Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 3 - Chương 47: Khán giả quần chúng: người qua đường Mạnh

Dịch giả: Hàm

Mấy người đang nổi lửa nấu ăn trên boong thuyền đầy tuyết đọng, cách sảnh lớn của lâu thuyền không xa, do cánh cửa nửa mở nửa khép nên Mạnh Kỳ vừa quay đầu đã thấy hết cảnh tượng phía trong, hắn cũng hiểu tại sao lúc nãy thủy thủ kia lại bảo có chuyện không bình thường.

Vì thời tiết đột ngột chuyển lạnh nên đa số hành khác chỉ ru rú trong phòng trùm chăn kín mít, đợi người hầu trên thuyền đưa cơm nóng rượu ngon, đưa chậu than sưởi đưa thêm chăn dày, rất ít người chịu ra sảnh ăn uống, cả đại sảnh chỉ năm sáu bàn có người ngồi.

Một bàn là vị công tử trẻ tuổi khí vũ hiên ngang, trên mặt vẫn chưa hết nét ngây ngô, nhất cử nhất động đều phù hợp lễ nghi, tóc cài trâm ngọc, hông đeo ngọc bội xanh, ngoài ra trên thân không còn đồ trang sức nào, ngồi bên hắn là lão già ăn mặc kiểu người hầu, tuổi già sức yếu, nếp nhăn sâu hoắm nhưng trong đôi mắt khép hờ thỉnh thoảng lại bắn ra thần quang.

Một bàn có cô gái ngồi một mình, áo lụa trắng tinh, tao nhã như tiên nữ, trên bàn còn đặt một thanh trường kiếm vỏ màu trắng, cô gái đang tỏ ra bất an, thỉnh thoảng lại đưa mắt dò xét xung quanh.

Hai bàn bên cạnh, một bàn là gã đại hán vẻ mặt hung tợn, ngũ quan bình thường, hai tay to như quạt hương bồ, khớp xương lồi ra, nhìn qua đã biết là kẻ có công phu chưởng pháp bất phàm; bàn còn lại ngồi một đôi vợ chồng, người chồng sắc mặt tái nhợt, liên tục ho khan giống như quanh năm đau ốm, người vợ dung nhan xinh đẹp đầy vẻ khêu gợi, làn da thị sáng bóng như lụa.

Cô gái áo trắng và đại hán hung tợn đều biểu hiện ra trạng thái tâm lý khác thường nên thủy thủ kia mới để ý.

Ở hai bàn cuối cùng, một bàn có con sâu rượu đang ngồi, đồ ăn chẳng đụng miếng nào nhưng rượu thì nốc liền tù tì mấy hũ, sắc mặt y đỏ gay có vẻ đã ngà ngà say, bàn còn lại cạnh cửa là hai nam tử trẻ tuổi ăn mặc kiểu công tử nhà giàu, một người đeo bội kiếm, đầu đội phát quan, khuôn mặt dài, người kia mang trường đao, mặt lúc nào cũng trơ trơ một nét cười nhẹ.

“Sẽ có chuyện xảy ra, mau bẩm báo chủ tàu để ông ấy phái thị vệ tới.” Trưởng nhóm thủy thủ cũng phát hiện vấn đề không bình thường nên vội sai bảo một thủy thủ.

Người kia biết nếu đụng giang hồ hảo hán, trừ phi phe mình ào lên một lượt lấy thịt đè người còn không chỉ có chịu chết bèn cuống quít đứng dậy chạy về phía cuối tàu đi tìm ông chủ.

Mạnh Kỳ gắp một miếng lòng heo nhúng vào nước chấm, tâm thần vẫn chú ý mọi động tĩnh trong sảnh, gặp chuyện bất bình nếu trong khả năng bản thân thì hắn luôn sẵn lòng ra tay giúp đỡ.

Hắn nghiêng người về phía cửa, vận dụng nhĩ khiếu, liền nghe được hai vị công tử kia trò chuyện:

“ Đường huynh, mới ba năm không gặp mà ngươi đã mở lục khiếu, có thể coi là cao thủ trong thế hệ trẻ, thật đáng mừng, đáng để cạn một ly!” Công tử đeo bội kiếm giơ chén rượu cười nói.

Vị được gọi là Đường huynh cụng chén vẻ tự đắc rồi thở dài:

“Vạn hiền đệ, ngu huynh khuyên ngươi một câu, đi ngàn dặm đường trải qua trăm chuyện còn hơn mười năm ngồi nhà khổ luyện. Ba năm trước ta thảm bại trước Diệp Tam, không còn mặt mũi gặp ai nữa nên lấy cớ rèn luyện bản thân bỏ đi tha phương cầu thực. Nhờ chuyến đi này ta mới biết trời cao đất rộng, hảo thủ giang hồ nhiều như mây, tuy ta chịu đủ khổ sở, nếm mọi tủi hờn nhưng thu hoạch cũng không ít, trong ba năm đã mở thêm bốn khiếu, đao pháp tiến bộ thần tốc, so với ngày trước đúng là thoát thai hoán cốt, hôm nay trở lại quê hương ta phải thử xem bọn Diệp Tam đã tiến bộ ra sao.”

Giọng điệu của hắn tự tin mười phần.

Vạn công tử cười ha ha: “Bọn Diệp Tam mấy năm nay vẫn lêu lổng quanh Ấp Thành, hồi xưa tứ khiếu mà giờ đây mới vừa mở thêm tị khiếu, chuyến này Đường huynh đúng là áo gấm về quê, ta thực muốn nhìn vẻ mặt bọn chúng.”

Ấp Thành... Mạnh Kỳ hít sâu, đây không phải tòa thành nhỏ mà Tề sư huynh đang làm quản sự sao?

Nghiệp Đô ở Chu Quận là tòa thành trung tâm của Hoàn Châu, Ấp Thành là một thành nhỏ gần Nghiệp Đô, một phần mười diện tích ruộng ở đây thuộc về Hoán Hoa Kiếm Phái nên sau khi đưa ra thỉnh cầu xuống núi đi trấn giữ sản nghiệp bên ngoài, Tề Chính Ngôn được phái đến đây trợ giúp một vị sư thúc quản lý thôn trang, ruộng đồng, tá điền cùng những cửa hàng phụ thuộc, do có quá nhiều tài sản cần quản lý nên hắn và vị sư thúc kia mỗi người người một nơi chẳng mấy khi gặp nhau, tiêu dao tự tại không ai ước thúc, biết chuyện đó Mạnh Kỳ bèn quyết định đến ăn chực nửa năm một năm, ăn sung mặc sướng đến khi cơ thể phát triển hoàn toàn, tóc mọc dài như cũ rồi mới lại bước chân vào giang hồ.

Mạnh Kỳ ngưng thần quan sát, thấy người họ Đường này khoảng hai lăm hai sáu tuổi, tức thì suy đoán trong lòng: "Diệp Tam trong miệng hắn có lẽ cũng xấp xỉ tuổi này, chừng đó tuổi mà vẫn quanh quẩn ở nhà không ra ngoài, lại mở lục khiếu, e là con cháu thế gia..."

Ấp Thành không lớn lắm, tuy nằm gần Nghiệp Đô, mậu dịch phát đạt, có thể coi là mảnh đất phồn hoa nhưng dung nạp được năm thế gia là cực hạn.

Mạnh Kỳ định tìm cơ hội làm quen với hai người họ Đường họ Vạn này, mai sau sống ở Ấp Thành cũng tiện lợi hơn nhiều, càng nhiều bạn thì càng dễ sống mà.

Người được gọi là Đường huynh tự rót thêm cho mình một chén rồi cầm trên tay lắc lắc: ”Tất cả sỉ nhục ngày trước hôm nay phải đòi lại hết, xong chuyện này ta lại tiếp tục đi xa du lịch, hy vọng một ngày kia mở hết cửu khiếu bước vào nửa bước ngoại cảnh. Vạn hiền đệ, ngươi muốn đi cùng không?”

Vạn công tử lắc đầu cười khổ: ”Ta và huynh tuổi tác như nhau, trước đây ta phải nhờ đan dược trợ giúp mới mở được nhãn khiếu, mơ ước võ đạo của ta đã cạn rồi, hiện đang chuyên tâm lo chuyện làm ăn của gia tộc.”

“Vậy cũng tốt, vậy cũng tốt, xông pha giang hồ chẳng biết lúc nào sẽ đầu một nơi thân một nẻo, bỏ xác ven đường làm mồi cho chó hoang, chẳng ai biết tới...“ Đường huynh dường như bị gợi lên kí ức nào đó, giọng nói khàn đi pha lẫn sợ hãi.


Mạnh Kỳ có thể tính là người từng trải, biết nhìn mặt mà bắt hình dong, hắn cảm thấy chuyến về quê của gã họ Đường này ngoài mục đích áo gấm hồi hương ra e là có thêm nguyên nhân trốn tránh tai họa.

Trong lúc hai người trò chuyện, bầu không khí khác thường trong đại sảnh rốt cục bùng nổ.

Rầm! Đại hán hung tợn vung chưởng vỗ sụp bàn rượu trước mặt rồi đứng lên đi về phía cô gái áo trắng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Con điếm non này, dám phá hỏng đại sự của bọn ta, đúng là ngươi chán sống.”

Có vẻ hắn đã vứt hết băn khoăn, chẳng quan tâm đến người xung quanh nữa, dứt khoát ra tay.

Cùng lúc đó, người đàn ông ốm yếu và cô vợ đầy khêu gợi của hắn cũng đứng dậy tới gần hình thành thế bao vây, bịt kín mọi đường trốn.

Cô gái áo trắng chừng hai ba hai bốn tuổi, mày xanh mũi thẳng, tao nhã như tiên, đúng là bậc mỹ nhân hiếm có, nàng cau mày, vẻ mặt cứng cỏi, rút trường kiếm bày ra tư thế phòng ngự: “Diệt Thiên Môn tiếng xấu vang rền, nếu ta không làm hỏng chuyện của các ngươi thì cũng có bậc hiệp khách khác ra tay thôi.”

Diệt Thiên Môn, là Diệt Thiên Môn trong tà ma cửu đạo à? Mạnh Kỳ nhướng mày.

Tà ma cửu đạo bị các chính phái thế gia áp chế nên nhân sĩ giang hồ bình thường ít khi nghe tiếng, mấy thủy thủ bên cạnh quay sang nhìn nhau vẻ ngờ vực: “Diệt Thiên Môn?”

Mạnh Kỳ thuận miệng giải thích: “Diệt Thiên Môn là một trong tà ma cửu đạo, lấy diệt trời diệt đất diệt sạch thế gian làm tôn chỉ hoạt động, từng có thanh thế rất lớn, nhiều lần thực hiện âm mưu động trời, nhưng kể từ khi cao nhân Pháp Thân của chúng là Ma Sư Hàn Quảng mất tích sau trận đại chiến với phương trượng Thiếu Lâm là Không Văn Đại Sư thì bọn chúng liên tục bị tấn công nên đành chuyển sang hoạt động ngấm ngầm, cao thủ nổi danh giang hồ trong môn hiện có tám đại thiên ma và mười chín nhân ma.”

Ồ! Ồ! Các thủy thủ bừng tỉnh, hóa ra đám người xấu này có thế lực đáng sợ như vậy, có thân phận hiển hách như vậy.

Đại hán hung tợn không vội tấn công mà từ từ áp sát, nghe Mạnh Kỳ nói xong liền cười lạnh nhìn cô gái áo trắng: “Đan Tú Mi, số kiếp của ngươi hôm nay đã định, khôn hồn thì giơ tay chịu trói để lão tử cùng ngươi sung sướng một phen.”

Đây là kĩ thuật dùng lời nói bẩn thỉu chọc giận đối thủ khiến tâm lý đối thủ mất bình tĩnh hòng tăng thêm phần thắng.

“Đan Tú Mi? Là Xích Hà Kiếm Đan Tú Mi ư?” Mạnh Kỳ thì thào, tay nắm chặt chuôi kiếm ý đồ trợ giúp.

“Đan Tú Mi là ai?” Đám thủy thủ xung quanh tỏ ra chưa nghe thấy bao giờ.

Mạnh Kỳ làm bổn phận người qua đường một cách hết sức tận tâm: “Đó là nữ kiếm khách nổi danh của Tam Sơn Tứ Thủy, xuất thân Chu Sơn Kiếm Phái, là cao thủ lục khiếu, kiếm pháp hơn người, ba tên Diệt Thiên Môn này cẩn thận cũng phải.”

Hồi trước khi nói chuyện phiếm Ô Cầm Tâm và Thượng Quan Hàn có nhắc đến cái tên này, ngoài ra còn thêm lời bình sắc đẹp phi thường, khí chất tao nhã, hoàn toàn phù hợp với cô gái trước mặt.

“Hóa ra là thế...” Sau khi biết thân phận Đan Tú Mi, đám thủy thủ nảy sinh tâm lý thương hoa tiếc ngọc nên nhao nhao nhìn về cuối thuyền hy vọng chủ thuyền mau chóng dẫn hộ vệ đến trợ giúp.

Giải thích xong, bàn tay nắm chuôi kiếm của Mạnh Kỳ cũng lỏng ra vì hắn nhận thấy sau khi nghe cái tên Đan Tú Mi thì vị công tử khí vũ hiên ngang kia cũng nắm chặt chuôi kiếm, có vẻ y muốn thực hiện hành động kinh điển anh hùng cứu mỹ nhân.

Ngươi muốn cứu thì cứu đi... Không cần thiết phải ra tay thì Mạnh Kỳ tất nhiên sẽ không ra tay, hắn nhanh chóng quay về đóng vai nhân vật quần chúng vây xem.

Đan Tú Mi bình tĩnh nói: “Thiết Thủ Nhân Ma, Hoan Hỉ Nhân Ma, muốn giết cứ giết, dài dòng làm gì?”

“Thiết Thủ Nhân Ma, Hoan Hỉ Nhân Ma là ai?” Đám thủy thủ thêm một lần nữa ngóng Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ đưa mắt sang nhìn gã đàn ông ốm yếu và cô nàng khêu gợi: “Mười chín nhân ma của Diệt Thiên Môn đều là cao thủ Khai Khiếu Kỳ, kẻ kém nhất cũng đã mở thất khiếu, mỗi người một sở trường, Thiết Thủ Nhân Ma và Hoan Nhỉ Nhân Ma là hai trong số đó, kẻ còn lại không biết là ai...”

Cô gái khêu gợi cười khanh khách: “Đan muội, không ngờ cô em nhận ra thân phận nô gia, nô gia còn định tặng cô em một bất ngờ nho nhỏ cơ đấy.”

Vẻ mặt thị nhởn nhơ như không, bàn tay khoác trên vai người chồng ốm yếu, hai người từ từ bước tới trong tiếng ho khan không ngừng.


“Kém cỏi nhất cũng là thất khiếu? Đan cô nương mới mở lục khiếu, chẳng phải nàng sẽ gặp nguy hiểm ư?” Các thủy thủ lo lắng.

Mạnh Kỳ gật khẽ: “Mười chín nhân ma đều có tuyệt kĩ riêng, cao thủ khai khiếu tầm thường không thể sánh bằng, có hai vị nhân ma ở đây thì dẫu kiếm pháp Đan cô nương hơn người e cũng khó thoát kiếp nạn này.”

Hắn làm hết chức trách mà giải thích, từ cử động của bọn người kia hắn đoán được Thiết Thủ Nhân Ma là thất khiếu, Hoan Hỉ Nhân Ma là bát khiếu.

Nghe Mạnh Kỳ nói thế, Đan Tú Mi hít sâu, vẻ mặt càng thêm cứng cỏi:”Ra tay đi, hôm nay không phải các ngươi chết thì ta vong.”

“Một cô gái mới mạnh mẽ làm sao, nô gia rất muốn bắt lại để dạy dỗ đấy.” Hoan Hỉ Nhân Ma ra tay, hữu chưởng chụp tới nhằm vào trường kiếm Đan Tú Mi, thân thể thị uốn cong đầy khêu gợi.

Thiết Thủ Nhân Ma đẩy một chưởng thẳng về trước, chưởng phong cương mãnh bá đạo, hơi nóng ập vào mặt Đan Tú Mi.

Đan Tú Mi thi triển kiếm pháp, kiếm như cá lội, vừa linh động vừa cương quyết.

“Ngư Dược Long Môn Thập Tam Kiếm, kiếm pháp Đan cô nương không tệ, tiếc là Thiết Thủ Nhân Ma và Hoan Hỉ Nhân Ma còn mạnh hơn.” Mạnh Kỳ giải thích với các thủy thủ.

“Dừng tay!” Bỗng một người quát lớn, chính là vị công tử khí vũ hiên ngang kia.

Hắn rút trường kiếm bên hông ra, trầm giọng nói: “Tà ma ngoại đạo ai cũng có thể tiêu diệt, Đan cô nương, ta tới giúp cô.”

Các thủy thủ vui mừng: “Có người rút đao tương trợ kìa, không biết thực lực ra sao?”

Mạnh Kỳ cười cười, hắn biết dù công tử không ổn thì vẫn còn lão bộc đằng sau nên cố tình nói khích: “Từ cách ra tay của vị công tử này mà xét thì e rằng cũng mới lục khiếu, chỉ sợ không phải đối thủ của Hoan Hỉ Nhân Ma.”

Theo logic thường gặp trong tiểu thuyết, hễ có quần chúng đứng xem nói kiểu vậy y như rằng nhân vật chính sẽ bộc phát hai mươi thành công lực... Mạnh Kỳ háo hức chờ đợi.

Hắn vừa dứt lời, quả nhiên khí thế của vị công tử kia tăng vọt, chính khí hào hùng khiến người ta không thể không lau mắt mà nhìn, một kiếm đã bức lui Hoan Hỉ Nhân Ma.

“Hạo Nhiên Chính Khí, họ Vương ở Chu Quận…” Đã có ý định tới Hoàn Châu nên Mạnh Kỳ tất nhiên phải hỏi Trương Viễn Sơn về tình hình Hoàn Châu, họ Vương Chu Quận, một trong mười bốn thế gia, chính là thế lực nổi bật nhất.

Trấn tộc đại pháp của họ Vương chính là Hạo Nhiên Chính Khí.

Dường như cảm nhận được sự rung động mà mình đem đến cho quần chúng xung quanh, vị công tử họ Vương thi triển kiếm pháp càng lúc càng mạnh mẽ, khí thế hùng vĩ, chính trực hào hùng khiến Hoan Hỉ Nhân Ma và chồng cô ta phải liên tục thối lui.

Đan Tú Mi cũng thi triển tất cả tinh túy kiếm thuật bản thân giao đấu kịch liệt với Thiết Thủ Nhân Ma.

Sau khi biết đối diện là người họ Vương Chu Quận, Hoan Hỉ Nhân Ma và Thiết Thủ Nhân Ma đều nảy sinh tâm lý chạy trốn, không phải chúng sợ vị công tử này mà sợ lão bộc còn ngồi yên chưa chịu ra tay kia.

Đúng lúc này, gã bợm rượu vẫn ngồi uống rượu đột nhiên đứng phắt dậy nhào tới cạnh Đường huynh và Vạn công tử, bàn tay cầm đũa tre hung hãn đâm xuống.

Hắn chọn thời cơ cực tốt nằm ngoài mọi dự tính, hơn nữa đến tận bây giờ mới lộ ra sát ý nên Mạnh Kỳ ở bên cạnh cũng không cứu kịp.

Hai cây đũa tre, một cắm lên cổ Vạn công tử, một nhằm vào yết hầu Đường công tử.

Có vẻ Đường công tử vẫn một mực đề phòng nên dù bị cảnh đám người Đan Tú Mi đánh nhau hấp dẫn sự chú ý nhưng vẫn cẩn thận lưu tâm bốn phía, trong lúc nguy cấp hắn bèn lùi mạnh về phía sau phá vỡ bức tường gỗ rơi xuống sông.

Ùm! Mặt nước chỗ hắn rơi xuống loang từng vệt máu đỏ tươi, hắn kịp phản ứng nhưng vẫn hơi chậm nên bị cây đũa đâm xuyên yết hầu.

Gã bợm rượu chạy không dừng bước về phía lỗ thủng do Đường công tử tạo ra rồi lao thẳng xuống sông chạy trốn.

Mạnh Kỳ không kịp ra tay, hắn hơi cau mày, gã sát thủ này cực kì xuất sắc, kĩ thuật hết sức chuyên nghiệp, có lẽ là thành viên của tổ chức sát thủ trứ danh trong tà ma cửu đạo, Bất Nhân Lâu.

Ngoài Bất Nhân Lâu vẫn còn vài ba thế lực lớn khác kiêm luôn nghề sát thủ như Sinh Tử Vô Thường Tông trong tà ma cửu đạo, như Thiết Y Lâu trong sáu phái lớn nhưng không nổi tiếng bằng.

Hoan Hỉ Nhân Ma vốn có ý bỏ chạy liền bắt được cơ hội, nàng ta bức lui công tử họ Vương xong bèn dắt tay chồng phá vỡ tường gỗ nhảy xuống sông.

Vị lão bộc kia vẫn không chịu nhúc nhích, có vẻ chỉ khi nào công tử gặp nguy hiểm lão mới ra tay.

Thiết Thủ Nhân Ma cũng đánh lui Đan Tú Mi, hắn chạy ra khỏi cửa lớn lao lên boong tàu, định nhảy xuống sông theo hai vợ chồng Hoan Hỉ Nhân Ma bỏ trốn.

Lúc chạy ngang qua người Mạnh Kỳ, hắn bỗng nhướng mày, thằng nhãi này nãy giờ cứ lải nhải làm người ta bực mình!

Thế nên hắn tiện chân tung một cước vào Mạnh Kỳ.