Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 8 - Chương 16: Thiên vi

Dịch: Tiểu Băng

Đâu Suất cung, Kim Giác đồng tử và Ngân Giác đồng tử đã chờ sẵn ngoài cửa, nhìn thấy Mạnh Kỳ hàng lâm tới thì kinh ngạc. Hắn là Bỉ Ngạn đại nhân vật, cho dù có thể không chỗ không ở, cũng nên giữ cái dáng vẻ cao cao tại thượng, ngồi Cửu Long Trầm Hương liễn tới mới đúng chứ, sao lại đi chân tới giống ngày xưa thế này?

Cả hai không dám chậm trễ, vội hành lễ:

“Đại lão gia thỉnh Thiên Tôn vào trong.”

Không lâu trước vẫn còn là sư huynh đệ ngang hàng, hôm nay đối phương đã là Thiên Tôn, dù không cần khách khí, cũng không thể khinh thường.

Mạnh Kỳ khẽ gật đầu: “Làm phiền hai vị sư huynh.”

“Vâng, Thiên Tôn.” Kim Giác đồng tử và Ngân Giác đồng tử xoay người dẫn Mạnh Kỳ vào trong, đi vào tĩnh thất luyện đan.

Lão giã ngồi xếp bằng trước lò luyện, mắt khép hờ, đầu thi thoảng lại gật gù, như đang ngủ gật.

Vừa thấy Đạo Đức Thiên Tôn, Mạnh Kỳ đột nhiên có một cảm giác kì diệu, so với lần gặp mặt trước, cảm giác tồn tại của ông hình như yếu hơn, vừa là vì kỷ nguyên sắp kết thúc ảnh hưởng, cũng là vì đã tiếp cận thêm tới cái gì đó!

Đạo Đức Thiên từ từ mở miệng:

“Cái gì là vô vi?”

“Vô vi không phải là bất vi, mà là thuận thiên ứng thời, học tự nhiên, theo đạo, là vô vi, vô vi giả, có đạo gia thân, đại thế tướng hợp, giành được thắng lợi.”

Kim Giác đồng tử và Ngân Giác đồng tử đứng ngay cửa nghe mà không hiểu ra sao, không hiểu tại sao đại lão gia lại hỏi tới cái đề tài “Vô vi” này, cái này với mục đích tới đây của Ngọc Hư cung chưởng giáo Thiên Tô Mạnh thì có liên quan gì với nhau?

Không phải là nên thảo luận về Bỉ Ngạn chi tranh sao?

Mạnh Kỳ vỗ tay cười: “Có lời này của sư thúc, vãn bối an tâm.”

Hắn chắp tay, xoay người rời khỏi phòng luyện đan, để lại Kim Giác và Ngân Giác mắt to nhìn mắt nhỏ.


Ngoài Đâu Suất cung, mây trắng bồng bềnh, linh tuyền lấp lánh, tâm tình Mạnh Kỳ vui vẻ, thưởng thức kia từng gốc kì hoa dị thảo mà chỉ thời Thượng Cổ, Thái Cổ mới có thể nhìn thấy.

Hồi trước vì chuyện Tiểu Tang, mới liên hợp với A Di Đà Phật, ám thông Thanh Đế, giúp đỡ Di Lặc, vì Đạo Đức sư thúc xem ra không quan trọng, cho nên cũng không làm bố trí gì, đặt quân cờ gì, chỉ là kết cục cuối cùng với A Di Đà Phật hơi khác thường, nhưng sau khi mình nuốt mất “Dược Sư Vương Phật”, cũng mượn dùng Nhất Khí Hóa Tam Thanh môn đại thần thông chém ra “Chân Định Như Lai”, thì cũng tương đương thừa Đạo Đức sư thúc biến thành một trong Tam Thanh quả, giúp ông hoàn thành một lần làm giảm cầu không rất quan trọng, đến khi “Tô Mạnh Thiên Tôn” “Thanh Nguyên chân quân” được chém ra, trở thành tiếp cận Bỉ Ngạn, thì mình cũng vừa là Nguyên Thủy Thiên Tôn, vừa là Đạo Đức Thiên Tôn.

Nói cách khác, cả quá trình này Đạo Đức sư thúc chẳng hề làm cái gì cả, ngay cả chút ám chỉ cũng không có, chỉ vỏn vẹn tới phút cuối cùng cản lại A Di Đà Phật, nhưng kết quả lại lấy được chỗ tốt nhiều nhất, vượt qua A Di Đà Phật một bước. Trong quá trình này, tất cả Bỉ Ngạn đều bị dính vào việc Di Lặc chứng đạo, nhưng lại chẳng có ai ngăn trở ông, nên ông mới nói “Vô vi không phải là bất vi, mà là thuận thiên ứng thời, học theo tự nhiên, theo đạo, là vô vi, vô vi giả, có đạo gia thân, đại thế tướng hợp, giành được thắng lợi!”

So sánh với ông, Kim Hoàng lập ra bố cục tới mức khiến người tuyệt vọng, khiến người ta lạnh cả lòng, thì có vẻ thua kém hơn rất nhiều.

“Không hổ là Bỉ Ngạn giả cổ xưa nhất hiện giờ.” Mạnh Kỳ không nhịn được thầm cảm khái.

Nguyên Thủy và Linh Bảo không ra, A Di Đà Phật bị ném lại phía sau, Đạo Đức Thiên Tôn quả thực là Bỉ Ngạn giả cổ xưa nhất.

Hắn đi vào trong hỗn độn, nhìn xuống hạ giới, trong mắt hiện ra dòng sông thời gian hư ảo, nhìn về lúc khi Thiên Đình rơi xuống.

Trong đoạn lịch sử đó, đương nhiên có thân ảnh của hắn.

Hai mươi ba vạn bốn ngàn bảy trăm sáu mươi sáu năm trước, ngày hai tháng hai, buổi trưa hai khắc rưỡi, đỉnh Ngọc Hoàng sơn, Mạnh Kỳ mặc đạo bào, đội Ngọc Hư cổ quan, đứng chắp tay sau lưng, lẳng lặng nhìn lên chỗ cao vô cùng chư thiên tan vỡ, sao rơi như mưa, một quả cầu lửa cháy rừng rực ầm ầm rơi xuống, mọi tan biến mọi dư ba tới bên cạnh hắn đều tự nhiên tiêu thất.

Quả cầu lửa đó là một tòa cung điện nguy nga nằm giữa những lớp lửa, bên trong có một thân ảnh đế giả mơ hồ đang ngẩng đầu đứng thẳng.

Thấy quả cầu lửa sắp rơi xuống tới Ngọc Hoàng sơn, tiêu hủy cả vùng đất, thân ảnh đế giả khẽ đưa lên một cái ấn tỉ cổ xưa, như phiên bản thu nhỏ của Cửu Trọng Thiên, mà cũng giống như là thể hiện của đạo, căn nguyên của trật tự.

Ba quang tỏa ra, bao phủ lấy thân ảnh của đế giả, ấn tỉ lẫn cung điện vào trong, bên trong đó cũng có cả một chút hỏa diễm, như đang đốt cháy cái gì, luyện hóa cái gì đó.

Quả cầu lửa chạm vào đất, rồi tiếp tục chui sâu vào xuống dưới Ngọc Hoàng sơn, không tạo ra hủy diệt, phá hoại gì, nhưng làm thay đổi một phần địa hình.

Mạnh Kỳ từ trên cao nhìn xuống, nhìn thấu hết tất cả, nhìn thấy trong cung điện đó xuất hiện Quang Âm chi đao, cảm giác được những luồng ý chí cực mạnh đảo qua rồi thu về.

Đây là dấu vết các Bỉ Ngạn giả lưu lại trước khi hủy diệt Thiên Đình. Họ đều phát hiện ra Thiên Đế lấy Pháp Thân Đạo Quả của mình, kết hợp với Thiên Đình hạch tâm, Thiên Đạo ấn luyện chế ra Quang Âm đao là có vấn đề.

Cũng chính vì như thế, họ mới không cho phép đối phương lấy đi Quang Âm đao, mà đều nhìn chằm chằm vào nó, suốt bao nhiêu năm vẫn không ngừng nhìn chăm chú, để tránh sinh biến, “Chờ đợi” Thiên Đế trở về.


Quang Âm đao vừa luyện thành, chính là có sẵn thực lực Bỉ Ngạn, tất cả quá khứ đều thành lạc ấn.

Đột nhiên, Quang Âm đao ở trong cung điện phát sinh biến hóa, phù quang sôi trào, kéo ra co lại, hiện ra bộ dáng Phục Hoàng, sau đó nhanh chóng thay đổi, hóa thành vị đế giả ban đầu, gương mặt mơ hồ nhưng uy nghiêm rõ ràng.

Thiên Đế trở về hiện thân ở nơi này!

“Không ngờ đạo hữu ngươi dám trực tiếp xuất hiện.” Mạnh Kỳ không chút kinh ngạc, thong dong mỉm cười.

Thiên Đế bình tĩnh đáp trả: “Bây giờ đã khác ngày xưa, không có mối dụ lợi Đạo Quả, những kẻ cổ xưa đó làm gì còn có khả năng lại đồng tâm hiệp lực ra tay, nếu đã như thế, ngô còn gì mà e ngại?”

Không thắng được cũng có thể giữ mạng bỏ chạy!

“Quả thật nghe danh không bằng gặp mặt, đạo hữu không thẹn là chí tôn hoành áp một đời.” Mạnh Kỳ mỉm cười gật đầu, “Đạo hữu dùng cách này tới gặp ta, là có chuyện gì?”

“Chỉ là muốn nhắc ngươi, Lôi Thần trước kia, Ma Phật hiện giờ tuyệt không đơn giản, ngay cả ngô cũng không nhìn thấy rõ được y. Tuy hôm nay ngươi vượt qua y, nhưng ngươi tuyệt đối đừng nên khinh địch.” Thiên Đế từ từ nói.

Thấy ông ta với Ma Phật kiêng kị quá sâu, Mạnh Kỳ gật đầu: “Cái họa tâm phúc, sao có thể chủ quan? Chuyện Thiên Đình rơi xuống, không biết đạo hữu còn có cái gì muốn nói hay không?”

“Cái gì cần biết, hẳn ngươi đều biết cả rồi. Kiến mộc sắp kết quả, sẽ giúp hỗ trợ siêu thoát, ngô giấu đi việc này, là muốn dùng nó để tăng lên, nhưng lại bị Lôi Thần biết được, khiến đưa tới những kẻ cổ xưa liên thủ.” Thiên Đế đột nhiên cười, mấy phần châm chọc mấy phần thê lương, “Nhưng bọn họ sau khi giết ngô, nhìn thấy Kiến mộc chi quả, lại nói ‘Không mượn ngoại vật’, xoay người rời đi.”

Giống như bị người ta xông vào nhà tấn công, liều chết phản kháng, sau đó đau đớn bị họ giết, song trước khi chết nhìn thấy người ta lục tung đồ lên tìm kiếm, sau đó âm u nói “Giết nhầm người”......

Quá là nghẹn khuất quá là châm chọc!

“Đạo hữu có thể tránh thoát bọn chúng nhìn chăm chú, lặng lẽ sống được tới ngày hôm nay, hẳn là nhờ linh cảm Luân Hồi ấn?” Mạnh Kỳ không trả lời câu chuyện của Thiên Đế, đổi đề tài.

“Đúng, sau khi Hậu Thổ hoá sinh Luân Hồi ấn, nó rơi vào trong tay ngô, giúp ngô phát giác ra được linh tính của nó với linh tính của các thần binh Bỉ Ngạn có điều khác biệt, nó có đặc điểm của bản thân Hậu Thổ.” Nếu đã thành công trở về, Thiên Đế không chút giấu diếm, “Mượn thứ này giúp đỡ, qua một thời gian dài mày mò, cuối cùng ngô đã sáng tạo ra một pháp môn, có thể đem bản tính linh quang của mình, hư ảo Đạo Quả và linh tính thần binh dung hợp vào làm một, sau đó có một lần cơ hội lại tách chúng ra.”

“Nói cách khác, cho tới nay, Quang Âm đao chính là Thiên Đế, Thiên Đế chính là Quang Âm đao, hèn gì lại qua mắt được các Bỉ Ngạn, hèn gì lại cần tới thân thể của Phục Hoàng.” Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, “Loại dung hợp này tuyệt không phải tác phẩm viết vội mà ra được, xem ra đạo hữu sớm đã dung hợp linh tính của Thiên Đạo ấn với bản thân, tới lúc mấu chốt mới thông qua luyện chế để hoàn toàn hoàn thành.”

Nếu không có Phục Hoàng thân thể, e Ma Sư tai vạ khó tránh, song như vậy đem Thiên Đế trở về có thời gian rất dài suy yếu, chung quy Hàn Quảng chỉ được Tạo Hóa.

“Những chuyện vụn vặt đó không đáng kể, còn những chuẩn bị khác, đều đã được ngô bố nghi trận.” Thiên Đế lạnh nhạt nói, “Đạo Quả chi tranh vô cùng tàn khốc, ngươi đừng tưởng tự cắt đứt đường đi là né tránh nó được. Tao ngộ ngô gặp phải khi xưa đã chứng minh điều đó.”

Nói xong, thân ảnh ông ta hóa thành ánh sáng, biến mất.

Mạnh Kỳ đứng bên Ngọc Hoàng sơn, khe khẽ thở dài. Có mấy tu sĩ vì thấy cầu lửa rơi xuống đây nên tới xem, thấy thân ảnh hắn hư ảo, như từ một thế giới khác chiếu tới, kèm theo một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ.

“Là một đại nhân vật ở sau màn?” Bọn họ kinh ngạc nhìn nhau.

Bọn họ quyết định lưu lại tất cả những gì mình nhìn thấy ghi vào trong điển tịch, truyền cho đời sau.