Nhất Phiến U Tình Nan Tận Hoại

Chương 32: Tạp niệm vấn vương (thượng) 1

Tháng bảy mưa ngâu không dứt, bầu trời dày tầng tầng lớp lớp mây xám, phủ mờ mịt Cấm Thành.

Vĩnh Thành Đế hồi cung, Cấm Vệ quân lại tiếp tục nhiệm vụ bảo vệ như thường ngày.

Sáng sớm, Phùng Hậu đang mải miết xem xét quân tình, thì thấy một nhất đẳng cung nữ ăn vận quý giá vội vàng đội mưa chạy đến, lao thẳng vào Cấm Vệ ti. Nàng ta gương mặt bệch bạc, run run giọng:

- Đô đốc, Công chúa muốn gặp người!

Phùng Hậu ngẩng người giây lát, nhanh chóng hiểu ra, là Hòa Tâm, chắc chắn nàng đã xảy ra chuyện không tốt. Trong lòng hắn ngũ vị tạp trần, cũng chẳng nói nhiều, gấp gáp đến Nam Đại Chung cung, lại trước mặt bao nhiêu cung nhân mà xông thẳng vào Tiên Diễm các.

Hoàn Nhan Hòa Tâm thân mình coi như đầy đặn, nàng cũng không kiêng khem nhiều như những nữ nhân khác trong cung, vậy mà mấy ngày hôm nay, nàng luôn cảm thấy bụng dạ khó chịu, vừa vặn bữa sáng chưa ăn mấy muỗng đã nôn thốc nôn tháo.

Phùng Hậu nhìn mỹ nhân rướm lệ ủ ê trên tháp, xoay mặt đi hướng khác, lòng càng rối hơn:

- Công chúa điện hạ, người không nói ra thì ta biết phải làm sao?

Hòa Tâm giằng giằng khăn tay, xẵng giọng:

- Ngươi không biết vậy thì ta biết ư?

Phùng Hậu nghệch mặt, nhớ lại vừa rồi cung nữ có bẩm rằng Hòa Tâm nôn khan không ngừng:

- Nàng mang thai...

- Im ngay! Ngươi còn dám nói?

Phùng Hậu ánh mắt liền lấp lánh sáng, có hài tử gần như là chuyện hắn đã giấu sâu trong lòng rất nhiều năm, ngày trước Phùng Điển Dung sức khỏe vô cùng không tốt, hắn không muốn nàng vất vả, huống hồ là huynh muội, hắn thật sự sợ đứa trẻ sẽ không tốt. Tuy với Hòa Tâm tình cảm không sâu, thậm chí có thể nói chỉ là chút hảo ý chịu trách nhiệm của kẻ quân tử, nhưng cái tin này, với hắn, thật đáng mừng.

- Cưới thôi! Ngày mai ta đem sính lễ đến hỏi cưới nàng! Nào nào...Hoàng hậu, Hoàng hậu sẽ giúp ta...cần mua gì trước...

Hòa Tâm méo mặt:

- Hoàng huynh...sợ rằng huynh ấy không đồng ý!

Phùng Hậu ngơ ngác:

- Sao lại không đồng ý? Ta với nàng danh chính ngôn thuận!

Hòa Tâm lắc đầu, nhìn ra làn mưa xám trắng đất trời:

- Ngươi là tướng lĩnh sa trường, liền có nhiều việc khó hiểu!

Phùng Hậu không cho là phải, trên đường quay về mông lung suy nghĩ, vẫn không hiểu được ý của Hòa Tâm. Nhưng lại nghĩ giấy không gói được lửa, Phùng Hậu hít mội hơi sâu, chuyển hướng đến Càn Thanh cung.

Lúc này, bên trong tẩm điện ngoài Hoàng đế chính là Cửu Thiên Tuế. Phùng Hậu siết nắm tay, hắn từng dẫn binh xương khô chất thành gò chưa hề run sợ, thế mà hôm nay muốn hỏi cưới thê tử thì lại tim đập chân run không ngừng, vừa nhìn thấy huyết y nam tử lãnh đạm mài chu sa, giúp Hoàng đế phê tấu chương, tâm tình càng thêm tồi tệ:

- Hoàng thượng vạn tuế, Lang Vương điện hạ thiên tuế! Mạc tướng...có chuyện...muốn...

Triệu Tử Đoạn lau tay vào khăn lụa bạch, hàng này đen tựa mực chau lại:

- Có gì không tốt?

Phùng Hậu nghe thấy thanh âm lạnh lẽo thấu xương, lập tức liền hối hận vì đã đến nơi này, hắn không biết phải mở miệng thế nào, đành chống chế:

- Mạc tướng...cũng không có gì...Hoàng thượng đi lâu ngày...chỉ muốn hỏi thăm!

Lần này đến lượt Vĩnh Thành Đế khó hiểu:


- Có chuyện nghiêm trọng? Vừa rồi lên triều sao không bẩm tấu?

Phùng Hậu thở dài thườn thượt:

- Chuyện này không nói nơi đông người được, vả lại mạc tướng cũng chỉ vừa mới biết!

Triệu Tử Đoạn đột ngột cười, Phùng Hậu càng thêm bối rối:

- Điện hạ...

Vĩnh Thành Đế nhìn vào mắt nam tử phản chiếu chu sa bên cạnh, lại thấy y gật đầu, điệu cười vẫn không đổi, cũng ngầm đoán ra:

- Hòa Tâm có chuyện gì?

Phùng Hậu cúi gầm mặt:

- Mạc tướng tội đáng muôn chết, nàng đã hoài thai...

Gương mặt Hoàng đế lập tức nổi lên thịnh nộ, tấu chương giằng mạnh xuống bàn. Triệu Tử Đoạn cẩn trọng rót một ly trà, hương thơm cứ thế lan tỏa dần trong không khí, làm dịu đi không khí đang căng thẳng:

- Làm sao ngươi biết Công chúa đã có hỷ sự?

Phùng Hậu vẫn không dám ngẩng mặt:

- Là Công chúa tự mình nói ra...

Vĩnh Thành Đế hừ lạnh, xoa xoa mi tâm:

- Bao nhiêu năm rồi tính cách ngươi vẫn không chịu thay đổi? Trước tình yêu liền hóa một tên ngốc tử? Nguyên Soái cái gì? Đô Đốc cái gì? Trẫm quá nuông chiều các ngươi rồi!

Phùng Hậu cũng phiền chán không kém, vốn dĩ bản thân chỉ cần đem sính lễ đến hỏi cưới, nào ngờ lại vấp phải phản ứng kịch liệt thế này từ Hoàng đế, hắn lại nhìn sang Triệu Tử Đoạn đang nhàn nhã kia cầu cứu.

Vĩnh Thành Đế bắt gặp ánh mắt có chút đáng thương đó, phất tay áo:

- Đứng dậy đi! Chuyện này về sau không được nhắc nữa!

Phùng Hậu biết khó có thể ngay lập tức thuyết phục được Hoàng đế, liền rầu rĩ hồi Cấm Vệ ti, đi được một đoạn, hắn lại thấy khó chịu dâng lên, vừa buồn rầu vừa bực tức, lồng ngực như bị đá nặng chèn ngang, Phùng Hậu ngồi cạnh một hồ nước nhỏ, vứt từng viên sỏi một xuống.

Dương Quân Nguyệt từ sáng sớm đã nghe chuyện ồn ào của Phùng Hậu và Hòa Tâm Công chúa, chỉ là hắn không đoán rõ được có gì xảy ra mà Phùng Hậu phải gấp đến độ trước mặt bao nhiêu cung nhân lao vào khuê phòng nữ nhi như vậy.

Sau một vòng tuần tra các cổng, Dương Quân Nguyệt trùng hợp thế nào lại nhìn thấy vị Đô Đốc tuổi trẻ tài cao đang ủ rũ chẳng màn sự đời.

Dương Quân Nguyệt hơi chần chừ, lại nghĩ bản thân cũng có chút tội lỗi khi tự ý gán ghép hai người họ, nên im lặng đi đến bên cạnh:

- Đô Đốc không sao chứ?

Phùng Hậu chán ghét nhìn kẻ giáp phục sáng loáng kia, nhưng cũng không phản ứng gì thái quá, bây giờ đến sức lực nhấc vũ khí cũng không có, lấy đâu mà đâm với chém người.

Dương Quân Nguyệt lấy một viên đá trong tay Phùng Hậu ném đi, nào ngờ viên đá không hiểu lòng người, ném vội ném vàng mà nhảy thia lia còn hơn cả viên vừa rồi Phùng Hậu ném, Dương Quân Nguyệt thầm cảm thấy xui xẻo, lại nhìn Phùng Hậu nộ khí ngập mắt, nuốt một hơi lạnh:

- Đô đốc với Công chúa cãi nhau? Nam nữ yêu đương đó là bình thường...

Phùng Hậu vừa nghe đến Hòa Tâm lại ủ ê như trước:

- Không! Là ta...không phải nàng...đến thê tử cũng không lo được...mẫu tử nàng mà có chuyện gì, ta sẽ ngàn đời hối hận!


Dương Quân Nguyệt mơ hồ không hiểu:

- Mẫu tử? Công chúa...có hài tử từ bao giờ?

Phùng Hậu cúi mặt vào cánh tay:

- Sáng sớm!

Dương Quân Nguyệt thật khó khăn để nhịn cười, Phùng Hậu cùng Hòa Tâm chưa làm cái gì thì sao mà có thể. Tuy vậy hiện tại nhìn Phùng Hậu như thế này, có cho vàng hắn cũng chẳng dám nói.

Phùng Hậu thấy Dương Quân Nguyệt im lặng, thì nghĩ hắn đồng cảm, tâm sự hết nỗi lòng. Dương Quân Nguyệt hơi cau mày, hồi lâu mới đáp:

- Hoàng thượng có cái lý của mình, Công chúa còn đang trong tang kỳ thì lại thất thân đến độ hoài thai, mà chủ nhân cái thai ấy lại không phải hôn phu nàng. Chuyện này nếu lộ ra ngoài, sợ rằng bọn Ngự sử quan đến đường sống cũng chẳng chừa lại cho Công chúa!

Phùng Hậu càng nghe càng bất an, năm xưa hắn cùng Phùng Điển Dung hai huynh muội vượt mọi cấm cản lễ giáo, đến mẫu thân chết cũng chưa từng thắp một nén nhang, thì làm sao hiểu được những loại quy tắc thế này. Phùng Hậu nghe lòng bàn tay dính dớp, mồ hôi cứ thế túa ra.

- Phải chi bây giờ có Quý Hạ đây thì tốt, hắn sinh ra trong danh môn, loại chuyện này ắt hẳn có cách giải quyết!

Quý Hạ là tên tự của Phan Phượng Thuật, cái tên này là do Tuyên Thái hậu tự mình chọn giúp hắn, vốn dĩ tên cũng không sai, chỉ là Phan Phượng Thuật là con thứ tư, thường phải dùng chữ "Trọng" mà Thái hậu lại lấy chữ "Quý" chỉ con út. Có điều Phan Phượng Thuật không ý kiến, thì cũng chẳng ai dám chê bôi Thái hậu chọn tên không tốt cả.

Dương Quân Nguyệt ngẫm ngẫm:

- Số của Phan Tướng quân đúng thật không tốt, người đầu tiên cùng huynh ấy hứa hôn là Thanh Uyên Công chúa, muội muội Vương Trường Chinh Đông Tướng quân, Thanh Uyên một mực cho rằng huynh ấy một tên hoa hoa công tử mà hủy hôn, liền gả cho Phùng Dư. Hiện tại người thứ hai là Hòa Tâm Công chúa lại chạy theo Đô đốc! Phan Tướng quân có thù với họ Phùng thì phải?

Phùng Hậu hừ nhẹ, muốn rút thương ra:

- Chuyện này còn không phải do ngươi?

Dương Quân Nguyệt vội né tránh mũi thương, cợt nhã:

- Đương nhiên không do mạc tướng, là Đô Đốc cùng Công chúa quá sức hợp tác...

Phùng Hậu đứng dậy tức giận, đã thấy Dương Quân Nguyệt chạy nhanh về phía Cấm Vệ ti trốn tránh.

Thất Tịch.

Mưa liên tục mấy ngày đều không dứt, một vài cung điện xây dựng đã lâu phải huy động hạ nhân đào hào thoát nước. Triệu Tử Đoạn đương nhiên lười biếng ra ngoài, y đọc dang dở một lá thư viết trên da ngựa. Là từ Mạt Quốc.

Vốn dĩ, y chẳng để tâm đến chuyện tranh chấp giữa hai lạc tộc của một quốc gia đang đến bờ suy vong, nhưng mấy ngày qua, trong đầu y nổi lên rất nhiều ý niệm. Đại Quốc đang hùng mạnh, từ xưa đến nay hòa bình giữa các đất nước chỉ là trạng thái tạm thời, nếu y có thể thu được Mạt Quốc về tay, thì mối giao hảo này hẳn là vĩnh viễn.

Triệu Tử Đoạn nhìn Trần Khắc đang cúi mặt bên ngoài huyết sa:

- Mọi chuyện đã sắp xếp?

Trần Khắc như giật mình, gấp gáp:

- Thuộc hạ làm theo đúng ý Thiên tuế gia, chỉ còn đợi lệnh!

Triệu Tử Đoạn gật đầu, huyền mâu cau hẹp trong ánh sáng mờ nhạt ngày mưa:

- Vậy thả nàng ra đi! Cấp cho ngựa tốt!

Trần Khắc chấp tay nhận mệnh, một mạch đến nơi giam giữ Thiên Huyên, hắn đội mưa qua nền đá trơn trượt, vẫn chưa đoán được ý đồ của chủ nhân. Đầu tiên là đưa Tần Tuyết với thân phận Tĩnh Thường Cơ về Tĩnh gia, thông báo rằng Tĩnh Thường Cơ phạm lỗi nên bị trục xuất khỏi Cấm Thành, Tĩnh gia biết bản thân đã phạm phải đại tội tru di, nào dám để lộ. Bây giờ lại tiếp tục để Thiên Huyên quay về Mạt Quốc an toàn. Trần Khắc vẫn không thể hiểu được vì sao Cửu Thiên Tuế với loại chuyện này lại dễ dàng bỏ qua như vậy. Thậm chí ngay cả Dương Quân Nguyệt, cũng chưa hề động tới, mà Đường Vị Y vẫn còn sống.

Trần Khắc mở khóa cửa, liền thấy thân ảnh tao nhã của Thiên Huyên vắt vẻo trên xà nhà, nàng hờ hững thổi một khúc tiêu thô mộc làm từ thân trúc. Thấy hắn, nàng hạ người xuống, mũi chân tiếp đất êm ái như linh miêu:

- Ngươi đã đến!

Trần Khắc miễn cưỡng thông báo:

- Thiên Tuế gia hạ lệnh thả người!

Thiên Huyên siết tay lại, sắc mặt chuyển trắng:

- Thả ta?

- Còn cấp cả bảo mã!

Thiên Huyên bước vội ra làn mưa mờ lạnh, xoay người nhìn bốn bề mong mỏi một tia màu đỏ, nhưng vô vọng. Trần Khắc không chút biểu cảm:

- Thiên Tuế gia không có thời gian đi gặp một kẻ nội gián! Nhanh lên!

Thiên Huyên nghe mằn mặn trên môi, lệ nóng tràn trề trong mưa lạnh, nàng hơi ngẩng mặt che giấu nước mắt, cuối cùng, y thật sự không đến, y chính là như vậy, tàn nhẫn chẳng chút lưu luyến nào.

Thiên Huyên đổi nam trang y phục Ngự quân, lấy ngựa một mình rời khỏi Cấm Thành. Nàng không biết, trên cổng thành đá rêu phong ẩm ướt ngày mưa, một bóng huyết y dưới ô đỏ lạnh lùng ánh mắt trông theo.