Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 8 - Chương 38: Vấn đề lúc trước, bây giờ trả lời

Dịch: Tiểu Băng

“Cùng đường bí lối, còn muốn đi đâu?”

Giọng nói uy nghiêm của Thiên Đế vọng thẳng vào trong lòng Thất Sát đạo nhân, lay động biển tâm linh của lão, làm rung chuyển bản tính linh quang của lão, khiến lão cảm thấy sợ hãi, tuyệt vọng, không còn chiến ý, sinh ra ý muốn buông kiếm, cúi đầu khuất phục.

Ý niệm này vừa xuất hiện, Minh Hải kiếm lập tức rung lên, sát ý tỏa ra rào rạt, chém phăng sự do dự, sợ hãi, tuyệt vọng và suy nghĩ thuần phục trong lòng Thất Sát đạo nhân, nghiến nát sự cô đọng trói buộc của thời gian.

Thất Sát đạo nhân mắt lóe lệ mang, trong mắt chỉ còn sát lục chi ý nguyên bản nhất, Đạo Thể hóa quang, nhập vào Minh Hải tà kiếm, một đường kiếm quang giết hết vạn vật giết hết thiên địa bắn ra, cắt qua quang âm, cắt qua dòng sông thời gian, thẳng thắn bổ thẳng về phía Thiên Đế, khí thế giết hết mọi vật tồn tại.

Thiên Đế bình tĩnh thò tay ra, những đốm sáng đao mang hội tụ, ngưng tụ lại thành một điểm ba quang, chắn trước đường kiếm.

Ba quang đột ngột bùng nổ, xuyên qua kiếm quang, kéo dài ngược về quá khứ, nối với dòng sông thời gian và vận mệnh hư ảo, nơi nó đi qua, những thân ảnh lần lượt hiện lên, đều là Thất Sát đạo nhân trong quá khứ.

Quá khứ lão đã bị Minh Hải kiếm chém mất, bây giờ lại bị Thiên Đế một lần nữa ép hiện ra, lạc ấn hư ảo lại hóa thành tồn tại chân thật!

Quá khứ tái hiện, Thất Sát đạo nhân ngủ say ở ngoài thiên địa, chờ đợi mạt kiếp tới, Thất Sát bi chắn ngay trước người lão.

Thất Sát bi tự nhiên tỏa ra ánh sáng mông lung, như có lạc ấn nào đó tự thức tỉnh, nó bay về phía Thất Sát đạo nhân, bao phủ y vào bên trong.

Thiên Đế hồi tưởng thời gian, ám kí thuộc về Thiên Đế lâu nay vẫn lưu lại trong thạch bi mà không diệt được nay nổi lên, gây ra biến cố!

U quang chớp động, Minh Hải kiếm nghịch xuyên thời gian, từ trong mi tâm Thất Sát đạo nhân bắn ra, đương một tiếng chém vào tấm bia đá, khiến thanh quang của nó ảm đạm, sinh cơ của nó không còn, bắt đầu mục nát.

Lúc này trong quá khứ, Thất Sát đạo nhân đã tu luyện có thành, đang định tạo ra sát kiếp trong Chân Thật giới thì trở nên ngơ ngác, sợ hãi, nhìn thấy mình đứng bên trong một bàn tay như bao phủ cả bầu trời, khiến lão trở nên vô cùng nhỏ bé. Bàn tay đó tối đen tà dị, có hai màu đỏ đen, có những chữ vạn ngược như ẩn như hiện.

Dọc theo bàn tay ấy nhìn lên, một cánh tay thâm trầm ô uế, mà cánh tay ấy chỉ là một cánh tay bình thường trong chừng ba mươi cánh tay khác mà thôi. Những cánh tay kia không nâng mõ da người, thì cầm bạch cốt niệm châu vân vân.

Chủ nhân của những cánh tay này là một tên tà ma khổng lồ vô cùng ghê gớm, vừa giống Minh Vương trợn mắt, vừa giống Phật Tổ đọa lạc, mấy chục con mắt chi chít của y đang chằm chằm nhìn Thất Sát đạo nhân, trong ấy chỉ có ý cười tàn nhẫn, chính là kẻ đã từng biến Thất Sát đạo nhân thành khôi lỗi của mình, Ma Phật!

“Thoát được nhất thời, không thoát được cả đời, còn không lại hàng phục?!”

Tiếng Ma Phật đùng đùng như sấm, chấn động chư thiên, sự đe dọa, mê hoặc, dụ dỗ được vận dụng tới cực hạn.


Thất Sát đạo nhân run bắn, ngay cả Minh Hải kiếm cũng không giết nổi sự sợ hãi đang tràn ngập toàn thân. Lão chỉ còn muốn đầu hàng, khuất nhục cầu sống, chờ đợi tương lai.

Mi tâm của lão chợt vỡ ra, Minh Hải kiếm lại bắn ra, một điểm u mang bắn thẳng vào bàn tay của Ma Phật, đảo loạn âm thanh mê hoặc tâm thần kia.

Nhưng mà vì vậy, đoạn lịch sử đối kháng với Thiên Đế cũng trở nên tràn đầy nguy cơ. Ánh sáng phật quang chiếu vào hai đoạn lịch sử này, âm thanh “Buông xuống đồ đao, lập địa thành Phật” không ngừng vang vọng vào tai Thất Sát đạo nhân.

A Di Đà Phật không chịu từ bỏ, lại ra tay!

Cho dù là một cổ xưa giả, Minh Hải kiếm cũng chỉ chống đỡ được mấy hơi mà thôi. Bây giờ phải chống lại một lúc tới ba người, thật sự là không có hi vọng gì thoát được, vì thế sự tuyệt vọng đã bắt đầu lan tràn trong tâm hải của Thất Sát đạo nhân. Lão không thể tự mình hồi tưởng quá khứ, chỉ dựa vào Minh Hải kiếm truyền tới cho nhìn thấy hình ảnh giao thủ mà thôi, không nắm được tình hình cụ thể, chỉ nhận ra được vận mệnh của mình hoàn toàn nằm trong một ý niệm người ta, chỉ hi vọng ba cổ xưa giả này vì cố kị mà tự kềm chế lẫn nhau mà thôi.

Lúc này, cũng trong đoạn lịch sử đó, ngoài thế giới Hắc Sơn Lão Yêu.

Thất Sát đạo nhân đầy mệt mỏi nhìn Ngoại Cảnh Tông Sư nhỏ bé trước mặt, nghe thấy gã khiếp sợ bật thốt: “Ngươi là Hắc Sơn Lão Yêu thật!”

Lão mỉm cười:

“Pháp Thân ngủ say, phân ra Phân Thần, trải qua chuyển thế, chờ đợi đại kiếp, là một pháp môn kéo dài thọ mệnh không sai, nhưng nếu muốn chiếu gặp kiếp trước, chém đứt quá khứ, thì thật sự là không biết tự lượng sức mình.”

“Tất cả mọi tính toán, mưu đồ của hắn ta đều nhìn thấy hết, chẳng còn sót được chút gì, cho nên kết cục như vậy chính là mệnh trung chú định, ngươi thấy đúng không?”

Vừa dứt lời, Tông Sư nhỏ bé không ngờ bật cười, đưa tay lên chỉ một cái, giọng nói trở nên mênh mang xa xôi:

“Nếu hắn đã là mệnh trung chú định, kết cục khó sửa, vậy còn ngươi thì sao? Ngươi cũng cam tâm với mệnh trung chú định à?”

Này...... đó không phải là một Tông Sư nhỏ bé, mà là một Bỉ Ngạn đại nhân vật! Những hình ảnh thi nhau lướt qua đầu Thất Sát đạo nhân, khiến lão sững lại.

Kết hợp với những hình ảnh, thông tin Minh Hải kiếm truyền tới, lão nhìn thấy được tình cảnh tuyệt vọng trong ‘hiện tại’ của mình, nhìn thấy phật quang cự chưởng, tấm bia đá tỏa ánh sáng và chữ vạn ngược hai màu đỏ đen.

Mệnh trung chú định, tai vạ khó tránh?

Thật cam tâm sao?

Ngoại Cảnh Tông Sư nhỏ bé đối diện hồi đó cũng không chịu để cho người khác thao túng vận mệnh của mình, không chịu để mình thân bất do kỷ, cuối cùng cũng đã tránh thoát được khống chế, nhảy ra khổ hải, thành tựu Bỉ Ngạn!


Phàm là có một đường sinh cơ, một điểm hi vọng, thì mình tuyệt sẽ không buông tay!

Lão nhìn thấy Mạnh Kỳ ở trước mặt rõ ràng chỉ có cảnh giới Tông Sư nhưng sau đầu lại có thêm một vòng bảo quang viên mãn trong vắt, chiếu khắp tâm linh của y, giọng nói mênh mang lại vang lên:

“Mấy lần được nhờ Thất Sát bi hỗ trợ, giờ bần đạo tới trả ân.”

“Nếu đạo hữu vào Ngọc Hư cung, chính là khách khanh, chứ không phải thuộc hạ của bần đạo, cũng không phải khôi lỗi, sau này nếu có cơ duyên đăng lâm Bỉ Ngạn, bần đạo nhất định sẽ giúp đỡ một hai.”

“Chỉ là đạo hữu sát tính quá nặng, nên lúc nào cũng phải đọc đạo đức, luyện Nguyên Tâm.”

Thất Sát đạo nhân ngẩn ra, không ngờ Nguyên Thủy Thiên Tôn Tô Mạnh vẫn nhớ cái nhân quả nhỏ bé đó của mình, giờ không còn đường để trốn, nhờ Ngọc Hư cung che chắn có vẻ là lựa chọn tốt nhất.

Mạnh Kỳ chợt trở nên trang trọng, giọng cảnh cáo:

“Trên thế gian hiện giờ, bất cứ Bỉ Ngạn nào cũng có khả năng sau này hợp tác với Ma Phật, chỉ có một mình bần đạo là tuyệt đối sẽ không, đạo hữu còn có cái gì do dự?”

Đúng vậy, quan hệ giữa Nguyên Thủy Thiên Tôn Tô Mạnh và Ma Phật chính là ‘có ngươi không có ta’, tuyệt không đội trời chung! Thất Sát đạo nhân lập tức hạ quyết định, cúi đầu cung kính:

“Tham kiến chưởng giáo Thiên Tôn!”

“Thiện!” Mạnh Kỳ cười, Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân trên đỉnh đầu bay ra, tụ bào vung lên, cuốn cả Thất Sát đạo nhân lẫn Minh Hải kiếm vào bên trong, tất cả quá khứ và khả năng tương lai của lão cũng bị vô cực lôi kéo cuộn lại, tránh thoát bàn tay đang khép lại của Ma Phật, tránh được thanh quang của tấm bia đá phủ xuống, tránh được âm thanh ‘buông đồ đao thành phật’ của A Di Đà Phật, cuốn thành một quả cầu nhỏ, cùng với bản thân lão chui cả vào trong tay áo.

Mạnh Kỳ thu hồi viên quang sau đầu, khánh vân trên đầu, chắp tay sau lưng, thản nhiên đi về Ngọc Hư cung.

Thế giới lại trở về gió êm sóng lặng.

Mạnh Kỳ vung tay áo, thả Thất Sát đạo nhân ra ngoài. Quá khứ và tương lai của lão lại bắt đầu bị Minh Hải kiếm ảnh hưởng, không ngừng bị chém đi, chỉ còn chừa lại lạc ấn, không còn phải lo lại bị những Bỉ Ngạn khác lặng lẽ ảnh hưởng.

Thất Sát đạo nhân ngồi trong Ngọc Thanh điện, kiếm đặt ngang gối, nhìn vào Nguyên Thủy Thiên Tôn Mạnh Kỳ ngồi trong hỗn độn u ám, trong mắt đầy cảm xúc phức tạp, cuối cùng thở một hơi dài, đứng dậy hành lễ, rồi cung kính rời đi, ở trong tĩnh thất tiềm tu, đọc đạo đức.

............

Hàng phục Thất Sát đạo nhân thất bại, Thiên Đế không chút buồn rầu, quay về tầng trên cùng Cửu Trọng Thiên, về tới nơi cây Kiến mộc đã điêu linh.

Y đưa tay ra, chém về phía Tiên Giới bên dưới một đao, ánh đao quấy đảo thời gian tuế nguyệt.

Các thiên binh thiên tướng, tinh quan thần quân trong các mảnh vỡ Tiên Giới từ từ hồi phục sinh cơ, sống lại, thi nhau từ trong ‘thời gian’ đi ra, cung nghênh Thiên Đế.

Trong quá trình này, cảnh giới càng thấp, ảnh hưởng của vạn cổ quang âm nhận được càng nhỏ, tới cấp độ Truyền Thuyết thì không thể dùng cách này để sống lại được nữa.

Vô số thiên binh thiên tướng, tinh quan thần quân trở về, khiến Tiên Giới tĩnh mịch lại tỏa đầy sự sống, ồn ào náo nhiệt, chỉ có điều tầng thứ hai và thứ ba đã bị Mạnh Kỳ phá hỏng, và chiến trường nơi các Bỉ Ngạn giao thủ đều không thể phục hồi lại được.

Theo từng thuộc hạ thức tỉnh, trên người Thiên Đế cũng không ngừng lấp lóe vi quang, như thắp lên những ngôi sao sáng nhất, nối chúng lại với nhau, lại từ trong những tín ngưỡng mỏng manh tinh luyện ra quyền lực ngày xưa!

Chuyện chưa kết thúc ở Thượng Cổ, đến tận thế sẽ hoàn toàn kết thúc!