Hán tử mặt đen thấy nam tử trung niên đi vào rừng cây, không trực tiếp bám theo, mà nấp sang một bên, rồi từ mặt khác đi vào.
Cây cối phía trước um tùm, bóng người vặn vẹo, hắn dõi mắt nhìn lại, đột nhiên sau gáy đau nhức, trước mắt tối sầm, lập tức không còn tri giác.
Mạnh Kỳ tóm lưng hắn, kéo trở về chỗ cũ, ném đến trước mặt nam tử trung niên, bình thản mà nói: Đi đường cẩn thận một chút.
Bên trong ốc đảo mát mẻ hơn nhiều ngoài sa mạc, nước uống dồi dào, nhưng cũng không dễ chịu như xuân tháng ba trong nội địa. Nam tử trung niên vốn có chút khô nóng, nhưng lúc này sau lưng và trên trán đều có mồ hôi lạnh rậm rạp. Vậy mà bị người bám theo! bị người bám theo còn không biết!
Đúng, đúng, tiểu nhân quá chủ quan. Hô hấp gã dồn dập trả lời.
Mạnh Kỳ, Cố Trường Thanh lúc trước gặp gã đều có chút hóa trang, vải đen trùm kín đầu, khăn đen che mặt, áo đen trùm toàn thân, đúng kiểu sa khách điển hình.
Ngươi tìm hiểu được tin tức gì? Mạnh Kỳ vuốt vuốt mấy khối bạc vụn trong tay, nam tử trung niên nhịn không được nuốt ngụm nước miếng.
Gã lấy lại bình tĩnh, nói rõ ràng: Tiểu nhân vào khách sạn và tửu quán nghe ngóng. Gần mười ngày trước quả thật là có một vị tiểu sư phụ áo xám đến đây, hắn hóa duyên bốn phía, tuy ăn nói vụng về, nhưng tính cách chất phác, lại tuấn tú, nên thu hoạch tương đối khá, cũng nhiều người nhớ kỹ. Hắn nghe thấy lộ tuyến của trận thiên tai kia, nên đi về hướng Xa Liệt Hạp.
Từ nơi này đến Bá Mật có bảy tám tuyến đường, mà Xa Liệt Hạp là nơi mà có hai tuyến đường phải đi qua.
Mạnh Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, hình tượng và phong cách làm việc xác thực phù hợp với tiểu sư đệ: Còn có tin tức khác sao?
Nam tử trung niên cau mày nói: Có có, chỉ là tiểu nhân thấy không thật lắm, sợ bẩn tai hai vị quý nhân.
Cứ nói đừng ngại. Trong nội tâm Mạnh Kỳ khẽ động.
Nam tử trung niên suy nghĩ một chút nói: Có người nói tiểu sư phụ trên đường đại náo khóc lớn, thấy người liền quấn quít vòi tiền, cuối cùng đi về Thông Lĩnh phía đông, ân, không còn tin tức nào khác.
Mạnh Kỳ suy nghĩ một chút, ném bạc vụn cho gã: Quay trở lại phải cẩn thận.
Nam tử trung niên nhìn ánh bạc lóe sáng, kích động nói: Tiểu nhân biết, tiểu nhân biết.
Nhìn bóng ly gã trung niên ly khai, Cố Trường Thanh nghi hoặc nói: Tin tức sau quá giả, không giống Chân Tuệ mà ngươi miêu tả. Cho dù là do mã phỉ cố làm tin đồn, cũng có vẻ quá giả dối đi.
Mạnh Kỳ mỉm cười nói: Phải là tin giả dối, mới đúng với ý đồ của bọn chúng.
Ý đồ gì? Cố Trường Thanh không hiểu.
Mạnh Kỳ tựa cười mà không phải cười nói: Nói dối vụng về như thế, hơn phân nửa cũng có phù hợp với đặc điểm hành động của chân tuệ, cũng nói dối đúng chỗ mấu chốt. Tắc La Cư mặc dù là thủ lĩnh mã phỉ, xưng bá Hãn Hải, nhưng hắn cũng chỉ thống lĩnh một phần ba mã phỉ mà thôi.
Mã phỉ đối địch với Tắc La Cư đồng dạng cũng không ít a.
Ngươi nói là, tin tức đầu tiên cũng có thể là giả? Cố Trường Thanh chợt nói, Có đạo lý, ta đã nghĩ là không thể có lời nói dối vụng về như vậy. Điều này hiển nhiên là đám mã phỉ đối thủ của Tắc La Cư cố ý làm ra, coi như nhắc nhở chúng ta là có bẫy. Nhân vật như vậy ở trên Hãn Hải cũng không chỉ có một hai cái.
Hắn bắt đầu mở máy hát: Ví dụ như Kim Sa ốc đảo của Cố Gia Bảo nhà ta, hoàn toàn không có thế lực của Tắc La Cư, bởi vì nó thuộc về Băng Tuyết Cuồng Đao - Thân Độc Liêu...
Băng Tuyết Cuồng Đao là một gã đầu lĩnh mã phỉ cường đại khác trên Hãn Hải, cũng là cao thủ nhất lưu - Ngoại cảnh cao thủ, hắn và Tắc La Cư thủy hỏa bất dung. Nghe đồn đứng sau lưng hắn là Tu La Tự - một trong tà ma cửu đạo, là thủ hạ của Mông Nam, đệ nhất cao thủ ở Tây Vực, đã tu thành Đại A Tu La Thân.
Nói được một lúc, âm thanh Cố Trường Thanh nhỏ dần, bởi vì đây là vạch áo cho người xem lưng. Từ trước đến nay, Cố Gia Bảo luôn tự cho mình mang danh chính đạo, lại đi cho một đầu lĩnh mã phỉ che chở. Có lẽ vì điều này, hắn rất hoài niệm tổ tiên Cố gia tung hoành Hãn Hải, hành hiệp trượng nghĩa, chém giết mã phỉ.
Mạnh Kỳ nhẹ gật đầu, cũng không nói cái gì, để giữ mặt mũi cho Cố Trường Thanh.
Cố Trường Thanh đột nhiên nở nụ cười khổ, thở dài: Mạnh Kỳ, ta thật buồn cười phải không? Ngoài miệng nói hành hiệp trượng nghĩa, gia tộc lại dựa lưng đầu lĩnh mã phỉ. Nếu địch nhân của ngươi không phải là Tắc La Cư mà là Thân Độc Liêu, ta chỉ sợ, chỉ sợ không có dũng khí giúp đỡ ngươi, ta sợ liên quan đến người nhà...
Nếu ngươi hành hiệp trượng nghĩa mà không quan tâm đến người nhà, ta sẽ xem thường ngươi, đến an toàn của người nhà cũng không thể bảo vệ, nói gì chuyện chính nghĩa? Mạnh Kỳ trấn an Cố Trường Thanh.
Cố Trường Thanh nhìn hai mắt Mạnh Kỳ, thấy trong mắt hắn có sự thành khẩn, cũng yên lòng hơn: Vậy chúng ta có nên tìm vị mã phỉ tạo ra tin giả kia không? Hắn là địch nhân với một đám Tắc La Cư, khẳng định cam tâm tình nguyện giúp đỡ chúng ta. Có thể cung cấp tin tức chính xác.
Mạnh Kỳ khoát tay áo: Hiện tại không vội, nói không chừng địch ý của hắn với Tắc La Cư cũng là ngụy trang.
Loại kế trong kế này, bản thân đã nhìn qua không ít, hơn nữa hiện tại không thể sơ suất như xưa, mình coi như là đã có kinh nghiệm giang hồ tương đối phong phú.
Cái gì? Cố Trường Thanh kinh ngạc, cẩn thận nghĩ lại, đúng là có thể có chuyện này. Thật đúng là không thể coi thường mã phỉ gian xảo!
Ánh mắt hắn nhìn Mạnh Kỳ liền biến hóa, trong nội tâm Chân Định tiểu sư phụ chỉ sợ cũng cong cong uốn lượn a, đối với âm mưu quỷ kế rất là nhạy cảm.
So với hắn, bản thân đúng là vụng về, kinh nghiệm nông cạn.
Chúng ta nên làm như thế nào đây? Cố Trường Thanh thật lòng thỉnh giáo Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ chỉ hán tử mặt đen đang hôn mê trên mặt đất: Không phải là còn có hắn sao.
Nói xong, hắn đá hán tử mặt đen tỉnh dậy.
Gã hán tử từ từ mở hai mắt, một mảnh mơ hồ, còn chưa rõ tình cảnh của bản thân. Hắn định thần lại, nhìn thấy hai tên sa khách toàn thân mặc đồ đen đứng trước mặt, vừa kinh vừa sợ mà nói: Các ngươi muốn làm cái gì?
Ngược lại ta muốn hỏi ngưoi định làm cái gì đây? Nói! Vì sao lén lén lút lút đi theo người của chúng ta? Mạnh Kỳ nghiêm nghị quát lên, cố gắng làm ra vẻ lão đại hắc bang.
Ta, ta không có, ta chỉ vô tình đi vào rừng cây. Hán tử mặt đen thất kinh, hoảng hốt trả lời: Hai vị hảo hán, tha cho ta đi, ta không biết gì cả.
Mạnh Kỳ chuyển chân phải lên ngón tay của hắn, nhẹ nhàng dùng lực, bước lên, khiến hán tử mặt đen sởn hết cả gai ốc: Đừng, đừng dùng lực.
Ta chưa bảo giờ nói mình là người tàn nhẫn, nhưng khi ta tàn nhẫn sẽ không nhìn người. Mạnh Kỳ uy hiếp nói.
Hán tử mặt đen bình tĩnh một thoáng, thở dài nói: Hảo hán, nếu ta khai báo thành thật, ngươi sẽ không giết ta phải không?
Đương nhiên, ta là một người tốt. Mạnh Kỳ nói ra câu người tốt, khiến Cố Trường Thanh dở khóc dở cười.
Hán tử mặt đen thở sâu, rồi chậm rãi nói ra: Ta là thủ hạ của đại đương tử, chuyên môn tới ốc đảo này tìm hiểu tin tức, truyền lại tình huống của các thương đội. Lần này phụng mệnh đại đương tử, tại ốc đảo nghe ngóng hành tung tiểu hòa thượng và lão hòa thượng, chính vì vậy mà theo dõi người kia tới đây.
Đại đương tử? Mạnh Kỳ không hiểu rõ lắm những cái danh xưng này của mã phỉ.
Cố Trường Thanh giới thiệu nói: Đại đương tử Trầm Túy, không biết phạm vào chuyện gì, trốn đến Hãn Hải, kéo theo một đội mã phỉ, tự xưng là Đại đương tử. Thực lực của hắn rất mạnh, nghe nói là đã khai lục khiếu, hơn nữa có đông thủ hạ đắc lực, khai khiếu kỳ có khoảng năm sáu người. Hơn nữa còn có quân sư giỏi về mưu đồ cố vấn Tiếu Diện Hồ - Du Lâm.
Bọn hắn đã từng hoạt động ở vùng này, không ngờ lại âm thầm góp sức cho Tắc La Cư.
Mạnh Kỳ nhẹ gật đầu, tiếp tục hỏi: Cho nên, Xa Liệt Hạp là tin giả mà các ngươi cố ý thả ra? Muốn dẫn chúng ta vào mai phục?
Cũng không phải là tin giả, tiểu hòa thượng xác thực là đi Xa Liệt Hạp, chỉ có điều ta để cho lão bản khách sạn và lũ buôn bán tin tức che đậy một chuyện. Hán tử mặt đen thành thật trả lời.
Điều gì? Cố Trường Thanh truy vấn.
Hán tử nhăn nhó, nói: Ẩn tại sơn cốc xung quanh Xa Liệt Hạp là nơi đóng quân của Đại đương tử, nếu có người hỏi tung tích của tiểu hòa thượng, se là tự chui đầu vào lưới.
Tiểu hòa thượng thì sao? Mạnh Kỳ không thay đổi ngữ khí mà hỏi thăm.
Hán tử mặt đen thấp giọng nói: Bị Đại đương tử bắt lại, chờ chuyển tới Tắc La lão đại, làm mồi nhử.
Trả lời cũng coi là thật, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Chân phải Mạnh Kỳ dùng sức, đá vào đầu hán tử, khiến hắn ngất một lần nữa.
Hôn mê một lúc, hán tử mặt đen ung dung tỉnh dậy, phát hiện trong rừng cây không còn một bóng người. Sắc mặt của gã biến hóa, tranh thủ thời gian đứng dậy, quay lại thị trấn.
Lúc này, trong rừng cây đột nhiên có nhiều hơn hai bóng người, đúng là Mạnh Kỳ và Cố Trường Thanh.
Tại sao không đi Xa Liệt Hạp cứu Chân Tuệ? Cố Trường Thanh rất là khó hiểu, vì sao Mạnh Kỳ còn muốn chờ đợi, cứu người như cứu hỏa a!
Mạnh Kỳ cười tủm tỉm, nói với hắn: Không thể người khác nói gì mình cũng tin. Mặc kệ tin tức như thế nào, chúng ta cũng phải xác minh một cái.
Xác minh như thế nào? Tìm một tên mã phỉ khác? Cố Trường Thanh nghi hoặc hỏi.
Mạnh Kỳ chỉ hán tử đang vừa đi vừa nhìn xung quanh, nói: Tìm hắn a, nếu không tại sao ta lại tha hắn một mạng?
Không phải bởi vì ngươi là hòa thượng sao? Cố Trường Thanh nói thầm trong lòng.
Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng, đi ra khỏi rừng, bỏ lại một câu: Trường Thanh, ngươi chờ ở chỗ này nhé.
Bọn họ đã khá quen thuộc lẫn nhau, không cần phải một câu Cố công tử, hai câu Cố công tử.
Này, theo dõi như vậy sẽ bị phát hiện đấy. Cố Trường Thanh chưa từng thấy ai theo dõi người khác mà lại nghênh ngang như vậy. Đầu đối phương đảo một cái là có thể thấy hắn a!
Mạnh Kỳ không thay đổi quần áo, chỉ có bỏ khăn che mặt ra, tránh việc bị người qua đường chú ý. Hắn chắp tay sau lưng, theo phía sau hán tử, nửa điểm tránh né cũng không có.
Hán tử mặt đen theo thói quen không ngừng quanh đầu, nhưng tầm mắt của hắn luôn xuyên qua Mạnh Kỳ, nhìn về phía xa hơn, tựa như chỗ đó không có người!
Cố Trường Thanh nhìn Mạnh Kỳ nghênh ngang đi sau lưng hán tử, mà lúc gã quay lại lại dường như không thấy Mạnh Kỳ, mặc dù mặt trời đã lên cao, chói lóa sáng người, Cố Trường Thanh cũng cảm thấy có một loại quỷ khí rậm rạp.
Đây là có chuyện gì?