Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 7 - Chương 103: Ba tầng bố trí

Dịch: Tiểu Băng

Mặt trời đen ở cao trên đầu, ma vụ du đãng, dãy sơn mạch đầy u ám và quỷ dị, sáu luồng khí tức tà ác lẳng lặng chiếm cứ thành từng khu vực, bao phủ hết cả dãy sơn mạch.

Dù đã được Thanh Đế cho phép, Mạnh Kỳ cũng không muốn chọc tới sáu lão già này. Khi đang ở Cửu U, họ đều sẽ có thực lực gần bằng Bỉ Ngạn thực thụ, vươn tới nửa Đạo Quả, có thể thao túng dòng sông thời gian ở trong Cửu U đó, chỉ cần hai trong số họ liên thủ là đủ sức cản đường Thanh Đế.

Cho nên, nếu hắn bị lộ, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được!

Ngụy Bỉ Ngạn so với Bỉ Ngạn thật sự chỉ thua về khu vực phạm vi ảnh hưởng, thua về mức độ nhìn trộm tương lai, hiểu rõ vận mệnh, thua về khả năng thao túng thiên cơ, về sức mạnh cũng kém hơn một ít.

Mạnh Kỳ khẽ đẩy đạo quan, Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân từ trong nê hoàn cung bay ra, khánh vân này u ám, thanh khí hội tụ, hóa thành ba bộ thân hình, gồm “Chân Định Như Lai”, “Tô Mạnh Thiên Tôn” và “Thanh Nguyên Đạo Quân”. Chính là dùng đại thần thông Nhất Khí Hóa Tam Thanh.

“Thanh Nguyên Đạo Quân” hạ xuống, khí tức thay đổi thành hình dạng Tề Chính Ngôn, nhận lấy Phong Thần bảng.

Mạnh Kỳ vung tay, hút Thanh Nguyên Đạo Quân vào trong Tụ Lý Càn Khôn, cho “Chân Định Như Lai” và “Tô Mạnh Thiên Tôn” hạ xuống, bản thân thì thi triển Như Lai thần chưởng và Tiệt Thiên thất kiếm, ẩn kín khí tức.

Hóa thân “Chân Định Như Lai” này vốn mạnh hơn “Tô Mạnh Thiên Tôn”, nhưng sau khi cảm ngộ được mấy kiếm của Chân Võ đại đế ở trong sinh tử nguyên điểm, thì hiểu biết của Mạnh Kỳ về Tiệt Thiên có tăng tiến, khiến hóa thân “Tô Mạnh Thiên Tôn” chém ra lúc này có thực lực được tăng lên rất nhiều.

Ngay sau đó, Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân thu hẹp lại, bọc lấy Mạnh Kỳ vào trong, sau đó hóa thành thời gian thác loạn, hư không cuộn mình, ẩn chứa vô số “Tiểu điểm”, hỗn hỗn độn độn, tựa hồ không nên xuất hiện ở trên đời, nhưng vẫn chưa đạt tới mức hoàn mĩ giúp hắn hoàn toàn làm mất đi dấu vết của mình.

Hắn lại giấu mình vào trong người tà ma, ngay khi nó vừa rời khỏi kết giới của sơn mạch, bước vào phạm vi kiểm soát của sáu lão già ghê gớm, Mạnh Kỳ lập tức vừa vận “Chư quả chi nhân”, vừa dùng tới “Chư Thiên Sinh Tử luân”!

Rào rào!


Bảo luân hai màu xoay tròn, tử vong tuyệt vọng và sinh cơ mãnh liệt cùng xuất hiện, quấy phá Sinh Tử nguyên điểm, khiến nước sông hoàng tuyền lại cuồn cuộn, muốn che cả mặt trời màu đen, những gương mặt vặn vẹo đau thương hiện ra, phát ra tiếng khóc thê lương.

Chỉ trong một thời gian ngắn, Hoàng Tuyền lần thứ hai dị động, khiến sáu người càng thêm nghi ngờ lẫn nhau, mức độ cảnh giác tăng cường lên cao độ.

Ba thân ảnh cùng động. Một là tà ma sáu tay có bản tôn Mạnh Kỳ trốn trong bụng, hai là “Chân Định Như Lai”, ba là “Tô Mạnh Thiên Tôn”, tà ma thì cứ tiếp tục đi như bình thường, bản tôn Mạnh Kỳ lặng lẽ chui ra khỏi người nó, ẩn nấp bay lên cao, “Chân Định Như Lai” và “Tô Mạnh Thiên Tôn” chia làm hai hướng, trong tư thế duy trì giấu kín hành tung bỏ chạy đi xa!

Mạnh Kỳ đầu tiên dùng di động Hoàng Tuyền để thu hút chú ý, tiếp theo dùng tà ma sáu tay để che giấu cho mình, sau cùng là dùng hai cái hóa thân để đánh lạc hướng!

Ba tầng bố trí để tranh thủ thời gian cho bản tôn rời khỏi Cửu U!

Rào rào!

Hoàng Tuyền sóng nước dâng cao, ý niệm của Huyền Minh Quỷ Đế lướt qua nó trước tiên, y luôn có khát vọng mãnh liệt với Hoàng Tuyền và sinh tử nguyên điểm, ngay sau y là Hắc Thiên Đế, Cửu U Huyết Ma và Cửu Loạn Thiên Tôn, Ma Quân và Thất Sát đạo nhân thực lực kém hơn, nên cũng ra tay chậm hơn.

Nhưng khi con tà ma sáu tay vừa chạy ra khỏi sơn mạch thì thân hình nó lập tức chuyển thành màu xám trắng, nhanh chóng tan ra thành bụi, hoàn toàn hôi phi yên diệt.

“Ngươi trốn không thoát!”

Giọng Huyền Minh Quỷ Đế ầm vang, khiến bốn phía hư không ngưng tụ thành những tầng hổ phách trong suốt.

Nếu không phải y xác định Ma Hoàng trảo vẫn còn đang ở trong sơn mạch, thì e là y đã ra tay toàn lực.

Cửu Loạn Thiên Tôn gầm lên, những làn sóng gợn vô hình nối tiếp nhau tỏa ra, Ma Quân và Hắc Thiên Đế cũng không thua kém, ngay từ đầu đã nhìn ra tà ma sáu tay có dị thường.


Băng hàn lan tràn, sóng gợn không ngừng, mãnh liệt khủng bố nhưng vô hình hư ảo, ở trong sơn mạch, ngoài Đại Tự Tại Thiên Tử và Tề Chính Ngôn thì không có sinh linh nào khác cảm nhận được, lại không còn sinh linh nhận ra!

Các làn ý niệm sắp tìm lên tới trời cao nơi bản tôn Mạnh Kỳ đang trốn thì phía xa thoáng hiện hai đạo quang mang, “Chân Định Như Lai” tỏa thiện quang từng gợn và “Tô Mạnh Thiên Tôn” kiếm khí lẫm liệt đã bị buộc phải hiện ra tung tích!

Mối liên hệ giữa họ với bản tôn Mạnh Kỳ đã bị chư quả chi nhân bóp méo, thay đổi, đều chỉ về hướng dưới đáy Hoàng Tuyền.

Rào rào!

Một vùng máu đỏ bất chợt hiện ra, đánh về phía “Chân Định Như Lai” đang thi triển thần chưởng “Phổ độ chúng sinh”, Thái Thủy Thiên Ma kiếm khí vặn vẹo yêu dị phát ra sau mà đến trước, triệt tiêu với thần chưởng.

Băng hàn và tử vong xuất hiện, bao phủ Tô Mạnh Thiên Tôn, kiếm khí khiên dẫn, Thất Sát đạo nhân vung ra Minh Hải kiếm, Cửu Loạn Thiên Tôn thì đánh cả hai, dùng hủy diệt mọi thứ chụp lấy cả hai bộ hóa thân, bất kể đám Ma Quân, Huyền Minh Quỷ Đế.

Bị toàn đại cao thủ vây công, Mạnh Kỳ đương nhiên biết cả hai hóa thân của mình đều sẽ chết ngay tức khắc, nhưng nó cũng chính là cơ hội để hắn thoát khỏi nơi này.

Bỗng hắn chợt cảm nhận được nguy hiểm, sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Trong minh minh, hắn nhìn thấy một đôi mắt tang thương xa xăm, đạm mạc vô tình.

Đôi mắt của Hắc Thiên Đế!

Nó không hề bị cản trở chút nào, nhìn ngay thấy hắn!

Một bàn tay vươn ra, thò vào trong hư vô. Mạnh Kỳ kinh hãi, đặc thù Bỉ Ngạn lập tức kích phát, dòng sông hư ảo hiện ra quanh người.

Trong dòng sông thời gian và vận mệnh, hắn “Nhìn thấy” mình ở trong quá khứ vài giây trước, lúc đang ở trên đường độn lên trời cao.

Bàn tay của Hắc Thiên Đế chộp vào trong quá khứ, hướng về phía đầu nguồn dòng sông thời gian, nơi Chư Thiên Sinh Tử luân bị kích thích vận chuyển, giúp hai bộ hóa thân ẩn nấp khí tức!

Thoát được hiện tại, nhưng không thoát được quá khứ!