Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 8 - Chương 13: Nếu ta được chứng Bồ Đề

Dịch: Tiểu Băng

Không biết phi độn bao lâu, trước mắt Hàn Quảng đột nhiên sáng lên, nhìn thấy một vùng thế giới nằm trong ánh sáng mông lung, vô cùng rộng lớn, mang tới một cảm giác quen thuộc kì lạ.

Chính là nó...... Hàn Quảng rung động, cười tự đắc.

Sau nhất mộng bốn mươi năm, y đã không còn khả năng cảm ứng được vị trí tồn tại của mảnh vỡ trụ quang này nữa, ngay cả khi câu thông với ta khác ở vạn giới thì cũng không tìm ra, cứ như chỉ là một giấc mộng thật.

Y hạ xuống, lặng lẽ độn vào Ngọc Hoàng sơn, xuyên qua các tầng cấm chế như không.

“Hư Hòa đã bị Lôi Kiếp đánh cho hôi phi yên diệt...... may vừa đúng lúc mình rời khỏi ‘Mộng cảnh’, trở về hiện thực. Xem ra là có một vị nào đó muốn xóa đi dấu vết tồn tại của cái thế giới này......” trong Phụng Kinh các, Hàn Quảng cầm điển tịch Huyền Thiên tông, thản nhiên lật xem, chung quanh người tới người đi, ai nhìn thấy hắn cũng đều có cảm giác đây là chuyện đương nhiên, bình thường, “Ồ, không ngờ Thủ Tĩnh đạo nhân, sau này còn chứng được Pháp Thân, đến cuối năm ngoái mới mất vì hết tuổi thọ, được chôn trong sơn lĩnh...... Có điểm cổ quái......”

Hàn Quảng trả điển tịch lại chỗ cũ, chắp hai tay sau lưng, thản nhiên cất bước rời đi, trong phút chốc đã hiện ra ở ngoài lăng mộ của Thủ Tĩnh đạo nhân.

Lăng tẩm không lớn, đá màu xám trắng, trước mộ phần dựng một tấm bia đá, trên viết tục danh.

“Tốt xấu cũng đã từng là sư phụ của bổn tọa......” Hàn Quảng như than thở như tự giễu, theo lễ tiết của Huyền Thiên tông hành một lễ, sau đó mới đi qua các tầng cấm chế, bước vào trong lăng. Nhìn thấy ở giữa lăng có một cái quan tài bằng gỗ đen, không hiểu tại sao, thần thức của y lại không thể nào nhìn xuyên qua lớp gỗ đen trông rất bình thường đó.

“Quả nhiên có cổ quái.” Hàn Quảng cười khẽ, đưa tay ra khẽ đẩy một cái.

Tiếng ma sát vang lên, nắp quan tài từ từ bị đẩy ra.

Bên trong quan tài không có cái gì cả!

Thủ Tĩnh đạo nhân chết vì hết thọ lại không hề có ở đây!

Trong lòng Hàn Quảng lạnh toát, cảm thấy mình vừa rơi vào một cái bẫy, một kẻ cường địch mà bao năm nay chưa bao giờ đánh thắng được.

Trước mắt hắn chợt lóe, một thanh đao từ trong hư không hiện ra.

Quang Âm đao!

Nó đã bỏ chạy khi Nguyên Thủy Thiên Tôn Tô Mạnh chứng đạo, không ngờ lại tàng tới nơi này!

Hàn Quảng thoáng một cái đã hiểu ra sự ám chỉ trong lời nói của Ma Phật, mỉm cười với Quang Âm đao: “Làm phiền tiền bối truyền bốn chữ cho Thiên Đế, đây là lời nhắn của Ma Phật.”

Hắn dừng một chút, thấy Quang Âm đao không có phản ứng gì, mới nói tiếp:


“Thân thể Phục Hoàng.”

Ba quang đung đưa, không ngừng chớp lóe, Quang Âm đao đung đưa từng trận gợn sóng, sau đó biến mất.

Hàn Quảng khó hiểu:

Nếu chỉ là truyền lời cho Thiên Đế, thì đâu cần gì phải phiền toái đến thế, trong lòng tự nhắc tới tên của ông ta chẳng phải là cũng được rồi sao?

Chẳng lẽ làm như vậy sẽ không qua mắt được các Bỉ ngạn khác?

Hay là nhất định phải mặt đối mặt truyền lời mới đạt được một mục đích nào đó?

Hàn Quảng mơ hồ cảm thấy mình lại tìm thấy một bí mật nào đó.

............

Trong Phật quốc dưới đất, Từ Hàng đạo nhân ngồi ngay ngắn trên đài sen, dùng vẻ ngoài bạch y đại sĩ để xuất hiện trước mặt thế nhân, tay nâng Ngọc Tịnh bình, bên trong là một cành dương liễu, giọng nói trang nghiêm hiền hòa giảng cho tín chúng La giáo đông đúc xung quanh nghe về sự từ bi của Phật pháp.

Nhưng sau khi cảm nhận được những linh hồn đầy thù hận vô cùng kiên cố của họ, trong lòng bà lại cảm thấy vô lực. Lấy phật quang ép buộc độ hóa họ cho rồi, cần gì phải tra tấn bản thân mình thế này!

Bà khẽ hít sâu, không giảng Phật pháp nữa, hỏi:

“Các ngươi đã ở Phật quốc dưới đất nhiều ngày, có ai tìm ra được điểm chung nào giữa nơi này với Chân Không gia hương hay không?”

Đám tín chúng La giáo biến sắc, vì họ đều cảm nhận được một cảm giác quen thuộc khi ở trong Phật quốc dưới đất.

Từ Hàng đạo nhân lại nói:

“Đều là tận thế quy túc, đều là Độ Thế bảo phiệt, đều là Bạch Liên vi tướng, đều là hàng lâm cứu độ, đều là từ bi cực lạc......”

Cứ nói ra một ý, đám tín chúng La giáo nhìn nhau lại càng thêm mờ mịt, không biết phải giải thích ra sao.

Tới cuối cùng, giọng bà trở nên to hẳn lên, như tiếng chuông cảnh báo:

“Còn chưa hiểu sao? Hai giáo vốn dĩ từ một dòng, đều là thờ hoa sen trắng làm tượng trưng cho cứu thế độ nhân chi chủ!”


“Chẳng qua các thần sứ dưới cứu thế chỉ đều tự làm theo điều mình cho là đúng, để muốn mình có được công đức lớn nhất, nên mới miêu tả người khác thành những kẻ tội ác tày trời, lừa các người để các người thù hận nhau!”

“Hôm nay còn không thành kính sám hối, trọng dương từ bi, còn đợi tới khi nào?”

Từ Hàng đạo nhân đã đạt quả vị Đại Bồ Tát, không đi nói dối bao giờ. Lời vừa rồi tuy không rõ ràng, nhưng cũng không phải là lời nói dối, giáo lý của Vô Sinh lão mẫu chính là diễn hóa từ Di Lặc Bạch Liên giáo mà ra!

Bà muốn dùng điều này để phá vỡ sự sùng tín của đám cuồng tín La giáo, để tiếp theo sau này sẽ tiếp tục chỉ dẫn họ cách tự nhận thức bản thân, và cách tự tìm kiếm Như Lai trong lòng.

Độ nhân cũng chính là độ tâm, đây mới là cứu khổ cứu nạn, mới là hàm ý thật sự mà pháp chỉ của chưởng giáo Thiên Tôn muốn nói!

Giữa Phật quốc dưới đất, Di Lặc nằm nghiêng trên đài sen vì mối quan hệ với Nguyên Thủy Thiên Tôn Mạnh Kỳ nên mọi hành động của Quan Âm đều coi như không biết, cũng không cản. Dù sao cũng đều là Phật môn nhất mạch, chạy thế nào cũng không thoát ra được phạm vi của Phật quốc dưới đất.

Lão khép hờ mắt, phun ra nuốt vào đại nguyện chi báo, tu luyện pháp báo song thân, tích lũy chờ tới thời cơ để tránh thoát khổ hải.

............

Sâu trong Cửu U, Ma Quân xõa tóc trắng, mặc trang phục của thời cuối Thượng Cổ, rời khỏi nơi bế quan, tới tầng chót của Cửu U, vòng qua Thất Sát đạo nhân, chui vào nơi trung tâm của Minh Hải di tích, cũng chính là nơi tới gần bản nguyên Cửu U nhất.

Lão khoanh chân ngồi xuống, như muốn ở lại nơi này tu hành.

Đám Cửu Loạn Thiên Tôn, Thất Sát đạo nhân đều nhìn thấy hành động này của Ma Quân, nhưng không ai phản ứng gì, vì chuyện này quá bình thường.

Không có một ngụy Bỉ Ngạn nào mà không muốn trở thành Bỉ Ngạn!

............

Mười năm trôi qua.

Phật quốc dưới đất rộng lớn mênh mông, bắc giáp cực địa, nam tới đại hoang, tây tới Uyên Hải, mỗi người đều niệm Phật, khắp nơi đều thấy lưu ly, hào quang sáng vàng không ngừng hội tụ vào Trường Nhạc thành.

Trong thành, đâu đâu cũng thấy sen trắng, mùi hoa thơm ngào ngạt, thanh tịnh tự sinh, Di Lặc đang nằm nghiêng tu hành chợt giật mình, ngồi bật dậy, giọng vang vọng:

“Khi tương lai tinh tú kiếp, có phật từ trong diệt độ về, dẫn đường chúng sinh, nguyện mỗi người đều có từ bi chi ý, được chứng tương lai chi phật......”

Kinh văn vang vọng, mặt đất hoa Bà La tràn lên, trời hàng xuống phật quang, bao phủ Di Lặc, hiện ra một Phật tổ Kim Thân hai mươi đầu mười sáu tay, xung quanh nguyện ngôn lấp lóe:

“Nếu ta được chứng Bồ Đề, thì khi mạt pháp, mỗi người đều thành phật!”

“Nếu ta được chứng Bồ Đề, không độ chúng sinh, không cứu tận thế, không cầu tương lai!”

Trải qua thất bại thời Thượng Cổ, tử kiếp thời Trung Cổ, đau khổ thời Cận Cổ, được dự báo là Phật Tổ tương lai, Di Lặc cuối cùng cũng tìm được thời cơ, muốn bước ra một bước kia đăng lâm Bỉ Ngạn!

Tây phương Cực Lạc thế giới, Kim Thân Phật Đà màu xanh ánh mắt đầy từ bi nhìn một cảnh này.

Côn Luân giới Ngọc Hư cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn Mạnh Kỳ mở mắt, nhìn về phía Phật quốc dưới đất.

Yêu Hoàng điện, Đâu Suất cung, Chân Không gia hương, Bồ Đề tịnh thổ, Phù Tang cổ thụ giới vực, những đôi mắt đều mở ra, nhìn tới.