Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 7 - Chương 362: Quan ti

Văn Ngạn Bác nghe được như đứng trên đống lửa, không phải mình cũng là một trong số đó sao…

- Xem triều cục hiện tại, nếu lập Khánh Lăng Quận Vương làm Thái Tử thì mọi chuyện không có trở ngại, lòng người dễ ổn, không đến mức sai lầm. Nhưng Hoàng thượng đã khoan dung, y còn khoan dung hơn cả ngài. Nếu tương lai kế thừa đại thống, y muốn chấn chỉnh, nhưng người của mình cá rồng hỗn tạp, ràng buộc phức tạp, làm sao mà hạ thủ?

Văn Ngạn Bác như vừa ăn nhân sâm, lỗ chân lông cả người cũng nở ra sảng khoái, xem ra mình đã đoán đúng! Chuyến này là một vốn bốn lời rồi!

- Cho nên vì xã tắc mà tính, Hoàng thượng không muốn chọn Khánh Lăng Quận Vương đâu.

Sắc mặt Phú Bật nghiêm túc:

- Nhưng Thái tử là nền tảng lập quốc, cũng không phải chuyện Hoàng thượng có thể độc đoán! Hiện giờ đại thế của Khánh Lăng Quận Vương đã thành, nếu ngài tùy tiện lập một người khác, bách quan sẽ không đáp ứng, đến lúc đó quân thần tranh chấp không thể cứu, bất kể thế nào cũng sẽ tạo thành thương tổn khó mà bù đắp đối với uy tín của Thái tử.

Dừng một lát, ông ta hạ giọng nói:

- Hơn nữa, tướng môn quý trụ (nhà tướng, quý tộc) đều đứng về phía Khánh Lăng Quận Vương, một khi có biến, mấy chục vạn cấm quân Biện Kinh cuối cùng sẽ nghe theo ai, ai cũng không dám cam đoan…

- Nhưng Hoàng thượng thực sự đã quyết định muốn cân nhắc người nào đó, chỉ có điều đạo bổ nhiệm đó e là sẽ gây nên sóng to gió lớn. Nếu không có người giúp người nọ trấn trụ, chỉ sợ sẽ chữa lợn lành thành lợn què, không những không thành toàn được cho y mà còn hủy hoại y.

Phú Bật mạnh dạn nói xong, nhìn Văn Ngạn Bác, nói:

- Hiền đệ, ngu huynh hỏi đệ vấn đề cuối cùng, có hứng rời núi, ổn định triều cục trong biến hóa lớn lần này cho Hoàng thượng hay không? Nếu đệ nguyện ý, ta có thể tiến cử đệ với Bệ hạ.

- Ngạn Quốc huynh không lo lắng đệ đứng về phía Khánh Lăng Quận Vương sao?

Văn Ngạn Bác hỏi ngược lại.

- Không lo lắng. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.

Phú Bật lắc đầu, thản nhiên nói:

- Làm trụ cột vững vàng ngăn cơn sóng dữ, hay đi theo người khác nằm sấp làm thiếp, ta nghĩ hiền đệ đều có phán đoán sáng suốt…

- Ha ha….

Văn Ngạn Bác mỉm cười:

- Ngạn Quốc huynh thật không tốt, bản thân chạy về nhà tránh phiền hà, lại để cho đệ tới gánh thay.

- Không có đệ, ta không phải đối thủ của Hàn Trĩ Khuê.

Phú Bật lắc đầu, cười khổ nói:

- Lão đã quen đối phó với hạng người muốn sóng yên biển lặng ta đây rồi, nhìn khắp thiên hạ, cũng chỉ có lão đệ ngươi mới có thể vật tay với lão!

Tiếng gõ cửa cắt đứt hồi ức của Văn Ngạn Bác, lão bình tĩnh, thấp giọng nói:

- Vào đi!

Đó là một gã quan viên hơn ba mươi tuổi, ôm một chồng văn quyển tiến vào, cung kính nói:

- Đây là sự vụ cấp bách cần giải quyết, mời tướng công duyệt.

Văn Ngạn Bác gật đầu, cười nói:

- Ngồi đi.

Gã quan viên này không phải người ngoài, chính là Lã Công Bật, con thứ của Lã Di Giản. Văn Ngạn Bác chịu ân của Lã Di Giản, đương nhiên cũng có quan tâm đến con trai ông ta, lúc trước Lã Công Bật là lão đưa vào Trung thư.

Có mối quan hệ này, đương nhiên Lã Công Bật không câu nệ, liền lấy một cái ghế ngồi xuống.

Văn Ngạn Bác cười nói:

- Tiểu tử ngươi, năm đó khi ta còn ở đây, thì ngươi ở phòng Công Sự Kiểm chính Trung thư lại, sao mấy năm nay càng lăn lộn càng thụt lùi vậy hả?

- Chính sự đường cũng đều đổi hai Chiêu Văn tướng rồi.

Lã Công Bật cười khổ nói:

- Trước đây ta là người của Nhâm tướng công, đâu có đạo lý không đứng bên cạnh.

Nói xong cười ha ha:

- Tấu bản thỉnh cầu xin được ra ngoài của ta cũng đã soạn xong, nếu không biết Tướng công trở về, còn cần có người giúp đỡ thì ta đã sớm đưa lên rồi.

- Ra vẻ quá đi!

Văn Ngạn Bác cười mắng:

- Nếu ngươi còn muốn đi, đưa sớ cho ta, ta sẽ tới chỗ Hàn tướng công tranh thủ ít tình cảm, cho ngươi ra làm tri châu đia phương, được không?

- Hay là thôi đi.

Lã Công Bật cười lấy lòng nói:

- Ta vẫn muốn làm cùng Tướng công.

- Ha ha ha…

Văn Ngạn Bác cười to nói:

- Vậy thì làm tốt cho ta!

Nói xong cầm hồ sơ lên, tay vừa lật, ánh mắt liền ngưng lại:

- Hàn tướng công thật là coi trọng ta, vừa đến đã ủy thác trọng trách.

- Chỉ là chờ Tướng công đến gánh trách nhiệm thôi.

Lã Công Bật nhỏ giọng nói:

- Án sông Nhị Cổ, tướng công định làm thế nào?

Hôm sau, sau hội nghị thường kỳ của Chính sự đường, Hàn Kỳ mặt hổ nghiêm nghị đi tới trị phòng của Văn Ngạn Bác.

- Sao Hàn tướng lại rảnh rỗi tới đây.

Văn Ngạn Bác đứng dậy đón chào, nét mặt tươi cười.

- Có chuyện Văn tướng xử lý không ổn.

Hàn Kỳ nén lửa giận, ngồi xuống nói:

- Ta tới đây muốn nói với Văn tướng.

- Thật sao?

Văn Ngạn Bác giật mình nói:

- Hạ quan hồi kinh không lâu, xem ra vẫn chưa quen với chính vụ, kính xin Hàn tướng vui lòng hiệu đính.

- Hiệu đính còn chưa nói tới.

Thấy thái độ lão thành khẩn, Hàn Kỳ thầm tự nhủ đoán rằng tay này còn chưa quen việc, u u mê mê làm sai, bèn điểm tỉnh lão:

- Chỉ là có vài vụ án không như bình thường, không thể vơ đũa cả nắm…

- Vụ án gì?

Văn Ngạn Bác mơ hồ hỏi:

- Xin ngài chỉ rõ.

-...

Hàn Kỳ thấy buồn bực, thầm nhủ “Chẳng lẽ tay này đã lấy tiến hóa lùi?”, rồi đen mặt giải thích:

- Đã qua thời hạn thẩm án, còn có việc gì không?

- Ngài nói tới vụ án sông Nhị Cổ kia à.

Văn Ngạn bác chợt nhớ ra:

- Ý của Hàn tướng là…?

- Đây là phạm vi Văn Tướng công phụ trách, ta không tiện nhiều lời.

Hàn Kỳ khẽ cau mày nói:

- Nhưng hy vọng Văn tướng lấy đại cục làm trọng…

Dừng một lát, vẫn chậm chậm nói:

- Từ giờ đến lễ mừng năm mới còn có hai tháng, đây cũng là kỳ hạn mà Hoàng thượng hứa hẹn rồi.

- Thì ra là thế…

Văn Ngạn Bác lại giật mình, ra vẻ trầm ngâm chốc lát, nói:

- Hạ quan còn muốn nhanh nhanh kết án, để cho Vương gia được trong sạch.

Hàn Kỳ dù sao cũng không phải thằng ngốc, cũng nghe ra được ý tứ của Văn Ngạn Bác, nhất thời trợn mắt nhìn lão, hỏi:

- Ngươi có ý gì?

- Hạ quan cũng muốn biết Hàn tướng có ý gì?

Sắc mặt Văn Ngạn Bác cũng khó hiểu:

- Sắp lập Thái tử rồi, còn không khẩn trương chứng minh Vương gia thanh bạch, chẳng phải sẽ làm lỡ đại sự?

- Ngươi!

Trong lòng Hàn Kỳ tức giận mắng: nếu Triệu Tông Thực trong sạch thật, ta còn phí công đến đây làm gì? Trong lòng lão chợt xuất hiện một ý niệm vạn nhất: có phải Văn Ngạn Bác muốn lập công trước mặt điện hạ hay không? Bèn cố nén cơn giận dữ, nói:

- Chuyện này không phải dễ dàng như Văn tướng nói đâu, chỉ sợ có người phá rối từ bên trong, phản vi bất mỹ!

- Hàn tướng không tin năng lực của hạ quan sao?

Văn Ngạn Bác giận tái mặt nói:

- Trong mắt hạ quan, điện hạ không có vấn đề, sẽ rất dễ dàng thoát ra, nếu thoát không ra, tất cả cứ tìm ta mà hỏi!

- Hả?

Hàn Kỳ càng thêm tin chắc lão muốn lập công, sắc mặt hòa hoãn chút, nói:

- Không biết Văn tướng định làm thế nào?

- Cứ theo lẽ thường mà xử lý là được.

Văn Ngạn Bác cười nói:

- Nên là trách nhiệm của ai thì cứ trả cho người đó. Tóm lại điện hạ không có trách nhiệm.

- Ha ha…

Hàn Kỳ thấy quả nhiên lão cũng có ý tưởng giống mình, nhưng nghĩ lại, nếu có thể nhanh chóng lôi được Triệu Tông Thực thoát ra, thật sự không thể tốt hơn. Không bằng trước tiên cứ nhẫn đã, đợi sau khi chuyện thành công sẽ tính sổ với lão.

- Vậy lão phu đành mỏi mắt trông chờ rồi.

Xét đến cùng, lão vẫn tin tưởng năng lực của Văn Ngạn Bác.

- Sẽ không để cho Hàn tướng thất vọng đâu.

Văn Ngạn Bác gật đầu cười nói.

Hôm nay cũng là ngày Khai Phong phủ phóng cáo, cũng giống trong như điện ảnh và kịch truyền hình đời sau, đại lão gia ngồi trên công đường, hai bên nha dịch hô to “Uy vũ”, sau đó dân chúng theo thứ tự lên đường cáo trạng.

Nếu là mười năm trước, chỉ sợ tri huyện cũng không làm như vậy, dân chúng muốn cáo trạng, trước phải mời người viết đơn kiện dựa theo mẫu của quan phủ yêu cầu, sau đó đưa tới hình phòng, do thư lại đưa cho đại lão gia. Trong quá trình này không thể tránh khỏi tệ nạn xuất hiện tư lại cao thấp lừa gạt, ăn hối lộ, làm trái pháp luật hại bách tính.

Khi Bao Long đồ tiếp quản phủ Khai Phong, hạ lệnh mở cửa chính nha môn, đương sự tố tụng có thể trực tiếp đến trước án khởi tố, không cần qua tay thư lại, nhất thời bọn đạo chích hoảng sợ, bách tính hô lớn Thanh thiên.

Sau này Âu Dương Tu tiếp nhận chức vụ cũng làm theo khuôn cũ, hai đại quan tiền nhiệm đều đức cao vọng trọng, hiện giờ đều đứng hàng Tể tướng, đã đưa việc ngồi công đường xử án thành chế độ hạng nhất của phủ Khai Phong.

Hiện giờ, quyền tri Khai Phong là Triệu Biện, tuy cường lực lão không bằng Bao công, danh vọng lão không bằng Túy ông, nhưng hơn ở chỗ cẩn trọng, tâm tư chặt chẽ, quan hệ với hai bên Tông Thực, Tông Tích đều không tệ, nên chức Phủ doãn này vẫn ngồi an ổn. 

Phóng cáo hôm nay, nha môn điểm trống, đại môn vừa mở, theo lệ, hai bên cửa chính dựng thẳng thẻ “Phóng cáo”. Những người đến khởi tố đã sớm ở bên tường, thấy đưa phóng cáo bài ra, bèn đi ra phía đông xếp hàng. Chờ sau khi phát tiếng trống thứ hai thì được sai dịch dẫn vào trong sân đại sảnh chờ.

Sau khi Triệu Biện thăng đường, người đến cáo trạng đứng theo thứ tự trên nguyệt đài, đưa đơn kiện cho thư lại ngồi sau hình phòng, đến công đường thi lễ với Phủ Doãn, lại đứng chờ ở bậc tây.

Thư lại hình phòng ghi danh trên mẫu đơn kiện lại, đợi tới khi thu đủ, lại giao cho thôi quan phủ Khai Phong. Thôi quan trình lên Phủ Doãn, Triệu Biện liền lật giở xem, lão muốn tìm xem có đại án mưu phản, hay án mạng không.

Thực ra, dưới chân thiên tử, nào có nhiều đại án như thế, hơn chín phần đều chỉ là các án nhỏ tranh cãi, ẩu đả, tranh giành tài sản, cái này thì các Thôi quan, thông phán, thiếu doãn có thể xử lý.

Khi giở đến tờ ở giữa, Triệu Biện đột nhiên ngây ngẩn cả người, hơn nửa ngày không có động tĩnh gì. Một viên thôi quan ở bên cạnh thấy vậy đến gần, vừa thấy cũng hoảng sợ. Chỉ thấy một tờ đơn kiện trên đó viết dày đặc tên người, mỗi cái tên đều có dấu tay màu đỏ.

- Nhiều người liên danh cáo trạng như vậy sao?

Thôi quan lật lật vài tờ, những người khác đứng cạnh cũng không khỏi thấp giọng hỏi.

- Bốn trăm tám mươi ba dân phu sông Nhị Cổ liên danh kiện lên cấp trên.

Triệu Biện phục hồi lại tinh thần, lẩm bẩm nói:

- Chuyện vui này lớn đây….

Bình tĩnh lại nói:

- Người kiện ở đâu?

- Đạng chờ dưới đường.

- Gọi lên!

- Vâng!

Thôi quan nhìn tên người trên đầu cáo trạng, hô to:

- Truyền Tôn Khải Công lên đường.

Nghe tiếng gọi, liền có một người hơn hai mươi tuổi bước nhanh lên đại sảnh. Sau khi thi lễ, Triệu Biện bảo y đứng lên, cẩn thận quan sát, chỉ thấy người này tuy quần áo tả tơi, sắc mặt xanh xao, nhưng vẻ mặt lại kiên nghị.

- Ngươi tên Tôn Khải Công?

Triệu Biện hỏi.

- Vâng.

Người nọ gật đầu.

- Ngươi ở đâu?

- Là người Tề Châu Kinh Đông lộ.

- Nếu là ở Tề Châu, sao không cáo trạng ở Tề Châu, chạy lên Biện Kinh làm gì?

Triệu Biện lạnh lùng hỏi.

- Bởi vì Tề Châu không chịu thụ lý, Đề Hình ti Kinh Đông lộ cũng không chịu thụ lý. Không những không chịu thụ lý, còn phái người theo dõi chúng tôi, người nào dám rời khỏi Tề Châu, sẽ bị bắt vào đại lao, nhẹ thì bị đánh, nặng thì sung quân đi Thương Châu!

Người trẻ tuổi đầy bi phẫn nói:

- Tiểu nhân là ngồi thuyền từ Đăng Châu, đi vòng qua Dương Châu, ăn xin dọc theo một đường sông Biện mới tới được Biện Kinh!

Lời vừa nói ra, chúng quan lại trên công đường đều phải sợ hãi, án gì mà lại khiến hai cấp nha môn Kinh Đông lộ phải kiêng kị như thế?

Triệu Biện cũng âm thầm kêu khổ. Thực ra ban đầu lão đang nghĩ có nên để chìm vụ án này xuống không, nhưng nghĩ cẩn thận thì không được. Vụ này can hệ thật sự quá lớn, giấy gói không được lửa, mình không đáng phải nhận thay trách nhiệm của kẻ khác. Tuy nhiên, nếu ném được củ khoai nóng này ra ngoài thì thật là không thể tốt hơn rồi.

- Cho dù Đề hình ti không chịu thụ lý, ngươi cũng nên đến Hình Bộ chống án.

Triệu Biện lớn tiếng nói với Tôn Khai Công kia:

- Nơi này là phủ Khai Phong, chỉ thụ lý chuyện Đông Kinh, không xem vào Kinh Đông lộ ngươi!

- Tại sao có thể như vậy?

Tôn Khải Công kia vừa nghe nổi nóng lên, lớn tiếng hỏi:

- Ở quê nhà tiểu nhân có nghe nói, Phủ doãn Khai Phong Bao Long đồ chuyên giải oan cho bách tính, mặc kệ là ai, chỉ cần bẩm báo, ngài nhất định sẽ trả cho sự công bằng!

Quan lại trên công đường nghe vậy không khỏi bật cười, có ai không biết Phủ doãn Khai Phong bây giờ là họ Triệu chứ không phải họ Bao. Triệu Biện mặt đỏ tai hồng, không chút hổ thẹn:

- Ngươi tìm nhầm người. Hiện giờ Bao Long đồ đã là Bao Tướng công, không ở Khai Phong phủ nữa.

- Ta đi tìm ngài!

Tôn Khải Công cũng nói rõ ràng:

- Đại nhân cho tiểu nhân lấy lại đơn kiện!

- Nói cái gì!

Bất kể thế nào, Triệu Biện cũng không thể để y đi tìm lão Bao, nếu không mặt mũi mình xem như mất hết! Liền sa sầm mặt nói:

- Chẳng lẽ không có Bao Lông đồ, phủ Khai Phong sẽ không có ai thẩm án sao?

- Ngài vừa nói sẽ không xen vào chuyện ở Kinh đông lộ đấy.

Tôn Khải Công nhỏ giọng lầm bầm.

- Nhưng người ngươi kiện chính là Khánh Lăng Quận Vương, Quận Vương phủ ở Biện Kinh, đương nhiên phủ Khai Phong quản được.

Triệu Biện tự hỏi, sao ta lại bị tên lưu manh này ép thế này?

- Vậy thì tốt quá, là thảo dân quá vội, không để đại nhân nói hết lời.

Tôn Khải Công vui mừng quá đỗi, nói:

- Hóa ra đại nhân cũng là thanh thiên!

- Thanh thiên không dám nhận.

Triệu Biện lạnh lùng nói:

- Ngươi kiện Khánh Lăng Quận Vương chuyện gì?

- Thảo dân kiện y….

Tôn Khải Công nghe vậy sắc mặt trầm xuống, bi phẫn nói:

- Chúng thảo dân kiện y hại chết dân phu, nói xấu người chết!

Nói xong, gã nói hết chân tướng.

Hóa ra năm ngoái sửa sông, vì công trình làm vào tháng chạp, lại thêm mấy năm nay lạnh giá khác thường, mùa đông này đã lạnh chết vô số người. Chỉ riêng Tề Châu, hai vạn dân phu đã lạnh chết năm trăm người. Nhưng càng làm cho người ta khiếp sợ hơn, là khi nha môn công bố danh sách những người chết vì tai nạn cũng chỉ có hai mươi người ít ỏi, còn lại bốn trăm tám mươi người, tất cả đều bị xem như chạy trốn.

Điều này khiến cho người nhà của bốn trăm tám mươi người kia sợ hãi, mặc dù Tống triều không có tội liên đới, nhưng làm cho người nhà phạm nhân đương nhiên cũng không ngẩng đầu lên được, con cháu cũng không được tham gia khoa cử, làm ăn kiếm cơm, thậm chí vì thân gia không trong sạch, ngay cả hôn sự của con cái cũng thành vấn đề.

Nhưng rất nhanh, mọi người đã biết được chân tướng… Mặc dù quan phủ đe dọa dân phu quay về, nhưng muốn để cho hai vạn cái mồm giữ yên lặng không nói thì thần tiên cũng không làm được. Theo như lời các dân phu kia, bốn trăm tám mươi người đó căn bản không phải chạy trốn, mà là chết rét, sau đó bị đốt thành tro….

Người nhà của những người này liền bắt đầu kiện lên, và xảy ra tình hình như Tôn Khải Công đã nói. Về phần vì sao lại lôi Triệu Tông Thực ra làm người bị kiện đầu tiên, nghe nói là được cao nhân chỉ điểm, làm như vậy có thể khiến cho triều đình coi trọng. 

- Tôn Khải Công!

Triệu Biện lớn tiếng quát:

- Dám cả gan nói xấu Quận Vương, lưu đày ba ngàn dặm, ngươi có biết không?

- Chết thảo dân còn không sợ, còn sợ gì chuyện đó!

Tôn Khải Công lớn tiếng nói:

- Chỉ cầu Thanh thiên đại lão gia có thể trả cho người nhà của năm trăm người đã chết một sự trong sạch! Thảo dân chết cũng đáng!

- Người đâu, trước tiên bắt giam gã lại!

Triệu Biện phất tay nói:

- Đợi ngày sau bản quan tái thẩm.

- Vì sao phải bắt thảo dân?

Tôn Khải Công kinh hãi hỏi.

- Ngươi có hiềm nghi nói xấu Quận Vương!

Triệu Biện lạnh lùng nói:

- Dẫn đi!

Bọn nha dịch không nói lời nào liền lôi Tôn Khải Công đi.

Trong thư phòng phủ Khánh Lăng Quận Vương.

Triệu Tông Thực đang cùng phụ tá của y là Mạnh Dương đánh cờ. Triệu Tông Thực là một người cực kỳ thông minh và khắc kỷ, chơi cờ là một trong số không nhiều thú tiêu khiển của y, bởi vậy cũng đạt đến được công phu người thường khó có.

Tuy kỳ nghệ Mạnh Dương cao siêu, nhưng đọ sức với Triệu Tông Thực vẫn là thua nhiều thắng ít, bởi vậy không dám sơ hở chút nào, hết sức chăm chú chơi cờ.

Hai người đang đánh cờ, hết sức chăm chú, chợt nghe có tiếng bước chân dồn dập bên ngoài.

Triệu Tông Thực khẽ nhíu mày, y không cho rằng, cho tới bây giờ có chuyện gì có thể khiến cho người bên cạnh vội vàng hấp tấp như thế.

Nhưng ngay sau đó, người kích động đã là y.

- Cái gì!

Nghe Triệu Tông Huy nói lại xong, sắc mặt Triệu Tông Thực đại biến.

- Triệu Biện phái người đến bẩm báo, người nọ thực sự đã bị phủ Khai Phong bắt giam.

Triệu Tông Huy sa sầm mặt nói:

- Đệ xem, muốn xử y không?

- Không được!

Mạnh Dương quả quyết nói:

- Không thể tự tiện chủ trương, vẫn nên khẩn trương thông báo cho Hàn tướng công đi.

- Có cần nhiều chuyện thế không?

Triệu Tông Huy không vui nói:

- Chỉ là một điêu dân mà thôi, đừng để cho Hàn tướng công cười chúng ta vô năng!

- Không phải vậy, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ.

Mạnh Dương lắc đầu nói:

- Trong tình thế này chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Dừng một lát lại nói:

- Hãy để cho Hàn tướng công xử lý mới thỏa đáng.

- Không sai.

Triệu Tông Thưc gật đầu nói:

- Tuy nhiên không cần đi thông báo đâu, Hàn tướng công khẳng định đã sớm biết rồi.

Nói xong, hạ một quân cờ đen nói:

- Chúng ta tiếp tục chơi cờ đi.

- Hiện giờ Vương gia đã điềm tĩnh hơn rồi.

Mạnh Dương khen một tiếng, lại chìm vào trận đấu.

Không ngoài sở liệu, Hàn Kỳ biết tin tức này còn sớm hơn cả Triệu Tông Thực. Lúc này lão đang gọi Hàn Cương vào hỏi thăm chân tướng.

Ban đầu Hàn Cương còn không nói thật, nhưng nghe một câu “Vậy ta sẽ mặc kệ!” của lão, thì sợ tới mức nói tất tật.

- Lúc ấy, bởi vì kỳ hạn công trình lùi lại, trời lại lạnh khác thường, quả có dân phu bị lạnh chết không dưới hai ba ngàn.

Hàn Cương sợ hãi nhìn Hàn Kỳ, nói ra chân tướng:

- Vương gia sầu lo con số tử vong lớn như thế sẽ không thích hợp với hình tượng nhân ái xưa nay của mình, lo lắng sẽ bị Ngự sử buộc tội, bèn có người xung phong nhận việc nói “Điện hạ đừng lo, công trình nào mà không có vài người chết? Thực ra có cách giảm con số đấy…”

- Bọn họ nói xử lý người tử vong thành kẻ chạy trốn, thì không cần tính toán gì nữa. Lúc đó hạ quan và Vương gia đều lo lắng người nhà họ có chịu không. Nhưng bọn họ thề son sắt sẽ không thành vấn đề, nói rằng dân chúng nhát gan, chuyện này bị khui ra, quan phu không tới tìm phiền toái đã cám ơn trời đất rồi, đâu còn dám tới tìm quan phủ?

Hàn Cương nuốt nước bọt nói:

- Lúc ấy mấy người hạ quan cũng cảm thấy có lý, cũng không phản đối nữa, ai ngờ lại xảy ra chuyện thế này!

- Ừ.

Hai tay Hàn Kỳ ôm ngực, trầm tư thật lâu nói:

- Thực ra biện pháp thế này xem như cũng quá quen thuộc rồi.

- Đúng vậy đúng vậy!

Hàn Cương gật đầu như gà mổ thóc.

- Đúng cái rắm!

Hàn Kỳ trở mặt như giở sách, nổi giận mắng:

- Người ta chùi mông đều sạch sẽ, tại sao các ngươi lần nào cũng để lão phu phải chùi đít cho?

- Có thể lần này số lượng hơi nhiều…

Hàn Cương lúng túng nói:

- Nghe nói Tề Châu có nhiều thổ phỉ, không dễ bị hù dọa như dân chúng nơi khác.

- Ngu ngốc!

Hàn Kỳ cười lạnh nói:

- Khẳng định có người xúi bẩy sau lưng!

- A?

Hàn Cương trợn tròn mắt:

- Tại sao nói vậy?

- Lão phu nói có là có!

Hàn Kỳ ngang ngược nói:

- Tuy nhiên Triệu Biện xảo quyệt đó sẽ không xuất lực vì chúng ta đâu. Ta viết một phong thư cho Hình bộ, ngươi đi bảo Tam đệ ngươi đi một chuyến, bắt Tôn Khải Công kia vào thiên lao đi, y tự nhiên sẽ hỏi ra khẩu cung thích hợp!

- Vâng!

Hàn Cương đã hiểu, gật đầu đáp ứng.

Hàn Kỳ khá lịch sự với Hàn Cương, là vì một người không thể viết được hai chữ Hàn. Hàn gia Tống triều chia làm chi lớn là Hàn thị Tề châu và Hàn thị Chân Định. Hàn Kỳ là Hàn thị Tương Châu, tuy hiện giờ hô mưa gọi gió nhưng bàn về căn cơ cũng không được như Hàn thị Chân Định đã làm đại tộc nhiều thế hệ. Phụ thân Hàn Cương Hàn Ức là tể tướng ba triều, tám huynh đệ đều làm quan trong triều, lắm cành nhiều lá, môn sinh trải khắp thiên hạ, mà ngay cả Hàn Kỳ cũng cần bọn họ hiệp trợ, mới có thể nắm được triều đình trong tay…

Tam đệ của Hàn Cương là Hàn Giáng, chính là Hàn Lâm Học Sĩ Quyền phán Hình bộ, nói đơn giản, chính là lão đại của Hình bộ. Từ chỗ huynh trưởng, gã biết Hàn tướng công có việc cần, bèn bảo Hàn Cương đi về trước, sau đó mệnh thư lại tới phủ Khai Phong, hoàn thành thủ tục bắt người hợp pháp, nhưng vẫn phải chờ tới khi trời tối đen mới mang theo binh sĩ tới đại lao phủ Khai Phong đòi người.

Trong đại lao phủ Khai Phong.

Bất kể phủ châu huyện nha, ngoại trừ quy mô, quy chế nhà tù cũng đều giống nhau. Thông đạo, lưới sắt, lan can, tường đá, ngoài cửa lưới sắt còn có binh sĩ canh gác, đường ra vào đại lao chỉ có một, ra ngoài có trị phòng. Tối nay trấn giữ trong đại lao Khai Phong phủ không ngờ chính là Phủ doãn đại nhân Triệu Biện.

Mà trong phòng giam, có Thiếu doãn Khai Phong phủ Trần Hi Lượng, tự mình ngồi tù cùng với Tôn Khải Công kia. Cũng không phải Tiểu Lượng ca phạm phải chuyện gì, mà là Phủ doãn đại nhân lo lắng Tôn Khải Công sẽ chết trong đại lao nên mới đưa ra hạ sách này. 

Triệu Biện không yên lòng liếc nhìn hồ sơ trong tay, khóe mắt thi thoảng lại liếc đồng hồ cát trên bàn, cảm thấy thời gian chưa bao giờ chậm như thế.

Lúc này, cửa lưới sắt đã mở, Triệu Biện bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:

- Đã đến rồi sao?

Lao đầu bên cạnh lão nghe tiếng liền biết không phải, nhỏ giọng nói:

- Hẳn là đưa cơm tù.

Quả nhiên, còn chưa dứt lời đã thấy vài ngục tốt mang hai thùng cơm và một rổ bát đũa tiến vào.

- Hôm nay ăn muộn một chút.

Triệu Biện lắc đầu:

- Các ngươi đi ra ngoài một chút đi.

- Cái này…

Đám lính canh ngục nhìn lao đầu, lao đầu vội vàng áp chế:

- Không nghe thấy lời phủ tôn sao? Mau cút ra ngoài!

Đám canh ngục lại mang ra ngoài, Triệu Biện cười tự giễu:

- Vương lao đầu, ngươi đang cười thầm bản quan quá nhát gan sao?

- Phủ tôn, chuyện này…

Lao đầu cười bồi nói:

- Cẩn thận chẳng phải sẽ đi thuyền vạn năm được sao.

- Không sai.

Triệu Biện nói xong, đặt hồ sơ xuống, cầm lấy một phần lên, thở dài:

- Đêm nay lão gia ta rơi vào tình huống khó xử rồi.

- Nếu Hình bộ đùa bỡn Tôn Khải Công kia, chúng ta cầu còn không được.

Lao đầu cười nói:

- Dù sao bọn họ đòi người cũng là hợp lý hợp pháp, phủ tôn giao người sẽ không còn dính sáng, thanh thanh tĩnh tĩnh, còn buồn gì nữa?

- Đáng tiếc…

Triệu Biện cười khổ nói:

- Ta không có hai Tôn Khai Công, cũng không cách nào chia y làm hai nửa.

- A?

Lao đầu kỳ quái hỏi:

- Phủ tôn vẫn không muốn bỏ y?

Triệu Biện lắc đầu, không muốn nói thêm, nhắm mắt dưỡng thần.

Lao đầu cũng yên lặng, đứng một bên cẩn thận hầu hạ.

Hồi lâu sau, Triệu Biện mở mắt ra nói:

- Đến rồi.

Lao đầu cũng có nghe thấy tiếng bước chân nhỏ, chớp mắt, thấy thôi quan phủ Khai Phong đẩy cửa tiến vào, bẩm báo:

- Phủ tôn, Hình bộ Hàn đại nhân đích thân dẫn người đến.

- Hả?

Triệu Biện và Hàn Giáng là cùng cấp, đều là Hàn Lâm Học Sĩ, theo lý hẳn là nên ra ngoài nghênh đón. Ông theo thói quen bèn đứng dậy, bước vài bước ra ngoài, lại đứng lại nói:

- Bảo Hàn đại nhân ngồi tạm, nói lão phu… lão phu đang đi nhà xí rồi.

- Phụt.

Chu thôi quan há hốc miệng, vội vàng sửa:

- Đổi lại một lý do nho nhã hơn cũng không sao chứ?

- Lão biết lão phu bị táo bón!

Triệu Biện lắc lắc đầu nói:

- Lý do khác không kéo dài được như vậy.

Chu thôi quan toát mồ hôi, đành phải đi ra ngoài gặp Hàn Giáng.

Trong đại lao, Triệu Biện ngồi lại sau bàn, cầm hồ sơ xem tiếp, thần sắc lại thêm lo lắng sốt ruột.

Lao đầu thầm nghĩ phủ tôn trông sao ngóng trăng, cuối cùng cũng trông được người đến, rồi lại kéo dài, thật đúng là rối rắm.

Sau khoảng thời gian một chén trà, thôi quan lại tiến vào, vẻ mặt đồng cảm bẩm báo:

- Đại Lý Tự Triệu Tự Khanh đến, còn mang theo thiêm văn của Trung thư tỉnh, cũng muốn bắt Tôn Khải Công kia!

- Ồ.

Triệu Biện kêu lên một tiếng, nhưng lại vẫn thong dong:

- Ta bắt một Tôn Khải Công, để cho bọn họ tranh giành đi thôi.

Lao đầu kia giờ mới hiểu lúc nãy phủ tôn đại nhân nói “Mong có hai Tôn Khải Công” là ý gì. Hóa ra lão đã sớm đoán được đêm nay sẽ xuất hiện tình thế “Nhị nữ tranh phu” này. Cao, thật sự cao!

Ngoài tiền viện, khách đường đèn đuốc sáng trưng, hai tốp người của Hình bộ và Đại Lý Tự phân biệt rõ ràng.

Là hai cơ quan tư pháp song song cao nhất Đại Tống. Hình bộ và Đại Lý Tự, thực ra cũng ngược lại với đời sau. Đời Minh Thanh, Hình bộ là cơ cấu sơ thẩm, Đại Lý Tự phụ trách phúc thẩm. Ở Tống triều, là Đại Lý Tự phụ trách đoạn quyết các vụ án đăng báo trên cả nước, Hình bộ phụ trách duyệt lại các đại án. Đương nhiên, giữa hai nha môn vẫn có quan hệ giám sát và bổ sung cho nhau.

Quan hệ hai bên xưa nay vốn không tốt lắm, hiện giờ oan gia gặp nhau ngõ hẹp, đương nhiên khó tránh khỏi giương cung bạt kiếm.

Tới trước là người Hình bộ, Hàn Giáng đang ở trong khách đường thản nhiên dùng trà chờ. Công phu dưỡng khí của con cháu quý tộc rất cao, cho dù trong long vô cùng khó chịu, cũng vẫn có thể giả bộ bình thản mà chịu đựng gian khổ. Tuy nhiên khi nhìn thấy Đại Lý Tự khanh Triệu Khái tiến vào, vẫn không kìm nổi hai mắt trợn trừng.

Triệu Khái một thân áo bào tím, lưng đeo đai ngọc, từ từ tiến vào, thấy Hàn Giáng, giật mình nói:

- Từ Hoa lão đệ sao cũng ở đây?

- Ngu đệ có việc công trong người.

Hàn Giáng hồ nghi nhìn Triệu Khái nói:

- Nhưng thật ra nhân huynh vì sao cũng tới?

- Đương nhiên ta cũng có việc công trong người.

Triệu Khái cười nói.

- Thật là trùng hợp.

Hàn Giáng nói:

- Triệu phủ doãn hẳn sẽ ra đây nhanh thôi, nhân huynh cùng đợi đi.

- Ừ.

Triệu Khái gật gật đầu, cười nói:

- Mời lão đệ ngồi.

- Mời nhân huynh ngồi.

Hai người ngồi đối diện, câu được câu không nói vài câu chuyện phiếm, nhìn qua muốn bao nhiêu giả có bấy nhiêu giả.

Cũng may Triệu Biện cũng không táo bón nữa, rất nhanh ra ngoài gặp. Một đường tươi cười đi ra, ôm quyền nói:

- Xin lỗi hai vị, tại hạ đến chậm!

Hai người đứng dậy đáp lễ, Hàn Giáng tự nhủ: Cừ thật, ngâm cứt hơn nửa canh giờ kia à!

Sau khi phân chủ khách ngồi xuống, Triệu Biện hỏi:

- Không biết đêm khuya hai vị tới có chuyện gì?

Triệu Khái và Hàn Giáng liếc nhau, người trước nói:

- Tử Hoa đến trước thì để cho Từ Hoa nói trước đi.

Hàn Giáng thấy Triệu Khái áy náy, nhưng cũng không có chút ý tứ lảng tránh, không khỏi thầm mắng:

- Lão hỗn đản kia tám phần là kẻ thiện thì không đến, kẻ đến thì không thiện.

Bất quá, lão ỷ có Hàn Kỳ làm chỗ dựa, cũng không lo lắng gì, đứng dậy ôm quyền nói:

- Triệu đại nhân, Hình bộ có gửi văn thư phải đưa một phạm nhân sang, công văn ngài đã nhận được chứ?

- Nhận được rồi.

Triệu Biện gật đầu nói:

- Hàn đại nhân ngồi tạm, tại hạ sẽ dẫn người tới cho ngài.

Nói xong chuyển hướng nói với Triệu Khái:

- Thúc Bình lão đệ, đệ có chuyện gì?

- Ha ha, trùng hợp.

Triệu Khái cũng hô “Trùng hợp”, cười nói:

- Hạ quan cũng đến đòi người.

- Thật sao?

Triệu Biện có vẻ giật mình hỏi:

- Chưa từng nhận được công văn của Đại Lý Tự.

- Hạ quan cũng vừa mới nhận được lệnh.

Triệu Khái cười xin lỗi:

- Cái này là bổ sung theo thủ tục đi.

- Cũng được. 

Triệu Biện nhìn thôi quan:

- Ngươi đưa cho Triệu đại nhân ký tên.

Rồi nhìn sang Hàn Giáng nói:

- Hàn đại nhân, tại hạ dẫn ngài đi nhận Tôn Khải Công.

- Làm phiền.

Hàn Giáng vừa đứng dậy định đi, lại nghe tiếng Triệu Khái gào to:

- Khoan đã!

- Triệu đại nhân, ngài có chuyện gì?

Hàn Giáng hơi tức giận nói.

- Xin hỏi Triệu đại nhân.

Triệu Khái không để ý tới lão, lập tức nói với Triệu Biện:

- Trong lao giam giữ mấy Tôn Khải Công?

Dừng một lát, lão ngoài cười nhưng trong không cười, nói:

- Thật trùng hợp nữa, người ta muốn đưa đi cũng tên Tôn Khải Công.

- Cái gì?

Triệu Biện và Hàn Giáng đều giật mình kinh hãi, chỉ có điều là một giả một thật.

- Có chuyện này sao?

Triệu Biện nói:

- Trong đại lao chỉ có một Tôn Khải Công, là người Tề Châu, điều này không cần nghi ngờ.

Nói xong cau mày:

- Xem ra hai vị là muốn cùng một người rồi, xem lại xem có phải hiểu lầm không?

- Ta thì không có sai đâu.

Hàn Giáng quả quyết lắc đầu nói:

- Ta có điều tử (giấy chuyển lệnh) của Chính Sự Đường, ghi rõ danh tính Tôn Khải Công kẻ đã cáo trạng Khánh Lăng Quận Vương.

- Hạ quan cũng không sai.

Triệu Khái cũng không cam lòng yếu thế nói:

- Hạ quan cũng có điều tử của Chính sự đường, cũng giấy trắng mực đen, ghi rõ họ tên kẻ đã cáo trạng Khánh Lăng Quận Vương Tôn Khải Công. 

Triệu Biện tiếp nhận giấy của hai người, vừa thấy không khỏi cười khổ nói:

- Tại hạ chỉ có một Tôn Khải Công, cũng không thể chia làm hai cho hai vị mỗi người mang một nửa về.

Hình như đã xem Tôn Khải Công kia thành lợn sống rồi.

- Tại sao lại như vậy?

Hàn Giáng đột nhiên tỉnh ngộ lại, hỏi Triệu Khái:

- Điều tử trong tay nhân huynh là của vị tướng công nào?

- Văn tướng công.

Triệu Khái nói.

- Hàn tướng công đã xem qua sao?

Hàn Giáng truy vấn.

- Lời này…

Triệu Khái có vẻ buồn cười, nói:

- Phê văn của Văn tướng công nhất định phải do Hàn tướng công xem qua sao?

- Đương nhiên!

Hàn Giáng cao giọng nói:

- Hàn tướng công là Thủ tướng, điều tử ngài chưa xem qua, ai dám đóng dấu Trung thư tỉnh? Điều tử không có dấu, có tác dụng sao?

- Tử Hoa lão đệ có phải váng đầu rồi không?

Triệu Khái cau mày nói:

- Ba phòng Chính Sự đường Văn tướng công được phân công quản, trong đó bao gồm cả Hình ngục sự. Chưa kể, đây cũng không phải thẩm quyết kết án, chỉ là dựa theo pháp luật triều đình, chuyển vụ án của phủ Khai Phong tới Đại Lý Tự mà thôi. Dựa theo quy chế, chỉ cần có công văn của Hình phòng, quan lại sẽ làm theo. Tử Hoa lão đệ làm quan đã mười mấy năm, sao lại không biết?

- Huống chi, theo lệ, tất cả vụ án đều do Đại Lý Tự tiếp nhận, đợi bản Tự thẩm tra xong mới chuyển giao Hình bộ.

Triệu Khái nói tiếp:

- Hiện tại chúng ta còn chưa thẩm, Hình bộ các ngươi gấp gáp cái gì?

- Cái này…

Hàn Giáng bị Triệu Khái trách móc, tức đến lỗ mũi xì ra khói, bực tức nói:

- Đây là ý của Hàn tướng công. Ngày mai lâm triều, nhân huynh cứ giáp mặt mà hỏi là được!

- Hàn tướng công và Văn tướng công đã phân chưởng quản Chính sự đường, như vậy sẽ không tiện nhúng tay vào việc của Hình ngục.

Triệu Khái lắc đầu nói:

- Tử Hoa lão đệ là quan Hình bộ, hình như giống ta, cũng phải nghe theo Văn tướng công? Đạo lý kia, có tới đối diện Hàn tướng công nói cũng không tác dụng gì.

Hàn Giáng cũng không phải kẻ ngu, cũng biết sau lưng Triệu Khái có chỗ dựa mạnh, nếu không làm sao dám vuốt râu Hàn tướng công? Y biết đã làm quá, liền lạnh lùng nói:

- Được lắm. Nhân huynh nghe Văn tướng công, ta nghe Hàn tướng công!

Nói xong, cao giọng tới mức hạ đường cũng nghe thấy, nói:

- Tông Khải Công có mang thiên đại án tử trên người, nhất định phải do Hình bộ trực tiếp thẩm tra xử lý. Đêm nay, người này, chúng ta nhất định phải đưa đi!

- Y nhất định phải đi cùng Đại Lý Tự!

Triệu Khái cũng không nhượng bộ chút nào nói:

- Thiên đại án tử, các ngươi có thể tấu mời Tam Ti hội thẩm trước, không cần can thiệp công vụ của bản Tự!

Trên công đường, hai vị đại nhân đối chọi gay gắt, binh lính hai nhà mang đến cũng giương cung bạt kiếm, tư thế muốn sống mái với nhau ngay trong phủ nha Khai Phong.

- Tất cả dừng lại!

Triệu Biện không nhịn nổi, hét lớn một tiếng:

- Nơi này không phải nha môn Hình bộ, cũng không phải Đại Lý Tự. Đây là phủ nha Khai Phong, còn không tới lượt các người tới đây đấu uy phong!

- Đúng đúng đúng…

Sắc mặt Triệu Khái biến đổi thật nhanh, cười nói theo Triệu Biện:

- Đã khiến cho nhân huynh tức giận, lão đệ xin thứ lỗi.

- Hừ..

Hàn Giáng không khéo đưa đẩy như Triệu Khái, quay đầu sang một bên.

- Nếu hai vị đều có điều tử của Chính Sự Đường, lại tranh chấp không chịu nhường.

Triệu Biện thở sâu trầm giọng nói với hai người:

- Nữ tử khó chọn hai chồng, hạ quan cũng không có biện pháp tốt, chỉ có thể trước tiên giữ người ở lại Khai Phong phủ, đợi tới khi hai vị thống nhất ý kiến. Yên tâm, ta khẳng định sẽ không làm mất nửa sợi tóc gáy của y.

- Có thể!

Triệu Khái một lời đáp ứng, ôm quyền với Triệu biện:

- Hôm nay đã để lão đệ chê cười, nghe theo lời lão đệ là được rồi!

Triệu Khái đáp ứng rồi, Hàn Giáng cũng không cách nào khác, đành gật gật đầu.

Một khi đã vậy, hai người đành cáo từ dẫn thủ hạ rời đi.

Đợi hai người này rời đi, Triệu Biện nhẹ nhàng thở ra, Chu thôi quan nói:

- Đại nhân, ra hậu nha nghỉ tạm đi.

- Ta về đại lao.

Triệu Biện lắc đầu nói:

- Chỉ sợ bọn họ chó cùng rứt giậu.

- Ai?

Chu thôi quan hơi đường đột hỏi:

- Bọn họ hay là bọn họ?

- Đều có khả năng.

Triệu Biện ý vị thâm trường nói:

- Tóm lại… cẩn thận sẽ đi được thuyền vạn năm.

Vừa nói chuyện vừa đi vào đại lao, thấy mấy ngục tốt còn ở đó, Triệu Biện nói với họ:

- Các ngươi nếm thử trước đi.

Ngục tốt ngẩn ra nói:

- Phủ tôn, đây chính là cơm tù.

Triệu Biện hờ hững không nói.

Vài ngục tốt đành cầm muôi gỗ, rất gian nan, mỗi người xới lên một ít cơm đưa lên miệng, nhất thời vẻ mặt đau khổ.

Bởi vì cái gọi là “làm người chớ nên phạm pháp, phạm pháp thì không phải người”, mặc kệ là triều đại nào, lao đầu ngục tốt đều vụng trộm bán lương thực trong lao đi, không dùng tới một nửa giá tiền, gạo mua vào mốc từ đời nào, lại trộn vỏ trấu, trộn cả cát vào lương thực. Cái thứ cơm gia súc cũng không ăn này là cơm tù phạm ăn… Đương nhiên, nêu ngươi có tiền, đám lính canh ngục sẽ thiên vị cho ngươi, sơn hào hải vị gì cũng đều có thể chuẩn bị cho ngươi.

Quay lại chuyện chính, vài ngục tốt tuy rằng ăn đến mặt mày nhăn nhó, nhưng tốt xấu gì cũng không ai trúng độc, Triệu Biện mới nói:

- Từ hôm nay cho đến khi Tôn Khải Công kia đi, sẽ do chính các ngươi đưa cơm. Nói cho biết, không cần biết ai hạ độc trong cơm như thế nào. Độc chết một phạm nhân, người nấu cơm đưa cơm sẽ phải tự ăn hết cơm.

Mọi người liền nói “không dám”, Triệu Biện mới cho đưa cơm vào.

Chu thôi quan thấy thế nhỏ giọng hỏi:

- Ý của đại nhân là Tôn Khải Công này nhất thời không đi được?

- Đoán chừng là thế.

Triệu Biện gật đầu nói:

- Hiện giờ đã biến thành hai tướng công đấu sức, ngươi đoán là ai sẽ thắng?

- Hàn tướng công là Thủ tướng, Văn tướng công là tướng công được phân công quản lý Hình danh, lẽ ra nên thuộc về Văn tướng công quản. Nhưng với tính tình của Hàn tướng công…

Chu thôi quan không khỏi líu lưỡi nói:

- Vừa mới hợp tác vài ngày đã đọ sức sao? 

- Không khác biệt lắm.

Triệu Biện lạnh nhạt nói:

- Chỉ sợ lần này Hàn tướng công tính sai rồi, chúng ta chỉ cần bảo vệ người cho tốt, không rước họa vào thân là được.

- Vâng.

Chu thôi quan nhẹ giọng đáp.

Thực ra tâm tư Triệu Biện còn xa hơn những gì lão nói. Đại Tống triều vẫn còn một vài người vẫn xem trọng Triệu Tông Tích, lão là một trong đó. Bởi vì trong hành trình trên thảo nguyên năm đó lão đã thấy được năng lực và sự quyết đoán của hai người trẻ tuổi. Khi đó, lão vẫn thường nghĩ, nếu đây là quân vương thì…. Có thể rót thêm sức sống vào cho Tống triều không?

Cho nên tối nay, lão hoàn toàn có thể để cho Hàn Giáng đưa người đi trước khi Triệu Khái đến, nhưng lão không làm vậy. Làm quan sơ thẩm, lão ý thức được, việc này hình như là mũi tên hai người trẻ tuổi kia bắn về phía Triệu Tông Thực. 

Triệu Biện cũng không thấy có gì không đúng, ngược lại còn ngại bọn họ ra tay hơi chậm, đã bị bức đến nước này mới ra tay, cũng không biết có hữu dụng không nữa. Cho đến khi thấy điều tử của Văn Ngạn Bác mới bừng tỉnh ngộ, hai người trẻ tuổi này thật quá xảo quyệt mà, không biết dùng thủ đoạn gì mà khiến cho Văn Ngạn Bác xưa nay vốn không qua lại với mình đồng ý ra tay vì mình.

Bây giờ mới có chút bộ dáng tranh giành, trước đó quả thực là…quá nhược!

Nhìn khoảng không đen như mực, Triệu Biện nhớ lại năm đó rong ruổi trên thảo nguyên, nghe hai người kia nói toàn từ mới lạ. Tuy lúc ấy còn lắc đầu, nhưng thực ra đã để lại ấn tượng rất sâu. Lão cười, nói không ra tiếng:

- Tuy ta không có cách nào làm chỗ dựa cho các ngươi, nhưng phất cờ ủng hộ cũng không thành vấn đề!

Hoàng cung, trong tẩm cung điện Phúc Ninh.

Từ sau chuyện kia, Triệu Trinh cũng không gần nữ sắc, hai năm qua vẫn sống một mình trong tẩm cung. Ngài mắc chứng mất ngủ trầm trọng, cuối cùng cũng phải tới nửa đêm về sáng mới chợp mắt được. Các tùy tùng đều biết giờ này khẳng định ngài đang đọc sách.

Lý Hiến khe khẽ đi tới, thấy Triệu Trinh đang nheo mắt để cuốn sách thật xa mà đọc. Mắt Hoàng thượng đã bị viễn thị nặng quá rồi, vừa rồi không có kính lão, đám hoạn quan Hàn lâm thư nghệ cục đành phải chép chữ to cho ngài, mới khiến cho Triệu Trinh không đến mức ngay cả sách cũng không đọc được.

Xem hết một đoạn Các hạ thư, dùng khăn nóng xoa xoa mắt, Triệu Trinh cử động mắt một chút mới phát hiện Lý Hiến đứng đó, liền hỏi:

- Tôn Khải Công kia đã đến đại lao Hình bộ chưa?

- Chưa đến.

Lý Hiến lắc đầu nói:

- Đại Lý Tự cũng đi đòi người, hai bên tranh giành, kết quả Phủ Khai Phong để cho bọn họ tranh giành đến giờ mão, người vẫn ở đại lao phủ Khai Phong.

- Hả?

Triệu Trinh có chút bất ngờ, lại có chút vui mừng nói:

- Phú tướng công quả nhiên không nhìn lầm người, trước mắt Quả nhân vẫn chưa yên tâm đâu.

Lý Hiến biết nói nhiều dễ lỡ lời, chỉ nghe Hoàng thượng cảm thán, cũng không nói gì.

Hôm sau là ngày lệ triều.

Đã là lệ triều, thì đối với bách quan thăng triều của thành Biện Kinh mà nói, đã là quá quen thuộc, nhưng không khí buổi thiết triều hôm nay lại khác hẳn. Bởi vì chuyện hai bên đòi người đêm qua ở Khai Phong phủ đã truyền khắp trong viện.

Văn tướng công nhậm chức gần sáu ngày đã xảy ra xung đột với Hàn tướng công, chuyện này giống như một tia sét đánh xuống mặt đất bằng phẳng, khiến cho mạch nước ngầm của triều dã Biện Kinh lại càng thêm xáo động. Quan viên lớn nhỏ trong triều đều bị tin tức này trêu chọc cho đứng ngồi không yên, chỉ có điều tâm tư thì mỗi người một khác.