Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 2 - Chương 27: Ma phần sụp đổ

Ngươi tới muộn.

Tàn hồn Ma Chủ nói ra, dường như hàng vạn năm bất diệt chỉ vì để nói một câu này. Mạnh Kỳ không hiểu tại sao, im lặng, kinh ngạc muôn phần. Tựa hồ chỉ cần có người bước vào Ma phần, tàn hồn sẽ nói câu này, đó là chấp niệm trong nội tâm của Ma Chủ, chấp niệm tiêu tán, dĩ nhiên tàn hồn cũng không còn.

Nhưng câu nói này, là nói với mình, hay là nói với vị truyền nhân mà hắn chờ đợi hơn mười vạn năm kia?

Nếu đã có người lấy được truyền thừa, tại sao hắn vẫn tồn tại đến tận lúc này, chỉ để nói rằng ta đã chậm?

Vô số nghi vấn dâng trào trong đầu Mạnh Kỳ, việc quỷ dị xảy ra trước mắt làm hắn khó hiểu.

Theo tàn hồn Ma Chủ chậm rãi tiêu tán, ngọn núi cũng kịch liệt lay động, vách núi đổ xuống, nham thạch văng tung tóe, tựa như đang có một trận động đất đáng sợ.

Dưới mặt đất, cát sỏi đen kịt khong ngừng nhấp nhô, từng tiếng nổ mạnh vang ra từ sâu trong lòng đất, những vết nứt lan tràn, chạy dài trên đại địa. Mặt trăng máu phía trên kéo ra một đuôi lửa khổng lồ, hạ xuống phía xa xa.

Ầm ầm!

Huyết nguyệt rơi xuống đất, nổ tung, bụi mù tràn ngập thế giới này.

Tất cả tà ma cùng tru lên thảm thiết, thân thể tiêu tán, huyết nhục màu đen rơi xuống, xương trắng héo rũ.

Cả tòa Ma phần như đến tận thế, tựa hồ sắp sụp đổ, khiến Mạnh Kỳ nhanh chóng thoát ra khỏi những nghi vấn, hồi phục tinh thần.

Đột nhiên, trong lòng của hắn khẽ động, Hồng Nhật Trấn Tà Đao nghiêng nghiêng chém ra, Đoạn Thanh Tịnh diễn hóa huyền diệu, mang theo hương vị hồng trần, kéo ra một ánh đao quang, chém về phía TIểu Tử.

Không biết từ lúc nào mà nàng đã gỡ bỏ phong bế của huyệt đạo, khôi phục võ công, dáng người tuyệt mỹ, thướt tha như chim yến, bất ngờ đánh tới Mạnh Kỳ.

Đao rơi, chưởng lật, người lùi.

Tiểu Tử cười mỉm, nhìn nhìn Mạnh Kỳ. Đến nửa điểm áy náy cũng không có, nói: Ngươi đoán ra ta không phải Tiểu Tử từ lúc nào?

Mạnh Kỳ bày ra tư thế Đoạn Thanh Tịnh, sắc mặt trầm tĩnh, nội tâm không giận không sợ, bĩnh tĩnh nói: Ta vẫn luôn đề phòng Cố Tiểu Tang ngươi.

Bất kể là Tiểu Tử hay Tiểu Tang, hắn vẫn luôn nâng cao cảnh giác. Hiện tại Ma phần đã bắt đầu tan vỡ, chỉ cần bản thân không bị giết chết trong nháy mắt, hy vọng sống sót là cực lớn. Nếu không có đường sinh cơ này, hắn cũng không đẩy cửa tiến vào Ma phần.

Bất quá, pháp môn điểm huyệt của mình cũng quá kém đi, hay là Tiểu Tang có tuyệt học nào đó, vô thanh vô tức giải khai huyệt đạo?

Cố Tiểu Tang cười khanh khách nói: May có pháp sư hiểu A Nan Phá Giới Đao Pháp chân ý, nếu không ta còn phải mạo hiểm tự mình đẩy cửa, công lao lớn như vậy, ừm, cho ngươi chết toàn thây a.

Vừa dứt lời, Mạnh Kỳ chỉ cảm thấy không khí xung quanh biến hóa, hướng đến Cố Tiểu Tang, bản thân cũng không tự chủ mà bị kéo về phía trước. Mà khối bia đá Long Văn Phượng Thư cũng bị một bàn tay vô hình dẫn dắt, bay lên hướng về phía Cố Tiểu Tang.

Đối với Thiên Đình giới bia, Mạnh Kỳ không hề có chút tham lam nào, toàn tâm đối phó với Cố Tiểu Tang. Hiện tại mình đang có Bạo Vũ Lê Hoa Châm, có Kiến Chi Tuyệt Mệnh Tiêu, Kim Chung Tráo sơ nhập đệ ngũ quan, A Nan Phá Giới Đao Pháp ngộ ra thức thứ hai Lạc Hồng Trần. Tuy nhiều thủ đoạn như vậy nhưng chênh lệch giữa mình và nàng vẫn là cực lớn, giống như lúc mới Khai Khiếu đối đầu với An Quốc Tà vậy.

Cũng may là hiện tại mình không cần phải chiến thắng nàng, chỉ cần kéo dài thời gian thêm một chút là được. Khí đó Ma phần triệt để tan vỡ, nhiệm vụ chính tuyến hoàn thành, tất cả sẽ quay lại quảng trường Luân Hồi.


Tuy vậy đối mặt với cường địch hơn mình quá nhiều, chỉ phòng ngự thì chắc chắn không kéo dài được. Vì thế Mạnh Kỳ quyết liều mạng, dùng công thay thủ, khiến cho Cố Tiểu Tang phải cố kỵ.

Đến lúc này Mạnh Kỳ cũng không keo kiệt nữa, tay trái nắm một ống kim loại đen, vang một tiếng lôi mang, bắn ra hàn quang rậm rạp.

Bạo Vũ Lê Hoa Châm!

Mạnh Kỳ lợi dụng lúc không khí sụp đổ, nhắm ngay Cố Tiểu Tang mà bắn. Những mũi châm trắng bạc lướt đi, như mưa bão hoành hành, bay tới Cố Tiểu Tang.

Cùng lúc đó tay phải chém ra Hồng Nhật Trấn Tà Đao, đao quang sáng chói, tham lam, yêu thương, biệt ly, oán hận...mọi nỗi khổ của thế gian dường như đều hiện ra trước mắt.

Sau khí ngộ ra Lạc Hồng Trần, Đoạn Thanh Tịnh của Mạnh Kỳ càng có được tam muội, dường như dưới một đao này, Thanh Tịnh hóa thành Khổ Hải vô biên, khó có thể thoát ra, cũng không muốn thoát ra!

Đối mặt với hai đòn công kích đáng sợ, Cố Tiểu Tang vẫn vui vẻ như cũ, song chưởng xê dịch, không khí một lần nữa bị đè nén, xoay tròn trước người của nàng, tạo thành một cái vòng xoáy kinh khủng, cuốn lấy toàn bộ châm bạc. Sau đó không khí tán ra, mang theo Bạo Vũ Lê Hoa Châm bay về bốn phía, đinh đinh đang đang rơi xuống mặt đất.

Nàng liên tục biến chưởng, quần trắng phấp phới, bồng bềnh nhẹ ngàng, xung quanh nàng chợt biến thành kỳ ảo như tranh vẽ, cũng có âm thanh từ bi thần thánh vang vọng:

Hồng trần như ngục, chúng sinh đều khổ, Luân Hồi không dứt, hoạn nạn không ngớt, thương thay thế nhân, có thần thiên hàng, Vô Sinh Lão Mẫu, Chân Không gia hương.

Vô Sinh Lão Mẫu, Chân Không gia hương.

Đao của Mạnh Kỳ bị kéo vào vòng xoáy khí lưu, chạm vào Vô Sinh Chỉ của Cố Tiểu Tang.

Ánh sáng ngừng lại, đao tán, Mạnh Kỳ lùi lại vài bước, chỉ cảm thấy nội khí toàn thây nhộn nhạo, không thể khống chế. Nếu Đoạn Thanh Tịnh của mình cũng bất phàm, sợ rằng giờ đã là một cỗ thây khô.

Có thể khiến ta sử dụng hai tuyệt chiêu, ta cũng không nỡ giết ngươi rồi. Bạo Vũ Lê Hoa Châm vẫn là một nguy hiểm lớn đối với Cố Tiểu Tang, cho nên nàng cũng không tiếp tục tấn công Mạnh Kỳ, tự hồi sức. Mà khối giới bi Thiên Đình nàng thu được, không biết bằng cách nào lại tự động thu nhỏ, cuối cùng chỉ còn cỡ lòng bàn tay, bị nàng bỏ vào túi.

Tàn ảnh Ma Chủ gần như biến mất, tinh khí Cửu Tiêu Thần Lôi Mâu không ngừng bành trướng lại co rút, tựa hồ không tìm thấy mục tiêu.

Ngọn núi kịch liệt lắc lư, lúc nào cũng có thể sụp xuống. Mặt đất đen kịt giờ đây bị những thung lũng sâu hoắm phân tách.

Bất quá, ai bảo Tiểu Tử thích ngươi? Cố Tiểu Tang nhìn Mạnh Kỳ một lần nữa, dịu dàng cười nói: Cho ngươi xem thử Thiên Ti Van La nha.

Đang lúc nói chuyện, chợt có gió phập phồng, khí lưu cuồng loạn nhảy múa, mi tâm Mạnh Kỳ cảnh báo. Hắn chợt nhận ra xung quanh dường như có một sợi tơ vô hình vừa dài vừa nhỏ, đang từ từ cuốn lại.

Đây là binh khí của nàng sao? Mạnh Kỳ đột nhiên hiểu ra, sau đó thân hình trầm xuống, nâng cao tinh thần, muốn sử dụng Lạc Hồng Trần mới lĩnh ngộ được.

Trước đó hắn không dùng Xá Thân Quyết, chính là để dành cho lúc này kết hợp với Lạc Hồng Trần, tạo hiệu quả bất ngờ.

Nhìn tình huống lúc này, chỉ cần đao có thể cắt đứt chiêu tân công của Cố Tiểu Tang, bản thân sẽ có thể sống cho đến khi Ma phần tan rã hoàn toàn.

Tàn ảnh Ma chủ triệt để tiêu tan, lôi mâu điện quang mày tím cũng ngưng đọng lại phía trên, có vẻ sắp rút đi, tinh khi nhanh chóng bị sói mòn. Cố Tiểu Tang bước lên một bước, sợi tơ hội tụ lại, cắt về phía Mạnh Kỳ.


Mạnh Kỳ đang muốn vận chuyển Xá Thân Quyết, đột nhiên trước mắt toàn bộ biến thành màu tím. Bên tai vang lên âm thanh ầm ầm, toàn bộ cơ thể bị chấn nhiếp tại chỗ.

Tia tinh khí cuối cùng của Cửu Tiêu Thần Lôi Mâu vậy mà lại bổ về phía Mạnh Kỳ, điện quang vừa thô vừa to ầm ầm lao tới. Cố Tiểu Tang kinh ngạc, không dám liều lĩnh, chân lướt trên không, như tiên tử nhày múa, bồng bềnh lui về.

Mặc kệ cái tia sét này mang theo bao nhiêu tinh khí, với tư cách là biểu tượng của Viễn Cổ Lôi Thần, nó ắt có huyền ảo. Không phải vạn bất đắc dĩ, không nên ngạnh kháng.

Mạnh Kỳ bị tia linh khí cuối cùng của Cửu Tiêu Thần Lôi Mâu tập trung vào, hồn phách thân thể cũng tê liệt như bị sét đánh, không có sức lực vận động, đành trơ mắt nhìn tia sét này đánh vào mu bàn tay của mình.

Ầm ầm!

Lần này tiếng sấm trực tiếp nổ vang trong cơ thể Mạnh Kỳ, hắn chỉ cảm thấy Nhĩ Khiếu và khiếu huyệt tương quan bị khai mở.

Ầm ầm!

Tiếng sấm vang lên lần nữa, không có mở thêm khiếu huyệt nào, nhưng tử điện lại bám quanh thân, đùng đùng không dứt, rèn luyện Kim Chung Tráo của Mạnh Kỳ. Ánh vàng kim trên người hắn dần dần cô đọng.

Ầm ầm!

Âm thanh nhỏ dần, Mạnh Kỳ phục hồi tinh thần, phát hiện không còn sấm sét tử điện nào nữa, mà tay mình lại có thêm một hình tia chớp màu tím, mang theo uy nghiêm tôn quý phảng phất.

Lôi ngân co rút lại, chậm rãi biến mất, nhưng Mạnh Kỳ biết rõ, nếu bản thân toàn lực thúc dục, đạo Lôi Ngân này sẽ lần nữa hiện lên trên tay hắn.

"Đây là chuyện gì? Mạnh Kỳ ngạc nhiên. Tinh khí của Cửu Tiêu Thần Lôi Mâu sao lại chọn bản thân mình, đạo Lôi ngân này có ích lợi gì?

Hơn nữa vừa rồi dưới sự rèn luyện của tinh khí, Kim Chung Tráo cửa thứ năm đã chắc chắn cô đọng, cách viên mãn cũng không còn xa nữa.

Quan trọng nhất là đạo sấm sét kia dường như đến từ Cửu Tiêu, mang theo âm thanh huyền diệu, khai mở Nhĩ Khiếu của mình và chín chỗ khiếu huyệt tương quan, về sau chỉ cần bản thân tự cô đọng là được. Hiện tại xem ra chỉ cần mất một tháng là mình sẽ chính thức là Nhĩ Khiếu cao thủ, thậm chí có thể thử không cần dùng đan dược phụ trợ, tránh tai họa ngầm.

Những ý nghĩ này vừa xuất hiện, lại bị Mạnh Kỳ thu liễm, bởi vì bản thân vẫn đang trong nguy hiểm, không thể phân tâm.

Cố Tiểu Tang kinh ngạc nhìn một màn vừa rồi, vẻ mặt ngây thơ, môi hồng khẽ nhếch lên, mang theo vài phần ngây ngô của thiếu nữ.

Nàng phục hồi tinh thần, mỉm cười nói: Được rồi, thế là huề nhau nha, ta được Thiên Đình giới bia, ngươi được tinh khí Lôi Thần, như thế ngươi thoải mái mà chết được rồi.

Lời còn chưa dứt, cả tòa núi đen kịt từ từ sụp đổ, đỉnh núi lắc lư, như có cái gì đang đánh phá.

Tiểu hòa thượng? Giang Chỉ Vi rút kiếm hiện ra ở mọt góc, sắc mặt trắng bệch, kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Kỳ.

Bất quá nàng bình tĩnh lại, bày ra tư thế Diêm La Thiếp, hướng tới Cố Tiểu Tang.

Mà ở một hướng khác, Tề Chính Ngôn hiện ra, toàn thân dính máu đen, vẻ mặt người chết mang theo vài phần kinh ngạc hiếm có. Quanh người hắn xích hà luân chuyển, nhìn về phía Cố Tiểu Tang đề phòng.

Đối với tình huống như vậy, Mạnh Kỳ cũng suy nghĩ, có lẽ hai người kia đi hai đường khác lên núi, cũng sẽ gặp hai cánh cửa khác, thấy cảnh tượng khác. Có thể là ảo giác, cũng có thể là đi vào không gian khác nhau, hiện tại ngọn núi sụp đổ, nên tất cả quay về một thế giới.

Bất quá cuối cùng họ cũng quay lại chỗ mình, nơi này mới đúng là địa phương chính thức Ma Chủ lưu lại tàn ảnh.

Cố Tiểu Tang lập tức ở vào thế bị vây công, nhưng nàng tuyệt không sợ hãi, mỉm cười nói với Giang Chỉ Vi: Ngươi hình như vừa dùng Kiếm Xuất Vô Ngã xong a, trạng thái có vẻ không tốt lắm.

Nàng không đợi Giang Chỉ Vi trả lời, quay sang cẩn thận đánh giá Tề Chính Ngôn, biểu lộ hơi có vẻ cổ quái: Người có thể còn sống mà tới đây?

Trong lúc nói chuyện, thân thể nàng dần trở thành trong suốt, chung quanh có từng đóa sen trắng, mùi thơm ngát xông vào mũi.

Lấy được Thiên Đình giới bia, nhiệm vụ của nàng coi như hoàn thành. Về phần nhiệm vụ chủ tuyến, nàng đã sớm chuẩn bị thiện công để khấu trừ. Cho nên nàng cũng không ham chiến, lựa chọn trở về.

Mạnh Kỳ thấy Giang Chỉ Vi không có trạng thái tốt, cũng không muốn dốc sức liều mạng với Cố Tiểu Tang ở đây. Mình và Tề Chính Ngôn tuy cũng có tuyệt chiêu, nhưng thực lực chênh lệch quá lớn, lại phải chịu tiêu hao nhiều, đành đưa mắt nhìn nàng ly khai.