Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 6 - Chương 287: Giải quyết vấn đề thiếu tiền

Kì thật, Trần Khác nói không chuẩn xác lắm, nhưng giải thích với đám người có vốn kiến thức kinh tế bằng không này, chỉ có thể càng đơn giản càng tốt.

Thấy mọi người suy nghĩ một lát, rồi đều gật đầu tán đồng, Trần Khác nhẹ nhõm thở ra một hơi, nói:

- Cho nên, nguyên nhân xuất hiện hiện tượng thiếu hụt tiền, chắc chắn là tạo bởi hai phương diện sau: lượng thương phẩm lưu thông quá nhiều, nhiều hơn lượng hóa tệ được cung ứng. Hoặc lượng hóa tệ lưu thông bị giảm bớt, không đủ để trao đổi hàng hóa.

- Thiên triều Đại Tống ta, thương mại phồn vinh, kinh tế phát triển, là triều đại mà không có bất cứ triều đại nào trước đây so được. Nhất là hoàng thượng tại vị mấy năm nay, giảm nhẹ sưu thuế, lao dịch, cùng dân nghỉ ngơi. Bá tánh trong thiên hạ có thể tự do mua bán, làm cho lĩnh vực lưu thông mua bán tăng trưởng một cách bùng phát. Điều này bức bách phải có đủ lượng hóa tệ để có thể lưu thông hàng hóa, giúp cho thương phẩm có thể thuận lợi trao đổi. Như vậy, bá tánh mới có thể kiếm tiền, triều đình cũng có thể thu thuế.

Dừng một lát, Trần Khác lại thở dài nói:

- Nhưng Đại Tống ta thiếu kim loại quý hiếm, sản lượng vàng, bạc, đồng đều rất thấp. Ở triều đại trước, kinh tế chưa phát triển, hàng hóa chưa phong phú, trước mắt còn có thể ứng phó. Nhưng sự phồn vinh của bàn triều vượt gấp mười lần tiền triều, vấn đề thiếu hụt tiền lập tức lộ rõ.

- Có câu vật gì hiếm hoi thì quý, tiền đồng cũng vậy. Bởi vì việc thiếu hụt tiền ngày càng nghiêm trọng, hiện tượng tiền quý, vật rẻ càng lúc càng trầm trọng. Lúc này, cất trữ tiền đồng biến thành việc có lợi. Những nhà giàu không ngừng cất giữ tiền đồng, làm cho càng nhiều lượng tiền đồng không thể lưu thông. Lượng tiền đồng bị cất trữ chỉ có thể là con số biểu hiện sự giàu có, nhưng chủ yếu là chủ nhân lại không dùng nó, đối với xã hội mà nói, số tiền đó là không có giá trị sử dụng. Cho nên, sự thiếu hụt lại càng gia tăng. Đây chính là một vòng tuần hoàn ác tính ngày càng nghiêm trọng.

Lời của Trần Khác vô cùng dễ hiểu, lại như một ngọn đèn sáng, vì thế làm cho hoàng thượng và các vị tướng công hiểu ngay những vấn đề mà trăm suy ngàn nghĩ cũng không lí giải được trước đó. Hàn Kỳ bừng tỉnh, nói:

- Cho nên, việc khai thác một lượng đồng lớn ở Vân Nam, Đại Lý, không những giúp cho lượng tiền đúc của triều đình tăng gấp bội, mà quan trọng hơn là, sẽ làm cho giá trị tiền đồng giảm, thoát khỏi nguy hiểm. Bởi vì mặc dù việc khai thác có hạn, nhưng mỏ đồng lại vô hạn, tiền đồng trên thị trường cũng sẽ càng lúc càng nhiều, mà không phải lo lắng bị cạn kiệt. Do đó, số tiền đồng mà đám nhà giàu sẽ không tiếp. Cho nên, bọn họ sẽ cố tiêu hết số tiền đó, làm cho lượng tiền đồng trên thị trừing lập tức gia tăng, vấn đề thiếu hụt tiền mới có thể giải quyết triệt để…. Tiêu nhiều tiền, thuế má của triều đình đương nhiên cũng tăng lên theo, vấn đề thu không đủ chi đương nhiên cũng được giải quyết!

- Hàn tướng công cao kiến!

Trần Khác lần này thật sự khâm phục, nhanh như thế, Hàn Kỳ đã có thể hiểu được lí luận của đời sau, quả thật là thiên tài.

- Ngươi mới là cao kiến!

Hàn Kỳ nhìn Trần Khác một cách tán thưởng, nói :

- Ta thấy hay là ngươi đến Tam Ti đi, luyện tập mấy năm, thì có thể đảm đương tài chính của Đại Tống rồi.

….

Hàn tướng công rất ít khi khen ai, nghe ông ta tán thưởng Trần Khác như vậy, hoàng thượng vô cùng vui mừng…. Trạng nguyên mà tự mình đặc biệt chọn, các đại thần ít nhiều cũng có lời dị nghị. Bây giờ, ngay cả Hàn Kỳ hà khắc nhất cũng mở miệng tán thưởng Trần Khác, đương nhiên chứng minh được cách nhìn người của mình.

- Ngươi cần sự ủng hộ gì?

Triệu Trinh cười hỏi Trần Khác.

- Bẩm hoàng thượng, có ba điều. Thứ nhất, điều quân đội dưới tay lão tướng quân Quảng Nam Lộ - Dương Văn Quảng đến Vân Nam, ở Quảng Nam thì chiêu mộ ba đến năm mươi ngàn nhân mã. Thứ hai, chiêu mộ một trăm ngàn dân phu ở vùng Lưỡng Quảng, cũng điều thêm vài viên quan kĩ thuật chuyên quản việc nạo vét, khai thông sông Hồng Thủy. Thứ ba là vấn đề giải quyết quân phí kịp với phí công trình, xin triều đình áp dụng phương thức mãi phát dự thu (thời Đường - Tống, triều đình sẽ bán lại quyền đánh thuế, kinh doanh, quản lí cho các người dân, thương nhân ví dụ như quyền cung ứng, thu thuế muối, đường…. Ở trường hợp này, các thương nhân sẽ ứng trước tiền để khai thác mỏ đồng, triều đình sẽ trao quyền làm chủ mỏ đồng cho các thương nhân theo giao dịch) , tương lai sẽ chia thầu mỏ đồng cho các thương nhân Đại Tống.

- Tầm nhìn thật là độc.

Hàn Kỳ cười ha hả, nói:

- Chọn trúng ngay đệ nhất quân ở Lĩnh Nam.

Bây giờ, ông ta cảm thấy Trần Khác thuận mắt hơn nhiều.

- Không như thế, lấy gì để làm khiếp sợ cả Đại Lý.

Trần Khác mỉm cười đáp:

- Không như vậy, lấy gì để luyện tập tân binh. Đợi đến khi tân binh tinh nhuệ, Dương lão tướng quân có thể tiếp tục tọa trấn Đại Lý, uy hiếp Ấp La, Thổ Phiên, lại có thể di chuyển quân đội đến nơi khác, nhưng vẫn nghe theo điều động của triều đình.

- Hai điều kiện trước có thể suy nghĩ, nhưng điều thứ ba, việc khai thác mỏ đồng, vận chuyển, đúc tiền trước giờ đều do triều đình một tay tiếp quản, không đến tay của đám thương nhân.

Phú Bật nói:

- Điều này có quan hệ đến sự an toàn của Đại Tống.

- Tình huống không giống. Trước tiên, mỏ đồng của Đại Lý là khai thác không hết. Triều đình không cần phải lo lắng vấn đề khai thác quá độ. Thứ hai, việc khai thác đồng ở Vân Nam chỉ là bước đầu tiên, vẫn cần phải vận chuyển ra khỏi Đại Lý mới có thể dùng. Nhưng Đại Lý núi cao, sông rộng, giao thông khó khăn. Chỉ cần triều đình khống chế được tuyến đường trên sông Hồng Thủy, thì có thể đảm bảo giám sát được toàn bộ quá trình vận chuyển từ mỏ đồng, không lo mất kiểm soát.

Sự trình bày hợp tình hợp lí của Trần Khác, làm cho hoàng thượng và các vị tướng công không thể đưa ra nghi vấn gì nữa, bèn cho hắn lui về trước đợi ý chỉ.

Đợi Trần Khác rời đi, Triệu Trinh nhìn mấy vị tướng gia chấp chính, nói:

- Việc xuất binh đến Đại Lý, ý kiến của các vị tướng công thế nào?

Lúc này, lên tiếng là phải gánh lấy trách nhiệm, mấy vị Tham tri Chính sự và Xu Mật phó sứ đều nhìn về phía Tể tướng và Xu tướng.

Lúc này, Phú Bật thân là Tể tướng đứng đầu, đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm, ông ta khẽ than một tiếng, chuyển vấn đề, nói:

- Trận lụt lớn trên toàn quốc vào năm ngoái, khắp nơi thiên tai, khắp nơi cần phải cứu tế, quốc khố trống rỗng. Thật lòng mà nói, nếu không phải năm ngoái có khoảng thu vào từ việc bán đi Thập Tam Hành Phố, thần cũng không biết làm thế nào có thể qua được. Hoàng thượng thức khuya dậy sớm, mọi người mệt chút cũng là điều nên làm, nhưng không thể lại như thế nữa… thành Biện Kinh không còn Thập Tam Hành Phố có thể bán nữa.

Mọi người đều gật đầu, nan đề lớn ‘nhũng quan, nhũng binh, nhũng phí’ của triều đình xét đến cùng, chính là một đợt khủng hoảng tài chính. Cuộc khủng hoảng tài chính hiện nay của triều đình càng ngày càng lớn, quốc khố trống rỗng, nếu không giải quyết thì sẽ xảy ra vấn đề lớn.

- Hoàng thượng chắc chắn là phải tăng thu giảm chi.

Phú Bật nói thành khẩn vô cùng:

- Giảm chi, chính là để cắt giảm tam nhũng, nhưng ai cũng biết, nhũng nào cũng có những trở ngại vô tận. Ngài vừa hơi động vào, đảm bảo sẽ có người liều mạng với ngài. Tam nhũng nhất định phải xóa bỏ, nhưng xuống tay phải thật cứng. Trước tiên phải vững lòng đã, quốc khố có tiền, gặp chuyện sẽ không hoảng, mới có thể vững vàng mà từng bước xuống tay cắt giảm.

- Tể tướng, đây là những lời thành khẩn vì nước.

Triệu Trinh nghe thấy, tán thưởng nói:

- Tăng thu là việc mà mọi người đều thích thú, cản trở ít, hiệu quả cũng tốt.

- Lời của hoàng thượng thật đúng.

Phú Bật khen nói:

- Cho nên, nếu như thật sự có nguồn mỏ đồng vô tận, có thể liên tục vận chuyển đến Đại Tống ta, giải quyết vấn đề thiếu hụt tiền, vực dậy công thương, gia tăng thuế má, như vậy thì không có gì tốt hơn.

Ông ta tỏ rõ thái độ của mình:

- Do đó, phái binh, chiêu nạp phu, đóng quân đều đáng.

Dừng một chút, lại than:

- Đương nhiên, nếu như tất cả đều thuận lợi, thì là đại cát đại lợi. Nhưng nếu mỏ đồng ở Đại Lý không nhiều như ta tưởng tượng, hoặc có đi nữa, nhưng không vận chuyển được, hay gặp phải sự phản đối mãnh liệt của dân bản địa, làm cho dự tính của triều đình thất bại. Không chỉ làm tổn thất uy danh của Đại Tống ta, mà còn làm tổn hao binh lực, tài lực.

- Xu tướng thấy thế nào?

Triệu Trinh thấy vẻ mặt không cho là đúng của Hàn Kỳ, liền hỏi:

- Đại Tống ta cho dù có uy danh đi nữa, cũng chỉ là thứ uy danh giả để dọa người, làm mất cũng chẳng tổn thất gì.

Hàn Kỳ trầm giọng nói:

- Còn sự lo lắng về những tổn hao của Phú tướng, Trần Khác quả thật chỉ cần ba mươi ngàn binh lực và một vài quan viên. Nếu ngay cả một chút giá này triều đình cũng không chịu bỏ ra, vậy thì chỉ có thể đừng làm gì khác nữa.

- Ta cũng không nói không được.

Phú Bật cười khổ nói:

- Ý ta là, phải phái một vị lão thành có uy tín đi trước để chỉ huy, thấy thế cục không ổn, có thể dừng kịp thời, thu tay kịp thời nhằm tránh tổn thất lớn hơn…. Trần Khác là một con thiên lí mã, nhưng vẫn còn quá trẻ, nếu không nắm dây cương, không biết còn có thể làm ra chuyện gì nữa.

- Ừ.

Hàn Kỳ lần này cũng gật đầu nói:

- Vương Nội Hàn quá nhu nhược, không quản được Trần Khác.

- Chính là lí do này.

Triệu Trinh gật đầu nói:

- Vậy phái ai đi gánh trọng trách này đây? nguồn tunghoanh.com

- Bẩm bệ hạ, Phạm Trấn – Phạm chế cáo là nhân tuyển tốt nhất.

Hàn Kỳ và Phú Bật liếc nhau một cái, Hàn Kỳ mở miệng nói trước.

- Ừ.

Triệu Trinh sớm muốn đuổi Phạm Trấn ra khỏi kinh thành, nghe cảm thấy hài lòng vô cùng, nói:

- Vậy cứ làm theo ý của Hàn tướng công.

Dừng một lát, nói:

- Ngoài ra, trước khi thành sự, vẫn phải hết sức kín tiếng để giảm nhẹ bớt áp lực cho bọn họ.

- Hoàng thượng anh minh.

Chư vị tướng công tán khen, nhưng trong lòng lại nghĩ, là ngài tự mình sợ mất thể diện thì có… Ngày thứ hai, Trần Khác nhận được ý chỉ, nhậm chức phán quan Quảng Nam tây lộ Chuyển Vận Sứ, phó sứ Ung Châu đoàn luyện, quản việc vận chuyển quân lương. Sau khi tiếp chỉ, hôm sau hắn lập tức lên đường xuống phía nam, không được để lộ ra. Quan viên truyền chỉ khi đến đã đưa ra danh sách điều động người cho hắn, nói với hắn những người đó sẽ hội hợp với hắn ở Ung Châu.

- Triều đình thật tin tưởng huynh, việc quan trọng thế đều giao cả cho huynh gánh vác.

Sau khi đợi viên quan đó đi, Liễu Nguyệt Nga nói.

- Ngốc, ta là phán quan, phó sứ, vậy đương nhiên còn có một vị chánh sứ, càng quan trọng hơn là, trong tay ta không có thánh chỉ.

Trần Khác lắc đầu nói:

- Cho nên chánh sứ mới là khâm sai, ta chỉ ở dưới làm việc.

Nói dứt, thở dài nói :

- Nếu đã để ta chủ trì làm việc, lại để người coi quản ta. Tuy rằng nói là có vai trò quan trọng, nhưng thật làm cho người ta bực bội trong lòng.

- Ai bảo huynh tuổi còn trẻ, lại không có thành tích gì.

Liễu Nguyệt Nga vui sướng khi thấy kẻ khác gặp họa, nói:

- Vả lại, còn có cái tật to gan làm loạn.

- Khặc…

Trần Khác bị cô ta nói đến không biết nói gì, lảng sang nói chuyện khác:

- Nhưng ít nhất, bọn muội không bị giam lỏng nữa.

Nói dứt, khẽ than:

- Nguyệt Nga, về nhà đi. Gia gia muội tuổi đã cao, không thể mãi lo lắng cho muội….

- Tối qua muội đã về thăm gia gia rồi.

Liễu Nguyệt Nga buồn bã nói:

- Gia gia muội còn có thể múa cây đao nặng tám mươi cân.

- Hả?

Trần Khác kinh ngạc, há hốc miệng. Đây là hoàng cung đại nội, Liễu Nguyệt Nga lại có thể muốn đến thì đến, muốn đi thì đi như ở nhà mình, cũng thật quá cao tay rồi:

- Lão gia tử gặp muội, chắc hẳn là rất vui?

- Muội vẫn chưa muốn về nhà, cho nên không có lộ diện.

Liễu Nguyệt Nga cười lạnh nói:

- Huynh tên ngốc này, còn muốn tiếp tục mạo hiểm, không có bảo tiêu sao được chứ?

- Ha hả….

Trần Khác cười khan nói:

- Kì thật, huynh cũng nghĩ vậy, chỉ là không tiện nói.

Hai người đang nói chuyện, Trương Du và Hầu Nghĩa đi vào.

- Không có việc gì khác muội đi trước.

Liễu Nguyệt Nga bình thản để lại một câu, rồi đi ra ngoài.

Trương Du và Hầu Nghĩa đi vào, nói với Trần Khác:

- Đại nhân, người trong cung nói với chúng tôi có thể rời đi rồi.

- Ừ.

Trần Khác gật đầu nói:

- Triều đình đã hạ quyết tâm muốn xuất binh đến Đại Lý.

- Vậy, chúng ta nên làm gì?

Hai người hưng phấn.

- Triều đình lấy quyền khai thác mỏ đồng tại Đại Lý làm thế chân vay tiền ở tiền trang Biện Kinh, để chi dùng cho quân phí và đào sông, làm giao thông đường thủy.

Trần Khác nói.

- Tiền trang Biện Kinh có thể nuốt khoản này sao?

Hầu Nghĩa là cổ đông nhỏ của tiền trang Biện Kinh, biết rằng tiền trang vẫn còn đang trong giai đoạn phải tiêu hóa khoản vay của Thập Tam Hành Phố. Kì thật, cho dù không có áp lực của Thập Tam Hành Phố đó, cũng không đủ sức làm vụ làm ăn lớn như vậy.

- Cho nên mới phải phân ra.

Trần Khác cười híp mắt nhìn hai người nói:

- Tiền trang Biện Kinh đang chi. Sau khoản năm triệu quan ở giai đoạn đầu tiên, sẽ chia nhỏ quyền khai thác, chuyển cho những người có ý muốn tham gia.

- Ta sớm đã hạ quyết tâm, cho dù có tán gia bại sản cũng phải đầu tư.

Hầu Nghĩa cười nói:

- Do tiền trang Biện Kinh ra mặt, thêm vào cái mặt già này của ta, ít nhất còn có thể có mười mấy người tham gia.

- Đại nhân, mỏ đồng Đại Lý là do thương nhân vùng đất Thục chúng ta dò thám ra.

Trương Du cũng cười nói:

- Ngài không thể chỉ lo cho những nhà giàu tại kinh thành, sao cũng phải để một nửa mãi phát cho thành đô!

- Không cần tranh giành, đều có phần cả.

Trần Khác cười nói:

- Ta còn lo lắng đám nhà giàu đó sẽ chê lợi ích của mỏ đồng không đủ lớn, Đại Lý lại quá xa, không có hứng thú đó chứ.

- Nói một câu mà đại nhân không thích nghe.

Trương Du cười nói:

- Thì cứ trông mong bọn họ không hứng thú, nếu không, làm gì có phần thịt cho chúng ta ăn?

Kì thật, xét đến cùng, đồng vẫn là thứ kim loại rẻ tiền. Một khi phí tổn do khai thác, vận chuyển quá cao, lợi nhuận sẽ không hấp dẫn như vậy. Nhưng mỏ đồng ở Đông Xuyên còn có cả một lượng lớn mỏ kim loại quý, có thể so sánh với giá trị của vàng bạc, phí tổn khai thác, vận chuyển không đáng phải bàn đến rồi. Mà triều đình áp dụng chính sách mãi phát, mỗi năm chỉ trưng thu ba mươi ngàn cân đồng, còn về mỏ vàng, mỏ bạc khai thác ra, còn lại đều thành tài sản tư của chủ khu mỏ, đây chắc chắn là món lợi kếch sù!

Điều này, Trần Khác đã nói rõ với triều đình. Nhưng nếu như không có món lợi khổng lồ, ai mà chịu tán gia bại sản lặn lội ngàn dặm để đi vào Thập Vạn Đại Sơn nguy hiểm chứ? Cho nên, đây cũng là lí do chính mà bọn họ đồng ý đầu tư. Thế nhưng triều đình cũng không ngốc, chỉ cho phép chia chác như thế trong mười năm, mười năm sau lại phân chia khác.

Tuy nhiên theo ước tính của Trần Khác, cho dù là lợi ích khổng lồ, nhưng lúc đầu sẽ không có nhiều nhà giàu hưởng ứng, phải đợi đến đám người đầu tiên nhận được lợi nhuận, kiếm được đầy túi rồi mới xuất hiện chạy theo như vịt. Cho nên, hắn không kiến nghị triều đình mãi phát ngay lập tức, mà là trước tiên do tiền trang Biện Kinh tổng bao, sau đó mới từ từ chia ra. Như vậy mới có thể tránh khỏi xuất hiện cảnh tượng không người hưởng ứng, không đủ khoản dự trữ.

Nhưng loại người hiểu rõ chuyện như Hầu Nghĩa, Trương Du, chắc chắn nghĩ càng sớm gia nhập càng tốt. Cho nên Trần Khác vừa tuyên bố chính sách, bọn họ liền vội vàng đến, xưng bạn xưng bè để tham gia trữ khoản, bận đến tối mặt tối mũi… Muộn chút vào ngay hôm đó, người trong cung đến truyền gọi, Trần Khác vội vàng thay triều phục, cùng với viên hoạn quan đến ngự đường trong điện Thùy Củng.

Chỉ thấy Triệu Trinh vận một đạo bào màu xanh tím, chân mang giày tơ, thần thái thảnh thơi ngồi trên chiếc ghế xếp. Thấy Trần Khác đi vào, ông ta mỉm cười lệnh cho ban ngồi, còn bảo cung nhân đem một quả dưa hấu bổ ra để cho Trần Khác giải khát.

Bầu không khí lúc này cùng với sự truy vấn ngày hôm qua ở kim điện hoàn toàn không giống nhau.

Ăn xong một miếng dưa hấu mịn thịt, ngọt và mát lạnh, Triệu Trinh liền lau sạch tay. Nhìn Trần Khác cũng dừng tay, ông ta cười ngăn cản:

- Quả nhân tuổi đã cao, không chịu được lạnh, ngươi thanh niên cường tráng, cứ việc ăn nhiều một chút, đừng ngại, nếu không cũng lãng phí.

Trần Khác tạ ân, ăn tiếp vài miếng rồi mới lau sạch tay, ngồi nghiêm chỉnh lại.

Đợi cung nhân dọn mâm dưa xuống, đổi thành trà lạnh, Triệu Trinh mới mỉm cười nói:

- Ngày mai, ngươi phải trở về Quảng Tây, bôn ba vạn dặm, thân thể chịu nổi không?

- Vẫn chịu nổi.

Trần Khác cười khổ nói:

- Đều là vi thần tự chuốc, cũng không oán được người khác.

- Ngươi một lòng trung thành với triều đình, quả nhân hiểu rất rõ.

Trong mắt Triệu Trinh tỏ rõ ý tán thưởng, nói:

- Sau khi đi Quảng Tây, ngươi cứ việc to gan hành sự. Nếu như có điểm mâu thuẫn, đừng tranh chấp với y. Quả nhân cho ngươi quyền trực tiếp mật tấu, ngươi báo với quả nhân, quả nhân sẽ phân xử.

- Mùi vị bị thúc quản không dễ chịu.

Triệu Trinh bình thản cười nói:

- Buổi chiều, quả nhân có triệu kiến cấp trên Phạm chế cáo của ngươi, dặn dò y chỉ quản về quân sự, còn những việc khác toàn bộ giao cho ngươi, y có thể yêu cầu ngừng, nhưng không thể chen tay chen chân vào.

Trần Khác vội vàng tạ ân không ngừng, nhưng trong lòng cảm thấy kì lạ, hoàng thượng sao lại đổi tính thế này?

Triệu Trinh cũng không lí giải được nguyên nhân mình biến đổi thế này, thuận theo ý nghĩ mà nói:

- Lần này ta tìm ngươi đến, trước là tiễn biệt, sau là muốn học hỏi kinh nghiệm từ ngươi.

- Vi thần không dám.

- Ầy, có câu tri thức không phân tuổi tác, chỉ phân trình độ.

Triệu Trinh lắc đầu cười nói:

- Hôm qua, nghe ngươi nói một buổi hơn cả đọc sách mười năm, những kiến giải của ngươi về việc thiếu hụt tiền không giống chỉ biết sơ sài, ngoài mặt như những kẻ khác, mà là có sự nghiên cứu sâu xa, làm cho người khác phải tin phục. Quả nhân muốn hỏi ngươi, có đồng ở Vân Nam rồi, vấn đề thiếu hụt tiền của Đại Tống thật sự có thể giải quyết triệt để sao?

- Mỏ đồng ở Vân Nam chỉ là trị phần ngọn, không phải là phần gốc.

Trần Khác lắc đầu nói:

- Vấn đề vẫn tồn tại như cũ, chỉ là sẽ giảm nhiều mà thôi.

- Ta cũng nghĩ sẽ không đơn giản như thế.

Triệu Trinh gật đầu hỏi:

- Vậy ngươi có cách để trị dứt phần gốc không?

- Vi thần có một kế hiến cho hoàng thượng.

Trần Khác sớm đã tính kĩ trong lòng, lúc này liền chậm rãi nói:

- Chế độ cải cách, quả thật làm thiếu tiền một cách trầm trọng, là bởi vì Đại Tống không có hệ thống tiền tệ của mình. Vi thần thường thăm hỏi các thương nhân đến từ tây dương. Quốc gia của bọn họ không tồn tại vấn đề thiếu hụt tiền, vậy tại sao Đại Tống ta lại thiếu tiền trầm trọng đến như vậy? Thần đã suy nghĩ về vấn đề này rất lâu, cuối cùng cũng hiểu rõ, thì ra Đại Tống ta chưa thiết lập một hệ thống hóa tệ.

- Cái gì gọi là hệ thống hóa tệ?

Triệu Trinh cảm thấy hứng thú, hỏi hắn.

- Cái gọi là hệ thống hóa tệ chính là cùng lúc lưu thông mấy loại bậc hóa tệ, loại hóa tệ cao nhất có thể đổi thành loại hóa tệ thấp. Ví dụ như rất nhiều quốc gia ở tây phương đều hệ thống hóa tệ gồm ba cấp là kim tệ, ngân tệ và tiền đồng. Một kim tệ có thể đổi thành mười ngân tệ, một ngân tệ có thể đổi thành một trăm bản đồng. Trong giao dịch, một lượng lớn tiền đồng đều được chuyển đổi thành ngân tệ, mà tiền đồng thì biến trở thành một loại hóa tệ bổ trợ. Như vậy, chúng ta có còn xảy ra vấn đề thiếu hụt tiền nữa không…?

- Một hệ thống hóa tệ hoàn chỉnh, đương nhiên phải có ba cấp hóa tệ là vàng, bạc, đồng. Nhưng Đại Tống ta hiện nay chỉ có tiền đồng là hóa tệ duy nhất, cho nên tổng trị giá thương phẩm đều cần tiền đồng để quy đổi. Cũng bởi vì giá trị tiền đổng quá thấp, mà lượng cần lại quá lớn, cho nên tạo thành hiện tượng thiếu tiền. Mà lượng vàng bạc không đúc thành tiền, tuy cũng có thể tham gia giao dịch, nhưng trên cơ bản mà nói không thể tính là hóa tệ, chỉ có thể là một loại kim loại quý hiếm để quy đổi. Nếu như đem số vàng bạc này đúc thành tiền, biến vàng thành hóa tệ chuẩn, xây dựng hệ thống tiền tệ ba cấp gồm vàng, bạc, đồng. Không chỉ có thể giải quyết vấn đề thiếu tiền một cách triệt để, mà còn có thể mang lại lợi ích vô cùng lớn cho bá tánh… Đồng thời, sự khống chế tài chính của triều đình càng lớn hơn.

Trần Khác chìa hai tay ra, nói:

- Nói thật, việc đúc tiền này ẩn chứa rất nhiều lợi nhuận. Triều đình đúc vàng thành tiền, đã có thể nhẹ nhàng mà nâng mức lợi nhuận lên 30% , thật không hợp lí nếu đặt vàng, bạc ngoài vòng pháp định của việc đúc tiền.

Hoàng thượng chăm chú lắng nghe kiến nghị của Trần Khác, yên lặng suy nghĩ. Tuy ông ta chưa tiếp xúc qua tài chính học, nhưng hiểu rõ đạo lí đơn giản này… Nếu thật như lời của Trần Khác, xây dựng một hệ thống hóa tệ, đúc một thỏi bạc tương đương với đúc một trăm đồng tiền đồng, đúc một thỏi vàng tương đương với một ngàn đồng tiền đồng. Đem vàng, bạc vào hệ thống tiền tệ, đương nhiên có thể giảm một gánh nặng lớn cho tiền đồng.

Từ nay về sau, tiền đồng chỉ dùng để thực hiện những cuộc trao đổi nhỏ, những cuộc mua bán lớn thì dùng tiền bạc, những cuộc giao dịch cực lớn thì dùng tiền vàng. Vả lại, những nhà giàu có sẽ chọn tích trữ vàng, cái có mệnh giá cao hơn, nhưng thể tích lại nhỏ hơn. Từ đó mà đảm bảo được số lượng tiền bạc và tiền đồng trong lưu thông.

Nghĩ thế nào đi nữa, đây cũng là một cách tuyệt diệu. Nhưng tại sao cách đơn giản như vậy mà trước đây không ai nghĩ đến?

Nhất định là có chỗ nào đó chưa ổn. Hoàng thượng chau mày nghĩ cả nửa buổi, chợt nói:

- Nếu đã muốn đúc tiền vàng, bạc, thì phải có một lượng lớn vàng, bạc chứ? Nhưng hai loại này ở Đại Tống ta còn hiếm hơn so với đồng.

- Đại Tống thiếu không cần phải lo. Tại nước Uy ở Nam Dương, có vàng, bạc trắng thuần chất. Đại Tống ta khéo léo đoạt lấy hay cướp lấy, không tốn quá nhiều sức, thì đủ để có một lượng lớn vàng, bạc mà dùng rồi.

Trần Khác trầm giọng nói:

- Cơ nghiệp ngàn đời này, từ lúc khai thiên lập địa đến nay, Hoa Hạ ta chưa từng có tiền vàng, bạc, đồng song hành. Nay do bệ hạ lập ra cục diện này, tháo bỏ gông xiềng trăm năm, tất sẽ được kính phục muôn đời.

Triệu Trinh bị Trần Khác nói đến trở nên kích động, một lúc sau mới nén tâm trạng kích động xuống, mở miệng nói:

- Tiểu tử ngươi, lại khích quả nhân xuất binh rồi!

- Bệ hạ anh minh, không nhất định phải dựa vào chiến tranh mới có thể đoạt được.

Trần Khác lắc đầu nói:

- Sự phồn vinh của công thương nghiệp ở Đại Tống ta nước khác theo không kịp. Phàm những gì Đại Tống sản xuất ra, nước khác đều phải mua cho được, khi đến phiên bang, thì giá tăng gấp mười lần, chớp mắt cái là bán hết. Chúng ta có thể mang các loại sản phẩm như đồ sứ, tơ lụa, lá trà..vv… bán ra hải ngoại, kiếm vàng bạc từ bọn họ.

- Trước đây không phải cũng luôn làm vậy sao?

- Sức bán vẫn chưa đủ. Tuyến hàng hải trên biển chủ yếu do người Ả Rập lũng đoạn, công thương nghiệp của Đại Tống chúng ta vẫn còn quá non yếu, không đủ sản phẩm để bán ra ngoài.

Trần Khác thong thả nói:

- Nhân khẩu của Đại Tống hiện nay vượt quá một trăm triệu, ruộng đất cũng đã khai phá gần hết, vấn đề thiếu đất ngày càng nghiêm trọng, một lượng lớn bá tánh mất đất. Những người này nếu như không có kế sinh nhai thì sẽ biến thành dân lang thang, làm nguy hại đến giang sơn Đại Tống. Mà nền công thương nghiệp đang cần một lượng lao động lớn, thế nên phải an bài nơi ở cho những người này…

Đêm hôm đó, hoàng thượng nghe Trần Khác nói hết bốn canh giờ, Hồ Ngôn Tổng mấy lần khuyên hoàng thượng nghỉ ngơi, đều bị Triệu Trinh từ chối. Càng nghe Trần Khác nói, hoàng thượng càng hiểu rõ, Trạng nguyên mà mình chọn là đặc biệt như thế. Những lời đàm luận kì quái của hắn, đều là những thứ mà trước giờ mình chưa bao giờ nghe thấy, giống như là bật tung cửa sổ ra vậy. Từ một góc nhìn hoàn toàn mới của hắn, có thể thấy mọi nguy cơ của Đại Tống, hơn nữa còn dễ dàng hiểu rõ, không chút mơ hồ.

Quan trọng hơn là phương pháp giải quyết cụ thể của Trần Khác, vửa đơn giản cụ thể, vừa có tính hiệu quả cao. Đặc biệt, cái làm Triệu Trinh vừa ý là Trần Khác luôn đưa ra những cách thức, ý tưởng mới, chứ không giới hạn ở các phương thức cũ. Điểm này, chính là điểm mà các phương án cải cách của bất cứ đại thần nào trước đây cũng không bì được… Các phương thức cải cách mà những đại thần đó đưa ra, nói trắng ra là tổn thất có thừa, mà bù đắp lại không đủ. Những thứ đó trên lí thuyết tất nhiên là đúng, nhưng khi áp dụng vào thực tế lại bắt đầu nảy sinh vấn đề. Bởi vì khi cải cách, thường là các tầng lớp trên chịu tổn thất, tất nhiên sẽ gặp phải sự chống đối của bọn họ. Đây cũng là nguyên nhân cơ bản lần lượt dẫn đến các thất bại.

Mà như lời Trần Khác nói, có thể mang lại lợi ích cho tất cả mọi người, chỉ là nhiều hay ít mà thôi. Sức cản trở của cuộc cải cách sẽ được giảm một cách đáng kể, tỉ lệ thành công sẽ tăng lên nhiều.

Đây có lẽ là cách thức tốt để cứu lấy quốc gia mà quả nhân vẫn luôn chờ đợi? Từ sau cuộc tân chính năm Khánh Lịch, tâm tình Triệu Trinh cứ luôn uể oải, bây giờ đã chấn tỉnh lên.

- Nghe ngươi nói một buổi hơn cả đọc sách mười năm.

Vệt sáng bạc của buổi bình minh ở phía đông hơi lộ ra, hai mắt Triệu Trinh đầy tia máu, nhưng tinh thần lại hưng phấn, nói:

- Trạng nguyên của quả nhân, quả thật là tinh tú trên trời hạ phàm.

- Vi thần không dám.

- Không cần lo lắng.

Triệu Trinh ra sức phất tay nói:

- Điều chỉnh lại những gì ngươi nói, không cần gấp gáp, rồi trình lên đây, suy nghĩ kĩ càng, viết tỉ mỉ một chút.

- Vi thần tuân chỉ.

Trần Khác cung kính lên tiếng.

- Đương nhiên, trách nhiệm chủ yếu của ngươi vẫn là giải quyết vấn đề đồng ở vùng Vân Nam trước đã.

Triệu Trinh mỉm cười nhìn Trần Khác nói:

- Việc này nếu thành công, những đề nghị sau của ngươi mới có sức thuyết phục.

- Vi thần hiểu rõ.

- Đi đi, kiếm Thiên Tử vẫn ở chỗ ngươi, cứ liệu mà làm.

Triệu Trinh đầy kì vọng nhìn Trần Khác nói:

- Quả nhân tin tưởng ngươi.

- Nhất định sẽ không phụ sự giao phó của hoàng thượng!

…..

Sáng ngày hôm sau, Trần Khác lập tức rời kinh. Cũng như khi hắn đến, không có chút tiếng động, thì cũng ra đi không chút động tĩnh. Số người biết hắn trở về trong cả thành Biện Kinh này không quá mười người.

Một đường gấp rút cả ngày lẫn đêm, hơn mười ngày đã đến Quảng Tây Nam Lộ, thành Quế Châu.

Thành Quế Châu là nơi đặt nha môn Chuyển Vận Sứ ở Quảng Tây, cũng là Quế Lâm sau này. Cảnh sắc tú lệ, không nơi nào trong thiên hạ sánh bằng, quả thật là cảnh tiên chốn nhân gian. Nhưng khi Mã Chí Thư tạo phản sáu năm trước đã biến nơi này thành một tòa binh thành. Đại thắng Côn Luân quan năm năm trước, Địch Thanh bình loạn, đối với các đại thần ở thành Biện Kinh mà nói, việc tiêu diệt loạn tặc đã giành thắng lợi rồi. Nhưng đối với văn võ, quân dân ở Quảng Tây mà nói, thời buổi loạn lạc vẫn chưa kết thúc…. Lại phải qua nhiều năm cực khổ truy quét, Mã Ái Bằng lãnh binh đầu hàng, nạn binh đao cảnh nội vùng Quảng Tây mới tính là chấm dứt.

Mọi người còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lại truyền đến tin Mã Chí Thư khởi binh ở vùng Đông Sơn, Đại Lý, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công trở lại nơi đây. Trên dưới Quảng Tây đều trở nên căng thẳng, Quế Châu có cảnh sắc đẹp như tranh cũng biến thành một tòa binh thành.

Nhà cửa của bá tánh trong thành đều bị sung thành quân doanh. Khắp nơi đều là các sĩ tốt Đại Tống đội nón mềm, cung thủ Thiểm Tây, binh đao Hà Bắc, thần xạ doanh của cấm quân, sương quân từ Chiết Giang đến, còn có động binh chiêu mộ ở địa phương. Các lộ quân đến từ các nơi, lộn xộn cả lên, do đó quân kỉ thế nào thì không cần phải nói.

Trên đường Trần Khác đến thì thấy mấy trận ẩu đả, cướp bóc người dân. Thấy thế, đôi mày liễu của Liễu Nguyệt Nga dựng đứng, mấy lần muốn thấy chuyện bất bình mà ra tay, nhưng bị Trần Khác kéo lại…. Vừa đến ngày đầu đã ra uy, còn muốn sau này có chỗ sống không?

Một mạch đi thẳng đến trước bên ngoài nha môn của chuyển vận ti Quảng Tây, mới thấy được trật tự. Chỉ nhìn thấy hai con sư tử đá ở hai bên cổng lớn, hai bức tường hình chữ bát (八), mỗi bên tường đứng xếp một hàng quân sĩ cao lớn, mũ giáp sáng bóng, nghiêm ngặt canh phòng, không cho bất cứ kẻ nào không phận sự xông vào nha môn.

Trần Khác đi một mạch đến trước cửa nha môn, lập tức gây sự chú ý của thủ vệ, lớn tiếng quát:

- Kẻ đến, báo danh!

- Tân nhiệm Quảng Tây Nam lộ vận chuyển phán quan – Trần Khác, đến Chuyển vận sứ ti báo tin.

Trần Khác cao giọng báo cáo đại danh, Trương Thành đưa danh thiếp của hắn lên.

Vệ sĩ nhanh chóng vào trong bẩm báo. Không lâu sau, trung môn mở rộng, một lão giả vận áo bào tím, râu tóc bạc phơ, cười lớn từ trong nha môn bước ra nghênh đón:

- Mấy ngày trước vừa nhận được công văn của triều đình, không ngờ hôm nay Trọng Phương đã đến rồi, đến thật nhanh.

Trần Khác vội xoay người xuống ngựa, cung kính hành lễ nói:

- Hạ quan bái kiến Chuyển vận sứ đại nhân.

- Ài, Trọng Phương không cần câu nệ tiểu tiết, gọi ta một tiếng lão ca được rồi.

Chuyển vận sứ Vương Hãn, chính là thúc thúc ruột của Vương Khuê, đối với vị tiểu đồng hương Trạng nguyên này, tự nhiên cảm thấy vô cùng thân thiết. Sau khi nhìn thấy tướng tá cao to, anh võ bất phàm của hắn, liền yêu thích vô cùng.

Trần Khác thầm nghĩ, như vậy không phải loạn hết cả bối phận rồi sao, cười khổ nói:

- Sao dám, sao dám, vẫn là gọi lão bá đi.

- Tùy ý ngươi.

Vương Hãn mặt mày hớn hở, nắm lấy tay Trần Khác, bước vào nha môn nói:

- Trước khi đến cũng không nói một tiếng, để ta triệu tập văn võ Quảng Tây đến tiếp đón ngươi.

- Tuyệt đối không được.

Trần Khác cười nói:

- Hạ quan là một ‘người chết’, nên kín tiếng một chút.

- Ồ.

Vương Hãn cảm thấy kì lạ hỏi:

- Lời này là thế nào?

Trần Khác nói ngắn gọn, rõ ràng một lượt việc giả chết sau khi bị hành thích, để ép Đoàn thị Đại Lý hiến đất cho Đại Tống, thỉnh cầu quân Tống vào vùng Điền.

Nghe xong, lão Vương Hãn cười ra nước mắt, vỗ vai Trần Khác nói:

- Thật là có một tên tiểu tử như nhà ngươi, hù tên cháu trai đó của ta mất cả hồn rồi phải không?

- Vương Nội Hàn trấn định tự nhiên, ứng đối thong dong, không biểu lộ chút sợ hãi.

Trần Khác cười nói.

- Ngươi đừng trác phấn lên mặt nó.

Vương Hãn lắc đầu cười nói:

- Ta nhìn nó trưởng thành, sao có thể không biết lá gan của nó chứ?

Đang nói chuyện, hai người đã vào đến sảnh chính, ngồi vào vị trí chủ, khách. Vương Hãn sai người bưng trà lên cho hắn, hàn huyên vài câu, liền nói đến thế cục ở Đại Lý, Trần Khác hỏi:

- Hạ quan mấy ngày nay vội vàng lên đường, có tiến triển gì mới không?

- Quả thật có biến đổi lớn.

Vương Hãn vuốt râu nói:

- Thám tử hồi báo, Dương Doãn Hiền đã chạy khỏi Đại Lý, về đến Mưu Thống…

Dừng một lát, lại nói:

- Ngoài ra, Cao gia đã bắt giết Mã Chí Thư, vài ngày nữa, có thể sẽ gửi thủ cấp đến Quế Châu.

- Ừm…

Đây đều là trong dự liệu, Trần Khác gật đầu nói:

- Xem bộ Cao Trí Thăng đã ra quyết định, không cho chúng ta cái cớ để vào vùng Điền Đông rồi.

- Ừ.

Vương Hãn gật đầu nói:

- Người ta muốn chuyên tâm nội chiến, đương nhiên phải dọn sạch chiến trường rồi.

- Vậy Cao Trí Thăng có biểu lộ thái độ ủng hộ bên nào không?

Trần Khác khẽ chau mày nói.

- Không có.

Vương Hãn nhìn Trần Khác một cái, nói:

- Chúng ta vẫn theo như kế hoạch tiến vào Điền Đông chứ?

V