Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 8 - Chương 31: Vết rách khó lành

Dịch giả: Tiểu Băng

Na Tra không quấn Hỗn Thiên lăng, cũng không đeo Càn Khôn quyện, chỉ cầm trong tay Hỏa Tiêm thương, sắc mặt âm trầm đứng ngoài cửa động phủ của Hoan Hỉ Bồ Tát, trong mắt đầy lửa giận, nhưng cũng có cả do dự.

Nhìn thấy là Na Tra, Ngưu Ma vương thầm thở phào, giọng ồm ồm:

“Ta biết ngươi và Thái Ất chân nhân tình cảm sâu đậm, nhưng cái chết của ông ta không thể đổ lên đầu ta. Đó là vì tu vi của ông ta đã dừng lại, không đột phá nổi, đan dược tăng tuổi thọ loại gì cũng đã dùng cả rồi mà không có hiệu quả, nên mới bị thọ tẫn mà tọa hóa, cho dù không bị thương nặng lần đó, thì cũng không thay đổi được sự thật này, quá lắm là chỉ giúp ông ta sống lâu thêm trăm năm nữa mà thôi.”

“Ngươi xem chẳng phải chưởng giáo Tô thiên tôn của các ngươi cũng không hề có ý giúp ông ta sống lại hay sao?”

May là tên này, lỡ mà Hoan Hỉ Bồ Tát giao mình cho Thiên Đế, thì hậu quả không thể tưởng tượng được rồi, ngay cả cơ hội nhờ Yêu Hoàng nương nương làm mình sống lại e là cũng không có!

Na Tra vô cùng bối rối, do dự, song đôi chân vẫn kiên quyết chậm chạp bước vào trong động phủ cứ như chúng có tự chủ của mình.

Thấy vậy, sự lạc quan của Ngưu Ma vương lập tức tiêu hơn phân nửa, nó nghiêm mặt, trong lòng sợ hãi:

“Na Tra, ngươi phải nghĩ cho thật kĩ, dù hiện giờ có Thiên Đế che giấu cho ngươi, nhưng không có khả năng ngươi sẽ mãi giấu được Yêu Hoàng nương nương và Tô thiên tôn. Dù ngươi có thành công thì sao, tới lúc đó, họ cũng sẽ nghịch chuyển thời gian cứu lão ngưu ta sống lại, hành vi này của ngươi chẳng những là vô ích, mà còn khiến ngươi phải gánh trách nhiệm!”

Nó không sợ Na Tra giết mình, mà chỉ sợ sau khi nó chết sẽ xảy ra chuyện gì đó, khiến nó không còn hi vọng sống lại.

Hoan Hỉ Bồ Tát che miệng cười khẽ, Ngưu Ma vương ngày thường luôn miệng nói mình là anh hùng vô song, không ngờ lại là kẻ tham sống sợ chết. Ả nhanh chóng rời khỏi động phủ, độn vào Tinh Hải, biến mất vô tung.

Ngọn lửa trong mắt Na Tra ngày càng trầm lắng, Hỏa Tiêm thương trong tay run lên, tiếp tục bước tới, giọng nói trống rỗng như không phải của mình:

“Ta biết chuyện này không có ý nghĩa.”

“Ta cũng biết nguyên nhân khiến sư phụ vẫn lạc hoàn toàn không phải vì ngươi, nhưng ngày xưa khi ta ngộ sát môn hạ của Thạch Cơ, rút gân Đông Hải Long Vương tam thái tử, tùy tiện làm bậy, có sư phụ bao che che chở cho ta nhưng cũng không cứu được ta, ta vẫn bị thân tử đạo tiêu, phải dùng hỗn độn Thanh Liên tử mới sống lại được. Nhưng dù biết vậy, ông ấy vẫn làm. Bây giờ, ta nhìn thấy kẻ từng làm ông ấy bị thương nặng, gián tiếp khiến ông phải bỏ mình, mà chỉ vì giết ngươi rồi ngươi sẽ sống lại mà buông tay không báo thù hay sao?”

“Thay đổi lịch sử là có thể xem như không có gì xảy ra sao? Nếu vậy, luồng khí phách trong lòng kia của ta tại sao không hồi phục lại?”

Trong đầu Na Tra nhanh chóng lướt qua những hình ảnh ngày xưa thời Phong Thần, phụ thân thân sinh của mình coi mình như rác rưởi, chỉ muốn mình chết đi, chỉ có sư phụ là luôn bảo vệ mình.

“Dù sao ta cũng luôn là kẻ vô liêm sỉ, cùng lắm thì lấy mạng đền mạng mà thôi!”

Na Tra khẽ quát, Hỏa Tiêm thương rung lên, đâm về phía mi tâm của Ngưu Ma vương, vô cùng kiên định, không chút do dự.

“Ngươi......” Ngưu Ma vương mới phun ra được một chữ, mi tâm đã nhói lên đau đớn, sự đau đớn và kinh hoảng mà cả đời nó chưa bao giờ gặp phải.

Mắt nó tối sầm đi, thân thể bốc lên ngọn lửa vô hình, nhanh chóng thiêu đốt nó thành tro bụi, sự sợ hãi và tuyệt vọng trước khi chết hẳn đó đã gieo xuống một hạt giống vào trong lòng nó, sau đó mọi thứ trở thành hư vô, không còn suy nghĩ, không còn cảm xúc.


Na Tra thu hồi Hỏa Tiêm thương, khuôn mặt thanh tú chảy hai hàng nước mắt, nhảy một cái, độn về phía Ngọc Hư cung, muốn tới thỉnh tội với chưởng giáo Thiên Tôn.

............

Một ngày trước đó, Ngưu Ma vương đang nghĩ tới việc xem lễ xong sẽ đi gặp tình nhân để hưởng thụ, thì nhìn thấy hồ ly Thanh Khâu hàng lâm tới cửa nhà mình.

“Nương nương có lệnh, triệu Bình Thiên Đại Thánh đi Yêu Hoàng điện.” Thanh Khâu mỉm cười nói.

Mỗi cử chỉ, lời nói của cô đều mang theo một sự mị hoặc tự nhiên, cứ như tự nhiên mà có, dù là cô không cố ý, thì mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng đều làm người ta bị hút hồn. Ngưu Ma vương nhìn mà lòng ngứa ngáy, nuốt nước miếng, theo cô tới Yêu Hoàng điện.

Vào nội điện, nó mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, cung kính hỏi: “Nương nương có chuyện gì muốn phân phó lão ngưu?”

“Ngươi có sát kiếp, ở đây tĩnh tọa một ngày để hóa giải.” Tiếng Yêu Hoàng từ sau mành che vọng ra, không giận không vui.

Sát kiếp? Ngưu Ma vương hoảng sợ, biết Yêu Hoàng nương nương không bao giờ nói đùa loại chuyện này. Nó lập tức ngồi xuống, không dám nhúc nhích tí nào, nghiêm chỉnh chờ đợi.

Lúc này, một kí ức từ một đoạn lịch sử khác hiện ra trong đầu nó, sự sợ hãi, sự tuyệt vọng, sự thống khổ hiện ra rành rành trước mắt.

“Thiên Đế khốn kiếp! Hoan Hỉ khốn kiếp! Na Tra khốn khiếp!” Nó giận điên, nghiến răng nguyền rủa.

May mà có nương nương phù hộ, nếu không mình đã không còn sống!

Ngưu Ma vương đứng bật dậy, thê thảm nói:

“Nương nương, xin ngài làm chủ cho lão ngưu ta!”

Thiên Đế là Bỉ Ngạn đại nhân vật, không có chuẩn bị trước, Yêu Hoàng nương nương không dám tự tiện chọc vào. Hoan Hỉ Bồ Tát dựa vào ông ta, nên cũng phải chờ đợi cơ hội, nhưng Na Tra phá hỏng sự liên minh của Ngọc Hư nhất mạch và Yêu tộc, giết mình một lần, dù sao cũng phải có trừng phạt chứ?

“Thiên Đế ra tay hẳn đã dự tính sẵn, chúng ta không nên tự nhảy vào bẫy của ông ta.” Yêu Hoàng thản nhiên đáp, “Na Tra giao cho Tô Mạnh đạo hữu xử trí đi.”

Ngưu Ma vương không cam tâm, nhưng thấy Yêu Hoàng ý đã quyết, cũng không dám nói gì nữa, khom mình hành lễ:

“Chỉ hi vọng Tô thiên tôn sẽ xử phạt theo lẽ công bằng.”

Nó cáo từ rời khỏi Yêu Hoàng điện. Nó vẫn còn sống, chuyện chết đi như chưa bao giờ xảy ra, nhưng mỗi khi nhớ tới sự thống khổ và tuyệt vọng trước khi chết đó, nó đều không rét mà run, nghiến răng nghiến lợi.

Lúc này, các Yêu Thánh cường giả đều đã biết chuyện, ai nấy tâm tư khác nhau, đều dồn sự chú ý tới Ngọc Hư cung, chờ xem bên kia xử trí.


............

Trong Ngọc Hư cung, Na Tra quỳ giữa đại điện.

“Thỉnh chưởng giáo sư thúc xử phạt đệ tử.” Y bình tĩnh nói.

Mạnh Kỳ nhìn y:

“Xử phạt? Phạt tội gì?”

“Chẳng lẽ Ngọc Hư cung chúng ta không cho phép báo thù cho sư phụ?”

Na Tra ngạc nhiên, sau đó trong lòng nóng lên, hốc mắt đỏ bừng, nức nở nói: “Đệ tử sợ làm hỏng đại sự của chưởng giáo sư thúc.”

Mạnh Kỳ khẽ cười: “Bần đạo luôn đối xử bình đẳng với Yêu tộc và Nhân tộc, nhưng điều đó không có nghĩa phải can thiệp vào chuyện ân oán cá nhân. Ngay cả ở trong bản thân Nhân tộc, cũng không thể nào cấm xung đột với nhau, trừ phi đó là ở trong Phật quốc dưới đất hoặc Chân Không gia hương. Tóm lại, bần đạo làm việc chỉ cầu không vi phạm bản tâm là được.”

Na Tra nhếch miệng cười:

“Lúc trước khi nhìn một đao chưởng giáo sư thúc chém Kim Hoàng đó, ta thực là bội phục sát đất.”

Thấy y tỉnh bơ rời khỏi Ngọc Hư cung, trở về nơi ở của mình, các cường giả Yêu tộc đều sầm mặt.

Mạnh Kỳ tĩnh tọa trong hỗn độn, thở dài.

............

Cửu U, đỉnh núi tối đen.

Ma Phật A Nan mỉm cười nhìn ra phương xa, nhìn về phía nơi Hàn Quảng đang trốn, truyền âm nói: “Tô Mạnh thành nhờ bản tâm của hắn, đương nhiên cũng sẽ bị giới hạn bởi thứ ấy. Chúng ta không cầu phải quấy đục thế cục được ngay lập tức, chỉ cần vạch trần sự thối tha của nó, đào hố sẵn sàng, tới lúc cần thiết nhất định sẽ phát huy tác dụng.”

“Hơn nữa trải qua chuyện này, Ngưu Ma vương sẽ tồn tại khúc mắc khó tiêu, sợ hãi khó quên, ta chắc chắn sẽ âm thầm dẫn nó đọa lạc thành công.”

Điểm quan trọng nhất của hành động lần này là khiến các Bỉ Ngạn giả đều dồn sự chú ý vào mối quan hệ âm thầm của mình với Thiên Đế, lại thêm chuyện Kim Hoàng và Thiên Đế hợp tác ăn ý trong chuyện Phong Thần bảng, nhiêu đó đủ khiến họ tạm thời quên đi những chuyện khác, song chuyện này không cần phải giải thích với Hàn Quảng.

Hàn Quảng cảm khái: “Túc hạ không hổ là tà ma đứng đầu hiện giờ, hèn gì Thiên Đế cũng phải e dè.”

“Nhưng rất có khả năng tới lúc quan trọng lão ta sẽ quay giáo đâm cho một nhát đó.” Ma Phật cười khẩy, “Cho nên ta mới lưu lại ngươi, tài bồi ngươi, chính là để kềm chế nó trong bất cứ tình huống nào trong tương lai.”

Y thản nhiên nói thẳng, vẻ chẳng hề lo sợ Hàn Quảng sẽ phản bội mình.

Hàn Quảng nghĩ nghĩ, nói: “Tại hạ còn có một chuyện muốn thỉnh giáo.”

“Chuyện gì?”

“Kim Hoàng nói từ những năm cuối Thượng Cổ, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Linh Bảo Thiên Tôn đều là bà ta sắm vai, mà túc hạ bị trấn áp ở thời Trung Cổ, ở dưới Bồ Đề diệu thụ còn có một tầng phong ấn của Tam Bảo Như Ý, vậy rốt cuộc là do Nguyên Thủy Thiên Tôn ra tay, hay là Kim Hoàng ra tay, và làm sao lướt qua được bố trí Bồ Đề diệu thụ của Phật Tổ?” Hàn Quảng rất rất ấn tượng với sự việc này.

Ma Phật trầm mặc một lúc, hắc một tiếng:

“Đương nhiên là Nguyên Thủy Thiên Tôn hàng thật!”

“Hơn nữa lúc đó, ngoài người ban đầu đánh bại ta là Phật Tổ, thì Ngũ Chỉ sơn phong ấn, Tam Bảo Như Ý và Bồ Đề diệu thụ đều là do Nguyên Thủy Thiên Tôn ra tay!”