Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 3 - Chương 57: Đao chấn tứ gia

Dịch giả: trongkimtrn
Biên: kethattinhthu7

- A!

Nghe được thanh âm vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, Đường Minh Nguyệt đột nhiên quay đầu, vừa đúng lúc trông thấy Mạnh Kỳ chém ra một đao hung ác đáng sợ kia.

Dung mạo, ngũ quan hắn vẫn giống như hôm qua, chỉ là khí chất đã cải biến, không còn bộ dạng trầm mê tửu sắc, xa hoa dâm đãng lúc trước. Bây giờ, thần sắc hắn lạnh lùng kiên nghị, nét kiêu ngạo đã được nội liễm, tất cả đều hóa thành vẻ tự tin mạnh mẽ.

- Nhị ca…

Nàng vô thức đưa hai tay che miệng, đôi mắt sáng phủ lớp sương mờ, tim đập dồn dập.

Sắc mặt đám người Đường nhị gia, Đường thất gia đại biến, hoàn toàn không có ngờ tới thời khắc mấu chốt này thì Đường nhị lại trở về!

Đường nhị công tử đi khỏi nhà từ lúc hai mươi tuổi, vóc người dung mạo đã định hình, hôm nay gặp lại hắn, bất quá cũng chỉ nhiều thêm vài phần tang thương nhờ trải qua ma luyện, bọn họ làm sao mà không nhận ra?

Về những vị khách nhân, thần sắc đám người Lăng đại công tử, Vạn tam công tử trăm người như một, nét mặt tất cả đều hiện sự không dám tin vào mắt mình.

Kể cả mấy vị gia chủ và cao thủ tứ gia, tròng mắt người nào cũng co rút lại, sự chú ý của bọn họ đều bị một đao kia hấp dẫn, dù chỉ đứng ngoài quan sát, ai nấy đều cảm nhận được sự cường thế, không gì phá không được.

Có thể hình thành khí thế dựa trên diễn giải đao pháp như thế, hiển nhiên hắn đã đạt đến tinh nghĩa đao pháp rồi!

Nếu mình ở nơi đất khách quê người mà đối mặt với một đao kia, liệu mình có thể ngăn một đao đó chém xuống không? Hoặc phải trả cái giá gì mới có thể đỡ nổi?

Trưởng lão cửu khiếu đi theo Diệp gia lao ra, hô lớn:

- Dừng tay!

Khi Tà Kiếp chém xuống đầu, khí lưu sinh cơ chung quanh đều bị nó thu nạp, Diệp tam công tử chỉ cảm thấy trời đất đều bị một đao kia bao phủ, ngăn cách bản thân gã với bên ngoài.

Thiên thương thương, dã mang mang(*), trừ một đao này, gã không còn cảm thấy gì khác!

(*) Thiên thương thương, dã mang mang: trời trắng xóa, đồng mênh mông.

Đây là hai câu hát trong bài dân ca Sắc Lặc ca của dân du mục ở phương bắc đời Nam Bắc triều tả cảnh sinh hoạt:

"Sắc Lặc xuyên, Âm sơn hạ, thiên tự khung lư, lung cái tứ dã.

Thiên thương thương, dã mang mang, phong xuy thảo đê kiến ngưu dương."

Tự nhiên, gã cảm thấy mình giống như một người bị gia tộc vứt bỏ, bất lực cô độc đối diện với thiên khiển(*) đáng sợ, thể xác lẫn tinh thần đều bị áp bức, lòng sinh ra sợ hãi.

(*) Thiên khiển: trời phạt.

Một đao kia thật sự như lôi đình đánh xuống, thay trời hành đạo, cương mãnh bá đạo, uy thế mười phần!

Đối mặt một đao này, Diệp tam công tử giống như âm thần đối diện với lôi đình, cả người run rẩy, hoàn toàn không cách nào nảy sinh lòng chống cự, toàn thân gã đột nhiên mềm nhũn. “Bịch” một tiếng, gã từ trên ghế ngã xuống, quỳ nghiêng trên mặt đất.

Ánh đao thu lại, Tà Kiếp trong tay Mạnh Kỳ lơ lửng trên đầu gã. Lúc này, trưởng lão cửu khiếu Diệp gia còn cách hắn một bước chân.

“Coong”, Mạnh Kỳ thu trường đao vào vỏ, mắt nhìn thẳng phía trước, giọng khàn khàn lạnh nhạt nói một câu:

- Ngươi quá yếu, thật sự khiến ta quá thất vọng!

Không thèm quay đầu lại, hắn vừa nói chuyện vừa đi lướt qua người Diệp tam công tử còn đang quỳ ở đó.

Dựa vào ăn đan dược để tăng công lực, ít rèn luyện trong thực chiến, lại vừa không có tuyệt thế thần công, võ giả Lục khiếu như gã tất nhiên phải yếu như vậy… Mạnh Kỳ có chút hoài nghi, lúc mình khai thông Nhãn khiếu, có khi không cần dùng A Nan Phá Giới Đao Pháp cũng có thể đánh ngang tay với gã.

Một đao vừa rồi, hắn cũng không lo lắng có người nhận ra lai lịch, bởi vì một đao đó là tâm đắc của hắn khi tu luyện Tử Lôi Đao Pháp. Hắn lấy lĩnh ngộ tinh yếu của Thiên Đao làm nền tảng, cố gắng tạo ra một chiêu đao pháp riêng có của mình. Cho dù cường giả Ngoại cảnh tu luyện Tử Lôi Đao Pháp của Tố Nữ Đạo có mặt ở đây, nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy một đao này được gần giống với tinh nghĩa đao pháp cương mãnh dữ dằn của lôi đình mà thôi.

Mà hai chiêu Đoạn Thanh Tịnh và Lạc Hồng Trần trong A Nan Phá Giới Đao Pháp cũng được Mạnh Kỳ biến thành hai loại tinh nghĩa đao đạo của bản thân hắn.

Xuất phát từ Thiên Đao, mà lại không hoàn toàn giống với tinh nghĩa của Tống Khuyết(*), đây là Thiên Đao thuộc về Mạnh Kỳ.

(*) Tống Khuyết: một nhân vật hùng tài đại lược, thiên tư hơn người trong tác phẩm “Đại Đường Song Long Truyện” của Huỳnh Dị, y có biệt danh là Thiên Đao.

Thanh âm khàn khàn “Ngươi quá yếu. Ta rất thất vọng!” lọt vào tai, khuôn mặt Diệp tam công tử đỏ bừng lên, vẻ mặt gã nhăn nhó, ánh mắt gần như sụp đổ. Gã muốn đứng lên nhưng hai chân vẫn nhũn ra như cũ, một đao kia dường như đã gieo hạt giống sợ hãi trong lòng gã!

Trưởng lão cao thủ Cửu khiếu mới nhào tới kinh ngạc nhìn Mạnh Kỳ đi qua rồi mới nâng Diệp tam công tử dậy, đỡ gã lần nữa ngồi vào chỗ cũ.

Lăng đại công tử và Vạn tam công tử thấy cảnh này cũng ngây người, không thể tin được Diệp tam thường ngày còn mạnh mẽ, ương ngạnh hơn hai người bọn hắn, vậy mà chỉ dưới một đao lại vô lực quỳ xuống!


Trong lòng đám người Đường thất gia, Vạn gia chủ cũng chấn động, khó có thể nói thành lời, từ lúc nào đao pháp của Đường nhị lại trở nên lợi hại, khủng bố như vậy?

- Đường Cảnh, ngươi có ý gì?

Gia chủ Diệp gia Diệp Vạn Thiên lạnh lùng hỏi.

Mạnh Kỳ nhìn lão một cái, giọng khàn khàn đáp:

- Đó là để cho Diệp tam hiền đệ mở mang một chút kiến thức cái gì gọi là đồng nát sắt vụn.

Trên thuyền, hắn từng nghe qua giọng nói của Đường nhị công tử. Nhờ sự trợ giúp của Bát Cửu Huyền Công, hắn khống chế cơ bắp và thanh quản ở yết hầu, hắn có thể bắt chước giọng nói của Đường nhị giống đến bảy tám phần, cộng thêm việc cổ họng bị thương dẫn đến giọng nói khàn khàn, cho nên không một ai nghe ra có chút gì không đúng.

Hắn ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp:

- Mấy năm trước, nhờ Diệp tam hiền đệ ban tặng, tiểu chất đã hoàn toàn tỉnh ngộ, ra ngoài vân du, trải qua gian khổ, rốt cuộc cũng thu hoạch được đao pháp nhập môn như hôm nay. Khụ khụ, cho nên vừa rồi tiểu chất dùng một đao kia để trả ‘ân nghĩa’ ngày nào, hi vọng Diệp tam hiền đệ cũng có thể làm lãng tử hồi đầu.

Mạnh Kỳ cố ý ho khan hai tiếng, bày ra dáng vẻ yết hầu bị thương, không tiện nhiều lời, tránh việc bị hỏi quá chi tiết sẽ dễ dẫn đến bại lộ.

Nói xong, hắn quay đầu nhìn Đường Minh Nguyệt, giọng nói dù còn khàn khàn nhưng biểu lộ sự nhu hòa:

- Cửu muội, muội đã chịu khổ rồi!

Hắn đã đọc qua tư liệu do Hoán Hoa Kiếm Phái thu thập, tuy rằng tin tức không quá tường tận nhưng cách xưng hô cơ bản và những chuyện đại sự vẫn có thể nắm tương đối.

Đường Minh Nguyệt nhìn "Đường nhị công tử" có bảy phần lạ lẫm ba phần quen thuộc, khóe mắt bỗng có nước mắt chảy xuống, giống như vừa mừng rỡ xen lẫn ủy khuất, lại vừa ân cần có cả lo lắng, hỏi:

- Nhị ca, huynh quay lại là tốt rồi, muội không sao hết. Chỉ là huynh, giọng nói của huynh bị sao vậy?

- Bị thích khách Bất Nhân lâu gây thương tích, liên lụy đến Vạn huynh rồi.

Mạnh Kỳ quay qua thăm hỏi với gia chủ Vạn gia.

- Bất Nhân lâu?

Gia chủ Vạn gia ngạc nhiên lên tiếng. Đám người Đường nhị gia, Vương Tái cũng kinh ngạc nhìn sang.

Mạnh Kỳ ra hiệu ý bảo Đường Minh Nguyệt yên tâm, chậm rãi bước tới trước:

- Nếu không có sát thủ Kim cấp Bất Nhân lâu, tại sao ta lại bị trọng thương mà bỏ chạy, không thể không kiếm nơi ẩn náu?

Với một đao hắn vừa chém ra, nếu không nói quá gặp phải thích khách cường đại một chút thì rất dễ khiến người khác hoài nghi thân phận.

Bất Nhân lâu chính là một trong tà ma cửu đạo, chuyên lấy ám sát làm chủ. Về đối ngoại, bọn chúng lấy các màu: hồng, chanh hoàng, lục, thanh, lam, tử (đỏ, da cam, xanh lá cây, đen, xanh da trời, tím) để phân chia cấp độ thích khách. Lợi hại nhất là thích khách Tử cấp(*) đã từng giết chết qua cường giả xếp hạng mười chín trên Địa Bảng. Nghe nói, lâu chủ Bất Nhân lâu đương đại được Lục Phiến Môn xếp hạng trong mười thứ hạng đầu trên Địa Bảng.

(*) Tử cấp: cấp màu tím.

Còn đối với Khai Khiếu kỳ, Bất Nhân lâu dùng kim, ngân, đồng, thiết (vàng, bạc, đồng, thiết) để phân chia, mạnh nhất chính là sát thủ Kim cấp. Nhưng vì thân phận những sát thủ này không bị lộ ra nên có rất nhiều cuộc ám sát không biết có phải do cùng một người gây ra hay không. Do đó, không có người nào có tên trên Nhân Bảng. Có điều, nếu có ai vì thế mà coi thường bọn chúng, người đó chắc chắn phải trả giá bằng chính tính mạng của mình.

- Quả thật là sát thủ Kim cấp…

Vương Tái trầm giọng nói.

Mạnh Kỳ nhìn mọi người chung quanh, ánh mắt dừng một lát trên người Đường nhị gia, Đường thất gia rồi quay đầu liếc qua Diệp tam công tử vừa mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt tràn đầy oán độc, hỏi:

- Nhị thúc, Thất thúc, Diệp tam công tử, ta rất muốn biết, vì sao gia gia bệnh nặng, trên đường ta chạy về nhà lại bị ám sát bởi sát thủ Kim cấp của Bất Nhân lâu, chuyện này có liên quan đến Vạn huynh không?

Hắn hoàn toàn nắm đề tài trong tay mình, tránh xảy ra việc mình chưa quen thuộc mà làm lộ chân tướng.

Người Đường gia, Vạn gia đều xôn xao, đây chẳng phải là trực tiếp chỉ ra một trong ba người Đường nhị gia, Đường thất gia, Diệp Tam công tử là kẻ chủ mưu? Hoặc nói thẳng ra là do ba người bọn họ liên thủ?

- Ai biết được ngươi ở bên ngoài chọc phải tai họa gì?

Diệp tam công tử nghiến răng nghiến lợi nói.

Ánh mắt đám người gia chủ Vạn gia lóe lên, đối với câu nói của Diệp Tam công tử, bọn họ không tỏ ra phản ứng quá lớn. Thời điểm Đường nhị bị ám sát cũng quá khéo đi, đúng lúc hắn trên đường trở về, lại là lúc Đường lão gia lâm bệnh nặng.

- Làm gì có chuyện trùng hợp như thế?

Câu này của Mạnh Kỳ lời ít mà ý nhiều, tiếp theo hắn trầm mặt, quát:


- Nếu bị ta tra ra ai là kẻ chủ mưu sau lưng, chắc chắn ta sẽ dùng một đao chém hắn ra làm hai!

Không chờ người khác nói chuyện, hắn trực tiếp nhìn về phía Vương Tái:

- Vương công tử, dựa theo lễ pháp, nếu dòng chính còn sống, vị trí gia chủ nên xử trí thế nào?

Thanh âm của hắn không lớn nhưng lại như sấm sét san bằng đất. Thoáng cái, sắc mặt đám người Đường nhị gia, Đường thất gia và gia chủ Diệp gia, Diệp tam công tử đại biến, còn Đường Minh Nguyệt có cảm giác như được giải hận.

Mắt Mạnh Kỳ chăm chú nhìn Vương Tái, chờ y trả lời.

Vương thị Chu Quận là gia tộc lấy Hạo Nhiên Chi Khí(*) của Nho gia làm gốc rễ, coi trọng nhất là nhân nghĩa, lễ pháp. Mà trong lễ pháp, việc trưởng tử, đích tôn(**) thừa kế là một đạo lý trung tâm, nó quan hệ đến việc ổn định truyền thừa của bản thân thế gia. Nếu như Vương Tái muốn giúp người khác nắm quyền, mở miệng chối bỏ điểm này, vậy thì Hạo Nhiên Chi Khí của y tự nhiên sẽ sụp đổ, từ đó về sau, trong tâm linh sẽ chôn dấu kẽ hở rất lớn!

(*) Hạo Nhiên Chi Khí: quang minh chính đại, ngay thẳng cương trực, tinh thần bất khuất.

(**) Trưởng tử, đích tôn: con trai cả, con của con trai cả.

Mạnh Kỳ vốn nghĩ rằng, nếu hắn không dùng Lôi Ngân, không dùng Xá Thân Quyết, xuất hết những thủ đoạn khác của mình giao thủ với Vương Tái, nhiều lắm cũng chỉ có phần thắng tương đối cao chứ không dám nói là tất thắng. Dẫu sao, kẻ có thể leo lên Nhân Bảng, bản thân y nếu không phải là cường giả có võ công cấp Ngoại cảnh đạt tới tiểu thành hoặc có chỗ tầm đắc thì ít nhất y cũng nắm giữ một tuyệt chiêu Ngoại cảnh, cho nên tuyệt đối không thể khinh thường. Đấy là chưa nói Vương Tái còn có Hạo Nhiên Chi Khí và có đủ loại tuyệt học Khai Khiếu của Vương thị Chu Quận!

Còn nếu như y vi phạm lễ pháp, tự phá Hạo Nhiên Chi Khí, lưu lại chỗ hổng trong tâm linh, Mạnh Kỳ nắm chắc không cần xuất kiếm, không dùng tuyệt chiêu, chỉ dựa vào Tà Kiếp và đao pháp là cũng đủ đánh bại y!

Đạt đến cấp độ như Mạnh Kỳ và Vương Tái, tâm linh êm dịu, không vướng mắc là rất quan trọng. Nó không chỉ có quan hệ đến việc cảm ngộ thiên địa sau này, trong ngoài giao hội, hơn nữa còn ảnh hưởng tới việc phát huy cảnh giới võ công trước mắt.

Lúc trước, trên Tà Lĩnh, chẳng phải thủ lĩnh mã phỉ cũng nắm giữ một chiêu đao pháp Ngoại cảnh sao? Không phải cũng vì thế mà chết ư?

Bởi vậy, dù chuyện giả mạo Đường nhị công tử có nguy hiểm nhất định nhưng Mạnh Kỳ vẫn phải tới đây!

Ánh mắt đám người Đường nhị gia đều rơi trên người Vương Tái, nếu như y thừa nhận lễ pháp trưởng tử, đích tôn, đồng nghĩa với việc y sẽ dùng thân phận Vương thị Chu Quận “đóng dấu xác nhận” vào vị trí kế thừa gia chủ Đường gia.

Tay Vương Tái đặt lên chuôi kiếm, khí độ thản nhiên:

- Tại hạ là khách nhân, khách thì không lấn chủ.

- Hơn nữa, cho dù trưởng tử, đích tôn cũng không có cách nào thay thế được vị trí bảy đại luật chủ yếu.

Cái gọi là bảy đại luật, gồm các loại như bất hiếu, phản quốc…

Không đợi Mạnh Kỳ hỏi lại, y mỉm cười nói:

- Đường huynh, không biết vì sao huynh phải mang mặt nạ da người?

Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngạc nhiên, ánh mắt ngưng lại trên khuôn mặt Mạnh Kỳ. Bọn họ cũng có nghĩ qua Đường Cảnh là giả mạo, nhưng mà cũng không cần vạch trần nhanh như vậy chứ?

Đường Minh Nguyệt cắn chặt môi dưới, sợ hãi, bất lực nhìn Mạnh Kỳ. Đám người Đường nhị gia và Đường thất gia nhất thời kinh ngạc, sau đó trên mặt liền lộ vẻ vui mừng.

Mạnh Kỳ đưa tay lên tai, nhẹ nhàng kéo một cái, lộ ra "chân dung" dưới tấm mặt nạ.

- A! Nhị ca, huynh…

Đường Minh Nguyệt sợ hãi, lui lại một bước, bởi vì trên gương mặt đó chằng chịt vết thương, trông thật dữ tợn đáng sợ, mà đường nét khuôn mặt dưới vết thương đúng là của nhị ca nàng!

- Ngươi?

Vẻ mặt đám người Đường nhị gia liên tục thay đổi, không rõ đây là chuyện gì.

Mạnh Kỳ không đáp, dán lại lớp mặt nạ da người rồi mới khàn khàn nói:

- Ra ngoài du lịch, gặp nguy hiểm, bị địch nhân bắt lấy tra tấn, cho nên mới có bộ dáng như hôm nay. Vì vậy, ta tìm người giỏi tay nghề chế tạo cái mặt nạ này để tránh hù dọa người khác.

Hình dạng vết thương là do biến hóa của Bát Cửu Huyền Công, dùng mắt thường nhìn qua, không ai có thể phân biệt được thật giả. Dù sao, Đường nhị công tử rời nhà đã nhiều năm, trí nhớ mọi người về hắn có chút mơ hồ.

Việc mặt nạ bị Vương Tái nhìn thấu vừa rồi là do Mạnh Kỳ cố ý, hắn mượn chuyện này để lộ ra "bộ mặt thật". Làm vậy sẽ càng làm những người khác tin vào thân phận của hắn. Theo bản năng, tất cả mọi người đều cho rằng dưới lớp ngụy trang là khuôn mặt thật chứ không thể là một cái tầng "ngụy trang" khác, vì nếu không phải dùng cơ bắp biến hóa mà dùng hai tầng mặt nạ da người để cải trang, độ dày khuôn mặt sẽ cực kỳ lộ rõ, người khác liếc qua là nhận ra ngay. Vì rất khó như vậy nên cũng chỉ có cao thủ am hiểu biến hóa hoặc tinh thông ngụy trang mới có thể làm được việc này.

- Nhị ca…

Nước mắt Đường Minh Nguyệt rơi lã chã.

Vương Tái cảm khái nói:

- Trải qua trắc trở, gặp qua Thương Hải, khó trách đao pháp của Đường huynh có thể đại thành.

Sau việc vừa rồi, thần sắc Đường nhị gia và Đường thất gia trở nên ngưng trọng, không ai lên tiếng trước chất vấn thân phận Mạnh Kỳ, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì.

Vương Tái cười một tiếng:

- Đường huynh, kiếp hậu quy lai, tự hữu biệt tình yếu tự(*), tại hạ không làm phiền nữa, ngày sau lại gặp.

(*) Kiếp sau sống lại, những chuyện chia ly sẽ tự được ghi chép lại.

Hắn không hề không đề cập tới chuyện ai làm gia chủ, dù sao Đường lão gia vẫn còn sống, chỉ là bệnh tình nghiêm trọng nên hôn mê thôi.

Nhìn đám người Vương Tái, Diệp tam rời đi, nhìn Đường nhị gia và Đường thất gia đang trầm mặc, Mạnh Kỳ mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng. Nếu lúc này mình là Đường nhị gia hoặc Đường thất gia, chuyện đã đến tình trạng này, nhất định mình sẽ la lối om sòm, cãi tới cãi lui, thật cũng phải nói thành giả!

Tướng mạo giống nhau? Nhất định là tìm người có tướng mạo giống nhau, thiên hạ rộng lớn, người có dung mạo tương tự cũng là chuyện quá bình thường!

Thói quen từ nhỏ giống nhau? Nhất định Đường nhị phải bắt lấy điểm này rồi cứ bình thường bắt chước theo!

Hỏi đối đáp các câu liên quan đến tên gọi? Nhất định phải tra khảo ngay!

Tóm lại, ta không tin, có chết ta cũng không tin. Sau đó, ta sẽ tìm cao nhân phân biệt huyết mạch, liên hợp thế lực trong nhà cùng với người ngoài biến Đường nhị thật thành Đường nhị giả.

Mạnh Kỳ trầm ngâm, nói:

- Nhị thúc, tiểu chất đã trở về, phiền thúc giao trả quyền điều hành gia tộc cho đích tôn đi. Đúng rồi, Thứ gia gia đâu?

Vừa rồi, hắn phát hiện Đường Thứ, một trong bốn cao thủ Cửu khiếu vây giết mình không có ở đây, hiển nhiên đã trốn đi rồi, để tránh Hoán Hoa kiếm phái, Lục Phiến Môn và mình.