Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 3 - Chương 80: Giang hồ danh cục

Dịch giả: Tiểu Băng

Tình thế trận đấu dần dần thay đổi.

Sau khi sảng khoái lâm li đâm ra hai mươi bảy kiếm, Kim Tiến Hiền trong lòng đầy hào hùng, xuất sát chiêu “Kim Ô chiếu khắp” của “Xích Dương kiếm pháp” !

Trường kiếm Viêm Dươngrực ánh sáng hồng, kiếm cương bắn ra ào ạt, như ánh mặt trời, mang theo lực sát thương kinh người che dấu một con “Kim Ô” chính là thân kiếm.

Võ sư Xích Dương võ quán nhìn mà mê muội, bỗng nghĩ: “Lôi đao cuồng tăng nếu vẫn không dùng A Nan Phá Giới đao pháp thì chắc chắn sẽ thua......”

Nhập Xích Dương võ quán hai mươi năm, đây là lần đầu tiên hắn được xem tuyệt chiêu “Kim Ô chiếu khắp” xuất ra với độ sát thương cao nhất, chiêu thức biến hóa đạt tới cực hạn, kiếm cương dùng tới xuất thần nhập hóa, dương cương hùng hồn tràn ngập khắp nơi, theo hắn thấy, nếu không có chiêu thức ngoại cảnh, tất không thể nào chống đỡ được.

“Hắc, bị một kẻ già cả buộc cho phải dùng tới A Nan Phá Giới đao pháp......” La Hựu Phong cười khẩy trong lòng.

Ai cũng cho rằng, một kiếm này của Kim quán chủ là tuyệt đối mạnh mẽ!

Vương Sách nhìn thấy đường huynh nhíu mày thì lấy làm kì, chiêu “Kim Ô chiếu khắp”với trình độ này, dù Kim quán chủ lúc toàn thịnh cũng không nhất định có thể đánh ra được, bây giờ đã tuổi già sức yếu, lại đã liên công hai mươi bảy kiếm, sao bây giờ lại giống như càng chiến càng dũng mãnh?

“Khinh ngữ” Vung ra, ánh đao mênh mông, phảng phất như xuất ra từ đáy lòng, mọi biến hóa đều linh hoạt tùy theo tâm động, tùy ý mà biến, phiêu miểu khó lường.

Đương đương đương!

Chuôi đao, sống đao, lưỡi dao, mũi đao, mỗi một bộ phận của thanh đao đều như sống lại, biến hóa tùy tâm, đánh ra từng đạo kiếm cương.

Đinh!

Trường đao biến hóa, chém thẳng vào cương khí giấu bên trong thân kiếm, phát ra một tiếng giòn vang.

Đinh đinh đang đang...... Đao kiếm không ngừng va chạm vào nhau.

Kim Tiến Hiền bỗng nhiên hụt hơn, trường kiếm hơi chậm lại.

Với tuổi tác của mình, thể lực của lão đã bắt đầu không còn theo kịp.

Âm thanh của Khinh ngữ làm nhiễu loạn lỗ tai của lão, Kim Tiến Hiền nhìn thấy trường đao của Mạnh Kỳ đẩy bảo kiếm của mình ra, bổ vào ngực lão.

Tuy có thể dựa vào hộ thân cương khí ngạnh kháng một đao, sau đó tiếp tục tái chiến, nhưng Kim Tiến Hiền biết khí thế của mình đã qua đỉnh phong, thể lực tinh thần cũng đã có dấu hiệu chống đỡ khó khăn, vì thế đảo ngược trường kiếm, cười ha ha:“Lão phu nhận thua.”

Miệng nói nhận thua, nhưng lão lại cười đến dị thường vui vẻ, đây là một lần đấu kiếm vui sướng nhất trong đời lão từ trước tới nay, quả là một đối thủ tốt khó có được!

Thua thì thua thôi, không có gì tiếc nuối!

Trường đao của Mạnh Kỳ đã chạm tới ngực Kim Tiến Hiền thì đột nhiên dừng lại không chút ngượng ngập, cứ như nguyên bản nó vốn phải nằm ở nơi đó, khiến Vương Tái nheo mắt.

“Đa tạ tiền bối chỉ giáo.” Mạnh Kỳ thu đao trở vào bao, chắp tay hành lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Vương Sách đứng trước cửa sổ, khẽ nói: “Chỉ là khi dễ một Kim quán chủ lớn tuổi mà thôi.”

Phàm là có chút nhãn lực, đều có thể nhìn ra vừa rồi Kim Tiến Hiền sở dĩ thua trận là vì cơ thể lão đã yếu, đánh kịch liệt hai mươi tám kiếm rồi thì thiếu sức, chứ chả liên quan gì tới lôi đao cuồng tăng hay đao pháp của hắn.

Vì thế, không thiếu giang hồ nhân sĩ dậy lên lòng căm phẫn và ghen tị, nhỏ giọng trách móc lôi đao cuồng tăng khi dễ danh túc lớn tuổi của Nghiệp đô, tương lai hắn tới độ tuổi đó, còn không phải cũng sẽ bị đám tuổi trẻ chọn để làm đá kê chân hay sao.

Vương Sách không hề nhìn thấy trên mặt lão bộc nhà hắn, Vương Tái và Thiện Tú Mi không hề có chút xíu khinh thị nào, một người trước là đăm chiêu, hai người sau là ngưng trọng.

Trong nhã gian Hoàng gia, lão giả họ Hoàng lắc đầu:“Hắn có thể đi lên Nhân bảng, thật sự là do cơ duyên xảo hợp, Sử Tư, cơ hội của ngươi đã tới.”

Hoàng Tử Sư phẩy chiết phiến, nhìn Mạnh Kỳ trên hòn giả sơn, gật đầu:“Đao pháp quả thật không sai, nhưng có chênh lệch so với ta tưởng tượng.”


“Thực coi thường Nghiệp đô ta!”

“Ti bỉ vô sỉ, chuyên chọn lão tiền bối để xuống tay!”

Ỷ người ở đây đông, một ít kẻ nhàn rỗi của trốn trong đám người hô hào, muốn thêm náo nhiệt.

Có bọn họ cổ động, không thiếu chính nghĩa chi sĩ nổi lòng căm phẫn, cùng quần chúng vây lại, khinh bỉ Mạnh Kỳ.

La Hựu Phong cười khẩy, lạnh vài tiếng, lôi đao cuồng tăng quả thực hữu danh vô thực, đột nhiên, trong lòng hắn bỗng thoáng động, nhìn Mạnh Kỳ vẫn đứng trên hòn giả sơn, nghe những lời khinh bỉ thóa mạ xung quanh, nảy ra một ý.

Ngày thường mình đã có thể làm cho Kim Tiến Hiền chật vật, chỉ là ỷ vào cửu khiếu phóng ra chân khí để miễn cưỡng thủ thắng hắn, mà lôi đao cuồng tăng cũng là khi dễ Kim Tiến Hiền lớn tuổi, thắng hiểm một chiêu, chiến tích của mình với hắn không khác nhau là bao, hơn nữa hắn đã đánh nhau kịch liệt một hồi, chân khí thể lực tiêu hao nhất định không nhỏ, bây giờ mình mà khiêu chiến, dù phải đấu với A Nan Phá Giới đao pháp, cũng không phải không có phần thắng.

Dù sao bị bại bởi Cao thủ Nhân bảng cũng không mất mặt, mà còn có mặt mũi là đằng khác, nếu chiến thắng thì còn tốt hơn, thanh danh lan xa, được giang hồ nhân sĩ ngưỡng vọng kính sợ, lại còn thu hút không biết bao nhiêu anh tài hội mộ danh đến võ quán của mình, Nghiệp đô Hoàng gia cũng sẽ càng thêm coi trọng mình, truyền thụ tuyệt học!

Phanh phanh phanh, tim hắn đột nhiên đập nhanh hơn.

Nghe thấy người xung quanh chửi mắng, Kim Tiến Hiền cười xin lỗi Mạnh Kỳ, đưa tay lên ngăn mọi người, tỏ vẻ một trận chiến này mình đã đánh rất vui vẻ, lôi đao cuồng tăng tuyệt không phải khi dễ người già.

Đúng lúc này, một bóng người từ lầu hai nhảy xuống.

Người chưa tới, giọng đã rổn rảng như hồng chung:

“Ai dám khi dễ Nghiệp đô ta không người?”

“Phá Quân võ quán La Hựu Phong thỉnh chỉ giáo!”

Oanh một tiếng, quần chúng vây xem sôi trào, giơ ngón tay cái lên:

“La quán chủ hay lắm!”

“Thay võ lâm nhân sĩ Nghiệp đô chúng ta giáo huấn tên gia hỏa vô sỉ này!”

“Hắn hữu danh vô thực, không cần phải sợ, chỉ cần đỡ được A Nan Phá Giới đao, là có thể chiến thắng hắn!”

Cũng có người đấm ngực dậm chân, vì sao mình không nghĩ đến việc khiêu chiến, dù sao cũng không sợ mất tiếng tăm, cần gì phải cố kỵ xa luân chiến chỉ trích, chỉ cần thắng, danh lợi đều có!

Vương Sách khinh thường nhìn La Hựu Phong, gian xảo vô lại, dù lôi đao cuồng tăng danh khí không phù hợp thực lực, muốn khiêu chiến cũng phải chờ một lát chứ, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì sao xứng là hảo hán!

“Lôi đao cuồng tăng, ài, đao cuồng lại không may rồi, bát khiếu thường này thắng hắn cũng còn dư.” Vương Sách phán đoán, quay đầu nhìn giai nhân,“Tú Mi, ngươi thấy sao?”

Thiện Tú Mi có vẻ kỳ quái:“Vương đại ca thật là.”

“Chỉ trogn năm chiêu.” Vương Tái đột nhiên mở miệng.

Vương Sách ngạc nhiên:“Cái gì?”

“Không cần dùng A Nan Phá Giới đao pháp, chỉ trong năm chiêu sẽ hạ La Hựu Phong.” Vương Tái trầm giọng nói.

“Này, điều đó không thể nào!” Vương Sách sửng sốt, La Hựu Phong tốt xấu gì thực lực cũng gần bằng Kim Tiến Hiền, đao cuồng Tô Mạnh dùng hai mươi tám đao mới chiến thắng Kim Tiến Hiền, dựa vào cái gì không dùng tới chiêu thức ngoại cảnh mà đòi trong vòng năm chiêu thắng La Hựu Phong.

“Ba chiêu.” lão bộc truyền âm nhập mật cho Vương Sách.

Vương Sách rất khiếp sợ, nhưng theo bản năng luôn tin tưởng vào con mắt của lão bộc, buột miệng:“Không có khả năng, theo ý ta, nhiều nhất ba chiêu.”

Không thể bộc lộ ra mình vô tri trước mặt Tú Mi!


Hoàng Tử Sư luôn tay phe phẩy quạt, tư thái ưu nhã, hắn không cho rằng La Hựu Phong có thể thủ thắng, nhưng nghĩ tên kia đủ sức tạo nên chút í phiền toái cho Mạnh Kỳ.

Kim Tiến Hiền đang muốn giải thích cho La Hựu Phong hiểu mình thua cũng rất vui vẻ, hắn không cần phải xa luân chiến, thì đã nhìn thấy Mạnh Kỳ rút “Khinh ngữ” ra, bình tĩnh nói:

“La quán chủ thỉnh.”

Được rồi. Nếu đương sự cũng không có ý kiến, ta còn lắm chuyện làm gì? Kim Tiến Hiền lùi sang bên.

La Hựu Phong hít sâu, bình phục tâm tình, giơ bảo đao trong tay, hét lớn một tiếng, tà tà chém ra.

Đao thế hung mãnh, đại khai đại hợp, bên trong có giấu biến hóa và sát khí, đây là một chiêu mà La Hựu Phong rất đắc ý, nên ngay từ đầu đã dùng tới nó, ý muốn chiếm thế thượng phong, trước khi có khả năng phải đối đầuvới A Nan Phá Giới đao pháp.

Mạnh Kỳ vung trường đao, trong viện bốc lên một luồng gió lạnh, đao chiêu theo gió mà biến, lãnh liệt bổ vào bảo đao của La Hựu Phong.

Tới rất hay! La Hựu Phong thầm kêu, thanh đao thoáng nhướn lên, từ tà tà chém ngược lên, ra khỏi dự đoán của mọi người, tránh thoát được “Khinh ngữ” của Mạnh Kỳ, chém thẳng vào cổ họng.

Nhưng trường đao của Mạnh Kỳ lại đột nhiên tăng tốc, tốc độ vượt qua sự tưởng tượng của La Hựu Phong, tựa như ánh trăng đêm, vừa mới nhìn thấy, đã tới sát người!

Phần giữa thân và bên phải của La Hựu Phong hoàn toàn lộ ra, như bầu trời không có mặt trời, ban đêm không có ánh trăng, chỉ cần không phải người mù, đều có thể nhìn thấy, đều có thể cảm nhận được.

Đương!

“Khinh ngữ” trảm trúng mu bàn tay của La Hựu Phong, bảo đao trong tay hắn rơi xuống đất.

La Hựu Phong kinh ngạc nhìn thanh đao trên mặt đất, không thể tin được, tại sao nó rớt?

Nó rớt như thế nào? Giang hồ nhân sĩ vây xem đều thầm hỏi câu hỏi ấy, thế nào mà mới chỉ có một chiêu, La Hựu Phong đã bại?

Ba, chiết phiến trong tay Hoàng Tử Sư đóng lại, nhìn chằm chằm vào mu bàn tay của La Hựu Phong, chỗ đó không có vết đao, chỉ bị sưng đỏ, có nghĩa từ lúc nào đó trường đao của Tô Mạnh đã chuyển qua đao phong, lấy sống đao công kích, mà mình không hề nhìn ra!

Quan trọng nhất là, một võ quán chi chủ, một cao thủ mở khiếu có danh của Nghiệp đô, thế nhưng chỉ một chiêu đã bại trận?

Đây chính là Lôi Đao Cuồng Tăng mới vừa rồi rất gian nan mới thắng được Kim quán chủ đó sao?

Sao lại như trở thành hai người mạnh yếu khác nhau như thế?

Đây mới thật sự là thực lực của cao thủ Nhân bảng… đây là ý nghĩ trong lòng tất cả mọi người.

Hơn nữa lôi đao cuồng tăng còn chưa dùng tới A Nan Phá Giới đao pháp!

Kim Tiến Hiền cũng há hốc mồm, không tin được đây là Đao Cuồng vừa mới giao thủ với mình, trợn mắt nhìn hắn thu hồi đao, nhảy xuống hòn giả sơn.

“Chỉ dùng có một chiêu......” Vương gia lão bộc thì thào, Vương Tái chau mày, Thiện Tú Mi nheo mắt.

Vương Sách cười gượng:“Ha ha, ta nói đúng đi, tối đa là ba chiêu.” Điều này sao có thể!

Vương Tái khẽ hít một hơi, đi đến bên cửa sổ, cất cao giọng nói: “Một chiêu này của ‘Đao cuồng’ Tô thiếu hiệp có thể nói là tuyệt diệu, dụ La quán chủ tự phải biến chiêu, rơi vào cạm bẫy, hơn nữa một đao này cũng là tinh nghĩa của Đao đạo tinh nghĩa, nhanh như bôn lôi.”

Thì ra là vậy! nghe Vương Tái giải thích, giang hồ nhân sĩ vây xem và La Hựu Phong mới giật mình, đây mới là thực lực của lôi đao cuồng tăng?

Vương Tái tiếp tục nói:“Nhưng theo Vương mỗ xem ra, một đao này vẫn còn không bằng khi Tô thiếu hiệp đấu cùng Kim quán chủ.”

“A?” cả Kim Tiến Hiền cũng phải ngạc nhiên.

“Hai mươi tám đao, mỗi một đao đều phối hợp hoàn hảo vừa vặn đúng lúc đúng chỗ với Xích Dương kiếm pháp, từng bước đưa kiếm pháp của Kim quán chủ lên tới đỉnh phong, cũng từng bước tiêu hao thể lực của ông ấy, khiến Kim quán chủ cuối cùng không bị thua vì chiêu thức, mà thua thể lực, lại còn được thể nghiệm sự sảng khoái mà cả đời vẫn chưa có được.”

“Hai mươi tám đao, chưa công một đao mà thắng đối thủ, đao pháp này có thể gọi là đại gia!”

“Đây là Tô thiếu hiệp kính lão tôn hiền!”

Nếu là chỉ hai ba đao đã thắng Kim Tiến Hiền, làm sao lão giả tự dưng bị điểm danh khiêu chiến này chấp nhận được? Anh danh một đời có còn đâu nữa!

Nên Mạnh Kỳ lấy thủ làm công, cùng ông tấu lên một khúc giang hồ chiến, không làm hỏng thanh danh của ông.

“Còn có thể như vậy......”

“Thật sự là khó mà tin tượng......”

Những ánh mắt nhìn Mạnh Kỳ đều thay đổi, thành sự tôn kính, và sợ hãi với đại hành gia đao pháp, với cao thủ Nhân bảng chân chính!

Hôm nay thật sự là đã được mở mắt!

Mạnh Kỳ khoanh tay đứng đó hưởng thụ sự hoan hô, thầm nghĩ:

‘Tên Vương Tái này mới gặp rất đáng ghét, nhưng làm người quả thật là công chính khách quan, đáng được thưởng thức, nếu không mình cực khổ diễn xuất mà không được ai nhìn thấu, mị nhãn lạivứt cho người mù xem à!’