Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 1 - Chương 64: Võ công quỷ dị

"Vì sao lại đề cập đến Nhàn Ẩn tiên sinh?"Mạnh Kỳ giọng điệu không chút biểu tình nói.

Phí Chính Thanh cười như lão hồ ly--tuy rằng lão mặt ngựa:"Chẳng lẽ không phải Nhàn Ẩn tiên sinh nhờ Thập Nhị Tướng Thần giúp đỡ hay sao?"

Mạnh Kỳ nhàn nhạt mở miệng:"Không nhất định chỉ có một người biết về bảo tàng Tuyết Thần cung ."

"Hẳn là không phải hắn..."Phí Chính Thanh hơi ngây người.

Mạnh Kỳ tiếp tục hỏi :"Về sau các ngươi còn có manh mối gì?"

Phí Chính Thanh trầm ngâm rồi hạ giọng nói:"Có một người,từ đầu đến cuối ta vẫn hoài hắn là dư nghiệt Tuyết Thần cung,nhưng khổ nỗi không có chứng cứ nên không cách nào được thành chủ đồng ý."

"Không biết là vị nào?" Thanh âm khàn khàn sau mặt nạ khỉ cười truyền ra, giọng điệu vẫn bình thản không chút dao động.

Phí Chính Thanh thở dài:" Vưu Đồng Quang."

Hắn chỉ nói một cái tên , dĩ nhiên cho rằng Mạnh Kỳ nhất định đã biết rõ.

Mạnh Kỳ thầm mắng một tiếng, nếu không phải trên tư liệu của Đoàn Hướng có đề cập đến người này thì thật đúng là hắn không biết đó là ai.

Vưu Đồng Quang, huynh đệ kết nghĩa với Thôi Hủ, phú thương số 1 số 2 tại Thiên Định Thành, khống chế một vài nghành nghề lương thực ở các tỉnh phụ cận ,thiết khí cùng tiêu cục.

( thiết khí: khí cụ được làm từ sắt, chắc là cơ sở sản xuất những vật dụng từ sắt)

Hắn không những có tiền có thế hơn nữa võ công xuất thần nhập hóa, nghe đồn đã từng mở ra bí tàng thân thể nhưng tại thời khắc cuối cùng lại bị người đánh trọng thương nên thất bại trong gang tấc, từ lúc võ công đình trệ mới trầm mê mỹ sắc và tiền tài.

Nhân vật như vậy, nếu không đươc Thôi Hủ gật đầu thì cấp cho 10 cái lá gan Phí Chính Thanh cũng không dám bắt tới khảo vấn.

Nếu như nói Phí Chính Thanh có thể được xếp hạng trước 10 người quyền thế nhất Thiên Định thành, vậy thì Vưu Đồng Quang chính là đệ nhất nhân sau thành chủ Thôi Hủ cùng thiếu thành chủ Thôi Cẩm Hoa.

"Chẵng lẽ ngươi mốn lợi dụng ta đối phó với Vưu Đồng Quang?" Mạnh Kỳ giọng nói pha chút một chút châm chọc hỏi.

Nếu Vưu Đồng Quang bị giết , lấy võ công và thủ đoạn của đám nhi tử hắn thì dù cho có được Thôi Hủ nâng đỡ cũng không giữ được sản nghiệp to lớn như thế, hơn nữa về quyền thế chắc chắn sẽ suy giảm không ít, vì thế Phí Chính Thanh có thể sai khiến nhân mã dưới quyền thôn tính một ít sản nghiệp.

Nếu quả thật điều tra ra Vưu Đồng Quang chính là dư nghiệt Tuyết Thần cung thì càng tốt rồi,người trong thiên hạ hô hào đánh giết, Thôi Hủ tự nhận mình là chính đạo chắc chắn sẽ không giúp đỡ, đến lúc đó chính là cục diện mọi người liên thủ chia cắt Vưu gia.

Phí Chính Thanh sắc mặt không đổi, vẫn mang bộ dạng vô cùng đau đớn nói:"Ta cùng lão Vưu cũng coi như là huynh đệ nhiều năm, làm sao có khả năng lợi dụng người ngoài hãm hại hắn? Nếu không vì lần này lục soát Đại Bi tự tìm được 1 ít đầu mối thì ta có chết cũng không có hoài nghi đến trên người hắn, nhưng nếu như hắn là dư nghiệt Tuyết Thần cung thì Phí mỗ cũng chỉ có thể vì đại nghĩa diệt thân rồi."

"Không biết có đầu mối gì?" Mạnh Kỳ hỏi, cũng không vì vẻ mặt cùng lời nói của hắn mà tỏ thái độ.


Phí Chính Thanh rất nhanh liền nói:" Bên trong Đại Bi tự lục soát được vài phong thư lão Vưu tự tay viết, nhìn như là bàn bạc việc buôn bán tinh thiết bình thường, nhưng ta cuối cùng cảm thấy có điểm không thích hợp, từ khi nào mà lão Vưu lại thích viết thư qua lại bàn về việc làm ăn trong nội thành Thiên Định thành rồi ? Cái này không giống với phong cách làm việc bình thường của hắn."

"Có lẽ liên quan đến việc buôn bán thiết khí vi phạm lệnh cấm nên Vưu Đồng Quang không dám lộ diện."Mạnh Kỳ thuận miệng nói ra, cũng không quản có ăn khớp hay không, nếu như Vưu Đồng Quang không dám lộ diện thì có khả năng hắn sẽ viết thư rồi?

Phí Chính Thanh tựa như nghe ra được Mạnh Kỳ nghĩ 1 đằng nói 1 nẻo, cười cười nói:" Bên trong Thiên Định thành, lão Vưu nói với chúng ta việc nào vi pham lệnh cấm thì đó chính là vi phạm lệnh cấm, nói không vi phạm lệnh cấm thì đó sẽ là không vi phạm lệnh cấm, hơn nữa nếu lão Vưu hành động cẩn thận thì thư cũng sẽ không viết mà chỉ cần phái quản sự trong nhà ra mặt, nếu xảy ra chuyện có thể lập tức diệt khẩu."

"Cũng không nhất định, thư cũng có thể hủy, chỉ là các ngươi tới nhanh."Mạnh Kỳ vẫn như cũ phản bác Phí Chính Thanh, xem hắn có thể nói ra chứng cứ khác hay không.

Phí Chính Thanh làm bộ dáng hồi tưởng, nói:"Còn có 1 lần ta đi làm khách nhà lão Vưu , ngẫu nhiên đi vào thư phòng lão, nhìn thấy lão vội vội vàng vàng thu hồi 1 khối tuyết ngọc.Lúc đó ta không quá để ý, dù sao ngọc bội tương tự cũng không ít,bây giờ nhớ lại nó rất giống "Băng tâm bội" mà tứ đại hộ pháp Tuyết Thần cung đời đời tương truyền, loại chất liệu ngọc này rất hiếm thấy , đủ để làm vật tượng trưng cho dư nghiệt Tuyết Thần cung, nhưng ta lại không dám khẳng định khối ngọc của lão Vưu là khối ngọc kia."

"Không có chứng cứ khác sao?" Mạnh Kỳ tâm tình không chút dao động mà hỏi thăm, nội tâm hắn vẫn đang suy nghĩ vì sao Đoàn Hướng 1 phần thông tin tức, hắn có mục đích gì...

" Không có, nếu còn ta đã sớm bẩm báo thành chủ rồi."Phí Chính Thanh lắc đầu nói.

Mạnh Kỳ không có ý kiến, hỏi:" Sau sự việc đại bi tự, ngươi có theo dõi Vưu Đồng Quang?"

" Võ công hắn rất cao, chỉ có 1 số bộ đầu am hiểu truy tung mới có thể theo dõi , bởi vì nhân thủ không đủ nên thường xuyên mất dấu , hiện tại ta dự định truy tìm manh mối từ mấy đứa con của hắn." Phí Chính Thanh quả thật là "không biết không nói, biết gì nói hết".

Mạnh Kỳ lại tiếp tục đưa ra vài nghi vấn , xác định lời nói trước sau của Phí Chính Thanh không có mâu thuẫn và sơ hở, tiếp đó đi tới trước người Kim An Thành nói:" Hiện tại ngươi có thể nói rồi , nếu như lời ngươi và miêu tả của Phí tổng bộ đầu không giống nhau thì đừng trách ta thủ đoạn độc ác."

Kim An Thành gắng sức gật đầu, mở miệng nói:" Lúc đó..."

Vừa mới mở miệng, ánh mắt hắn đột nhiên cứng lại, chỉ thấy 1 đạo nhân ảnh từ trên xà nhà nhảy xuống , kiếm quang như thoi đưa đâm thẳng vào Mạnh Kỳ.

Mãi đến lúc "người trên xà nhà" động thủ , Mạnh Kỳ mới cảm giác được sự tồn tại của hắn, nội tâm rùng mình , giới đao độc bổ Hoa sơn , muốn dùng thế tấn công cuồng mãnh mà bức lui đối phương.

Không biết vì sao , Mạnh Kỳ luôn cảm thấy đạo thân ảnh dưới sự chiếu sáng của ánh sáng yếu ớt bên trong phòng lộ ra thoáng chao đảo không giống người thật, trái ngược với cái bóng , đạo kiếm quang kia không chỉ càng đến gần càng lớn chiếm cứ phần lớn tầm mắt chính mình hơn nữa còn rét lạnh bức người khiến lông tơ dựng đứng.

Giới đao chém xuống ý định chặt đứt cả người lẫn kiếm, thế nhưng khi ánh đao xẹt qua , thân ảnh nọ cùng kiếm quang lại như " hoa trong kính, trăng trong nước" hư ảo không chịu lực, trực tiếp tách ra rồi tiêu tán giữa không trung.

Không tốt! Mạnh kỳ không kịp suy nghĩ có phải mình trúng " Huyễn thuật " hay không liền phát động " Thần hành bách biến", chân bước 1 bước nhìn như lui về sau nhưng lại nghiêng người về phía trước.

Phốc!

Thanh âm trường kiếm xuyên thấu gỗ mục vang lên, vai trái Mạnh Kỳ phun ra dòng máu đỏ tươi, "người trên xà nhà" như hình với bóng, từng kiếm không rời vị trí hiểm yếu của hắn. Mà Mạnh Kỳ chỉ cần thu đao , mặc kệ là chém về phía người hay ngăn cản trường kiếm, cuối cùng đều là đánh xuyên qua " cái bóng không gây chút ảnh hưởng nào.

Nếu không vì Mạnh Kỳ có " Thần Hành Bách biến" sở trường di chuyển tránh né, biến hóa khôn lường thì lúc này đã sớm mất mạng dưới kiếm. Dù là như vậy nhưng trên thân thể vẫn xuất hiện vài vết thương từ kiếm đang không ngừng chảy máu.

" Huyễn thuật ?" Mạnh Kỳ cắn răng chống đỡ, cước bộ liên tục biến hóa không chút buông lỏng," Mặc kệ là cái gì, hiện tại mắt thấy , tai nghe, mũi ngửi tuyệt đối đều hướng về phía cái bóng."


"Không thể tiếp tục như vậy nữa rồi!"

Nếu còn tiếp tục bị thương , Mạnh Kỳ biết mình sẽ chống đỡ không được bao lâu, liền không chút do dự, trên tay trái xuất hiện thêm 1 cái ống có bề mặt ngoài nhẵn bóng làm bằng kim loại phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Bóng đen ưỡn kiếm đâm tới , Mạnh Kỳ giơ tay trái lên đem hắc ống nhắm vào cái bóng.

Mặc kệ là huyễn thuật hay là nguyên nhân khác, từ tình trạng ta mới bị thương có thể phán đoán từ đầu đến cuối ngươi cách cái bóng không xa, giới đao không chém tới ngươi nhưng phạm vi công kích của Bạo Vũ Lê Hoa châm thì sẽ tới!

Ngón tay Mạnh Kỳ đặt trên cơ quan, mà bóng đen kia dường như cảm nhận được sự lợi hại nên đột nhiên rút lui, trực tiếp đánh bay cửa sổ nhảy ra giữa sân bên ngoài đình viện, đồng thời cửa sổ bị đánh bay kì dị bay lên che chắn trước lộ tuyến của Bạo Vũ Lê Hoa châm.

Mạnh Kỳ không ấn cơ quan, dưới loại tình huống này thì súc thế không phát còn hơn là trực tiếp bắn ra . Dù sao sau khi bắn ra thì không biết có còn địch nhân tương tự cái bóng hay không, còn nếu không bắn thì bất luận địch nhân ẩn nấp nào đều sẽ suy nghĩ xem chính bản thân mình có thể ngăn cản chống đỡ được Bạo Vũ Lê Hoa châm không!

Ba, cửa sổ rơi xuống, đạo thân ảnh kia biến mất trong bóng tối bên ngoài, mà đám người trước lúc trước vây quanh quanh sương phòng đã lặng lẽ lui về phòng của mỗi người từ lâu, cả không gian một mảnh an tĩnh.

Mạnh Kỳ không đem cất Bạo Vũ Lê Hoa châm vào trong ngực mà luôn cầm trong tay, tay áo rủ xuống , thoáng che lấp.

Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện Kim An Thành miệng mở lớn , hai mắt vô thần, cổ họng không ngừng chảy máu, đã tắt thở rồi.

Vừa rồi bóng đen kia kiếm kiếm đều nhằm vào chỗ hiểm chính mình, vậy là lại có dư lực để giết người!

Cơ bắp Mạnh Kỳ nhúc nhích khiến miệng vết thương co rút lại, tạm thời khiếm bảy tám vết thương từ kiếm ngừng chảy máu, sau đó bước chân đi đến chỗ Phí Chính Thanh, thấy hắn sắc mặt mờ mịt, hô hấp trầm trọng nhưng vẫn chưa tử vong.

" Thân Hầu tiên sinh,vừa rồi có chuyện gì vậy?" Phí Chính Thanh hoảng sợ mờ mịt hỏi thăm.

" Có người đánh lén giết Kim An Thanh ,nhưng bị ta bức lui rồi." Mạnh Kỳ cố gắng tỏ ra điềm nhiên như không có việc gì nói.

Phí Chính Thanh vẫn luôn ở tư thế nửa đứng nửa ngồi, tình huống giao thủ vừa rồi hắn nhìn thấy hơi mơ hồ , chẳng qua là lúc sau cùng Mạnh Kỳ quay lưng về phía hắn khiến hắn không nhìn thấy Bạo Vũ Lê Hoa châm, vì vậy hắn vừa kinh sợ vừa nghi ngờ mà nói:" Ngoài trừ mấy vị đại tông sư thì võ công của Thân Hầu tiên sinh Phí mỗ cả đời ít thấy, sợ rằng có thể áp chế vượt Vưu Đồng Quang nửa trù , nhưng người mới vừa rồi lại có thể lợi hại như thế , khiến ngươi gần như không có lực chống đỡ , tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy... Cũng may là bị ngươi hù dọa bỏ chạy rồi."

" Người này võ công cổ quái, tựa như huyễn thuật, mỗi đao ta chỉ có thể chém trúng hư ảnh." Mạnh Kỳ đối với võ công của thế giới này cũng không hiểu rõ lắm , bởi vậy tự nhiên nói ra xem Phí Chính Thanh có đầu mối gì không.

Phí Chính Thanh mặt biến sắc: " Có phải hay không là rõ ràng nhìn thấy người đối diện nhưng một đao chém xuống lại như chém trúng cái bóng, sau đó bản thân lại bị trường kiếm đâm trúng."

" Ngươi biết ?" Mạnh Kỳ trầm giọng hỏi .

Phí Chính Thanh sắc mặt biến ảo liên tục, hô hấp trở nên gấp gáp:" Nhất định là dư nghiệt Tuyết Thần cung, nhất định là dư nghiệt Tuyết Thần cung! Nghe đồn Tuyết thần cung có 1 môn Huyễn Hình đại pháp đoạt thiên địa biến hóa chi cơ , nối liền với cây cầu giới hạn giữa nhân và thần, giống như thần linh khiến không ai có thể đánh trúng. Vì có môn thần công này nên bọn hắn mới được gọi là hậu duệ thần linh, từ đó thế lực bành trướng."

" Người mới vừa rồi nhất định là Huyễn hinh đại pháp tiểu viên mãn , sắp sửa mở ra Bí Tàng thân thể , hôm nay đến là để ám sát Phí mỗ!"

" Trái lại ta đây là cứu Phí tổng bộ đầu 1 mạng." Mạnh Kỳ cười cười , bỗng nhiên như diều hâu vươn mình nhảy ra cửa sổ , qua hai ba gian phòng liền biến mất trong sân nhỏ , nơi đây khiến hắn cảm thấy không thích hợp ở lâu!

Sau khi rời khỏi phố phường lân cận , Mạnh Kỳ sờ lên vết thương trên người , vẻ mặt dưới mặt nạ như suy tư như cười nhạo, sau đó học bộ dáng Kim An Thành mà vòng quanh , đổi phương hướng , trọn vẹn 1 phút đồng hồ sau mới tìm địa phương ẩn nấp thay y phục dạ hành trên người và mặt nạ.

...

Sắc trời dần sáng lên, Ô Phong Vũ dần tỉnh dậy, hắn cảm thấy cái ót đau muốn nứt ra, bên cạnh có không ít người đang chỉ trỏ.

"Người này như thế nào lại nằm trên đường , còn cầm đao..."

" Có phải hay không là mấy người bang phái đi báo thù?"

" Không giống a, hắn chỉ mặc quần áo trong, chẵng lẽ không có bạc trả tiền bị người trong kỹ viện ném ra ngoài?"

Từng đợt giọng nói khiến hắn dần tỉnh táo lại, vẻ mặt ngưng trọng, tối hôm qua, tối hôm qua ta phải đi giết người diệt khẩu , như thế nào lại ngủ trên đường lớn?