- Tuy thế loại sen này khi nở rất đẹp, đây là loại lầu tử hoa.
Tô Thức vừa cười nhìn xung quanh vườn hoa nói:
- Khu vườn có mạch khí nhiều, lúc nở hoa chắc chắn rất đẹp.
Nói xong liền cười:
- Đợi đến kỳ hoa nở chúng ta lại bày bàn tiệc thưởng hoa, uống rượu ngắm hoa âu cũng là một việc vui.
- Đương nhiên rồi.
Trần Khác cười:
- Nói đến hoa sen mới nhớ. Gần đây trong kinh thịnh hành một quyển sách gọi là “Ái liên thuyết” (thuyết yêu sen), không biết mọi người từng nghe chưa?
- Chưa.
Tô Thức lắc đầu:
- Đất Thục tây Thùy, dù thế nào thì vẫn là vùng đất hoang vu, hẻo lánh.
- Hoa là loại cây cỏ vừa ở nước vừa ở cạn, đáng yêu nhất mực. Đào Uyên Minh thời Tấn chỉ yêu riêng hoa cúc, từ Lý Đường đến nay, người đời đều đua chuộng mẫu đơn.
Riêng ta lại chỉ thích sen, mọc từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, trong rỗng ngoài thẳng, chẳng rậm cành chen lá rườm rà, hương càng xa càng khiết, uy nghi ngay thẳng, chỉ ngắm được từ xa mà chẳng thể bỡn đùa.
Ta cho, cúc là hoa ẩn dật, mẫu đơn là hoa phú quý, sen là hoa quân tử. Ôi, yêu cúc, sau ông Đào chẳng nghe thấy ai nữa, mẫu đơn khắp chúng đều yêu, còn như yêu sen, biết còn có ai cùng ta nữa chăng?
- Lời văn thanh nhã, quân tử thanh khiết!
Tô Thức khen:
- Không biết người làm nên những áng văn này là người phương nào?
- Người này tên Chu Đôn Di, hiệu Liêm Khê tiên sinh.
Trần Khác nói.
- Chưa từng nghe qua.
Tô Thức lắc đầu nói.
Trần Khác thầm nhủ không biết do kiến thức Đại Tô nông cạn hay do thanh danh lão Chu không có tiếng vang lớn mà đường đường là tổ sư sáng lập Đạo học vẫn chưa không thể khiến cho thiên hạ đều biết. Hắn cười:
- Học trò của người đó gọi là Trình Bá Thuần.
- Trình thánh nhân sao.
Tô Thức chợt ngộ ra:
- Hóa ra là vị lão thánh nhân dạy dỗ ra hai vị thánh.
- Đúng vậy.
Trần Khác vuốt cằm cười:
- Lão Chu và huynh đệ Trình gia ra sức tuyên truyền giảng giải Đạo học. Hiện giờ đã có sức ảnh hưởng nhất định.
- Vẫn là tân học của Vương Công tốt hơn một bậc.
Tô Tiệt xen vào:
- Gần đây ta nghe đến mòn cả tai.
- Hai anh thấy Tân học thế nào?
Trần Khác hỏi.
- Thật ra lúc đầu thì tương đối tốt, học hỏi được những điểm mạnh của người khác khiến cho người ta thấy mới mẻ, tác dụng của nó cũng không ít.
Tô Thức chậm rãi nói:
- Nhưng gần đây lại trọng Mạnh khinh Khổng, cách giải thích có chút miễn cưỡng, kẻ mạnh cùng mình. Nhìn qua không phải loại học thiện.
- Anh xem qua “Vạn ngôn thư” hồi năm ngoái chưa?
- Từng xem hồi ở châu Long Lăng cùng lão tiên sinh rồi.
- Long lão tiên sinh trở về rồi ư?
Trần Thầm hỏi.
- Ừ.
Tô Thức hơi tự đắc, nói:
- Lão tiên sinh đã hơn tám mươi rồi, về quê an dưỡng, nhưng khi nghe thấy tên tuổi của kẻ hèn mọn này đặc biệt gọi tới gặp mặt, đàm luận vài ngày liền, nhận được rất nhiều điều bổ ích.
- Tử Chiêm may mắn thật.
Trần Nhị Lang ngưỡng mộ, nói:
- Chúng ta cũng không biết còn có cơ hội bái kiến Long Châu tiên sinh hay không…
Nhắc đến thời kỳ này, ít nhất là cho tới bây giờ thì người có học vấn bậc nhất Mi Châu thậm chí Tứ Xuyên không phải là Tam Tô, càng không phải là Trần Khác, mà là một bị lão tiên sinh có tên là Long Xương Kỳ. Lão cũng là người Mi Châu, có thể coi là cùng thời với ông nội của đám Trần Khác, có học vấn uyên bác, không gì không tinh thông. Hơn 60 năm nay lão tiên sinh đi khắp thiên hạ dạy học vô số. Tiếng lành đồn xa… Vị trí Văn Ngạn Bác trí giả đệ nhất Đại Tống đều là học trò của ngài.
- Có chứ, lão tiên sinh nhận lời mời của triều đình, vài ngày nữa sẽ tới kinh thành.
Trần Khác nói:
- Chính là do Triệu Tông Thực ra sức giới thiệu cho triều đình.
- Đến lúc đó nhất định phải xem phong thái của lão tiên sinh một lần.
Trần Thầm ngẩn người mê mẩn.
- Sẽ có cơ hội thôi.
Trần Khác cười lạnh. Văn Ngạn Bác bị đá bay khỏi kinh rồi mà vẫn không chịu thành thật một chút. Chắc là sợ sau này bị nhà vua lãng quên nên phải noi theo Trương Lương mà tính kế, mời thầy của gã đến kinh thành trợ giúp Triệu Tông Thực.
Hắn liền quay lại chủ đề, nói:
- Các ngươi vẫn chưa nói có ý kiến gì với cuốn “Vạn ngôn thư”.
Anh em Tô gia liếc nhìn nhau, vẫn là Tô Thức mở miệng, nói:
- Cuốn “vạn ngôn thư” đó ta đã xem qua vài lần rồi, cũng thảo luận nhiều lần với Tử Do, quả thật rất kích động lòng người, hai người chúng ta hoàn toàn đồng ý những mục tiêu lớn như “Trừ thì tệ”, “Ức kiêm tịnh”, “Cường binh phú quốc”.
Dừng một lát lại đổi lời:
- Tuy nhiên có câu “Mưu của trí giả quý ở chỗ không để lại dấu vết. Vương Giới Phủ vừa chủ trương “Mưa to gió lớn, dựa thế đoạt người”. Cho dù Đại Tống triều mắc bệnh nặng cũng phải trị cái gốc một cách từ từ, nếu đột nhiên dùng thuốc mạnh kết quả sẽ không như mong muốn.
- Tuy vậy cũng không loại trừ tình huống Vương Giới Phủ cố ý làm lớn như vậy.
Tô Triệt nói khẽ:
- Có lẽ cứ kệ hắn làm gì thì làm, thấy mà quen, cứ định quy mô rồi mới tiến hành.
- Đúng vậy.
Tô Thức gật đầu nói:
- Nếu triều đình cứ trầm lặng không bày tỏ thái độ gì thế này thì đúng là cần những người tiên phong như Vương Giới Phủ, quấy hồ nước đục này!
- Ha ha…
Trần Khác mỉm cười gật đầu. Hắn nhận thấy thảo luận vấn đề này với bọn họ còn khá sớm. Cho dù bọn họ là Nhị Tô nhưng giờ phút này mới chỉ mới bắt đầu làm quan, lòng còn tràn đầy khát khao, cảm thấy thế giới này còn nhiều điều tươi đẹp nên sẽ không đồng tình nhiều với bộ học thuyết của Vương Giới Phủ.
Thật ra hôm nay Trần Khác đến đây là có một nhiệm vụ. Triệu Tông Tích cảm thấy rất hứng thú với nghệ danh “Tam Tô” nổi tiếng thiên hạ nên hi vọng hắn có thể lôi kéo bọn họ qua. Nhưng giờ hắn thấy làm vậy chẳng có gì tốt đẹp đối với cả hai bên. Vẫn là để cho hai anh em nhà họ nằm ngoài việc này , để trưởng thành một cách tự nhiên.
- Vừa gặp mặt đã bàn việc quốc gia đại sự rồi.
Tiểu Muội thật là người phụ nữ thông minh, thấy không khí có chút tẻ nhạt đi liền cười nói:
- Gạt hết mấy cô gái bọn muội sang một bên rồi.
- Đúng đúng, chỉ nói chuyện gió trăng, không bàn chính trị nữa.
Trần Khác cười.
- Nói chuyện gió trăng?
Tô Thức thông minh cỡ nào? Sao lại không biết trong lời Trần Khác chứa hàm ý khác. Nhưng do quan hệ của hai người nên không dám nói rõ, y chỉ đành giả vờ hồ đồ cười:
- Tiểu Muội, vị hôn phu của muội từng là người dẫn đầu đội phong nguyệt thành Biện Kinh đó.
- Đều là chuyện trước kia rồi.
Trần Khác xấu hổ cười, đáp trả:
- Có tin cho huynh kế nhiệm luôn không?
- Cám ơn ý tốt của cậu..
Tô Thức cười đắc ý.
Anh em Trần gia ngồi lại nhà Tô gia tới nửa buổi, ước chừng tới giờTô Tuân sắp về nên chuồn mất hút từ cửa sau.
Trên đường về nhà, Trần Khác nhìn thấy những mà trình diễn kỳ quái. Chỉ thất vài tên Đại Hán lực lưỡng, hô lớn:
- Đi theo chúng ta, ngày hai trăm đồng, chỉ cần ngồi một chỗ, bao ăn bao ở!
- Theo chúng ta, theo chúng ta, một ngày ba trăm đồng, không cần làm gì hết, bao ăn bao ở có thưởng quà!
Cùng với tiếng thét to của đám người Đại Hán thì những kẻ rảnh rỗi lười biếng, lưu manh vô lại tất cả cũng xúm hết vào, trong ba vòng ngoài ba vòng, lớp này đến lớp khác. Đương nhiên nhà ai ra giá cao hơn thì người trước mặt càng nhiều. Còn có người không hài lòng nói:
- Trước đó còn có người ra một ngàn đồng ba ngày cơ.
Giá cao như vậy mà chẳng cần phải làm gì, chuyện tốt thế này chưa từng nghe thấy qua. Trần Khác cười hỏi:
- Rốt cuộc ở đâu tuyển người mà lại hào phóng như vậy?
- Đi xem sao.
Trần Khác cho xe dừng lại cùng đi xuống với Nhị Lang.
- Ông ơi…
Thấy đám người quây quanh rất đông hắn thấy len vào thì cũng rất vất vả, liền hỏi một cụ già đang xem trò náo nhiệt:
- Bọn họ nói là thật ư? Không cần làm gì mà một ngày cũng được mấy trăm đồng?
- Là thật.
Cụ ông kia nhìn đoán chừng bảy tám chục tuổi, chống gậy nói:
- Nếu không phải bọn chúng chê ta quá già thì ta cũng đi. Haiz, hơn sáu mươi cũng chưa gọi già, ta mới bảy mươi đã chê.
- Đây rốt cuộc là ở đâu tuyển người vậy?
Trần Thầm tò mò:
- Sao không thấy bọn họ mở cờ hiệu gì hết, chẳng là là lừa đảo sao?
- Lừa đảo mà tuyển đàn ông làm gì?
Lão nhân cười:
- Không phải lo, bọn họ là cấm quân, đến để tuyển người đấy.
- Hóa ra là cấm quân trưng binh.
Trần Khác ngạc nhiên:
- Nhưng sao lại không mặc quân trang, cũng không có quan phục nữa?
- Không phải là chiêu binh bình thường.
Lão nhân nói:
- Mà là bù tạm thời cho đủ số lượng.
- Hóa ra là tạm thời…
Trần Khác thất vọng.
- Nếu không ư.
Lão nhân cười rồi nói.
Mỗi ngày trả mấy trăm đồng nuôi không ngươi, ai mà nuôi nổi.
Nói xong lại hạ giọng nói:
- Tuy nhiên cũng không cần lo lắng, việc này xảy ra một hai lần rồi. Nhưng phàm là bên trên cần Cứ mỗi khi cấp trên cần điểm giáo là cấm quân liền điều động cả nhà, đều đến doanh trại góp mặt cho đủ số. Nếu chưa đủ thì sẽ như bây giờ, đến giữa đường cái bắt lính.
- Bắt lính góp đủ quân số sao?
Trần Khác hỏi.
- Đúng.
- Không sợ lộ tẩy sao?
Trần Khác trợn mắt:
- Tôi lại chưa đi lính bao giờ, chẳng may lộ ra thì chẳng phải khó xử sao?
- Chàng trai, nhìn cách ăn mặc của cậu không giống kẻ thiếu tiền mà?
Lão già nhìn hắn kỳ quái:
- Cậu cũng muốn báo danh?
- Dù sao cứ tiêu tiền trong nhà, thấy không thoải mái lắm.
Trần Khác cười:
- Nếu có nghề mà chỉ cần ngồi cao liền có thể kiếm được tiền thì tôi cũng muốn báo danh.
Nói xong liền ngượng nghịu, nói:
- Chỉ sợ gây họa cho người nhà trong nhà.
- Yên trí.
Ông lão không nghi ngờ, cười nói:
- Đám binh lính cấm quân sớm đã có cách ứng phó điểm giáo đại viên.
Dừng một chút, lão giơ ngón tay gầy đét lên:
- Đương tiên phải chuẩn bị đúng hạn, nhét cho đầy mới nói tới chuyện khác được. Sau đó, để cho dân chúng mặc quân phục, cầm tên, đến doanh trại đứng cho đủ là được.
- Nếu giáo quan muốn kiểm tra binh sĩ luyện tập thì chẳng phải sẽ bị lộ sao.
- Như thế cũng dễ xử lý thôi, trong doanh trại đương nhiên vẫn còn rất nhiều lính hợp tiêu chuẩn, đi ra diễn một chút là được. Thật ra trong cấm quân có nhiều người tài, lão từng thấy bọn họ cưỡi ngựa bắn tên, luyện đao thương nhìn rất đẹp mắt.
Ông lão cười:
- Hơn nữa mỗi lần giáo quan kiểm tra lại có những tiết mục đặc biệt- người leo cột, cột cao mấy trượng liền. Cởi trần diễn đủ các trò, cuối cùng tháo dây vải nhiều màu trên đỉnh cột xuống, cung kính dâng cho giáo quan. Quan lớn mừng đến không khép miệng được, bảo đảm có thể vượt qua cửa ải dễ dàng.
Tiết mục này ám chỉ cái gì thì ai cũng hiểu:
- Mỗi lần điểm số đều là thế. Có những người chuyên biểu diễn, có người đứng như cọc gỗ, nhìn cũng biết giả vờ hồ đồ. Cả đám cứ hợp với nhau, cuối cùng đều cho qua hết...
Ông lão nói tới mức văng cả nước miếng thì bỗng thấy Trần Khác quay người định đi.
- Uây, sao lại đi vậy?
- Đột nhiên tôi nhớ làm binh phải thích chữ lên mặt, tôi thật không muốn vì chút tiền ấy mà phải vẽ mặt.
Trần Khác lắc đầu nói.
- Ngốc thế, đầu năm nay cái gì mà không làm giả được.
Ông lão cười:
- Bọn họ đã sớm chế ra một loại nước thuốc, bôi lên thì trông y như thật nhưng dùng nước rửa là hết liền.
- Thôi bỏ đi, tôi không muốn mạo hiểm. Tôi còn chưa cưới vợ mà.
Trần Khác nói xong lên xe, để ông lão ở đó lắc đầu:
- Ôi mấy tên công tử nhà giàu, toàn mấy kẻ lười biếng… Ta đã biết trước việc này rồi mà.
Vẫn trong cái thư phòng kia, sau khi nghe Trần Khác kể xong thì Triệu Tông Tích nói:
- Lại nói tiếp, đây cũng không phải là lần đầu, nhưng cũng chưa từng hung hăng ngang ngược như lần này.
- Bình thường.
Trần Khác nói:
- Phú tướng công lần này quyết đánh đến cùng, Quan Gia lại phái các ngươi đến thanh tra, ai cũng biết lần này sẽ không được bỏ qua nữa.
- Vậy mà còn dám làm lộ liễu như thế?
Giọng Triệu Tông Tích căm hận.
- Bằng không thì làm thế nào? Chỗ trống to đùng như thế kiểu gì cũng phải lấp vào chứ?
- ...
Triệu Tông Tích tức giận một lúc mới thở ra:
- Theo phân phối ta cùng Triệu Tòng Cổ phụ trách hai trăm tám mươi ngàn cấm quân ở kinh thành. Hai chúng ta chia đôi, lấy Hoàng thành làm ranh giới, phía bắc của ta phía nam của gã.
Dừng một cái nói:
- Triệu Tông Thực và Triệu Tông Hữu đi Hà Bắc lộ, Triệu Tông Ngạc đi Vĩnh Hưng lộ.
- Ừm.
Trần Khác gật đầu nói:
- Hàn tướng công có vẻ khá thương ngươi nhỉ, không bắt ngươi chạy xa như họ.
- Ta lại muốn đi cho càng xa càng tốt.
Triệu Tông Tích phun bãi nước miếng:
- Cấm quân trong kinh, bất cứ chỗ nào, số quân nào cung đều liên quan tới đám hậu duệ quý tộc nhà tướng.
- Chúc mừng chúc mừng. Cửa nhà ngươi sắp bị đạp đổ rồi.
Trần Khác cười nói.
- hiện tại cũng đông như trẩy hội rồi.
Triệu Tông Tích cười khổ nói:
- Cho nên ta mới phải chạy đến chỗ huynh đây.
Dừng một chút lại nói:
- Đúng rồi, ta mượn cơ hội này giới thiệu Vương Giới Phủ cho Phú tướng công, Trung thư tỉnh (cơ quan hành chính cao nhất triều đình) đã phát tin khẩn cấp tám trăm dặm (loại truyền tin đặc biệt, chạy ngựa liên tục tám trăm dặm, chết người không cần đền mạng, có các loại 400 dặm, 600 dặm đến 800 dặm), để lão tiến kinh rồi.
- Được, ta sẽ nói với Chương Tử Hậu.
Trần Khác gật đầu, thấp giọng nói:
- Chuyện chúng ta đừng để cho hai người anh vợ kia của ta nhúng tay vào.
- Tại sao?
Triệu Tông Tích vẫn rất mong đợi Tam Tô. Nhất là khi Triệu Tông Thực mời được Long Xương Kỳ làm gã cũng muốn lấy họ ra chống đỡ kết cục.
- Nói thế nào nhỉ?
Trần Khác cau mày:
- Không phải người nào cũng thích hợp mưu tính việc lớn.
Hắn sợ nhất cái mồm của Tô Thức với cái tính cách hẹp hòi của lão Tô. Đây đều là những người gây chuyện không tốt hay chọc rắc rối.
Tô Triệt thật ra là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng không thể bỏ lão Tô với Đại Tô qua một bên mà chỉ tìm Tiểu Tô chứ? Hiển nhiên làm vậy không thích hợp.
Thấy vẻ mặt Triệu Tông Tích khó hiểu, Trần Khác lại nói:
- Nghĩ tới thầy của ta làm sao làm hỏng chính sách mới Khánh Lịch thì ngươi liền hiểu ngay… Có một số người trong lòng chỉ biết tới điều tốt đẹp, nhưng thế giới còn ngược lại còn nhiều điều mờ ám.
Năm đó Âu Dương Tu làm một tác phẩm xuất sắc ngàn đời “Luận bằng đảng” (Luận kết đảng), cuối cùng khiến mình và đồng đội tất cả đều chôn sống dưới đảo Java.
- Cách nói uyển chuyển đấy…
Triệu Tông Tích bật cười:
- Tuy quân tử hay làm hỏng việc nhưng rất giữ thể diện. Dù sao chúng ta vẫn phải giữ chắc, đừng để bọn họ bị đối phương kéo qua.
- Nói đùa gì thế.
Trần Khác lườm y một cái:
- Ta đối đãi với người thất bại thế sao?
Cho xin, đó là thầy hắn, cha vợ, anh em vợ, ôi…
- Coi như ta chưa nói.
Triệu Tông Tích cười… Lúc đang nói chuyện thì Trần Nghĩa ở bên ngoài nói nhỏ:
- Đại nhân, Tào công tử đến.
- Xem ra ngươi trốn đến chân trời cũng vô ích.
Trần Khác vui sướng khi người khác gặp nạn nói.
- Đừng cười, tiếp theo đây làm sao bây giờ?
Triệu Tông Tích trừng hắn một cái.
- Yên lặng theo dõi kỳ biến.
Trần Khác cười nói:
- Dạy ngươi một chút…. Vì sao nhân vật lớn nhìn bên ngoài rất huyền bí, đó là vì bọn họ cố ra vẻ huyền bí, mãi cho đến lúc mở ra quân bài chưa lật.
Một khi đã thế ngươi cứ huyền bí đi, sốt ruột nghĩ quân bài chưa lật làm gì?
- Cũng đúng.
Triệu Tông Tích cười:
- Cho y vào đi.
Chỉ chốc lát sao Tào Bình tiến vào, thấy hai người đang đánh cờ liền bước nhẹ đến bên đứng nhìn.
Trận cờ đã được nửa, Trần Khác hơi chiếm thế thượng phong. Quân bên phải của Triệu Tông Tích bị hắn vây chết, nếu không thoát được tất bị ăn sạch. Suy nghĩ thật lâu không nghĩ ra nước, đành phải ngẩng đầu. Trần Khác cười:
- Chẳng phải “Tiện tay ra nước, người không mưu” sao, ngươi định bỏ cả khối quân lớn góc trên ư?
Lời này dường như có huyền cơ, tám phần là nói cho mình nghe. Tào Bình vắt óc suy nghĩ.
Triệu Tông Tích nhìn nhìn rồi cười:
- Cái vùng này huynh không lấy được, chi bằng trước tiên chạy đi vài cái.
Lời này có vẻ như cũng có ẩn ý, Tào Bình lại cẩn thận suy nghĩ.
Cứ thế hai người một bên chơi cờ một bên nói nhăng nói cuội làm Tào Bình nghe choáng cả óc, não sắp nổ tung. Cuối cùng không nhịn được cười khổ:
- Hai vị đại ca tha cho tiểu đệ, chúng ta nói chuyện được không?
Hai người gần như hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lên rồi cười mắng:
- Ra là Công Chính huynh, từ đâu đến mà như quỷ thế, chẳng có tiếng động gì hết?
Tào Bình chửi thầm: có quỷ mới tin, trên mặt cười nói:
- Thấy hai vị kỳ phùng địch thủ, ta nào dám quấy rầy hai người.
Trần Nghĩa cho gã một cái ghế ngồi ở một bên bàn cờ. Trần Khác cười nói:
- Đến làm hai ván đi, hai ngươi mới là kỳ phùng địch thủ.
- Hừm..
Triệu Tông Tích nói:
- Công Chính huynh, đây chính là đang làm tổn hại hai ta đó.
Nói xong ra vẻ:
- Tuy nhiên đánh với huynh chẳng thú vị chút nào, huynh nhường ta năm nước vẫn còn giống như chơi vậy... Công Chính huynh, hai ta chơi, mặc kệ hắn.
- Hôm nay không có thời gian chơi. Theo lệnh của cha, ta đến đây là có việc muốn nói với tiểu vương gia.
Tào Bình cười khổ:
- Trong nhà không có ai, ta biết ngay là ở chỗ này.
Triệu Tông Tích vẫn còn tiếc cờ, cười nói:
- Còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện này nữa?
Trần Khác ngược lại không thể đùa giỡn Tào Bình nữa. Dù thế nào cũng là anh em bà con, làm quá mức sẽ gây thù hằn. đành đứng lên:
- Các ngươi cứ nói chuyện, ta đi cắt dưa.
- Không cần, huynh cũng ở lại cùng nghe đi.
Tào Bình nhìn hắn năn nỉ.
Trần Khác đành ngồi xuống, châm trà cho hai người.
Tào Bình nhìn chằm chằm vào chén trà nóng, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nói:
- Người sáng suốt không nói xấu sau lưng. Huynh đệ ta là tới xin tiểu vương gia một cái nhân tình.
Triệu Tông Tích yên lặng nhìn gã. Tào Bình nói tiếp:
- Nghe nói tiểu vương gia sẽ thanh tra cấm quân trong kinh.
- Đúng.
Triệu Tông Tích gật đầu:
- Ta sẽ cùng tra với An Quốc Công.
- Không biết…
Tào Bình cẩn thận nói:
- Tiểu vương gia phụ trách nhóm quân nào?
Tống triều nhằm đảm bảo chế độ trung ương tập quyền nên thi hành “cường can nhược chi” (giảm thế lực địa phương, tập trung quyền lực trung ương), không ngừng điều động quân địa phương vào trong cấm quân, cho nên cấm quân kỳ thực cũng là bộ đội quân chủ lực. Về phần Cấm vệ quân trong ý nghĩa truyền thống thì Tống triều gọi là “Ban trực”.
Thống lĩnh cấm quân chính là “Tam nha”, tức Điện Tiền Ti, Mã Quân Ti và Bộ Quân Ti. Điện Tiền Ti chủ yếu quản lý các ban các trực cận vệ cung thất và quân Phủng Nhật bộ đội kỵ binh tinh nhuệ nhất; Mã Quân Ti và Bộ Quân Ti thì ý nghĩa như tên.
Tam nha thống lĩnh hai trăm bốn mươi ngàn cấm quân trong ngoài thành Biện Kinh. Trong khi đó quân là đơn vị biên chế cấm quân. Trước mắt thành Biện Kinh có các đại quân như Phủng Nhật, Long Vệ, Thần Vệ Thần Dũng, Tuyên Võ, Kiêu Kỵ, Ninh Sóc, Kiêu Thắng, Hổ Dực, Vân Kỵ, Vũ Kỵ tổng cộng có bốn trăm hai mươi chỉ huy. Chỉ huy là đơn vị cơ sở của quân đội, Mã Quân biên chế bốn trăm người, Bộ Quân năm trăm người...
- Chúng ta không phân quân cụ thể.
Triệu Tông Tích cười nói:
- Mà lấy Hoàng thành làm ranh giới, ta bắc hắn nam.
- Ah.
Tào Bình nói khẽ:
- Thần Vệ Tả Sương của tiểu đệ, vừa đúng trong tay của tiểu vương gia.
Thượng Tứ Quân chia làm Tả Sương và Hữu Sương, gã giờ là Đô Chỉ Huy Sứ tả quân Thần Vệ.
- Dễ bàn rồi.
Triệu Tông Tích cười:
- Hiếm khi thấy Công Chính huynh mở miệng, đương nhiên sẽ ưu tiên.
- Còn có Hữu Sương Phủng Nhật, Tuyên Vũ Thượng quân, Ninh Sóc quân, Vân Kỵ quân, Hổ Dực tả hữu quân, Thượng Hạ Kiêu Kỵ quân… Mười đội quân này….
Tào Bình nhìn Triệu Tông Tích, ngượng ngùng nói:
- Khẩn cầu tiểu vương gia cho qua, Hàn gia vĩnh viễn không quên ân tình của tiểu vương gia.
Biểu muội của Tào Bình là Cao Thao Thao, cũng là vợ của Triệu Tông Thực. Tào gia có thể nói ra những lời này quả thật không dễ gì.
- Số này là một nửa số ta phải tra rồi...
Triệu Tông Tích nhăn mặt:
- Quá chướng mắt.
- Đương nhiên sẽ không làm tiểu vương gia khó xử.
Tào Bình cắn răng:
- Chúng ta ra mức ba nghìn. Thế nào?
- Ba nghìn sao.
Triệu Tông Tích không biểu lộ gì:
- Có vẻ không ít.
- Đúng vậy.
Tào Bình gật đầu:
- Gia quy phép tắc Hàn gia rất nghiêm khắc, tổ phụ nghiêm cấm con cháu uống máu của binh, cho nên chúng ta chưa bao giờ làm loại chuyện thất đức này.
Dừng một lát lại cười khổ:
- Thế nhưng người trong giang hồ không tự làm chủ được. Muốn không nhiễm hạt bụi nào là không thể. Người khác ăn, ngươi không ăn, bộ hạ tất sẽ tạo phản. Cho nên chúng ta chỉ biết mắt nhắm mắt mở, thật hổ thẹn…
- Công Chính huynh không cần giải thích.
Sắc mặt Triệu Tông Tích dịu đi, nói nhẹ:
- Ta biết nhiều khi không theo quy tắc không được.
- Đa tạ sự cảm thông.
Tào Bình như trút được gánh nặng, cười nói:
- Cho nên lần này triều đình muốn giảm chỗ trống, chúng ta giơ hai tay tán đồng, cũng mở họp cho đám người bên dưới, bắt đám người kia phun bớt một nửa ra. Ba nghìn này không gọi là nhiều nhặn gì bởi vì chỗ trống của chúng ta vốn là ít nhất, tiểu vương gia đừng hiểu lầm.
- Làm sao thế được?
Triệu Tông Tích tươi cười:
- Còn chưa bắt đầu ban sai, Tiểu vương gia đã tặng cho ta lễ lớn, trong lòng vui mừng còn chưa kịp nữa là.
- Vậy là tốt rồi, tốt rồi.
Tào Bình cười nói:
- Lúc này mới bắt đầu nên ta cũng không thể làm quá. Trở về sẽ tiếp tục mài bọn họ thêm tí nữa, kiểu gì cũng phải giúp tiểu vương gia bài trừ nhiều hơn.
- Không cần miễn cưỡng, như thế tổn hại đến tình cảm sẽ không tốt.
Triệu Tông Tích cười nói làm Tào Bình cảm kích vô cùng. Hai người trở về phòng, Triệu Tông Tích hỏi:
- Huynh thấy thế nào?
- Nửa thật nửa giả.
Trần Khác nói:
- Nhưng Tào Gia được xưng thủ phủ thành Biện Kinh, chắc chắn không phải ăn chay mà lớn lên rồi.
- Ừm.
Triệu Tông Tích gật đầu:
- Nhưng mà tốt nhất đừng lừa ta, bằng không ta sẽ làm bọn họ phải hối hận!
Nhìn vẻ mặt hung ác của Triệu Tông Tích, Trần Khác than nhẹ. Người ta đường đường là Quốc Cữu Gia (cậu của vua), lừa ngươi thì sao…
Trần Khác có ý muốn đi cùng Triệu Tông Tích thanh tra chỗ trống, nhưng Triệu Tông Tích kiên quyết từ chối, cười nói:
- Ta một mình xử lý được rồi, huynh giờ đang trong kỳ nghỉ phép, tội gì phải tự làm khổ mình?
- Không sao.
Trần Khác cười nói:
- Việc khổ sai này có người chia sẻ vẫn tốt hơn.
- Không cần.
Triệu Tông Tích lắc đầu:
- Huynh hãy chăm cho Tiểu Muội đi. Dù sao thì ngay trong kinh thành, chúng ta liên hệ lúc nào chẳng được. Không lo huynh bày mưu tính kế chậm.
Nói xong lại cười:
- Việc đắc tội người khác cứ để ta làm.
Thấy gã kiên quyết như thế Trần Khác cũng đành kệ.
Ngày thứ hai, Triệu Tông Tích đến Tam Nha đòi lấy danh sách. Trần Khác thì lôi Nhị Lang chạy đến cửa sau Tô gia.
- Lén lén lút lút thế còn ra thể thống gì?
Nhị Lang dù sao cũng là một quân tử, cảm giác làm vậy không giống quân tử.
- Còn không phải là tạo điều kiện cho huynh mới làm thế sao?
Trần Khác lườm gã một cái:
- Bát Nương dè dặt, huynh cũng dè dặt nốt. Hai người định dè dặt đến tám mươi tuổi à?
Nhị Lang không nói.
Trong chốc lát thấy Tô Thức nhô đầu ra nhìn bọn họ, nhe răng cười lại thụt trở về.
Đợi một lát, một nhóm sáu người Tô gia nối đuôi đi ra. Ánh mắt Trần Khác đăm đăm nhìn vào Tiểu Muội, mặc một chiếc áo thêu hoa màu trắng nhạt, váy gấm lụa nhàu Hồ Châu, tay cầm chiếc ô lụa. Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Muội hơi đỏ lên như màu son nhạt, nhưng đôi mắt lại không né tránh, thâm tình như nước nhìn lại Trần Khác. Nhất thời làm hắn cảm thán liên tục. Quả nhiên con gái mười tám càng thay đổi, càng đẹp. Tiểu nha đầu ngày xưa giờ đã lớn lên thành đại mỹ nữ tuyệt thế.
Hai người nhìn nhau cười, cảm giác hoàn toàn khác xưa. Trong lòng có nhau.
Trần Khác bước nhanh đến cầm ô lụa, đưa tay nói:
- Không biết tiểu sinh có vinh hạnh được bung dù cho tiểu nương tử không.
Tiểu Muội cười ngọt ngào, chỉnh lại trang phục thi lễ rồi khoác lên tay hắn.
Hành động thân mật có sức lây lan. Vương Phất cũng kéo tay Tô Thức, Sử Thị cũng kéo Tô Triệt. Tô Triệt mặt non nhưng nể vợ đành phải mặc kệ. Thật ra ở thành Biện Kinh đôi nam nữ giống họ cũng là bình thường, ngay cả ông bà lão còn nắm tay cùng đi nữa.
Tám người biến thành ba đôi. Hai người còn lại lúng túng đi với nhau. Mặt Nhị Lang đỏ rực, liếc trộm Bát Nương. Bát Nương thẹn thùng, cúi đầu:
- Ta hơi khó chịu trong người, xin đi về trước.
Nói xong xoay người đi vào.
- Đừng…
Sự hăng hái trong lòng Nhị Lang trào lên, liền giơ tay tóm lấy cổ tay trắng ngần của nàng.
Mặt Bát Nương đỏ lên như mã não, nhỏ giọng la:
- Mau buông tay..
- Nếu huynh buông ra thì …
Trần Khác và Tô Thức cùng thốt lên:
- Chúng tôi khinh bỉ huynh!
- Cùng đi chứ…
Bị bọn họ kích động, Nhị Lang cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn Bát Nương, nhỏ giọng nói:
- Ta chờ nàng rất lâu rồi…
Câu nói này khiến thân thể mềm mại của Bát Nương cứng đờ, trái tim suýt vỡ òa.
- Nhân sinh đáo xử tri hà tự?
Ứng tự phi hồng đạp tuyết nê.
Nghĩa:
Sống ở trên đời phải làm sao?
Hồng điểu đạp tuyết bay lên cao
Trên bùn vô ý lưu dấu móng
Đông tây bay lượn, biết hướng nào?
Nê thượng ngẫu nhiên lưu chỉ trảo
Hồng phi na phục kế đông tây?
Tiếng Tô Thức vang lên. Y chậm rãi nói:
- A tỷ, đời người ngắn ngủi. Tỷ chẳng lẽ muốn Nhị ca đợi thêm mười năm nữa sao?
- Ta, ta…
Nghe đệ đệ nói vậy, nước mắt Tô Bát Nương chảy xuống.
- Đừng ép Bát Nương.
Trần Thầm đau lòng nói:
- Bát Nương, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên, từ từ sẽ tới, được chứ?
- ...
Tô Bát Nương cắn cắn môi, sau một lúc lâu mới gật đầu.
Mọi người ngay lập tức mừng rỡ. Có câu “vạn sự khởi đầu nan, phao nữu canh diệc nhiên”. Về sau bọn họ cũng không cần bọn họ phải bận tâm nữa rồi… Có ít người thích yên tĩnh, nhưng nhiều người thích náo nhiệt. Hôm qua đã thông báo hôm nay đi hội chùa Đại Tướng Quốc, bốn đôi trẻ tuổi liền tới phía nam Cảnh Linh Đông cung, xuất phát từ sông Biện Hà phía bắc chùa Tướng Quốc.
Chùa Đại Tướng Quốc là chùa của hoàng gia Đại Tống, rộng ngàn mẫu, tăng nhân từng có tới ngàn người, chung quanh viện sở chùa chiền vô số. Mỗi ngày đều có tiếng phật hiệu, tiếng chuông âm vang không dứt. Đó là một trong tám thắng cảnh Biện Lương, tháp chuông Tướng Quốc.
Nhưng đám Trần Khác không phải đến để bái phật. Chùa Tướng Quốc nổi danh nhất không phải hương khói mà là buôn bán. Trong chùa có hàng ngàn người tập hợp buôn bán, hàng hóa rất nhiều, phàm là bạn muốn có được, ở đây thứ gì cũng có. Trừ kinh doanh lớn ra thì còn có ca múa nhạc, xiếc kịch đủ cả. Hàng hóa đa dạng phong phú, đồ ăn vặt cũng nhiều, ăn uống hát hò rất náo nhiệt.
Người thường bận rộn, các tăng cũng không rảnh gì cho cam. Các hòa thượng chùa Tướng Quốc rộn ràng mở cửa hàng, thu phòng thuê, thậm chi kinh doanh không khác gì người thường. Đủ các loại mặt hàng mua bán. Các nữ công ni cô là hàng chất lượng cao được vương công quý tộc tranh nhau mua. Pháp khí được các hòa thượng hóa phép là bảo bối trừ tà lấy may của dân chúng. Kỳ lạ nhất là một vị hòa thượng tên Huệ Minh, làm nghề nướng thịt heo cực ngon, được mọi người tranh nhau đặt mua.
Tô Thức ba năm trước đến đây ăn một lần liền nhớ mãi không quên. Vừa vào chùa Tướng Quốc đã dẫn mọi người đến cửa hàng Huệ Minh.
Lúc này cửa hàng vẫn chưa mở, Huệ Minh đã dẫn theo vài người đồ đệ bận rộn dọn dẹp.
- Hòa thượng, còn nhớ tôi không?
Tô Thức đi vào, nhiệt tình chào hỏi.
- Hóa thành tro cũng nhận ra ngươi.
Huệ Minh nhìn y, thản nhiên nói:
- Còn chưa tìm cậu tính sổ đâu. Vốn lão nạp chỉ định ngày nướng một con heo, anh sửa lại cách nướng nên giờ ba con cũng không đủ bán, làm lão nạp mệt chết rồi.
- Giúp ông kiếm nhiều tiền không phải tốt sao?
Tô Thức dẫn mọi người ngồi xuống.
- Vậy còn những mệt mỏi hằng ngày mà ta phải chịu thì tính sao đây?
Huệ Minh xốc lên một nồi nướng, lôi ra một khối thịt lợn đỏ bừng, dao sắc cắt thành từ lát mỏng vào một hộp gỗ rộng khoảng hai mét vuông.
- Ông nướng ít là được chứ sao?
Tô Thức cười nói.
- Đây là chùa chiền, ai đến cũng không từ chối được.
Huệ Minh bày hộp gỗ lên bàn:
- Mời quý vị dùng, ưu tiên chiêu đãi các vị trước.
Tô Thức hít một hơi, không nhịn nổi nuốt nước bọt, gắp một miếng đưa vào mồm, vẻ mặt cảm động:
- Chính là mùi vị này, không có nó, thành Biện Lương phải thất sắc!
Lời này khiến Huệ Minh cực kỳ thoải mái, vui vẻ, lại đưa thêm vài món tráng miệng.
Mọi người cũng bị Đại Tô khơi gợi cảm giác thèm ăn nên đều nâng đũa nếm thử, quả nhiên bất phàm. Trong nháy mắt thịt trong hộp đã vơi một nửa.