hải từng rất phồn hoa nay đã biến mất dưới làn nước xanh thẳm, không khí chết chóc tràn ngập khắp vạn giới vũ trụ.

Ma Phật A Nan ngồi dưới đáy Cửu U đáy, ánh mắt mỉm cười, không biết đang nhìn ai nữa.

Y bỗng vỗ nhẹ vào gối, thản nhiên nói:


“Thời cơ đã tới!”

Ầm!

Cửu U nháy mắt sôi trào, Tây Vực hoang mạc và Đông Hải Cực Nam như hai ngọn núi lửa khổng lồ cùng bùng nổ, phụt ra hỏa diễm đỏ thẫm và tro bụi tối tăm.

“Thời cơ tới......” Trong Ngọc Hư cung, Mạnh Kỳ mở mắt.

Hắn nắm bàn tay phải, Địa Tạng tịnh thổ của Huyền Bi co nhỏ lại, chui vào trong Tận Thế chi thuyền, những làn lửa vàng bừng lên, đốt cháy lưu ly, dị quang tận trời, lôi kéo khí tức tận thế ở trong Chân Thật giới.

Thời gian trôi nhanh, một hơi ngàn năm, trong nháy mắt, đã bình thường trở lại. Tận Thế chi thuyền trở nên vô cùng khổng lồ, đầu đuôi vắt ngang qua ức vạn kiếp, mặt ngoài phủ một tầng lưu ly màu đạm kim, bên trong nở đầy liên hoa thanh tịnh, vừa có quy túc sau khi chết chi ý, vừa có cảm giác siêu độ vượt trội.

Huyền Bi ngồi trên một đài sen vàng ngay trên boong thuyền, chung quanh là đám quỷ hồn mờ mịt ngơ ngác, trong vô số gian phòng của thuyền, số quỷ hồn nhiều không đếm xuể, đủ mọi chủng loài.

“Nam Mô Địa Tạng Vương Bồ Tát......” Huyền Bi khẽ niệm.

Ông biết “Độ Thế bảo phiệt” này vẫn còn chưa viên mãn, còn phải đợi một thứ nữa.

Ầm!

Trời cao rền vang tiếng sấm, sét và lưu hỏa rơi xuống như mưa, bị thanh quang, bạch liên và nhân đạo chi lực ngăn cản.

Trên những hòn đảo còn sót lại ở Đông Hải, chúng sinh càng thêm dồn dập khẩn cầu Nhân Hoàng phù hộ, trong nơi vốn đã từng là lãnh thổ Đại Chu, tín chúng càng thêm thành kính, hi vọng Bạch Liên thánh mẫu cứu thế.

Cảm nhận được Thiên Đạo biến hóa, trong Ngọc Hư cung, Cố Tiểu Tang đứng dậy, hàng lâm hạ giới, cùng với Bạch Liên thánh mẫu hợp hai làm một, không còn phân rời.

Cô hai tay kết ấn, bảo tướng trang nghiêm, không linh thánh khiết, khẽ cười:

“Thời cơ đã tới!”

Tận thế đã tới, chúng sinh mong ước có cứu thế chi chủ, chính là cơ hội để cô tránh thoát khổ hải, đăng lâm Bỉ Ngạn!

Nếu không tận dụng, thời cơ mất đi sẽ không còn tới nữa, lúc cần không ra tay, sẽ phải gánh hậu quả!

Bao nhiêu năm qua, cô hồi tưởng quá khứ, nhìn trộm tương lai, bế quan tích lũy đã vô cùng sung túc!

Cực Lạc thế giới, Bồ Đề tịnh thổ, Chân Không gia hương, Cửu U Tiên Giới, trong các đàn tràng của các Bỉ Ngạn, những đôi mắt cao cao tại thượng đều chăm chú nhìn về phía này.