Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 8 - Chương 33: Ra bài không theo lẽ thường

Dịch: Tiểu Băng

Gió thổi thì cây động, nhìn một chiếc lá rơi là biết trời thu tới, sự trói buộc vô hình ở trong không khí đột nhiên biến mất, mọi dấu vết tranh đấu đều không còn tồn tại, chỉ là lịch sử tồn tại của Hoan Hỉ Bồ Tát nhất mạch trở nên bị ngắn đi rất nhiều, hơn nữa lại còn trở thành tử địch với Hoan Hỉ Phật đạo thống.

Các Tạo Hóa người đại thần thông dù có thân phận ra sao, lập trường như thế nào, thì cũng đều thở dài. Mỗi lần đến những thời điểm như thế này, họ đều càng cảm nhận sâu thêm cái gì gọi là khổ hải.

Đám Đàm Bình, Hạ Tú đã đầu nhập vào trận doanh của Đại Chu, được đưa vào đội tiên phong, đang tham gia làm một khâu trong trận pháp, hợp lực tấn công một hòn đảo của Tam Tiêu đảo, Viêm Lăng đảo.

Lôi quang sắc như mâu, sóng triều cao như núi, nước sông ào ạt cuồn cuộn dâng cao, đã cao bằng đỉnh núi cao nhất ở trên đảo, nếu không phải có những tầng lửa cháy rừng rực khiến hơi nước nhanh chóng bị bốc hơi, nơi này đã sớm bị chìm trong biển nước.

Ô ô ô!

Tiếng kèn vang dội, báo hiệu thu binh, đại trận tập hợp rất nhiều các hải ngoại tiên nhân và Ngoại Cảnh cường giả rút lui trở về, vẫn chưa làm gì được cấm pháp hộ đảo của Viêm Lăng đảo.

“ ‘Huyền Hỏa Ngục Hải’ quả thật là danh bất hư truyền, lại ngăn cản được nhiều tiên thần như vậy.” Hạ Tú thu nạp nguyên khí, khôi phục thực lực, lên tiếng cảm khái.

“Huyền Hỏa Ngục Hải” của Viêm Lăng đảo là một đại trận nổi bật trong cấp Pháp Thân, trước nay cô chỉ biết tiếng mà chưa biết thực, cuối cùng hôm nay cũng đã được kiến thức, quả thực là nghe danh không bằng gặp mặt.

Đám người xung quanh đều gật đầu đồng tình với cô.

Không còn bị phiền não vì cuốn vào Bỉ ngạn tranh phong, Đàm Bình khí định thần nhàn, hắc một tiếng: “Một cái trận pháp còn cách cấp Truyền Thuyết cả mười vạn tám ngàn dặm mà cũng dám xưng là nổi bật trong cấp Pháp Thân! Sau này nếu gặp được ‘Cửu Khúc Hoàng Hà trận’, chắc con mắt của các người lòi ra luôn quá!”

“Lần này tấn công Viêm Lăng đảo, chỉ mới dùng đám người mới chúng ta để diễn luyện trận pháp, tập dần ăn ý với nhau mà thôi, để sau này khi đánh có tổ chức, có trận pháp, có nhân đạo chi lực hỗ trợ và người điều khiển, tất sẽ khác xa một trời một vực.”

“Các ngươi cũng không xem xem, tới bây giờ đã có ai nhìn thấy chủ tướng trên danh nghĩa của chúng ta, đệ tử Ngọc Hư cung Tôn Võ lộ mặt, ra tay chưa?”

Một người trong đám tên là Nghiêm Kim Cương liên tục gật đầu: “Lời này của Đàm đại ca, ta phục!”

Hắn gãi đầu, tiếp tục nói: “Nhưng ta vẫn không hiểu, bệ hạ là Nhân Hoàng, trong tay có tuyệt thế cấp Bỉ Ngạn, chỉ cần tùy tiện ra tay là có thể dễ dàng đánh tan thế lực Tam Tiêu đảo, phá luôn Cửu Khúc Hoàng Hà trận, mà sao cứ phải sai chúng ta tấn công, tốn nhiều công sức thời gian như vậy?”


Cửu Khúc Hoàng Hà trận và Hỗn Nguyên Kim Đấu kết hợp khiến dưới Bỉ Ngạn nghe tới đều phải biến sắc, nhưng Nhân Hoàng kiếm đã sớm hoàn toàn thức tỉnh, có cấp bậc Bỉ Ngạn, đã có vật ấy, Cao Lãm còn có gì phải e ngại?

Đàm Bình mấp máy môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng cười cười: “Bỉ Ngạn đánh cờ, lấy chư thiên vạn giới làm bàn cờ, dùng vận mệnh thương sinh làm quân cờ, nếu rút dây động rừng, trước khi tình thế được rõ ràng mà bệ hạ tùy tiện ra tay, rất có khả năng sẽ dẫn tới biến hóa ngoài ý liệu. Thiên hạ rộng lớn, không phải chỉ có một mình ông ấy mới có tuyệt thế cấp Bỉ Ngạn, cũng không phải chỉ có một mình vị kia của Ngọc Hư cung mới là đại nhân vật, nên đóng vững đánh chắc, ném đá dò đường, tiến sát từng bước, mới là vương đạo.”

Hắn không nói quá cụ thể, vì đám người này không thể nào hiểu được chân ý của khổ hải, không thể hiểu được nỗi sợ hãi “Không thành Bỉ Ngạn, thì chỉ là bọt nước”.

Không phải mỗi một Tạo Hóa người đại thần thông đều có thể thản nhiên đối mặt với tử vong, có thể nói ra câu “Thiên cổ gian nan duy nhất tử” (cái khó nhất trên đời là cái chết), giống như cùng chỉ là một cơn ác mộng, nhưng có người đảo mắt liền quên, có người lại sẽ bị suy sụp cảm xúc rất lâu mới khôi phục, chưa tính tới những nhân tố ảnh hưởng khác như tâm ma, ngoại ma, Thiên Ma mà từ cổ đến nay vẫn chưa hề chấm dứt!

Đám Hạ Tú nghe mà chỗ hiểu chỗ không, chỉ hiểu được ý tứ đại khái, rằng Nhân Hoàng phải cố kỵ những Bỉ Ngạn thần binh và Bỉ Ngạn đại nhân vật khác, nên phải tấn công thăm dò từng tí một để xem thực lực của đối phương, thái độ của các phương thế lực, nếu phát hiện mình rơi vào hoàn cảnh xấu, thì cũng kịp lượn ra tìm đường sống, giảm tổn thất.

Sau khi cả đám nghỉ ngơi xong, đang định diễn luyện bày ra biến hóa thứ 756 của nhân đạo đại trận, từ Viêm Lăng đảo đột nhiên có núi lửa bùng lên, dung nham cuồn cuộn, đỏ thẫm rừng rực, tro bụi đen trời, trào ra bốn phía, đầy cảm giác ô uế và tà ác đọa lạc.

“Không tốt!” Đàm Bình biến sắc, “Tận thế gia tăng, cái núi lửa kia nối liền tới Cửu U, phun ra ma hỏa tà vụ, như thế Huyền Hỏa Ngục Hải e là sẽ chuyển biến thành ‘Uế Hỏa Hắc Ngục’, nếu bị dính vào sẽ bị xuyên thấu nhục thân, ô nhiễm Chân Linh, vô cùng nguy hiểm.”

“Vậy phải làm sao?” Hạ Tú biết Đàm đại ca kiến thức rộng rãi, tuyệt sẽ không nói khoác để dọa người.

Đàm Bình nói: “Huyền Hỏa Ngục Hải chuyển hóa thành Uế Hỏa Hắc Ngục cần phải có một khoảng thời gian nhất định, lúc này hẳn nó đang là yếu nhất, chỉ cần tìm được chí bảo chí dương hoặc chí hàn là có thể thử phá trận, tới lúc đó phong ấn núi lửa là xong.”

Hắn nhìn quanh, nghĩ tới một món bảo vật quý giá ở trong kho tàng của Thủy Tổ: “Băng Phách Thập Tuyệt thủy”.

Có nên làm mình nổi bật, lập công lao này không?

Đột nhiên hắn rùng mình một cái, cảm nhận được một luồng khí tức cực mạnh mẽ như của cự thú hồng hoang. Đám Hạ Tú cùng nhìn sang hướng đông. Ở trên đỉnh núi, có một cự nhân màu vàng nhạt, khiếu huyệt quanh thân đều đã mở ra, chiếu ra những tầng vũ trụ thăm thẳm.

“‘Thiết quyền vô địch’ Tôn Võ...... Bát Cửu Huyền Công......” Đàm Bình nheo mắt.

Hắn còn chưa kịp nói lời nào, cự nhân vàng nhạt đã một bước bước ra, xông thẳng vào Huyền Hỏa Ngục Hải, ngọn lửa bừng lên, bao phủ lấy y.

Hỏa diễm nóng hực, rít lên xèo xèo, bên trong màn lửa, màu đạm kim lóe sáng. Tôn Võ cười ha hả, xông tới bên núi lửa, một quyền đánh xuống.


Rầm!

Núi lửa sụp đổ, ma ý đang dâng lên bị vô số cự thạch vùi xuống.

Nghiêm Kim Cương không nhịn được lẩm bẩm: “Là Bát Cửu Huyền Công đó, cùng là công pháp tuyệt thế, Tinh Hỏa đại pháp so với nó lại quá xoàng......”

“Không hổ là môn hạ Ngọc Hư......” Hạ Tú cũng cảm khái, người ta chẳng cần chí bảo chí dương chí hàn gì, chỉ bằng cơ thể nhục thân của mình mà cũng đã làm được rồi!

Tôn Võ rời khỏi Viêm Lăng đảo, bắt đầu ra lệnh, cho đám tiên thần và Ngoại Cảnh cường giả kết trận, lập ra nhiều tầng cấm pháp phong ấn ngọn núi lửa kia.

Lúc này, từ Tam Tiêu đảo, một làn sương mù bay lên, ban đầu màu xanh thẳm chuyển thành vàng đục, trong nháy mắt đã bao phủ cả khu vực hải vực mênh mông.

“Cửu Khúc Hoàng Hà trận......” Tôn Võ nhíu mày.

Sao ngay từ đầu đã lôi ra Cửu Khúc Hoàng Hà trận?

Mình bên này mới chỉ bắt đầu tấn công mấy hòn đảo nhỏ yếu vòng ngoài thôi mà!

Nói theo lời của lão sư chính là: cái kịch bản này không đúng a!

Chẳng lẽ Tam Tiêu nương nương đã được ai đó hứa hẹn gì đó, nên không biết sợ?

Đại Chu bên này nên xuất ra chiêu tương ứng, hay là bỏ chạy? Nếu đánh, mâu thuẫn sẽ trở nên mãnh liệt, cấp độ sẽ không ngừng tăng lên, sẽ dẫn tới khả năng các đại nhân vật phải tự mình ra sân, trong khi hiện giờ có một vài đại nhân vật thái độ vẫn còn rất mơ hồ, ai chiếm thượng phong ai rơi vào hoàn cảnh xấu vẫn còn chưa biết!

Bỗng ở trên trời cao, một đạo quang mang sáng lên, nhuộm đỏ cả tầng mây, diễn hóa thành biển lửa, một giọng nói kiều mị vọng xuống:

“Thanh Khâu phụng pháp chỉ Yêu Hoàng nương nương, tới đây giúp đỡ Nhân Hoàng!”

Thanh Khâu? Mắt Đàm Bình co lại. Trước khi hắn chuyển thế, đây chính là Yêu Thánh truyền nhân, rất được Yêu Hoàng ưu ái, gần như trở thành người ra mặt của vị Bỉ Ngạn đại nhân vật kia. Sự hàng lâm của nó khiến cục diện vừa rồi còn “Vân đạm phong khinh” nay trở nên nguy hiểm hẳn, như cheo leo bên vách núi.

Yêu Hoàng muốn làm gì?

Trong Cửu U, Ma Phật nheo mắt:

“Yêu Hoàng rất quyết liệt ha...... thực không quan tâm tới suy nghĩ của các Đại Thánh Yêu tộc sao?”

“Hay là muốn mau chóng làm mâu thuẫn trở nên gay gắt, đuổi theo trước khi việc làm giảm cầu không của A Di Đà Phật và Vô Sinh lão mẫu tiến thêm một bước?”