Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 6 - Chương 285: Hiến đất

- Sứ tiết là đại diện của một quốc gia, dám sát hại sứ tiết Đại Tống, không khác gì khai chiến với Đại Tống cả.

Vương Khuê bắt đúng điểm lợi hại nhất, ho khan liên tục nói:

- Vương thượng nếu không xử lý thích đáng được việc này .. khụ.. khụ.. hai nước khó tránh khỏi xung đột vũ trang.

- Ngàn vạn lần không nên.

Đoàn Tư Liêm luôn miệng nói:

- Mọi việc hãy nên thương lượng thật tốt rồi mới nói.

- Khụ khụ, lão phu vốn đang bị bệnh, hiện tại tâm trạng lại đang đau thương vì người đã mất.

Vương Khuê lắc lắc đầu nói:

- Thực sự bây giờ không có sức để cùng Vương thượng nói chuyện. Hay là để ngày khác rồi chúng ta nói chuyện sau.

- Không, không, không thể để ngày khác được.

Đoàn Tư Liêm lắc đầu nói:

- Qua tối hôm nay, mọi sự đều đã chậm rồi.

- Vậy nói chuyện ngay ở đây đi.

Vương Khuê dùng thanh âm thất lễ trả lời, vịn lấy tay ghế rồi ngồi lên đó, thể hiện bộ dạng ốm yếu nói:

- Mời Vương thượng nói.

- Xin cho mọi người xung quanh lui ra.

- Các ngươi đi ra ngoài.

Vương Khuê gật gật đầu. Trong phòng cũng chỉ còn ông và Đoàn Tư Liêm… Ngoài ra còn có người “đã chết” là Trần Khác.

Lúc này không có người ngoài, Đoàn Tư Liêm khúm núm, hai tay dâng lên ngọc tỉ lên, nói:

- Hạ quốc chi chủ Đoàn Tư Liêm, nguyện đem chín quận, bốn nghìn dặm quốc thổ, một trăm hai mươi bày vạn hộ dân chúng, một trăm ngàn binh sĩ của Đại Lý dâng lên cho thượng quốc!

Nghe xong Đoàn Tư Liêm nói…, Vương Khuê cả kinh giật mình, liền ngồi lên nói:

- Ta đang nghe nhầm hay là đại vương đang nói lời mê sảng đó.

- Thượng sứ không hề nghe nhầm đâu, tiểu vương cũng không nói lời mê sảng.

Đoàn Tư Liêm cắn răng nói:

- Tiểu vương thực sự nguyện ý đem Đại Lý hiến dâng cho hoàng đế Đại Tống.

- Vì sao?

Vương Khuê trầm giọng nói.

- Quang minh chính đại mà nói, cầu được Đại Tống sắc phong, chính là mong muốn trải qua nhiều thế hệ của các đời quân chủ Đại Lý, nhưng luôn bị thượng quốc cự tuyệt, có lẽ bởi vì thành ý của chúng ta không đủ.

Đoàn Tư Liêm nói:

- Lần này tiểu vương xuất ra thành ý lớn nhất, thượng quốc chắc không còn lý do gì để chối từ nữa rồi.

- …

Vương Khuê gật gật đầu:

- Vậy có gì cần giúp đỡ thì nói đi?

- Thực tế mà nói …

Đoàn Tư Liêm cười khổ nói:

- Hiện giờ thế cục tại Đại Lý, Đoàn gia chúng ta gặp phải vô vàn nguy cơ, không thể không dùng cách này để bảo mệnh.

- Người nào muốn hãm hại vương thượng?

- Dương gia, còn có Cao gia nữa. Dương gia đã chiêu binh mãi mã, mài đao soàn soạt, Cao gia cũng rắp tâm hại người, như hổ đói rình mồi.

- Vương thượng chả lẽ không tiêu diệt được bọn họ?

- Đúng vậy.

Đoàn Tư Liêm cười khổ nói:

- Nghĩ lại chuyện cũ mà vẫn còn thấy sợ hãi, ngoại trừ kinh đô Đại Lý, ta mang danh quốc chủ mà nói thì …, chỉ ở cố hương của Đoàn thị là còn quản lý được. Còn lại bảy quận khác, ba quận thuộc về Dương thị, bốn quận thuộc về Cao thị, thực lực của bọn họ mạnh hơn Đoàn thị rất nhiều.

- Hóa ra cũng không phải là “Bốn nghìn dặm giang sơn gấm vóc, hơn mười vạn tinh binh dũng sĩ…”

Vương Khuê thở dài nói.

Đoàn Tư Liêm trong lòng tự nhủ, lời này không phải là vô nghĩa sao? Ta mà có thực lực như vậy thì còn cần gì phải dùng tới hạ sách hiến nước? Kỳ thật gã đã suy nghĩ việc này rất kỹ, những đời tiên vương trước đây cũng đã mấy lần cầu phong, nhưng đều không công mà về, vì sao? Không phải là vì Đại Tống thiếu hứng thú đối với cái loại quan hệ chính – phụ trên danh nghĩa này hay sao? Hiện nay ngày mất nước, diệt tộc đã gần tới, sao không dâng quốc gia chỉ có trên danh nghĩa này của mình ra… cho dù bản thân mình không có được, thì cũng không để cho hai gia nô Cao, Dương chiếm đi!

Huống chi, cảnh nội Đại Lý bộ tộc đông đúc, dân chúng đều vô cùng hung hãn, Đại Tống nếu muốn ổn định lòng dân, thì vẫn còn phải dựa vào Đoàn gia giúp đỡ, cũng chỉ có thể dựa vào Đoàn gia:

- Nhưng thượng sứ đương nhiên hiểu được, Đoàn gia đã trở thành hoàng đế Đại Lý hơn một trăm ba mươi năm, chỉ cần có danh phận này, sẽ có thể giúp đỡ cho Đại Tống vơi đi một nửa công sức!

- …

Vương Khuê lúc này mới nhìn Đoàn Tư Liêm với cặp mắt khác xưa, hóa ra nhìn bề ngoài thì như một tên hoàng đế ngu ngốc, nhưng gã vô cùng hiểu rõ giá trị của chính mình, rõ ràng biết mình sẽ được những gì. Tuy vậy nhưng gã dù có khôn khéo cũng không thể lường trước được, Đại Lý đúng là có tầm quan trọng đối với Đại Tống, nhưng hiện nay đã không còn như vậy nữa rồi. Cho dù gã không hiến nước, Đại Tống cũng muốn giành lấy:

- Vương thượng có phải là muốn Đại Tống làm áo cưới cho Đoàn gia phải không?

- Quân đội Đại Tống ở Đại Lý,

Đoàn Tư Liêm nói:

- Ngoài ra còn có thể phái quan viên tới thường trú, điều này có thể tính là làm áo cưới sao?

- Ha hả… Tốt, nhưng ta phải nói cho vương thượng được biết, Đại Tống có đồng ý thu đất hay không, không phải một hạ quan nho nhỏ sứ tiết như ta có thể quyết định.

Đoàn Tư Liêm coi như đối đãi rất thẳng thắn và thành khẩn, Vương Khuê cũng không thể làm mặt ra vẻ nữa, suy nghĩ một chút, ông cân nhắc từng câu từng chữ một nói:

- Tuy nhiên nếu vương thượng đã có thành tâm quy phục Đại Tống như vậy, ta nghĩ hoàng thượng chắc sẽ không khiến Vương thượng thất vọng đâu.

Đoàn Tư Liêm cũng cảm thấy, Tống triều không có lý do gì để không tiếp nhận mình:

- Ngày mai tiểu vương sẽ phái sứ đoàn ngay lập tức đến Đại Tống xin hiến đất. Mong thượng sứ có thể phái người đi cùng, để tránh cho bọn họ vì không hiểu quy củ, làm hỏng đại sự.

Dừng một lát lại nói:

- Tuy nhiên không thể công khai việc này ra ngoài được, để tránh việc rút dây động rừng.

- Việc này không thành vấn đề.

Vương Khuê gật đầu nói:

- Ta cũng có thể phái người đi trước, trở về Biện Kinh làm công tác của chư vị tướng công.

- Đa tạ thượng sứ.

Đoàn Tư Liêm mừng rỡ nói:

- Nếu được vậy thì hy vọng lại càng lớn hơn!

Hai người bàn bạc chi tiết cụ thể một lát, nhìn thấy Vương Khuê lộ vẻ mệt mỏi, Đoàn Tư Liêm liền đứng dậy cáo từ.

Thay mặt Vương Khuê tiễn Đại Lý Vương rời khỏi Lễ Tân quán, Vương Thiều quay lại ôm quyền nói:

- Chúc mừng đại nhân lập được đại công cho triều đình.

- Lập công hay là gây họa, bây giờ còn chưa biết được.

Vẻ mặt Vương Khuê không có chút nào hưng phấn, ngược lại còn tức giận nói:

- Ta đã dặn dò ngàn vạn lần, các ngươi không được dính vào những chuyện rắc rối, nhưng càng lúc càng gặp phải nhiều chuyện rắc rối hơn!

- Oan uổng quá Vương công.

Vương Thiều cười khổ nói:

- Đúng là có người ám sát chúng ta.

- Hừ…

Vương Khuê tức giận nói:

- Ta thấy không thể vãn hồi được nữa rồi, tiền đồ của các người làm sao bây giờ!

- Nếu có thể vì triều đình thu phục được bốn nghìn dặm non sông Đại Lý, ta cho dù là không có tiền đồ thì có làm sao?

Vương Thiều lại ngang nhiên nói.

- Ôi…

Vương Khuê bị chặn miệng, sau một lúc lâu mới giận dữ nói:

- Tuổi trẻ khí thịnh, cả gan làm loạn!

Nói xong lại kỳ quái hỏi:

- Sao hắn vẫn còn nằm ngay đơ ở đó?

- Hắn phải đợi người,

Vương Thiều cười cười nói:

- Xin vương công đi ngủ đi, chúng ta không quấy rầy, để hắn diễn xuất cho thật tốt…

Đến canh tư, sau một hồi giằng co ở Lễ Tân quán, mọi người đều không chịu được lần lượt đi ngủ, ngay cả thị vệ cũng đều mệt mỏi buồn ngủ, thời điểm này đúng là có tính cảnh giác kém nhất.

Một bóng đen thon dài, nhảy qua tường ngoài Lễ Tân quán cao đến hai trượng mà vào, vô thanh vô tức rơi trên mặt đất. Sau khi phân biệt phương hướng một chút, bóng đen liền hướng về phía tiền viện Lễ Tân quán. Bóng đen tay chân nhẹ nhàng vô cùng, thị vệ phòng thủ trọng điểm lại ở hậu viện, làm cho con đường đến tiền viện thông suốt không gặp trắc trở gì, chỉ một lát bóng đen đã đi tới phía trước sảnh trong linh đường.

Trong linh đường không có lấy một bóng người, chỉ có một tấm vải trắng đơn giản che lấy thân thể lẳng lặng nằm ở trên linh sàng ở chính giữa.

Nhìn đến “xác chết” không hề nhúc nhích trong linh đường, bóng đen thân hình như bị chậm lại, đứng yên ở cửa hồi lâu mới gian nan dời bước đi đến bên cạnh linh sàng, run rẩy vươn tay, vén lên tấm vải trắng. Mượn ánh sáng yếu ớt của ngọn nến, thấy được khuôn mặt đen xì như mực… Nàng nhất thời thân mình mềm nhũn, che miệng lại, tựa vào bên giường nước mắt như mưa.

Nàng tuy rằng gắt gao che miệng, nhưng vẫn khóc lóc vô cùng thảm thiết, nước mắt như hạt châu, thành chuỗi nhỏ giọt lên khuôn mặt đen xì như mực kia, không ngờ lại hòa tan vết đen trên khuôn mặt, lộ ra một khoảng trắng lấm tấm.

Nước mắt lại theo hai gò má của Trần Khác, chảy vào trong hốc mắt của hắn, sự việc thần kỳ bất ngờ xảy ra, mắt của hắn không ngờ khẽ nháy nháy rồi từ từ mở ra.

Rất trùng hợp, đúng lúc hắn nháy mắt thì bị hắc y nhân nhìn thấy, nàng đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó run rẩy vươn hai ngón tay, định thử xem mạch đập của hắn.

Trần Khác lúc này lại mở mắt ra, nhìn hắc y nhân kia, nàng không ngờ lại là người trốn nhà ra đi – Liễu Nguyệt Nga!

Không ngờ rằng việc này lại làm cho nàng sợ hãi, giọng run run hỏi:

- Ngươi là người hay là quỷ?

- Ta là người... là quỷ?

Trần Khác thấy bộ dạng mất hồn mất vía của nàng, liền bỡn cợt nói:

- Ta cũng không biết nữa, chỉ có điều ta nhớ rõ là mình hình như đã chết rồi.

- Chết rồi…

Liễu Nguyệt Nga run giọng nói:

- Vậy thì là quỷ…

- Coi như là vậy đi …

Trần Khác chậm rãi nói:

- Ngươi không sợ quỷ sao?

- Sợ …

- Vậy sao còn không chạy…?

- Không chạy.

Liễu Nguyệt Nga lắc lắc đầu nói.

- Vì sao?

Trần Khác sửng sốt hỏi.

- Bởi vì ngươi còn nợ ta một điều hứa hẹn.

Liễu Nguyệt Nga không vì vậy mà sợ hãi, ngược lại nàng còn trừng mắt nhìn hắn nói:

- Chẳng lẽ bởi vì đã chết nên ngươi không tính toán món nợ với ta phải không?

- Việc này…

Trần Khác cười khổ nói:

- Được rồi, cô muốn ta làm cho cô việc gì? Ta sẽ làm hết sức.

- Sống lại đi, chỉ cần ngươi sống lại, như vậy thì chúng ta sẽ không thiếu nợ gì nhau nữa.

Liễu Nguyệt Nga thở sâu, giọng mong chờ hắn nói:

- Trở về đi, đừng chết như thế. Tiểu Muội rất đáng thương đó, cô ấy từ nhỏ đã mong ngóng được gả cho ngươi, mẫu thân lại vừa qua đời, nếu ngươi cũng chết đi thì cô ấy sẽ không thể chịu đựng nổi đâu.

- Vậy còn cô? Cô có muốn ta sống lại hay không?

- Ta cũng không muốn ngươi chết…

Thanh âm Liễu Nguyệt Nga nhỏ dần, lẩm bẩm nói:

- Tuy rằng ngươi vừa háo sắc lại vừa rất xấu, rồi lại còn coi thường ta, không thèm để ý đến ta, nhưng ta vẫn hy vọng ngươi có thể sống thật tốt …

- Vậy thì ta đành phải tuân lệnh rồi.

Trần Khác cười nói.

- Thật sự sao?

Liễu Nguyệt Nga trợn to hai mắt đẫm lệ nói.

- Thừa dịp ngưu đầu mã diện còn chưa bắt ta đi, ta còn có thể thử sống lại.

Trần Khác nghiêm mặt nói:

- Tuy nhiên ta cần có một ngụm dương khí để đưa ta quay trở lại với nhân gian.

- Dương khí là cái gì?

- Đó là khí bên trong thân thể người còn sống.

Trần Khác nói:

- Từ miệng của ta, truyền vào trong cơ thể ta.

- Được, ngươi chờ ở đây, ta đi tìm người sống đến…

- Không còn kịp nữa rồi, ta sắp bị bắt đi rồi …

Trần Khác vẻ mặt yếu ớt nói:

- Mau mau…

Nghe tiếng hắn thúc giục, Liễu Nguyệt Nga vô cùng rối loạn, cắn răng dậm chân một cái, ôm ý nghĩ “ cho dù giết người, cũng không tránh tội người có thể cúi đầu bồi tội”, chậm rãi đi đến trước mặt Trần Khác, từ từ khom người xuống…

Chỉ trong nháy mắt, hô hấp của nàng đã bị đoạt đi! Hơi thở nóng rực phả vào mặt, đôi môi ấm áp, mềm mại, nóng cháy gắt gao ép lấy môi nàng. Liễu Nguyệt Nga có cảm giác giống như bị chạm điện, nhất thời thân thể trở nên tê dại, mềm nhũn.

Đầu óc nàng trống rỗng nhưng chỉ trong nháy mắt, ý thức đã khôi phục lại, nàng mở to hai mắt nhìn – Người chết nào mà còn nóng ấm hơn cả so với người sống?

Trần Khác đang hưởng thụ cặp môi thơm của mỹ nhân thì ý thức được nguy hiểm xuất hiện, còn chưa kịp có phản ứng gì, trên bụng đã trúng một cú đấm rất mạnh. Hắn đau đến kêu lên một tiếng, người cong như một con tôm hùm bật đứng thẳng dậy.

- Ngươi… đồ khốn!

Liễu Nguyệt Nga hoàn toàn tỉnh táo lại, thằng nhãi này hóa ra lại là giả chết. Nghĩ đến nụ hôn đầu của mình, cứ như vậy không minh bạch bị cướp đi, nàng vừa thẹn vừa giận, nắm tay như mưa rơi hạ xuống, hơn nữa không hề lưu tình chút nào.

Trần Khác bị đánh, vừa chạy trối chết vừa nói:

- Hóa ra cô muốn cho ta sống lại là để được đánh ta à!

- Ta hiện tại đã thay đổi chủ ý rồi.

Liễu Nguyệt Nga tức giận nói:

- Cho ngươi đi làm quỷ một lần nữa!

Nhà chính vang lên âm thanh náo nhiệt, bên ngoài mọi người nghe thấy đều ngơ ngác nhìn nhau.

Vương Thiều trừng to mắt nói:

- Có phải đây là người Trọng Phương muốn đợi?

- Đúng vậy.

Tống Đoan Bình gật gật đầu.

- A di đà phật, trên đời sao lại có nữ tử dũng mãnh như thế?

Huyền Ngọc chấp tay trước ngực nói:

- Trách không được vì sao Tam Lang phải theo ta học Thiết bố sam.

- Đừng ở đây mà nói nhảm nữa.

Vương Thiều nghe tiếng Trần Khác kêu lên thảm thiết liên tục, trong lòng sợ hãi nói:

- Khẩn trương đi cứu người thôi, hy vọng đừng đánh hắn trở thành tàn phế.

- Yên tâm,

Tống Đoan Bình giữ chặt lấy Vương Thiều nói:

- Liễu Nguyệt Nga mới là người không dám làm tổn thương đến hắn, nếu không tội gì phải đi theo tới Đại Lý?

- Đúng là như vậy?

Vương Thiều trừng to mắt hỏi.

- A di đà phật, sắc tức là không, không tức là sắc!

Huyền Ngọc chậm rãi nói.

- Vậy có ý tứ gì?

Vương Thiều ngạc nhiên hỏi.

- Nói chính xác thì, đánh là thân, mắng là yêu.

Tống Đoan Bình giải thích nói:

- Thân không đủ thì dùng chân đá.

- Thì ra là thế …

Vương Thiều gật đầu nói.

Lúc mọi người đang nói chuyện, ở trong thính đường đột nhiên im lặng, ba người đều dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng, Vương Thiều lo lắng nói:

- Chẳng lẽ đã xảy ra án mạng rồi?

Ngay cả Tống Đoan Bình lúc này cũng không nắm chắc được nữa, liền lặng lẽ thò đầu ra ngó trộm, thấy Liễu Nguyệt Nga nằm ở bên cạnh bàn khóc, Trần Khác đối mặt với nàng, đang thấp giọng nói gì đó, nhưng nội dung cụ thể thì chỉ có người trong cuộc mới có thể nghe được.

- Ngươi vì sao phải giả chết?

- Không như vậy thì ta làm sao mới có thể được nhìn thấy cô?

- Ngươi gặp ta làm gì?

- Bởi vì ta rất lo lắng cho cô.

- Đa tạ, nhưng mà ngươi vẫn nên lo lắng cho chính mình đi đã.

Liễu Nguyệt Nga hừ lạnh một tiếng nói:

- Hiện tại thành Đại Lý đều nghĩ rằng ngươi đã chết rồi.

- Chết rồi thì ta mới dùng được kế kim thiền thoát xác.

Trần Khác ha hả cười nói.

- Đây mới đúng là nguyên nhân ngươi giả chết …

Liễu Nguyệt Nga cười lạnh nói.

- Cả hai lý do đều đúng, đầu tiên ta giả chết là để che mắt bọn họ, vừa rồi là vì gặp được cô.

Trần Khác mỉm cười nói:

- Nguyệt Nga, vì sao cô lại ở Đại Lý.

- Ta…

Liễu Nguyệt Nga đỏ mặt lên nói:

- Ngươi đừng vội tự tác đa tình, ta cũng không biết là ngươi đã đến Đại Lý. Ta chỉ muốn đi đến nơi không ai tìm ra được ta.

Nói xong ngẩng đầu, ra vẻ mặt ngươi thích tin hay không thì tùy, nói:

- Thuở nhỏ nghe nói phía nam có Diệu Hương quốc nên muốn đến xem một chút. Trên đường có thời gian nên đi ngang qua quê hương của ngươi…

Nói xong nàng thần sắc buồn bã nói:

- Ta còn đi nhìn xem vị hôn thê của ngươi thế nào.

- Ta đã nghe nói.

Trần Khác gật đầu nói:

- Tiểu Muội có ấn tượng với cô vô cùng tốt.

- Ta đối với cô ấy ấn tượng cũng rất tốt, trước giờ ta chưa từng thấy được một nữ tử nào thanh tú, thiện lương như cô ấy.

Liễu Nguyệt Nga ánh mắt tập trung, nhìn chằm chằm Trần Khác nói:

- Cũng không biết tại sao loại người bại hoại như ngươi lại có phúc phận như vậy? Lại có thể làm cho nữ tử hoàn mỹ như Tô Tiểu Muội khăng khăng chung tình!

Xong nàng vẫn tức giận không ngừng nói tiếp:

- Ngươi được vậy rồi mà còn suốt ngày ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, còn… còn luôn đùa giỡn lưu manh.

Nhớ tới vừa rồi bị lừa cướp đi nụ hôn đầu tiên, nàng mang theo đủ mọi tư vị, hận không thể bóp chết Trần Khác nói:

- Ngươi nói ngươi bị ăn đòn như thế có xứng đáng hay không!

- Ha hả …

Trần Khác vốn da mặt dầy, nhưng bị nàng nói thế cũng cảm thấy ngượng ngùng, có thể thấy được là hắn bị nói trúng điểm yếu, hắn xấu hổ cười nói:

- Không nói về chuyện đó nữa, cô ở Đại Lý du ngoạn thế nào?

- Tốt lắm …

Liễu Nguyệt Nga cười lạnh nói:

- Không những thấy được gió ở hạ quan, hoa ở thượng quan, tuyết ở Thương Sơn, mà còn chứng kiến được người nào đó anh anh em em với công chúa Đại Lý, tâm đầu ý hợp đấy …

Mặt Trần Khác liền đỏ lên, mấy ngày qua, đúng là Minh Nguyệt công chúa ngày ngày đều tìm đến mình, hoặc là kéo hắn đi leo núi, hoặc là mời hắn đi bơi thuyền, hoặc là cùng hắn đi ngắm hoa, hoặc là đi hóng gió… một dáng vẻ đã bị rơi vào lưới tình, không thể kìm chế lại được.

Nhưng trên thực tế, không hề có chuyện như vậy, công chúa đúng là rất đẹp, hắn cũng rất đa tình. Nhưng mà dưới thế cục bây giờ, hai người làm gì có thời gian rảnh rỗi mà thoải mái nói chuyện yêu đương? Chẳng qua đó chỉ là cuộc hẹn hò dùng để ngụy trang cho mưu đồ bí mật mà thôi.

Mưu đồ bí mật về cái gì? Đó chính là trận ám sát tối hôm qua…

Tám ngày trước, dưới áp lực của Dương gia và Cao gia, Hoàng đế Đại Lý Đoàn Tư Liêm luôn do dự, chậm chạp không dám công khai thỉnh cầu Đại Tống sắc phong. Cục diện này làm cho sứ đoàn Tống triều vô cùng bất lợi… Đối với Liêu quốc và Tây Hạ, Tống triều luôn phải chịu ngoại giao ở thế yếu, lúc nào cũng phải lo lắng bị lừa đảo, làm sao để bảo toàn thể diện, vì thế lúc này đương nhiên hiểu rõ vô cùng. Nhưng việc làm thế nào để đập gãy gánh người khác hay làm thế nào để “uy bức lợi dụ” thì lại không thông thạo chút nào.

Về vấn đề khi rơi vào cục diện bế tắc thế này, Hoàng thượng và quan lại ở Biện Kinh cũng chưa từng có xắp xếp chu đáo gì, toàn bộ đều do sứ đoàn tùy cơ ứng biến, cũng không có được sự giúp đỡ của quốc gia, thật là tức chết!

Dĩ nhiên, căn cứ vào chiếu chỉ của hoàng thượng, việc của sứ đoàn trước mắt là phải tra hỏi được tung tích của Mã Chí Thư, Tống triều cũng đã yêu cầu Đại Lý đình chỉ việc che chở cho Mã Chí Thư, giao y lại cho Đại Tống.

Việc đó thì bọn người Trần Khác đã hoàn thành được rồi, nhưng bọn hắn lại có lối suy nghĩ khác, tuổi trẻ lúc nào cũng có sự khát vọng kiến công lập nghiệp, thực sự làm như vậy thì không thể đủ được. Chẳng lẽ người ta nói không có thì mình phải tin là không có, cứ như vậy chịu mất mặt mà trở về? Như vậy thì kiểu gì cũng bị lũ tiểu nhân chê cười cho đến chết!

Hơn nữa chỉ sợ sau việc này, Đại Lý quốc sẽ không còn sót lại chút sự kính sợ nào đối với Đại Tống nữa. Uy danh của Đại Tống sẽ bị mất hết trong tay chúng ta! Trần Khác và mọi người xung quanh đều hiểu rõ vấn đề như vậy.

Mấu chốt của vấn đề nằm ở trên người Đoàn Tư Liêm, chỉ có hoàng đế Đại Lý đạt được quyết tâm đi theo Đại Tống, thì cục diện giằng co này mới có thể bị phá vỡ.

Lúc đó, Minh Nguyệt công chúa cũng rất sốt ruột, nàng buồn bã cho hoàng huynh mình bị rơi vào cục diện xấu nhưng lại tức giận vì ông ta không chịu đứng lên mà tranh giành. Chẳng lẽ còn có gì do dự trong tình thế hiện nay hay sao? Chỉ có nương tựa vào Đại Tống thì Đoàn gia mới tìm được con đường sống, hơn thế nữa còn có khả năng chân chính nắm giữ được Đại Lý. Nếu vẫn tiếp tục do dự, chẳng may đến lúc Tống sứ rời khỏi, thì Đoàn gia chỉ có thể kêu trời trời không biết, kêu đất đất không hay.

Vì vậy nàng đã dấu diếm hoàng huynh, gọn gàng dứt khoát đi hỏi Trần Khác, rốt cuộc thì phải đưa ra cái gì mới có thể đánh đổi được việc Đại Tống xuất binh?

Nhìn Nhị Hải mênh mông không có giới hạn, Trần Khác chậm rãi nói:

- Kỳ thật thì xuất binh không khó, Đại Tống ta đã điều động trọng binh ở Nhã Châu và Ung Châu, hai trăm ngàn đại quân, chỉ trong khoảnh khắc thì có thể chia binh làm hai đường tiến vào Đại Lý. Nhưng hoàng đế của chúng ta chắc sẽ không lo tới việc bao đồng đó. Đạo lý này rất đơn giản, các quốc gia được Đại Tống sắc phong cho, không có một trăm thì cũng có tám mươi nước, nếu nước nào quốc nội cũng xảy ra vấn đề, đều nhờ vả đến Đại Tống xuất binh thì…, Đại Tống kiểu gì cũng không thể không suy sụp.

- Nguyên do là thế?

Minh Nguyệt công chúa trầm giọng hỏi.

- Vì thế các ngươi nhất định phải làm cho các quốc gia khác không còn lời nào để nói được.

Trần Khác thấp giọng nói:

- Chỉ có xuất ra thành ý đặc biệt thì mới được.

- Như thế nào thì mới được tính là đặc biệt?

- Làm sao để so với sắc phong, càng nhiều hơn một bước?

Trần Khác giọng sâu xa nói.

- Ngươi …

Công chúa ngay lập tức giận dữ nói:

- Hay là muốn thâu tóm cả Đại Lý vào tay?

- Công chúa đã hiểu lầm rồi …

Trần Khác cười nói:

- Đại Tống diện tích ngàn dặm, sản vật phì nhiêu, phú giáp thiên hạ, sao có thể yêu thích gì Đại Lý núi cao, nước sâu, đường xa này. Đương kim hoàng thượng lại là thiên cổ minh quân, thường vẫn nói là không muốn dùng đến việc binh đao, để cho trăm họ được hưởng thái bình. Người tuyệt đối sẽ không vì cái địa phương nhỏ bé không có giá trị này mà làm cho dân chúng Đại Tống gặp bất hạnh vì việc động binh.

Từ trên cao nhìn xuống, Nhị Hải tựa như một vầng trăng non, lẳng lặng nằm yên bên ngọn Thương Sơn, hồ nước trong veo nhìn thấy đến tận đáy, dãy quần sơn nằm giữa như một viên ngọc sáng không chút tỳ vết. Tại đây, những chiếc thuyền nhẹ nhàng du ngoạn trên dòng Nhị Hải gió êm sóng lặng, mặt biển trong suốt không khác gì bầu trời xanh, sự yên tĩnh xa xưa làm cho người ta khắc sâu đến tận tâm khảm “Thuyền tại bích ba phiêu, nhân tại họa trung du”, ý cảnh tạo nên bao tranh vẽ, vần thơ.

Trần Khác mặc chiếc áo cà sa màu xanh đen, eo thắt chiếc đai ngọc xanh lá cây, ngồi nghiêng dựa trên ghế trúc được phủ bằng lụa tơ tằm, tay cầm chiếc chén dương chi bạch ngọc, trên khuôn mặt tuấn lãng vẫn còn mang theo một vẻ lười nhác, tươi cười, từ từ nói:

- Bồ đào mỹ tửu cùng chén ngọc,

Chén ngọc ánh lên màu hổ phách.

Say nằm sa trường quân chớ cười,

Xưa nay chinh chiến mấy ai về?

- Minh Nguyệt công chúa chỉ dựa vào một hành động viển vông đó mà đã muốn binh sĩ Đại Tống ta hy sinh đi sinh mạng, đổi lấy người Đoàn gia các ngươi chiếm được quyền to, đây là sự tính toán rất tốt phải không?

Minh Nguyệt công chúa hôm nay mặc một bộ trang phục người Hán đơn giản, quấn trên mái tóc đen huyền là chiếc khăn rực rỡ, dây lưng lụa buộc quanh vòng eo nhỏ nhắn. Thân trên là chiếc áo đỏ, thân dưới là quần màu trắng, chân đi giày thêu hoa. Một thân trang phục gọn gàng, thanh thoát, cười khẽ đáng yêu, làn da nàng lại trắng nõn, ánh mắt xinh đẹp tràn đầy sức sống tỏa ra bốn phía, thanh xuân vô cùng. Chỉ có điều lúc này trên khuôn mặt của nàng lại hiện lên vẻ buồn vui lẫn lộn, giờ lại hiện thêm vẻ căng thẳng:

- Bị Đại Tống thâu tóm, so với việc bị hai nhà Dương, Cao tiêu diệt thì có khác nhau đâu?

- Khác nhau lớn chứ.

Trần Khác thản nhiên cười nói:

- Nếu Dương gia và Cao gia lấy được Đại Lý, cho dù Đoàn gia của ngươi không bị diệt tộc, thì cũng sẽ bị mất đi tất cả. Nhưng nếu thần phục Đại Tống thì Đoàn gia vẫn sẽ là Vân Nam Vương, hơn nữa loại bỏ hoàn toàn uy hiếp của Cao gia và Dương gia, các ngươi sẽ chân chính nắm giữ được Đại Lý.

- Đại Tống sẽ có lòng tốt như vậy?

Minh Nguyệt công chúa không tin nói.

- Cố sự Dạ lang tự đại.

Trần Khác mỉm cười nói:

- Công chúa hẳn là đã nghe qua rồi chứ?

- Ngươi …

Minh Nguyệt công chúa trên mặt cáu giận nói:

- Đại Lý còn không đến mức không có ích gì như thế. Ít nhất chúng ta còn có ngựa Đại Lý, chính là loại hàng hóa mà Đại Tống các ngươi khan hiếm đấy!

- Nói đến ngựa Đại Lý, chúng ta thật sự là mang kỳ vọng rất lớn đến đây.

Trần Khác cười khổ nói:

- Ai ngờ đâu nghe danh không bằng gặp mặt, ngựa Đại Lý đỉnh đỉnh đại danh như thế mà so với con lừa bình thường ở Trung Nguyên cũng không bằng, không có khả năng cho binh lính của chúng ta sử dụng. Chẳng lẽ lại cho binh sĩ cưỡi con lừa đi đối kháng với cường địch phương Bắc hay sao?

- Đại nhân nói thế là hạ thấp Đại Lý chúng ta.

Khuôn mặt xinh đẹp của Minh Nguyệt công chúa đỏ lên nói:

- Sợ rằng như vậy là giấu đầu hở đuôi phải không?

- Ha hả …

Trần Khác cười rộ lên nói:

- Minh Nguyệt, nói tới cái vấn đề rối rắm này làm gì, thà rằng chúng ta nói một chút về chuyện yêu đương còn thú vị hơn.

Trần Khác từ đầu đến cuối vẫn chỉ thể hiện bộ dạng vô dục vô cầu, khiến cho trong lòng Minh Nguyệt công chúa dâng lên cảm giác vô lực:

- Ta còn tưởng rằng Trạng Nguyên Đại Tống là người quân tử.

- Minh Nguyệt, cô nói như vậy làm cho ta cảm thấy rất thương tâm, chúng ta ở chung … nhiều thời gian đến như vậy, cô vẫn không rõ ràng sao?

Trần Khác lười biếng cười nói:

- Thật ra ta cũng không phải là người tốt lành gì đâu.

- Ta hiểu được…

Minh Nguyệt công chúa vẻ mặt xám xịt nói:

- Ngươi nói bây giờ phải làm sao?

- Như vậy là đúng rồi.

Trần Khác cười nói:

- Những việc quốc gia đại sự, để cho nam nhân chúng ta quan tâm đến đi, nữ nhân như cô cần gì phải để ý đến.

- Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ chứng minh những lời này của ngươi nói là sai.

Minh Nguyệt công chúa tức giận nói.

- Ta luôn mỏi mắt mong chờ.

Trần Khác cười cười cho có lệ rồi nói:

- Cô đưa tai lại gần đây, ta nói cho cô biết nên làm thế nào.

- Cứ thế này mà nói là được rồi.

Minh Nguyệt công chúa vẻ mặt cảnh giác nói.

Trần Khác ra hiệu cho nàng nhìn thấy có một con thuyền đánh cá cách đó không xa rồi nói:

- Con thuyền kia ở bên cạnh chúng ta cả buổi, nếu không phải thám tử thì là gì? Chúng ta từ đầu đến cuối đều theo quy củ ngồi một chỗ như thế này, ai nhìn thấy cũng đều nghi ngờ cả.

- Ngươi muốn vớ bở sao?

Minh Nguyệt công chúa cười lạnh nói.

- Nha hoàn bóp chân cho ta ở thành Biện Kinh còn xinh đẹp hơn cô vài phần.

Trần Khác cười hắc hắc.

- Hừ.

Minh Nguyệt công chúa tức giận hừ một tiếng nói:

- Vậy thì ngồi cách xa ta ra một chút, đỡ phải làm cho Trạng nguyên cảm thấy bị ngột ngạt.

- Ta không chê.

Trần Khác nói xong, vươn nhẹ cánh tay ôm tiểu công chúa kiêu ngạo vào lòng, Minh Nguyệt công chúa kinh hô lên một tiếng, giãy dụa tránh ra. Nàng cảm thấy toàn thân trên dưới bị giữ chặt một cách gắt gao, đang muốn mở miệng giận dữ mắng mỏ thì nghe Trần Khác trầm giọng nói nhỏ bên tai:

- Nghe cho kỹ…

Minh Nguyệt công chúa đành phải dừng lại động tác, chuyên tâm nghe hắn nói. Rất nhanh, sự xấu hổ và giận dữ trong lòng nàng đã bị sự khẩn trương thay thế, nghẹn họng nhìn trân trối hắn rồi nói:

- Ngươi… ngươi lại có thể để cho chúng ta đi ám sát ngươi?

- Nếu không thì còn biện pháp nào? Mới có thể phá vỡ được cục diện bế tắc trước mắt này.

Trần Khác nói sâu xa.

Minh Nguyệt công chúa im lặng không nói gì. Dương gia đang chuẩn bị tạo phản, huynh trưởng hiện đang do dự chính là đang ngồi chờ chết rồi, nếu dùng biện pháp ám sát, khiến cho ông ta có thể hạ quyết tâm, vừa có thể hành động trước để kiềm chế đối phương, vây khốn được Dương thái sư, trì hoãn lại cuộc tạo phản của Dương gia. Lúc đó sẽ có năng lực danh chính ngôn thuận nhờ vả Đại Tống, thúc đẩy việc xưng thần, xuất binh. Vì giải vây cho Đoàn gia, đây đúng là nước cờ hiểm để đánh vỡ thế cục bế tắc bây giờ.

- Ngươi có thể đảm bảo Đại Tống chấp nhận việc xưng thần, và xuất binh đúng lúc sao?

- Ta cũng không thể đảm bảo, nhưng ta sẽ cố hết sức thúc đẩy việc này.

Trần Khác lắc đầu nói:

- Sau khi ám sát, ngươi phải đưa ta ra khỏi thành, ta sẽ dùng thời gian ngắn nhất trở về Biện Kinh, giúp đỡ các ngươi đạt được điều mong muốn.

- Ngươi không có hứa hẹn gì mà muốn chúng ta phải mạo hiểm đánh canh bạc này sao?

Minh Nguyệt công chúa cắn chặt môi dưới nói:

- Điều này làm cho ta đi thuyết phục hoàng huynh thế nào chứ?

- Thực ra thì cô cứ yên tâm, ta tuy rằng không cho cô sự đảm bảo, vì con người của ta xưa nay bao giờ cũng cẩn thận và nghiêm túc.

Trần Khác khẽ ngửi ngửi mùi hương tỏa ra từ Minh Nguyệt công chúa, dõng dạc nói:

- Chỉ cần đem quốc thư xin hiến đất dâng lên Đại Tống, xin hoàng thượng cứu vớt Đoàn thị, chắc chắn Đại Tống ta sẽ không có cách nào để cự tuyệt, bởi vì việc này quan hệ đến thể diện thanh danh của Thiên triều.

- Ý ngươi nói, nếu ngay cả thành kính quy thuận, trở thành nước phụ thuộc như vậy rồi mà Đại Tống cũng không dám cứu vớt, sẽ làm cho các nước khác trở nên không còn kính sợ Đại Tống nữa, phải vậy không?

- Thông minh.

Trần Khác gật gật đầu, hôn nhẹ lên mặt phấn của nàng, trêu đùa:

- Vậy là ta đang giúp cô áp chế quốc gia của chính mình, xem ra quả thật ta đã trúng mỹ nhân kế của cô rồi.

- Ai dùng mỹ nhân kế mà ngươi trúng!

Minh Nguyệt công chúa xấu hổ uốn éo người:

- Buông ta ra!

Nhưng xem ra động tác của nàng lại giống như cùng với tình nhân liếc mắt đưa tình.

Dựa theo kế hoạch, sau khi bị ám sát, Trần Khác sẽ được Đoàn gia bí mật đưa ra khỏi thành Đại Lý, xuất phát ngay đêm ngày hôm sau.

Trước khi đi, Vương Khuê gọi Trần Khác vào trong thư phòng nói chuyện.

- Lúc quan trọng này.

Quan sát Trần Khác với khuôn mặt anh khí bừng bừng, Vương Khuê thở thật dài nói:

- Các ngươi đang đùa với lửa đấy!

- Vương công, hạ quan tin tưởng rằng, nếu cơ hội đến mà không biết nắm bắt sẽ bị trời phạt.

Trần Khác nghiêm mặt nói:

- Hiện giờ ở Đại Lý, ba nhà tranh giành nhau, chủ nhược thần cường, đây chính là cơ hội cực tốt để Đại Tống nắm lấy.

- Kỳ thật, cần gì phải quan tâm đến việc trong số bọn họ ai có thể được làm hoàng đế.

Vương Khuê lắc lắc đầu nói:

- Ngựa Đại Lý không phải là ít, mỏ đồng cũng rất nhiều, chúng ta nói rõ ràng với bọn họ, công bằng lấy vật đổi vật, cần gì phải mạo hiểm, làm ra việc trắc trở như vậy?

Vương Khuê là mang lối tư duy của sĩ phu Tống triều điển hình… những vấn đề chỉ cần dùng tiền có thể giải quyết, thì sẽ không phải là vấn đề lớn nữa rồi.

- Lời nói đó của vương công sai rồi.

Trần Khác thở dài nói:

- Đại Lý không thể nào so sánh với những nơi khác, ở đây sản vật phì nhiêu, mọi thứ cần thiết đều có thể tự cung cấp được. Nếu nói một cách chính xác thì trà, lụa, đồ sứ và thương phẩm của Đại Tống chúng ta chỉ để cho tầng lớp quý tộc hưởng thụ, chúng không phải là đồ dùng sinh hoạt nhất thiết phải có, vì vậy chúng không có lực hấp dẫn lắm. Bởi thế chúng ta không thể không trả phí tổn rất cao thì mới có được mỏ đồng của Đại Lý. Một khi tiền vốn bỏ ra vượt qua hoặc gần bằng giá trị của sản phẩm, triều đình sẽ bị thua lỗ, chế tạo càng nhiều thì thua lỗ càng lớn, căn bản không thể giảm bớt được khủng hoảng tài chính.

- Hơn nữa việc đó chính là mạch máu quan trọng của triều đình, làm sao có thể để cho người khác nắm quyền kiểm soát?

Trần Khác ánh mắt kiên định nói:

- Vì vậy chúng ta nhất định phải nắm Đại Lý trong tay, lấy phí tổn thấp nhất để thu được mỏ đồng!

- Người trẻ tuổi có nhiệt huyết thật là mạnh mẽ, thật làm cho người khác hâm mộ.

Vương Khuê cười khổ nói:

- Tuy vậy ngươi cũng phải biết tự lượng sức mình mà làm. truyện copy từ tunghoanh.com

Lão nói câu lượng sức mà làm này có hai ý, thứ nhất, ngươi mặc dù là trạng nguyên, nhưng dù sao cũng phải củng cố địa vị trong triều đình, muốn tự mình quyết định chính sách trên triều, không khỏi quá mức kiêu ngạo, ngông cuồng; Hai là, thiên hạ vừa mới trải qua thiên tai, Đại Tống cũng thực sự bất lực, nếu không cũng đã dụng binh với Đại Lý rồi.

- Vương công quá lo rồi.

Trần Khác lắc đầu cười nói:

- Kỳ thật thế cục ở Đại Lý bây giờ, nhìn thì giống như đang giương cung bạt kiếm, đánh nhau túi bụi, nhưng trên thực tế lại có biến số khác.

- Biến số gì?

- Biến số này nằm ngay trên người Cao gia.

Trần Khác trầm giọng nói:

- Bây giờ nhìn lại, Cao Trí Thăng cùng với Dương Doãn Hiền có mối quan hệ mật thiết thật đấy, nhưng đó chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài, bởi vì ích lợi của Cao gia là nằm ở phía Đoàn gia, chứ không phải nằm ở Dương gia.

Vương Khuê gật gật đầu, ra hiệu cho hắn nói tiếp.

- Cao gia và Dương gia khác nhau, Dương gia là muốn tạo phản, Cao gia lại muốn yên ổn. Bọn họ sở dĩ ủng hộ Dương gia là vì họ có thực lực mạnh nhất, không có sợ hãi, chỉ cần họ không tỏ rõ thái độ của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể quay đầu được.

Trần Khác nói:

- Nhưng chỉ cần bọn họ phát hiện ra Đoàn thị đã có cường viện, không cần cầu trợ vào Cao gia nữa, bọn họ sẽ lo lắng kế hoạch khổ tâm của mình trở thành việc làm không công cho người khác. Lúc đó bọn họ tất nhiên sẽ thay đổi thái độ, ngăn cản Dương gia tạo phản.

- Đó chính là mục đích của chúng ta.

Vương Khuê có chút mình bạch:

- Chỉ cần cấp cho Đoàn gia chỗ dựa, có thể khiến cho thế cục Đại Lý quay trở lại thế cân bằng, đúng không?

- Đúng là như thế.

Trần Khác gật đầu nói:

- Cho nên việc xuất binh tới Đại Lý, cũng không có nghĩa là phải lâm vào chiến tranh, thậm chí cũng không cần triều đình phải thêm vào chi phí gì, loại chuyện tốt như thế này, dù cho có đốt đèn lồng đi tìm cũng không ra được.

- Vì sao không cần triều đình thêm chi phí gì?

- Ha hả… đây lại là một câu chuyện khác rồi.

Trần Khác cười nói:

- Đại nhân nếu muốn nghe, hạ quan có thể kể lại kỹ càng.

- Thôi đi, không nghe …

Vương Khuê khoát tay chặn lại nói:

- Ván đã đóng thuyền rồi, giờ có nói gì cũng đều vô ích.

Nói xong sắc mặt nghiêm túc nhìn Trần Khác nói:

- Thời điểm quan trọng này, chỉ cần ngươi có thể thuyết phục được hoàng thượng và các vị đại thần trong triều, còn ta ở đây tất nhiên sẽ toàn lực phối hợp với ngươi.

- Đa tạ vương công độ lượng rộng rãi.

Trần Khác xin lỗi cười nói:

- Vương công xin yên tâm, tương lai nếu có sự tình gì xảy ra, tất cả trách nhiệm đều do mình hạ quan gánh vác.

- Chuyện cười à, ta mới là chính sứ đó.

Vương Khuê giương mày lên, thản nhiên cười nói:

- Ngươi chỉ là phó sứ, đừng có mơ tưởng đoạt vị trí dẫn đầu của ta.

Đêm hôm đó, Minh Nguyệt bí mật đưa Trần Khác rời khỏi thành Đại Lý.

Vì không muốn cho người khác phát hiện, Trần Khác chỉ dẫn theo vài tên hộ vệ, bọn người Vương Thiều, Huyền Ngọc, Tống Đoan Bình đều lưu lại hết ở thành Đại Lý. Từ khi gặp lại, hắn giữ Liễu Nguyệt Nga ở lại bên người, đảm nhiệm cận vệ cho mình.

Lúc này, hắn đang đứng trên chiếc thuyền xuôi theo phía nam dòng Nhị Hải, nhìn lại thành trì càng ngày càng mơ hồ đằng xa, vẫn thấy Trương tổng mang theo nụ cười xấu trên mặt, tràn ngập vẻ ngưng trọng. Mặc dù trước mặt mọi người hắn biểu hiện tràn đầy tự tin, nhưng đối với việc triều đình xuất binh hay không, hắn cũng không dám nắm chắc.

Liễu Nguyệt Nga mặc một thân nam trang, tư thế hiên ngang đứng bên cạnh Trần Khác, sau khi nhìn hắn một hồi lâu, đến cuối nàng vẫn nhịn không được nói:

- Ta không rõ, tại sao ngươi phải gây sức ép như vậy?

- Ha hả.

Trần Khác quay đầu nhìn nàng, cười nói:

- Cái này chung quy là một lần đánh cuộc.

- Đánh cuộc cái gì?

- Bí mật.

Trần Khác thần bí cười cười, nghiêm mặt nói:

- Được rồi, ta tuy rằng không phải là người tốt lành gì, nhưng trong lòng vẫn luôn luôn có một chút ý thức trách nhiệm. Trời ban cho cơ hội tốt như vậy ngay bên miệng, chẳng lẽ lại bỏ qua như kẻ mù? Nếu vậy thì cuộc sống của ta hàng ngày khó thể bình yên.

Dừng một cái, hắn lại nói tiếp:

- Giống như lần này, Đại Lý xảy ra nội chiến, chính là cơ hội tốt cho Đại Tống chen chân vào. Nếu để vài năm nữa, bọn họ thành lập lại được trật tự, Đại Tống muốn chinh phục bọn họ cũng sẽ gặp muôn vàn khó khăn.

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng in bóng trên mặt nước, ánh mắt Trần Khác như bầu trời đêm, bình thường mà thâm thúy, Liễu Nguyệt Nga lại nghe hắn trầm giọng nói:

- Từ trên xuống dưới ở quốc gia này, đều hướng tới Đại Tống với vẻ tràn đầy kính phục, nếu chúng ta có thể tận dụng lợi thế này, tay trái hoa hồng, tay phải đao kiếm, nhất định có thể trả giá nhỏ nhất để chinh phục được bọn họ. Ta tin tưởng, lấy được Đại Lý sẽ là bước ngoặt lịch sử cho Đại Tống!

- Nó sẽ giúp cho chúng ta chiến thắng được Liêu quốc và Tây Hạ sao?

Liễu Nguyệt Nga nhẹ giọng hỏi.

- Sẽ được…

Trần Khác gật gật đầu.

- Ngươi thật sự có niềm tin sao?

Liễu Nguyệt Nga không tin nói:

- Ngay cả những đời thánh nhân trước đây, Khánh Lịch tân chính cũng đều thất bại. Ông nội của ta từng nói, về sau cũng sẽ không còn người quân tử như vậy nữa.

- Quân tử không có ích gì cho việc cứu nước.

Trần Khác lắc lắc đầu nói.

- Kỳ thật, thời đại này anh tài lập chí báo quốc rất nhiều, chỉ có điều không có ai dẫn đường chỉ lối cho bọn họ. Bọn họ không biết nên đi đâu về đâu, cuối cùng lại đi sai đường, dẫn quốc gia tới sự diệt vong, đưa dân tộc tới chỗ tai họa. Ta nghĩ, ta sẽ cố hết sức cho bọn họ nhìn tới một con đường khác hoàn toàn.

Nói xong hắn vò đầu cười nói:

- Sao ta lại nói về những cái này? Cô khá lắm, lại làm cho ta như bị động kinh vậy. Thật ra ta chỉ là một tên đam mê tửu sắc, tài vận mà thôi.

- Nam nhi thì nên kiến công lập nghiệp, lưu danh sử xanh.

Liễu Nguyệt Nga hạ giọng nói:

- Việc gì mà ngươi phải nói mình trở thành con người bất kham như vậy?

- Nguyệt Nga, cô cảm thấy ta là nam nhân tốt sao?

Trần Khác vui vẻ nói:

- Ta không tưởng tượng được cô lại tinh mắt như thế đâu.

- Bớt tự kỷ ở đây đi…

Liễu Nguyệt Nga vừa mới dâng lên một chút sùng bái trong lòng, nhất thời đều tan thành mây khói:

- Còn nữa, không được gọi ta là Nguyệt Nga, giờ này ta đang cải nam trang.

- Biết rồi, Nguyệt Nga.

Trần Khác gật gật đầu.

- …

Liễu Nguyệt Nga triệt để hết cách, đành phải đổi đề tài nói:

- Chỉ dựa vào mấy người chúng ta, có thể không đi ra được Đại Lý.

V