Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 7 - Chương 179: Chuẩn bị đầu tiên

Dịch: Tiểu Băng

Tử điện như cột, đạm kim tựa rồng, hai thứ giao quấn, tụ thành hình Thái Cực, chiếu sáng đôi mắt Mạnh Kỳ, cũng xóa đi chút tạp niệm cuối cùng trong lòng hắn.

Thân này không còn đường lui, nếu không thể đột phá những tầng trở ngại, một đao một kiếm chém ra tương lai, vậy thì sẽ không còn hi vọng gì thoát được, không còn cơ hội trốn tránh nào nữa!

Hình thái cực màu tím và vàng không ngừng thu hẹp vào giữa, các loại thánh đức, công đức nghịch chuyển thành ngũ thái, trở về thành hỗn độn, cả địa vực Chân Thật giới trở nên tối sầm, chỉ còn một mình vầng trăng kia là sáng tỏ treo trên chỗ cao vô cùng, chiếu ánh sáng xuống.

Hỗn Hỗn Độn Độn Phệ Trụ Vũ!

Sau khi Vô Cực của Mạnh Kỳ đại thành, hắn đã dùng hai thanh tuyệt thế cấp Bỉ Ngạn thi triển một kích tối cường đao kiếm tuyệt kĩ, như muốn kéo cả chư thiên vạn giới trở về ban sơ, quay về với hư vô tuyệt đối!

Một bàn tay thon dài trắng muốt như ngọc thò ra, trước đầu ngón tay một màu u ám, bao dung vạn vật, tĩnh mịch yên tĩnh, giông giống với sự tối tăm hỗn độn bao dụng của hợp kích Thôn Phệ Trụ Vũ nhưng mang tới cảm giác tất cả quy túc, chính là cuối cùng.

Hai bên vừa tiếp xúc, đất trời liền tối đen, tất cả các hằng tinh trong vạn giới vũ trụ như đều bị phủ lên một tấm vải đen, cuộc đọ sức không chỉ diễn ra ở trong Chân Thật giới, mà còn lan đến ta khác ở tất cả các thế giới.

Sau khi đao kiếm đều xuất hiện, Mạnh Kỳ không buồn nhìn kết quả, để mặc cho chúng tự xử lý. Nê Hoàn cung trên đỉnh đầu mở ra, xông ra một đóa Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân, u ám như nước, hỗn độn khó tả, ở giữa là một cái Bàn Cổ phiên cổ xưa và Đạo Nhất lưu ly đăng im lặng chiếu ra mọi nhân quả.

Trừ chư quả chi nhân không có động tĩnh, khánh vân trong nháy mắt co lại, Bàn Cổ phiên khẽ phất, ngưng tụ thành hai quả cây hư ảo đã nửa thành hình, thể hiện một phương diện nào đó của ‘Đạo’. Một quả hỗn độn u ám, như có như không, như ẩn chứa vạn vật; một quả lượn lờ từng tia Hỗn Độn khí, bản thân nó là một màu tử ý thâm trầm, nhưng ẩn sâu bên trong lại có sinh cơ trắng xóa!

Hai quả cây này vừa xuất hiện, Mạnh Kỳ liền cảm nhận được một sự liên kết vi diệu giữa chúng với ‘đạo’ tương ứng của trời đất, giúp nâng bản tính linh quang của hắn lên cao, như muốn nhảy ra khỏi chư thiên vạn giới, từ trên cao vô cùng nhìn xuống tất cả.

Tiếng nước hư ảo rào rào vang lên, hắn rõ ràng “nhìn" thấy thân thể mình dần dần từ trong dòng sông thời gian và vận mệnh nhô lên, chậm rãi và lảo đảo, như lúc nào cũng có khả năng rơi lại vào trong khổ hải.

Đến khi hắn hoàn toàn thoát khỏi đó, hắn sẽ đạt tới cảnh giới Bỉ Ngạn thật sự!

Cái này không liên quan gì tới hồi tưởng quá khứ, hay giữ lấy tương lai. Nói một cách chính xác, hồi tưởng quá khứ và giữ lấy tương lai là một biểu hiện của Bỉ Ngạn, là một trong những phương hướng giúp nó tăng lên, nhưng chúng không phải là bản chất của nó. Bản chất của Bỉ Ngạn chính là thoát khỏi dòng sông thời gian dây dưa và khổ hải trầm luân, đứng lên trên tầng trên cùng của kết cấu chư thiên vạn giới, càng tới gần thêm với “Đạo”. Cho nên Nguyên Thủy Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn vừa sinh ra đã chính là Bỉ Ngạn, họ đều không cần phải nhờ “Hồi tưởng quá khứ và giữ lấy tương lai” để tấn chức, mà chỉ cần theo thời gian trôi qua là cứ tự động tăng lên.

Nhưng đến giai đoạn sau thì không thể làm như vậy được nữa. Bị thế sự lây dính, bị khổ hải ăn mòn, làm sao dễ dàng tránh thoát như vậy được nữa!?

Đến lúc đó, nhất định phải dựa vào sự tích lũy “Hồi tưởng quá khứ” và “Giữ lấy tương lai” đẻ tạo ra sự cộng minh, giúp quả cây hư ảo tiến thêm một bước thành hình, sau đó ba thứ hợp lực, cùng hỗ trợ đưa bản tính linh quang hoàn toàn nhảy ra khỏi dòng sông thời gian!

Phù Tang cổ thụ giới vực, quả thực “Vô trung sinh hữu” đang ở trước mặt Thanh Đế nhảy lên, hóa thành một dòng sông thời gian nhỏ mà hoàn chỉnh, lấp lánh ánh sáng, đẹp như mộng cảnh.

Nó nhanh chóng phình to ra, kéo dài về cả hai hướng “Quá khứ” và “Tương lai”, nối thông tới hư vô!

Đây là tích lũy đối với “Hồi tưởng quá khứ” và “Giữ lấy tương lai” của Mạnh Kỳ, đã được hắn chém ra!

Trong huyết nhục của Đông Hoàng vốn đã có ẩn chứa thời gian chi đạo, lại dùng Vô Thượng Tâm Ma lưu lại những tấm ‘biển chỉ đường’ ở trong lịch sử quá khứ, còn nắm giữ tương lai là sau chuyến đi tới Chỉ Hư sơn thì có được!

Ở trong vô số dòng chảy hư ảo của trường hà, có một số là những khả năng có thể xảy ra trong tương lai, như Đông Hải Cực Nam, đáy biển tầng tầng sụp đổ, hoàn toàn liên thông với Cửu U, mang đến cảnh tượng như tận thế.

Thân ảnh Mạnh Kỳ xuất hiện ở đây, nhìn thấy ở trong hải dương đang cuộn trào đen ngòm có một tấm bia đá cổ, trên viết bốn chữ triện cổ “Ngọc Hư Tô Mạnh”.

Cảnh tượng như vậy không chỉ phát sinh ở trong một tương lai, mà hầu như trong tất cả các dòng chảy tương lai mà Mạnh Kỳ không chết, thì đều có hình ảnh này.


Những thân ảnh đó của Mạnh Kỳ cười ha hả:

“Quả nhiên là như vậy!”

Để cho bản thân có sự liên kết với chuyện nhất định sẽ phát sinh trong tương lai, tương đương có được bước đầu chiếm cứ tương lai, nhưng loại thế này không được cách tiết điểm trước mắt quá xa, bằng không không hình thành được cộng minh, cho nên mới nói lúc mạt kiếp, chiếm cứ tương lai đơn giản hơn rất nhiều so với thời Thượng Cổ Thần Thoại.

Kỷ nguyên tất sẽ đi tới kết thúc, đây là đại thế không thể nghịch chuyển!

“Quả nhiên là như vậy!”

Một đám Mạnh Kỳ “Tương lai” cười ha hả, tiếng cường như xuyên qua những vách ngăn thời gian, sinh ra cộng hưởng.

Số lượng của họ khi vượt qua giới hạn, sẽ dẫn tới chất biến, xoay chuyển phương hướng cho nhau, cả đám đột ngột đều chạy về hướng đầu nguồn!

“Quả nhiên như vậy!”

Những thân ảnh đó chạy về phía trước, càng tới gần tiết điểm, số lượng càng giảm đi, đến khi sắp tới được chỗ chia nhánh, hợp vào với bản tôn Mạnh Kỳ, hướng quá khứ hồi tưởng, Kim Hoàng và những người khác không thể nào ngồi im được nữa!

“Phần!”“Phệ!”“Hủy”“Phạt!”“Tru!”“Tịch!”“Không!”“Đống!”“Diệt!”

Chín cái đạo văn bay ra, đi theo là lôi hỏa hàn băng hỗn động hủy diệt vân vân, khiến cả mặt đất tai biến, sinh linh đồ thán, Trấn Nguyên tử nắm Thiên Tru phủ, từ trong Chân Không gia hương thò tay ra, chém về phía Mạnh Kỳ.

Nhưng, một cánh tay lông vàng khổng lồ từ trong hư không vươn ra, cầm Tuyệt Đao, quát to một tiếng, chém vào Trấn Nguyên tử.

Bên kia, Dương Tiễn môi hồng răng trắng đột nhiên mở mắt, từ trong huyết hải lộ ra một bàn tay, xuyên qua biên giới Cửu U, bắt lấy Nhân Hoàng kiếm, kêu gọi chúng sinh chi lực, khiến thánh đức và công đức hóa thành một đạo kiếm quang không thể địch nổi, chém về Vô Sinh Lão Mẫu, ngăn cản bà ta quấy nhiễu Mạnh Kỳ.

Cùng lúc đó, y cũng ném Thiên Địa Trung Ương Mậu Kỷ Hạnh Hoàng kỳ ra ngoài, lơ lửng ở trên đầu Mạnh Kỳ, tỏa ra vô số sen vàng, phát ra hào quang vạn trượng, bảo vệ hắn không bị dư ba ảnh hưởng.

Nhưng mà, thiên không đột nhiên lóe sáng, lưu ly làm nền, thanh tịnh tràn ngập, Bồ Đề diệu thụ quỷ dị xuất hiện, đẩy Nhân Hoàng kiếm sang bên, khiến nó không thể ngăn cản Kim Hoàng.

“Giỏi cho Lục Áp!” Dương Tiễn mắng, trong lòng khó hiểu.

Lục Áp vốn là quân cờ ngầm Nguyên Thủy tổ sư lưu lại, tới lúc quan trọng sẽ quay trở về phe bên này. Trước kia hợp tác coi như cũng vui vẻ, không ngờ sau lần trước phản bội, lão lại phản bội luôn, không biết quay đầu lại!

Lão đã gặp phải chuyện gì chăng?

Đã bị một Bỉ Ngạn giả nào đó lấy ra cái gì đó mê hoặc rồi?

Không bị Nhân Hoàng kiếm ngăn cản, vầng trăng sáng càng rực, chiếu sáng cả dòng sông thời gian, khiến thân ảnh Mạnh Kỳ mấy trăm năm trước chủng hạ tâm ma cho Bất Nhân lâu lâu chủ, thân ảnh Mạnh Kỳ ở thời kì Trung Cổ Bá Vương, thân ảnh Mạnh Kỳ vào thời Thượng Cổ thấy Thiên Đình rơi xuống đều hiện hết cả ra, không còn cái nào che giấu được!

Đúng lúc này, Phù Tang cổ thụ giới vực vọng ra một tiếng thở dài, vang vọng cả chư thiên vạn giới. Thanh quang xông thẳng lên trời, huyễn hóa ra một quả hư ảo do Thanh Mộc kết thành, lại bay ra một thanh ngọc xích màu tím vạn tà không xâm, chui vào dòng sông thời gian, từ những tiết điểm xông tới đón Kim Hoàng.

Sau khi cân nhắc lợi hại, Thanh Đế cuối cùng lựa chọn hỗ trợ Mạnh Kỳ!

Mắt thấy ngọc xích màu tím sắp cản được một kích xóa bỏ “Quá khứ” Mạnh Kỳ của Kim Hoàng, một tiếng niệm phật vang lên, những đóa hoa Bà La bay xuống, những món thất bảo của Phật gia hiện ra, những nhánh Bồ Đề thụ trải rộng, lan đến từng ngóc ngách của đoạn dòng sông thời gian này.


Dị thải quang diệu, thanh tịnh tự sinh, vạn vật tịch diệt, một nhánh cây lóng lánh thần thánh hơi có chỗ khuyết ngang trời xông tới, hất ngọc xích màu tím ra khỏi dòng sông thời gian.

Bồ Đề Cổ Phật từ trong tịnh thổ đã ném ra Thất Bảo Diệu Thụ!

Thiên địa bỗng nhiên sáng bừng, một chiếc cầu vàng mang ý niệm siêu thoát từ ngoài Thiên Ngoại Thiên kéo dài mà đến, bắc ở trên Khổ Hải, đã sắp hạ xuống cạnh Mạnh Kỳ.

Bỉ Ngạn kim kiều!

Thế gian siêu thoát chi đạo đã hiện!

Một mặt kia của Đạo Đức Thiên Tôn Thái Cực đồ!

Cùng lúc đó, ba đạo nhân đạp lên Bỉ Ngạn kim kiều đi qua.

Một người tuổi còn trẻ, một trung niên, một già nua, cùng chắp tay:

“Đạo hữu, ta đến trợ ngươi!”

Đây chính là Tam Thanh của Đạo Đức Thiên Tôn nhất khí hiển hóa, đại diện cho sự mạnh mẽ, cường thịnh và suy bại của chư thiên vạn giới, chính là tam đại thể hiện của tồn thế chi cơ, không phải đơn giản chỉ là quá khứ, hiện tại và tương lai!

“Thiện tai, thiện tai.” Một tiếng phật hiệu vang lên, ba viên Xá Lợi tử quay tròn xuất hiện, khiến xung quanh Bỉ Ngạn kim kiều trở nên hư ảo, như đã bị kéo vào một chư thiên vạn giới khác, bao hàm tất cả mọi phương diện của ‘đạo’, có cảm giác sắp ngưng ra chân thật Đạo Quả!

Vạn giới là không, chư thiên là không, Tam Thanh là không, Bỉ Ngạn kim kiều là không, các loại đại đạo cũng là không.

Đây chính là Đạo Quả sơ hình của A Di Đà Phật!

Ba đạo nhân cùng thi triển thần thông, kết hợp với Bỉ Ngạn kim kiều, định xuyên qua cái thế giới kia, trở về Chân Thật giới, nhưng đây không phải là thời Thượng Cổ Thần Thoại, mà là đang vào lúc tận thế, kỷ nguyên sắp kết thúc, tồn thế chi cơ suy bại, thực lực của đại thần thông này đã bị giảm đi rất nhiều, chỉ còn ngang chừng với A Di Đà Phật mà thôi.

Các Bỉ Ngạn giả lần lượt xuất thế, ngăn cản Kim Hoàng ra tay, nhưng đều bị kẻ khác phá hỏng. Yêu Hoàng nhìn Linh sơn, vẻ không có ý ra tay!

Cửu U, Thất Sát đạo nhân thở dài, tay chỉ một cái, Minh Hải kiếm hóa thành u quang, xuyên qua Cửu U, chém về phía Kim Hoàng.

“Châu chấu cũng dám đá xe?” Trong vầng minh nguyệt sáng tỏ, giọng nói thanh lãnh phiêu miểu của Vô Sinh Lão Mẫu hàng xuống.

Bàn tay trắng nõn thon dài gập ngón bắn ra, hất văng Minh Hải kiếm, lại còn tiện tay ném Tố Sắc Vân Giới kỳ ra ngoài để công kích lại, cùng lúc đó, hành động xóa bỏ quá khứ của Mạnh Kỳ không hề dừng lại!

Tình thế có vẻ đã rõ ràng.

Đúng lúc này, Di Lặc đang cảm ứng thế cục, tìm thời cơ thì chợt cảm thấy cả người phát lạnh, như bị rơi vào Địa Ngục, trước mắt xuất hiện một vầng phật quang trắng thuần và một cái miệng khổng lồ, bên trong có bốn mươi cái răng Phật, khí thế cực mạnh, có Bỉ Ngạn chi ý!

“Vô Thượng chân phật!” Di Lặc thầm kêu một tiếng không tốt, trong cảnh giới ngang nhau, Vô Thượng chân phật rõ ràng có tính áp chế đối với tất cả Phật môn chư phật, huống chi hiện giờ hình như nó còn mạnh hơn lão một bậc!

Từ lúc nào nó trở nên mạnh như vậy?

Ngay cả A Di Đà Phật cũng chưa bao giờ đoán ra!

Cố Tiểu Tang ở trong Cửu U, ngửa đầu nhìn ra ngoài, khuôn mặt tinh xảo như là phủ một tầng huỳnh quang, khóe môi khẽ cong, tiếu ý như có như không:

“Lạc ấn do Đạo Quả lưu lại đã bị nó làm sản phẩm thế thân để làm giảm cầu không hấp thu hết rồi!”

“Đây là bí mật mà A Di Đà Phật và Bồ Đề Cổ Phật cũng không biết, chỉ có Nguyên Thủy Thiên Tôn với Linh Bảo Thiên Tôn là biết mà thôi!”

“Ta bảo tướng công đi nhìn Cửu U bên trong Phật Tổ, chính là để đánh thức Vô Thượng chân phật cho nó hấp thu lạc ấn, chuyện này, ngay cả chàng ta cũng không hề nói cơ mà!”

“Muốn giấu diếm được các ngươi, thì ngay cả chàng ta cũng phải giấu!”

“Bây giờ Di Lặc gặp nạn, như vậy A Di Đà Phật không thể không cứu, đây chính là vây Nguỵ cứu Triệu!”

“Đây là chuẩn bị đầu tiên của ta!”