Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 7 - Chương 116: Rắc rối phức tạp

Dịch giả: Tiểu Băng

Thường trong những di tích khai quật, các loại thần thông công pháp, đồ vật tế luyện đều không tách rời với văn tự cổ đại, nên các diễn đàn về mảng này rất dồi dào phong phú, không thiếu người nghiên cứu. Hà Mộ đăng bài mới có mười hơi thở, đã có một người quản lý tên là “Cô Xạ sơn nhân” đăng tin trả lời:

“Chữ này hơi cổ quá, dù không bằng những văn tự Xích Minh ngọc văn, Bát Uy long thư, đạo văn trực tiếp diễn hóa ẩn chứa đại đạo pháp lý sớm nhất thì hẳn là cũng không thua kém bao nhiêu, thuộc về cấp diễn hóa tầng thứ hai hoặc là tầng thứ ba, ý nhị lâu dài, hàm nghĩa thâm thúy, cho dù giải một chữ thì e là cũng phải viết ra tới mấy tờ giấy, không có những chữ trước sau để tham khảo, sợ là không đưa ra được đáp án chính xác.”

Hà Mộ gật gù, nói cũng có lý. Theo lịch sử phát triển của văn tự, đạo văn huyền ảo, tự có đại uy lực, cho dù là người trong thần tiên, cũng phải đăng lâm Bỉ Ngạn mới có thể hiểu hết được những ý này, nên để sinh linh có thể hiểu được, mới xuất hiện Xích Minh ngọc văn, Bát Uy long thư, bước đầu trình bày đạo văn, miêu tả thiên địa, viết ra pháp lý, được gọi là một chữ một quyển thư, một văn một thần thông.

Nhưng mà những loại văn tự này đối với Truyền Thuyết đại năng mà còn tối nghĩa thâm ảo, huống chi Thiên Địa Nhân Tiên và người trong phàm tục, bởi vậy mới lại có thêm một bước đơn giản hóa, chia tách ra khiến số lượng văn tự tăng lên, hàm nghĩa đối ứng giảm bớt đi. Tiên Giới “Cửu Thiên chính văn” năm đó chính là thuộc loại này, nhưng đến cấp độ này, thì cũng hay là mỗi chữ tự có thần thông, giải ra hàm nghĩa cũng phải mất mấy trang giấy, ý nghĩa cực kỳ thâm hậu.

Trải qua nhiều đời diễn biến, uy lực trong mỗi văn tự đã được giảm đi rất nhiều, đến đời văn tự cận cổ thì bản thân văn tự đã không còn lực gia trì của riêng nó nữa, nên dĩ nhiên cũng không thể câu động thiên địa được nữa.

Nguyên nhân vì như thế, mà nếu xác nhận đó là văn tự tầng thứ hai hoặc là tầng thứ ba, thì phải có những văn tự trước và sau nó nữa, nếu không không có khả năng đưa ra được đáp án chính xác, dù có đi thỉnh giáo đại năng đại thần thông giả thì cũng vậy mà thôi, vì giải thích đối ứng nghĩa của nó thật sự rất nhiều.

Nhưng Hà Mộ không có khả năng đưa hết những hình ảnh chim chín đầu đăng lên được, ai biết trong diễn đàn có gian tế của yêu tộc núp trong đó hay không!

Nhờ sư phụ là lựa chọn cuối cùng của Hà Mộ. Tuy sư phụ thường nói tuyệt học giữ nhà của Ngọc Hư cung là “Thỉnh gia trưởng”, không cần phải ngượng ngùng, nhưng hắn vẫn cảm thấy nếu đi lịch lãm mà có chuyện lại lôi trưởng bối ra nhờ hỗ trợ, thì mình quá là vô dụng, hoàn toàn mất đi khả năng bản thân tự giải quyết vấn đề, không còn ý nghĩa của việc đi du lịch nữa.

Vì thế, hắn trả lời Cô Xạ sơn nhân:

“Ngẫu nhiên lấy được, làm gì còn có chữ trước với sau, nhờ huynh đài giải thích giúp nghĩa chính là được, dù có dài dòng cũng không sao, tại hạ nhất định sẽ hậu tạ.”

Tìm hiểu nghĩa từng chữ, rồi ráp chúng lại với nhau, tự nhiên sẽ trừ bỏ dần những nghĩa không phù hợp thôi!

Hai người còn đang hỏi đáp, thì đã có những người khác nhảy vào bàn luận, có người trêu chọc Cô Xạ sơn nhân chưa từng tiếp xúc Xích Minh ngọc văn, Bát Uy long thư, làm sao đoán ra được chữ cổ chim chín đầu này không khác biệt gì nhiều so với chúng; có người lại ồn ào phát biểu giải thích của bản thân, mâu thuẫn cãi nhau lộn xộn ầm ĩ.

Hà Mộ im lặng chờ đợi, mắt vẫn nhìn cánh cửa, vô cùng “Chuyên chú”.

Ngao Tần nhàm chán đi qua đi lại, lạnh lùng châm chọc: “Hai vị tiểu thánh đối với cấm chế niêm phong cửa này đều đã có lý giải và thôi diễn, có người nào đưa ra vấn đề về đồ án chim chín đầu này đâu, chỉ có ngươi ở không bày trò kì quặc!”

Hà Mộ ngẩn người, linh quang chợt lóe, chiếu sáng hắc ám!

Sư phụ từng giảng giải những đặc thù mà các Truyền Thuyết có được, nói rằng nếu đại năng muốn, thì có thể nhìn thấy mọi ngóc ngách của Chân Thật giới. Đối với họ, thị giác đã biến hóa, cả vũ trụ chỉ còn là những điểm chồng chất lên nhau. Đương nhiên, số lượng điểm đó là không sao đếm xuể, nếu không có liên hệ không có manh mối, thì Truyền Thuyết không thể nào lúc nào cũng quan sát được tất cả các nơi, tỏa tinh thần ra khắp cả vũ trụ, không có ai chịu nổi như thế!

Điều này cũng cho thấy, nếu Truyền Thuyết đại năng chú ý nơi nào đó, không cần đi ra ngoài thì cũng có thể trực tiếp nhìn thấy nơi đó!


Đối với Huy Quang tiểu thánh và Bắc Cực tiểu thánh, nếu đã chú ý, dù cái động phủ này không thể dùng đặc thù không chỗ không ở hàng lâm tới, thì cũng khó thoát khỏi bị họ nhận ra, chỉ là cách xa xôi mà nhìn chăm chú vào mà thôi, như vậy, họ đương nhiên nhìn rõ như lòng bàn tay những chuyện đang xảy ra ở bên ngoài cửa Cửu Đầu Đại Thánh di phủ!

Như vậy, nếu họ đã không chỉ điểm, mà để cho Cửu Ly, Ngao Tần tự phát huy khả năng của mình, coi như ma luyện, thì hẳn là không có cái gì cần phải lo lắng nghi ngờ, nhưng mà những đồ án này tỏa ra khí tức hoang man rành rành như vậy, sao họ lại không nhận ra?

Tới thực lực như họ, đương nhiên biết đây là Cửu Thiên chính văn, hiểu được ý nghĩa của những đồ án chim chín đầu này, nếu họ không nói ra, vậy có phải là mấy chữ thái cổ này vốn chẳng có gì quan trọng?

Nhưng nếu không quan trọng, thì cấm chế một cái di phủ chỉ còn cỡ tương đương yêu vương như Cửu Ly nói thế này, đối với Truyền Thuyết đại năng có khác gì vườn hoa nhà mình, muốn vào thì vào muốn ra thì ra, muốn tới đâu thì tới đó, muốn lấy đi cái gì cũng dễ như trở bàn tay, một người mà muốn lấy đi mấy món quý nhất, thì những người chậm hơn cơ bản là không kịp ngăn cản!

Mà nếu đã vậy, cho đám Cửu Ly tới đây thăm dò làm cái quái gì nữa?

Chẳng hề có ý nghĩa ma luyện hay khảo nghiệm gì cho hậu duệ hết!

Đã như thế, sư phụ bảo mình tới Yêu tộc tinh vực để làm gì?

Nếu di phủ cản được Truyền Thuyết đại năng nhìn trộm và đặc thù không chỗ không ở của họ, vậy có nghĩa đối với yêu cỡ Cửu Ly là rất nguy hiểm, Huy Quang là Ngũ Đức Phượng Hoàng, chả lẽ lại tự nhiên muốn đưa hậu duệ nhà mình vào chỗ chết?

Hà Mộ cau mày, cảm thấy chuyện này phức tạp hơn mình nghĩ, chỗ nào cũng đầy mâu thuẫn, rất nhiều điều khó hiểu, trong lòng không nhịn được càng thêm thấy tôn kính sư phụ Tô Mạnh nhà mình, cảm thấy sư phụ thực là cao siêu, không sao đoán được sư phụ nghĩ gì.

Chuyện giữa các đại năng đại thần thông giả thực là phức tạp.

Hắn thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Cửu Ly, đăm chiêu hỏi: “Tiểu thánh có nhắc nhở cái gì không?”

Cửu Ly hiểu ý hắn hỏi, khẽ gật đầu: “Mẫu thân ta không có nói những đồ án đó có khả năng là Thượng Cổ văn tự, người chỉ bảo thế giới trong động phủ thiên địa có lẽ sẽ có đặc thù của thời kỳ Thái Cổ Hồng Hoang, nhưng không có gì phải sợ, cẩn thận đối phó là được.”

“Như vậy à......” Hà Mộ lẩm bẩm.

Ngao Tần lại hừ lạnh: “Đừng có giả vờ ra vẻ nữa, không nhận ra chứ gì?! Cứ thừa nhận thẳng đi, ta cho ngươi cơ hội thêm lần nữa!”

“Sớm biết vậy cần gì phải để tốn thời gian!” Cổ Việt rầu rĩ nói.

Hà Mộ không đáp, nhìn những đồ án trên cửa, vẻ đang đắm chìm vào giải nghĩa văn tự.

Thời gian tiếp tục trôi qua, đã hết thời gian một chén trà, Ngao Tần nói ngay: “Ngươi rốt cuộc có nhìn ra hay không? Đừng có làm lãng phí thời gian của chúng ta nữa!!”

“Nguyệt Lạc tiên sinh, nếu thật sự không đọc ra được thì thôi đi.” Kim Lân tiên tử xen vào khuyên can.


Hà Mộ ngẩng đầu, đôi mắt đờ ra, rõ ràng đang suy nghĩ rất tập trung.

Thấy vậy, Ngao Tần định quát mắng, Cửu Ly lại ngăn cản: “Nguyệt Lạc tiên sinh hình như đọc ra được cái gì đó, chúng ta đợi thêm một chút.”

“Kéo dài thêm một chút, là khả năng chuyện này lộ ra sẽ lại tăng thêm một phần!” Ngao Tần thật sự là tiếc rèn sắt không thành thép.

Cửu Ly bị trúng mê hồn dược hả? Sao cứ vì cái tên yêu vật tầm thường miệng đầy khoác lác, không biết trời cao đất rộng này mà trì hoãn đại sự vậy?

Đúng lúc này, Hà Mộ mở miệng:

“Ta đã biết ý nghĩa của những Thái Cổ văn tự này.”

“Đọc ra rồi?” Kim Lân tiên tử kinh ngạc.

Ngao Tần cau mặt: “Ngươi đừng có bậy bạ, nói cho ghê gớm để hù người.”

Hà Mộ chỉ vào những đồ án:

“Đây hẳn là văn tự do Cửu Đầu Đại Thánh căn cứ vào cảm ngộ của bản thân đối đạo văn mà tự sáng tạo ra, nghĩa là: ‘Nơi này vĩnh viễn là Thái Cổ Tiên Giới!’”

“Nơi này vĩnh viễn là Thái Cổ Tiên Giới? sao nghe giống như kiểu một lời thành pháp, kim khẩu ngọc ngôn vậy......” Cửu Ly trầm ngâm.

Cổ Việt khẽ biến sắc: “Ý ngươi là một loại thần thông cùng loại với ‘Một lời có thể thành thiên hạ pháp’ của vị kia ở Côn Luân sơn Ngọc Hư cung tạo ra khi mới thành lập Pháp Thân?”

Chuyện này trong cao tầng Yêu tộc được lưu truyền rất rộng rãi, đám hậu bối đều biết cả.

Cửu Ly trịnh trọng gật đầu: “Xem ra Cửu Đầu Đại Thánh lúc trước đã đạt tới cảnh giới Tạo Hóa viên mãn......”

Sau khi đăng lâm Truyền Thuyết, có thể dùng khí tức của Chân Thật giới đối với vạn giới vũ trụ mà tạo thành “Một lời thành pháp”, vĩnh viễn thay đổi “Thiên Đạo” của nơi đó, thay đổi quy tắc trong một phạm vi nhất định của một nơi nào đó trong Chân Thật giới, Thiên Địa Nhân Tiên dùng đặc thù Truyền Thuyết, chư quả chi nhân và đặc thù Bỉ Ngạn cũng có thể đạt tới trình độ này, nhưng muốn thay đổi quy tắc của nơi đó vĩnh viễn hoặc muốn được giống những nơi như Tiên Giới Cửu U thì ít nhất phải đạt tới Tạo Hóa viên mãn.

Để thay đổi quy tắc của một phạm vi nhỏ một cách vĩnh viễn giống như Tiên Giới Cửu U, điều kiện cơ bản nhất phải có Tạo Hóa viên mãn cộng thêm đặc thù Bỉ Ngạn, xưa kia từng có một người từng làm thay đổi vĩnh viễn quy tắc của Chân Thật giới, chính là Nhân Hoàng, nghe nói đã phải trả giá rất đắt.

“ ‘Nơi này vĩnh viễn là Thái Cổ Tiên Giới’ nghĩa là sao?” Kim Lân tiên tử cau mày.

Hà Mộ càng thêm hoang mang, Cửu Đầu Đại Thánh khi bố trí cấm chế động phủ của mình, hẳn là không hề dùng tới năng lực “Một lời thành pháp”, cho nên nó mới bị thời gian cọ rửa, vũ trụ ăn mòn, làm cho chúng yếu đi rất nhiều, gần như tan vỡ. Vậy tại sao lại trịnh trọng viết mấy chữ “Nơi này vĩnh viễn là Thái Cổ Tiên Giới”, lập “Văn” làm chứng, vạn cổ bất hủ này để làm gì?

“Có khi nào là Tiên Giới sẽ có ảnh hưởng gì đó tới chúng ta hay không? Thử mở cửa ra trước đi.” Ngao Tần nghĩ nghĩ, giục.

Nguyệt Lạc này thật sự đọc được Thái Cổ văn tự! Thật là khó tin!

Có khi nào là hắn nói đại không?

Cửu Ly cũng không muốn còn chưa mở cửa đã buông tay, cô nhìn Hà Mộ, trịnh trọng nói:

“Mọi người cẩn thận, chúng ta thử mở cửa.”