Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 7 - Chương 374-2: Tay cừ (2)

Mấu chốt nhất là, nếu hai nước khai chiến, Đại Tống đã chuẩn bị sẵn sàng sao? Hiển nhiên một chút cũng không có…

Thấy hắn vẫn thủy chung trầm ngâm không nói, Lã Công Trứ nhịn không nổi, nói:

- Trọng Phương, ngươi nói gì đi.

- Ta ủng hộ cách nhìn của Trĩ Khanh.

Trần Khác lấy lại tinh thần nói:

- Không thể dễ dàng động thủ, trước tiên tăng mạnh phòng ngự đi!

- Tại sao ngươi cũng vậy?

Lã Công Trứ thấy hai người có thể quyết định đều có thái độ phủ định, biết không thể cải biến, hầm hừ nói:

- Hai ngươi muốn trở thành tội nhân!

- Có thành tội nhân hay không đến lúc đó nói sau.

Trần Khác điềm tĩnh nói:

- Hiện giờ gia tăng cảnh giới mới là việc chính cần làm. Kỵ binh vào thành, uy lực giảm bớt đi nhiều. Dựa vào năm vạn đại quân Hùng Châu, chỉ cần có đề phòng còn có thể bị hai ngàn binh Khiết Đan lật trời sao?

- Còn phải phòng bị gian tế?

Tăng Bố từ đầu đến giờ vẫn không nói chuyện, lên tiếng bổ sung thêm:

- Rất có thể đã sớm có vô số gian tế trà trộn vào trong thành. Đến lúc đó sẽ tiếp ứng bọn họ, hoặc gây ra hỗn loạn, đều sẽ rất nguy hiểm.

- Ừ.

Lã Công Nhụ hơi gật đầu nói:

- Ta phải đi bố trí!

Dứt lời, ôm quyền nói:

- Nếu chẳng may ban đêm xảy ra chiến sự, nơi này quá nguy hiểm, xin chư vị theo ta về nha môn tạm lánh.

Bởi vì thường xuyên phải tiếp đãi người Liêu, trong dịch quán Hùng Châu có một bức tường chia viện làm hai phần trái phải, bên trái là dành cho quan viên Tống triều ở, bên phải là chỗ cho Liêu sứ ở.

- Đừng lo, năm trăm Bổng Nhật quân không phải dễ ăn như vậy đâu.

Trần Khác lắc đầu nói:

- Chúng ta ở trong này nhìn gió thổi cỏ lay, nếu người Liêu có dị động thì sẽ đốt khói đỏ làm ám hiệu cho ngươi, cứ trực tiếp động thủ là được!

- Cái này…

Lã Công Nhụ cảm thấy chủ ý này không tệ, nhưng sợ ảnh hưởng đến khâm sai, chính mình cũng chịu không nổi.

- Không cần lề mề nữa, quyết định như vậy đi.

Đây cũng là giới hạn cuối cùng mà Lã Công Trứ có thể chấp nhận, vị công tử vốn quen ăn chơi trong kinh này, khi gặp nguy hiểm không lại trở nên tốt hơn như thế.

- Vậy được rồi, nhưng các ngươi phải bảo trọng!

Không tiếp tục phí thời gian giày vò khốn khổ, Lã Công Trứ ôm quyền thi lễ, liền khẩn trương đi bố trí phòng ngự.

Ban đêm, trăng tối gió lớn, đúng là thời cơ tốt để giết người phóng hỏa.

Thường ngày, vào lúc này, thành Hùng Châu đã ngủ say, nhưng hôm nay còn ầm ỹ hơn cả ban ngày. Trên đầu thành đèn đuốc sáng trưng, các quan binh vẫn đang khẩn trương điều chỉnh thử các loại khí giới thủ thành, các dân phu khiêng từng đống từng đống mũi tên, vận chuyển từng thùng từng thùng dầu hỏa lên đầu thành, từng cái nồi sắt to đùng dựng lên đun dầu cải sôi lăn tăn…

Trong thành thắp sáng hơn vạn cây đuốc, dưới sự phối hợp của quan sai châu phủ, binh lính cấm quân phong tỏa các con đường, xông vào điều tra từng hộ, bắt hết thảy thành phần khả nghi…

Bốn con đường thông tới dịch quán, các dân phu đang đào rãnh hào sâu thêm, sau lưng bọn họ bài trí hàng ngàn máy nỏ, nỏ phục, nỏ khắc định, nỏ tám cung, nỏ tám trâu, tướng sĩ quân Tống đã bày trận địa sẵn sàng đón địch. Chỉ cần trong dịch quán có kỵ binh lao ra sẽ bị bắn thành con nhím.

Cũng không trách Lã Công Nhụ lại như lâm đại địch như thế, bởi vì vừa rồi vừa mới nhận được cấp báo, nói đại quân Liêu quốc đã xuôi nam, dự tính canh ba sẽ qua biên cảnh, canh bốn sẽ hội binh trong Hùng Châu!

Y bèn một mặt gửi cấp báo tới phủ Đại Đanh, một mặt áp dụng tất cả để thi thố. Đây là chức trách của Hùng Châu Tri châu!

Trong toàn thành Hùng Châu, nơi duy nhất tối đen và yên tĩnh là dịch quán mà khâm sai hai nước Tống Liêu ở.

Nhưng nếu ngươi vào trong đó, sẽ biết ngay, không khí ở đây còn khẩn trương gấp bội bên ngoài.

Trong viện phía Tây, năm trăm danh tướng sĩ Bổng Nhật quân tất cả đều đã lên nóc nhà, binh khí sáng như tuyết đã dùng mực bôi đen, cung nỏ cũng một màu đen, chỉ cần người Liêu dám tới, đảm bảo có thể đánh đòn phủ đầu.

Trần Khác một thân hắc y ngồi xếp bằng trên nóc nhà, nhìn người Liêu trong viện. Mấy năm nay hắn khổ luyện nội công không ngừng, cũng có thể nhìn thấy mọi thứ trong đêm đen như Huyền Ngọc hòa thượng, chỉ có điều nhìn không được rõ ràng thôi. Chỉ thấy phía đông viện cũng là một mảnh trận địa sẵn sàng đón địch. Trên nóc nhà đầy cung thủ người Khiết Đan nằm úp sấp, trong hậu viện chiến mã cũng đã được dắt sẵn ra…. Nếu để cho Lã Công Trứ thấy cảnh này, khẳng định sẽ hô to “Người Liêu muốn động thủ rồi”.

Kỳ thật Trần Khác cũng nghĩ như thế, nhưng hắn trời sinh tính cẩn thận, sai người tìm chỉ huy Bổng Nhật quân đến, nhỏ giọng miêu tả sự bố trí của người Liêu cho y, như vậy cho dù là muốn đánh cũng coi như biết người biết ta.

Ai ngờ chỉ huy Bổng Nhật quân kia nghe xong, lại nhỏ giọng nói:

- Người Liêu có chút kỳ quái. Trận bày ra là trận hình phòng thủ.

- Hả?

Trần Khác nhướng mày, bỏ đi ý niệm phát tín hiệu trong đầu.

Lã Công Trứ bò sang bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:

- Trĩ Khanh nói, đại quân Liêu quốc đã đến gần biên cảnh, y không còn kiên trì kiến giải của mình nữa, ngươi thì sao?

Trần Khác lắc đầu, hạ giọng nói:

- Chờ một chút!

- Còn chờ? Hiện giờ động thủ cũng còn là chậm!

Lã Công Trứ trừng to mắt nói:

- Đến lúc đó người Liêu công thành, nơi này còn không nắm được, quân tâm dao động, ta ngươi có chết cũng không chuộc hết tội!

Trần Khác giữ im lặng, thầm nghĩ, nói như vậy, Da Luật Ất Tân là đợi tới sau khi đại quân công thành mới phát động. Cái này nói cũng có lý.

Ngay khi hắn bắt đầu dao động, đột nhiên có thị vệ vội vàng bò lên, thấp giọng bẩm báo:

- Tiêu Phong cầu kiến đại nhân!

- Hả? Đến thật tốt!

Trần Khác gật đầu nói:

- Bảo y đến phòng khách ngồi tạm, bản quan sẽ ra ngay.

- Người này là tới mê hoặc chúng ta đấy!

Lã Công Trứ không muốn lãng phí thêm thời gian.

- Đợi ta gặp y rồi nói sau!

Trần Khác cũng không dùng đến thang dây, nhẹ nhàng nhảy xuống.

Trong khách sảnh, Tiêu Phong đứng ngồi không yên. Bọn họ vốn là thần hồn nát thần tính, rất nhanh đã nhận ra người Tống ở đây có dị động. Rất nhanh, tin tức bốn phía đường bị đào hố chôn ngựa, phía Tây viện đầy phục binh nằm sẵn đã truyền đến tai y và Da Luật Ất Tân.

Hai người đều sợ ngây người. Chẳng lẽ người Tống biết trong sứ đoàn bọn họ có ẩn dấu người kia, nên không tiếc bội ước khai chiến cũng phải bắt giữ?

- Nhất định là như vậy…

Da Luật Ất Tân sợ hãi, vội vàng lệnh người dưới chuẩn bị yểm hộ người kia lao ra.

-Có thể đi hướng nào?

Tiêu Phong ngăn y lại, nói:

- Bốn cổng thành Hùng Châu đều đóng chặt, năm vạn đại quân, nếu thật muốn đối phó sẽ bất lợi với chúng ta, còn không phải bắt kiến trong hũ sao? Cứ bình tĩnh!

- Ôi…

Da Luật Ất Tân ngẫm lại cũng phải, nhất thời nhụt chí hỏi:

- Vậy làm sao bây giờ?

- So với ngồi trong này chờ chết.

Tiêu Phong suy nghĩ một chút, cắn răng nói:

- Không bằng ta đi nói chuyện với Trần Học sĩ, cho hắn biết, nếu giết chết chúng ta sẽ có hậu quả gì!

- Ừ!

Da Luật Ất Tân gật gật đầu nói:

- Đi đi!

Tiêu Phong đợi khoảng thời gian uống một chén trà, cuối cùng cũng thấy Trần Khác lộ diện.

- Trần Học sĩ!

Tiêu Phong chẳng quan tâm làm lễ, liền chất vấn:

- Chúng ta là vội tới chúc thọ Hoàng đế quý quốc đấy. Các ngươi thiết lập thiên la địa võng, ý muốn thế nào đây?

- Tiêu đại nhân.

Trần Khác đã đổi thường phục, sắc mặt cũng khó coi, giọng nói lạnh lùng:

- Một trăm ngàn Bì Thất quân của quý quốc xuôi nam, ý muốn thế nào đây?

- Bì Thất quân là quân đóng ở sông Trát Loan, đương nhiên là do Hoàng đế Bệ hạ của ta ra lệnh.

Tiêu Phong thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ Hoàng đế Đại Liêu ta muốn điều động trong nước cũng phải báo cáo với quý quốc sao?

- Nếu là quang minh chính đại, vì sao ban ngày không đi? Lại chờ trời tối đen mới xuôi nam?

Trần Khác nghiến răng nói:

- Chỉ sợ hiện giờ đã qua biên giới, chỉ thêm một canh giờ nữa thì binh sẽ giáp thành rồi!

- Làm sao có thể?

Tiêu Phong như bị kim đâm vào mông, hơi nhảy lên nói:

- Trần Học sĩ đừng nói đùa!

- Chuyện này ta sẽ nói đùa sao?

Mặt Trần Khác lạnh đi, nói tiếp:

- Trên thành đã thấy khói!

- Làm sao có thể? Tuyệt không thể nào!

Tiêu Phong lẩm bẩm nói:

- Bì Thất quân sao có thể xuôi nam?

- Vì sao Bì Thất quân không thể xuôi nam?

Trần Khác thuận miệng hỏi.

- Bởi vì không ai có thể điều động bọn họ…

Tiêu Phong trả lời xong mới ý thức được mình lỡ miệng, vội sửa lời nói:

- Bọn họ tuyệt đối không thể đi vào cảnh nội Đại Tống, càng sẽ không tấn công thành Hùng Châu!

- Nếu chẳng may tiến đến tấn công thì sao?

- Có chúng ta ở đây, bọn họ dám!

Tiêu Phong quả quyết nói.

- Dựa vào Triệu Vương điện hạ thì sao?

- Không…

Tiêu Phong cũng coi như là người từng trải, nhưng tối nay bị vây trong sự sợ hãi khôn cùng, nên suýt nữa rút tiền ra đưa Trần Khác:

- Tóm lại nhất định là như vậy, bằng không ngươi giết chúng ta là được.

- Tiêu đại nhân, ngài gạt ta cái gì đó phải không?

Trần Khác lạnh lùng hỏi.

- Không có!

Tiêu Phong lắc đầu nói.

- Ngài không nói, ta đành phải đoán rồi!

Trần Khác đứng lên, khoanh tay đi đi lại lại:

- Ta vốn đoán, các ngài muốn phản bội Đại Tống, nhưng hiện giờ nhìn, hiển nhiên là tự nghĩ linh tinh rồi.

Nói xong, chăm chú nhìn Tiêu Phong, gằn từng chữ:

- Như vậy chỉ có một khả năng, là trong sứ đoàn của các ngài có một đại nhân vật cải trang vi hành!

Tiêu Phong muốn rớt cằm…