Phạm Trường Vân là người như vậy.Sau khi rời khỏi nhà hàng, hắn liền đuổi 2 tên đàn em đi, lúc này mới cầm điện thoại lên gọi cho lão Hắc.Hắn không thêm mắm thêm muối, nhưng cũng không miêu tả chi tiết toàn bộ câu chuyện, chỉ kể lại toàn bộ những lời mà Mạc Ngôn nói với Trương Trường Thanh.Cuối cùng, hắn nói với lão Hắc:- Lão Hắc, người đã tìm được rồi, chuyện ông giao cho tôi coi như là xong rồi, sau này… đừng đến tìm tôi nữa.Lão Hắc kinh ngạc nói:- Cậu có ý gì? Tôi còn đanh định bảo cậu giúp tôi tới tiếp cận tên đó… ừm thiếu tiền à? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLPhạm Trường Vân nói:- Lão Hắc, chúng ta làm việc với nhau bao nhiêu năm như vậy, tiền chỉ là thứ bên ngoài thôi, nhưng tôi có nguyên tắc riêng của tôi, có 1 số người tôi sẽ không động vào đâu.Lão Hắc ngạc nhiên nói:- Tôi biết hắn có chút cổ quái, thế nhưng cậu phản ứng thế này cũng hơi thái quá đấy?Phạm Trường Vân nghiêm túc nói:- Không phải tôi phản ứng thái quá, mà là trên đời này có 1 số người đúng là không thể động vào được.Nói ra, 20 năm trước Phạm Trường Vân cũng không mê tín, khi đó, hắn còn trẻ tuổi, không sợ trời, không sợ đất, người duy nhất tin tưởng và chấp hành theo chính là lão đại và con dao trong tay mình, nhưng có 1 lần, hắn đi thu tiền cùng lão đại, trên đường trở về gặp 1 ông lão tàn tật, lúc đi qua, xe ba bánh của ông ta không cẩn thận quệt phải lão đại, lần đó vừa đúng lúc chủ nợ không ở nhà, sổ sách chưa làm được, tâm trạng lão đại cũng không được tốt, vì thể 1 cước bay lên, đạp ngã lão già đó.Lão già đó bò dậy, cũng không nói chuyện, lặng lẽ thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị bỏ đi.Lão đại vẫn không chịu tha, lại tiếp tục 1 cước nữa.Đúng lúc này, ông lão bỗng nhiên xoay người, trong ánh mắt hiện lên 1 tia nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào lão đại, nói:- Vả miệng!Ngay sau đó chuyện kỳ lạ xảy ra.Lão đại mặt trắng bệch, sau khi đờ người ra 1 lát, bỗng nhiên tay giờ lên, tự tát mạnh vào mình 1 cái.Nghe thấy tiếng tát bốp, bọn Phạm Trường Vân trong xe bỗng nhiên sợ ngây cả người.Phạm Trường Vân là người đầu tiên tỉnh lại, chạy ra định ngăn lão đại, nhưng lão đại bỗng nhiên trở nên khỏe vô cùng, hất mọi người ra, tát thật mạnh vào mặt mình, mãi cho đến chi ngất xỉu mới thôi.Trong đoàn người, Phạm Trường Vân là người thông minh nhất, hắn không có cách nào ngăn lão đại lại cả, vì thế xoay người tìm ông lão đó, nhưng lúc này hắn mới phát hiện ông lão kỳ lạ đó đã bỏ đi từ lúc nào rồi.Cảnh này đã trôi qua hơn 20 năm, nhưng Phạm Trường Vân vẫn không quên, kể từ đó hắn chỉ biết trên đời này có 1 số người không thể động vào được, nếu không, hậu quả đúng là không lường được.Lão đại chính là ví dụ tốt nhất, sau khi chuyện đó xảy ra, lão đại bị di chứng, chỉ cần có ai nói 2 từ vả miệng thì ông ta không tự chủ được tát tới tấp vào mặt mình.Vì thế sau đó lão đại không còn là lão đại nữa.Phạm Trường Vân nhớ mang máng, cuối cùng lão đại được người nhà đưa vào bệnh viện tâm thần, hình như mình còn dẫn người đến thăm ông ấy mấy lần.- Mình rốt cuộc có đến thăm ông ấy không nhỉ?Buông điện thoại xuống, Phạm Trường Vân nghĩ tới chuyện cũ, tim đập nhanh hơn, nhưng thế nào cũng không thể nhớ nổi bộ dạng lão đại năm đó.Nhưng ánh mắt hiểm ác của lão già ăn mày đó mãi đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ như in.Ánh mắt Mạc Ngôn trong suốt, khác hoàn toàn so với lão già đó, nhưng Phạm Trường Vân có thể cảm giác được, ánh mắt Mạc Ngôn đồng thời khiến cho tim người ta đập nhanh hơn, thậm chí có chút hiểm ác.Dưới cái nhìn của Mạc Ngôn, chỉ trong nháy mắt thân thể Phạm Trường Vân thậm chí có cảm giác như bị rút hết lực toàn thân.Vì thế, hắn quyết định chọn đường lui và cũng càng kính nể Mạc Ngôn hơn.- Loại người này vẫn nên kính nể tránh xa thì hơn.Phạm Trường Vân thở dài.Hắn đưa 1 tấm danh thiếp cho Mạc Ngôn, lúc này trong đầu lại có 1 hy vọng, tốt nhất là vĩnh viễn không bao giờ nhận được điện thoại của tên kia.- Cái tên lưu manh Phạm Trường Vân cũng có lúc biết sợ ư?Trên sân gôn Trường Thiên, Trương Trường Thanh vung gậy đánh, sau đó ném gậy cho Cầu Đồng, trên mặt có chút kinh ngạc, nói:- Hắn ta không nói vì sao ư?- Hắn không chịu nói, chỉ nói có 1 số người không thể đụng vào được, để em tìm người khác vậy.- Cứ để hắn đi đi.Cái loại tiểu nhân vật như Phạm Trường Vân đương nhiên không có cách nào có được nhiều sự chú ý của Trương Trường Thanh, thế nhưng hắn dám từ chối lại khiến cho Trương Trường Thanh cảm thấy hứng thú với tên Mạc Ngôn này.- Lão Hắc, ông nói cái tên Mạc Ngôn này rốt cuộc có cái gì kỳ lạ?Nói ra, Phạm Trường Vân cũng coi như 1 kẻ ngoan cố, thế nào mà sau khi gặp mặt ngay cả cái việc theo dõi người mà hắn cũng không dám làm tiếp nữa?- Ông chủ, Mạc Ngôn người này bất luận là có gì cổ quái, chẳng qua cũng chỉ là tiểu nhân vật, không đáng để quan tâm đến hắn đâu ạ.Trương Trường Thanh cười nói:- Những lời này của ông không đúng rồi, loại tiểu nhân vật chính xác là không đáng để ta so đo, thế nhưng, những lời mà hắn bảo Phạm Trường Vân truyền lại hơi quá đáng rồi, sẽ đến tìm ta "nói chuyện" cái này đúng là thú vị thật, nói thật đã nhiều năm nay tôi không nghe thấy những lời nói ngoan cố thế này rồi. Hắn vừa nói vừa đi về phía trước, lão Hắc thay cho Cầu Đồng, ôm gậy đi theo.- Lão Hắc, Mạc Ngôn là nhân viên của công ty Chính Phương, đúng không?- Đúng ạ, Phạm Trường Vân nói như vậy, lúc bọn họ gặp mặt, Hoàng Lưu Hạ của Chính Phương cũng ở đó.- Nếu đã như vậy… thế thì chúng ta tìm chút việc cho hắn làm.- Ông chủ, ý của ngài là…- Rỗi kể cũng rỗi, nếu hắn muốn tìm ta nói chuyện phiếm thế thì ta cho hắn 1 cơ hội vậy, trong buổi gặp, chúng ta phải đấu văn, không phải đấu võ, nhân tiện thăm dò kỹ tên này xem, nói thật ra, tên cổ quái này ta lại cảm thấy có chút hứng thú.- Tôi hiểu đại khái ý của ông chủ rồi ạ.- Thật là hiểu được ư?- Tôi đoán là ông chủ muốn thu phục hắn đúng không? Nếu là như vậy, tôi cảm thấy chuyện của Mạc Sầu Hồ đó có thể ủy thác cho công ty Chính Phương điều tra, chuyện này dù sao cũng cần phải giải quyết, nhân tiện thăm dò tên đó xem, xem hắn có nhận sự đầu tư của ông chủ hay không?- Ha ha, lão Hắc, chỉ số thông minh của ông nhích dần lên rồi đấy!- Đến rồi, chính là chỗ này.Xe Qr của Mạc Ngôn dừng trước đường số 12 Trường Hồ, sau khi Hoàng Lưu Hạ xuống xe, nhìn thấy tấm bảng hiệu Tứ Phương Trai cổ xưa, nói:- Cửa hiệu lâu đời mấy trăm năm… Mạc Ngôn, có thấy không, tấm biển này trải qua nhiều cuộc chiến tranh trải qua biết bao tang thương, nó có lịch sử hơn 400 trăm năm rồi đấy.Tứ Phương Trai chủ yếu kinh doanh đồ ngọc, thế nhưng trên thưc tế nó kinh doanh rất nhiều hàng khác nữa, căn bản chính là 1 kho chứa đồ cổ, chẳng qua là lấy việc kinh doanh đồ ngọc làm việc chính.Hoàng Lưu Hạ là bạn với ông chủ ở đây, ngày hôm qua đã hẹn, nói là sẽ dẫn người qua đây mua ngọc.Ông ta vừa xuống xe, ông chủ của Tứ Phương Trai đã đi tới, cười nói:- Lão Hoàng, cũng lâu không gặp nhau rồi đấy nhỉ.Người này khoảng 40 tuổi, dưới chân là 1 đôi giày miệng tròn, trên người là 1 bộ võ phục luyện thái cực màu trắng, đứng ở đó toát ra vẻ hết sức thanh nhã.Hoàng Lưu Hạ nhìn ông ta, cười nói:- Ông chủ Lận, ông đúng là càng già càng phong độ đấy.Chê cười, chê cười…Ông chủ Tứ Phương Trai cục kỳ thân thiết vứi Hoàng Lưu Hạ, cười nói bắt tay, lập tức nhìn về phía Mạc Ngôn nói:- Vị này là?Hoàng Lưu Hạ nói:- Giới thiệu 1 chút, cậu này là Mạc Ngôn, là khách hàng hôm nay của ông đấy.Ông chủ Tứ Phương Trai chìa tay về phía Mạc Ngôn, cười nói:- Mạc tiên sinh, hoan nghênh đến, tôi họ Lận, tên cũng như họ Lận chỉ 1 chữ Thu.Mạc Ngôn cười nói:- Chào ông chủ Lận, tôi chỉ theo giáo sư qua đây tìm hiểu 1 chút, chứ khách hàng gì chứ.Cái gọi là thấy lá rụng biết mùa thu đến, nhìn cánh cửa thanh lịch theo phong cách cổ xưa của Tứ Phương Trai, cùng với đồ trang trí trong phòng khách thì biết, người ra vào chỗ này không phải người giàu thì là người cực giàu, những người như Mạc Ngôn đây thì được coi là khách hàng gì chứ.Lận Thu mời Hoàng Lưu Hạ và Mạc Ngôn vào cửa, không dừng lại ở lầu 1 mà lên thẳng luôn lầu 2.- Vào phòng làm việc của tôi uống trà trước đi, Mạc tiên sinh muốn loại ngọc thế nào, để tôi cho người đem trực tiếp qua, chúng ta vừa uống trà vừa xem hàng đi.Văn phòng Lận Thu rất lớn, văn phòng theo như lời ông ta nói, trên thực tế ở đây giống như 1 phòng khách chuyên tiếp khách VIP vậy.Bố trí bên trong thanh nhã tĩnh mịch, gồm có bàn ghế trong đó, mỗi 1 đồ vật đều lộ ra vẻ nhân văn cực kỳ.Cuối bức tường phía nam là 1 cái giá trưng bày, khung làm bằng gỗ lim, trên đó bày đủ các loại ngọc, đồ sứ cùng với những đồ bằng cốt khí rất hiếm.Ba người ngồi xuống, Lận Thu tự mình pha trà.Nói là pha trà kỳ thực là hãm trà.Nhìn 2 bàn tay ông ta bay bượn trên cốc trà, pha trà động mà như không động, Mạc Ngôn cảm thấy mình quả thực còn kém hiểu biết lắm.Dụng cụ pha trà và lá trà mà Lận Thu sử dụng không phải đề cập đến nữa, không cần hỏi cũng biết, khẳng định đó là loại trà xa xỉ.Điều khiến cho Mạc Ngôn được mở rộng tầm mắt chính là, Lận Thu rất chú trọng loại nước pha trà.Nước là nước do tuyết trên núi Ngọc Long tan ra, còn than là than trúc của cửa hàng nhà họ Mã.- Nào, hai vị, nếm thử 1 chút tay nghề của tôi đi.Trà hãm xong, Lận Thu cầm lên 1 chén trà cũng lớn ngang bằng với chén rượu, nói với 2 người.Mạc Ngôn tuy không hiểu biết gì lắm về trà, bình thường cũng không hay uống, cậu học Lận Thu, dùng ngón cái và ngón giữa cầm chén trà, dùng 1 tay khác nâng đáy chén, sau đó nhấp 1 ngụm.Nói thực ra, loại trà này mặc dù hương thơm thoang thoảng đầu mũi, nhưng khi uống vào hình như cũng không khác trà bình thường lắm.Hoàng Lưu Hạ thì lại khen không tiếc lời, nói:- Nước ngon, rà ngon, tay nghề cao siêu, lão lận, tay nghề của ông không mở quán trà thì thật là phí.Lận Thu dương dương tự đắc, nhận hết những lời khen ngợi của Hoàng Lưu Hạ, cũng không khiêm tốn, có thể thấy được, ông ta cực kỳ tự tin vào tay nghê pha trà của mình.Ông ta buông chén trà xuông, hỏi Mạc Ngôn:- Mạc tiên sinh, vừa rồi cậu nói, mua đồ ngọc để làm quà mừng thọ, đúng không?Mạc Ngôn gật đầu nói:- Đúng thế, là mừng thọ 1 vị trưởng bối… ông chủ Lận, ông có đề xuất nào không?Lận Thu cười nói:- Cái này còn phải xem cậu định mua loại bao nhiêu đã.Mạc Ngôn nói:- Khoảng 10 vạn đi.Lận Thu gật gật đầu, cười nói:- Xem ra Mạc tiên sinh thực sự rất tôn kính vị trưởng bối này.Ngập ngừng 1 chút, ông ta nói tiếp:- Mạc tiên sinh, muốn món đồ mới hay là món có niên đại lâu năm 1 chút?