Thực ra Trần Khác trước khi đến, cũng đã lập kế hoạch, muốn cố gắng biểu hiện sự nôn nóng hấp tấp thiếu hiểu biết một chút, làm cho đối phương khinh thường mình, cũng để cho bọn họ không tập trung chú ý đến mình.
Kết quả cũng không biết có phải là diễn quá tốt, hay là đối phương quá khốn kiếp, mà ngay cả lễ tiết cơ bản nhất cũng không để ý, gặp cũng không gặp hắn một lần liền hạ lệnh đuổi khách.
So ra thì như vậy cũng tốt, chỉ chuẩn bị làm cho đối phương trở tay không kịp, ai biết không ngờ lại bị người ta làm thành cây hoa cúc tàn. Cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ chuyện này thì không thể? Với tính tình của Trần Khác, không đập Bác Nghệ Hiên cho tan tành, là đã rất tốt rồi.
Đương nhiên sẽ không khách khí nữa, mà chửi mắng Bác Nghệ Hiên một hồi cho hả cơn giận!
- Ngươi đi luôn đi!
Trần Khác tức giận nói:
- Khốn kiếp, thật không coi người khác ra gì! Ta cảm giác mình giống như mấy con gia súc ngoài chợ!
- Đừng nói, thật đúng là hình tượng.
Tống Đoan Bình cười tủm tỉm vừa nói vừa nghĩ đến đám trâu ngựa ở chợ bán gia súc, người mua nói muốn mua trâu, liền dắt một đầu trâu ra đi quanh một vòng, để khách hàng xem cho rõ, nếu không vừa ý, liền dắt trở về… . Lần này, Trần Khác không phải đã trở thành một đầu trâu không được chọn trúng sao?
- Con mẹ nó!
Trần Khác nghiến răng nghiến lợi nói:
- Không thể cứ như vậy mà đi! Bằng không mặt mũi của ta còn để đâu được chứ!
- Được rồi, ngươi cũng không bị thiệt.
Tống Đoan Bình cười nói:
- Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, ha ha….
Những lời này đã nhắc nhở Trần Khác, suy nghĩ một lát, hắn thấy Tống Đoan Bình nói đúng:
- Ngươi trong đêm đi đến nhà lão Tiền, để ông ấy dẫn ngươi đi tìm Triệu Tông Tích, sau đó đem chuyện xảy ra ở Bác Nghệ Hiên, từ đầu chí cuối nói cho cậu ta nghe. Khiến cậu ta tìm cách truyền ra ngoài, để cho càng nhiều người biết càng tốt.
- Chiêu này của ngươi thật quá độc ác.
Tống Đoan Bình suy nghĩ một chút nói:
- Đây là làm cho Bác Nghệ Hiên đóng cửa.
- Sỉ nhục người khác là tự sỉ nhục mình.
Trần Khác oán hận nói:
- Đây là do bọn chúng tự chuốc lấy!
Tống Đoan Bình giữa đường xuống xe, đến nhà lão Tiền, lão Tiền lại dẫn y vào vương phủ, cầu kiến Triệu Tông Tích.
- Chửi hay lắm, chửi hay lắm!
Trong lòng Triệu Tông Tích đang nghĩ đến cuộc hẹn với Trần Khác, vẫn ở yên trong thư phòng đọc sách. Nghe nói Tống Đoan Bình đến, y lập tức mời vào, nghe gã thuật lại chuyện trải qua hôm nay, vỗ tay cười to nói:
- Vạch trần cái kiểu vì truy đuổi lợi ích mà không từ thủ đoạn của Triệu Tông Huy ra, quả là khiến lòng người cảm thấy thật sảng khoái…!
Triệu Tông Tích như mở cờ trong bụng, Triệu Tông Huy quá đần độn lại có mắt không nhìn được ngọc trong đá, đắc tội với Trần Khác. Về sau này, ít nhất sẽ không cần lo lắng bị phá hủy nền móng nữa. Triệu Tông Tích thở phào nhẹ nhõm nói:
- Lúc nãy ý ngươi nói là gì hả?
- Ý của ta lúc nãy là.
Tống Đoan Bình nói:
- Muốn cho thật nhiều người biết chuyện này.
- Không thành vấn đề.
Triệu Tông Tích cười nói:
- Tin đồn lan truyền rất nhanh, ngươi có tin, trong một ngày có thể truyền khắp thành Biện Kinh hay không hả!
- Chuyện này.
Trên mặt Tống Đoan Bình thần sắc lo lắng nói:
- Trọng Phương đã hoàn toàn trở mặt với bọn họ rồi.
- Đều là tại ta.
Triệu Tông Tích thở dài, hổ thẹn nói:
- Nếu không phải ta làm cho hắn đi như vậy một lần, thì lần này làm sao lại gặp phải rắc rối như vậy?
- Chuyện này không trách công tử.
Tống Đoan Bình lắc đầu nói:
- Tam Lang cũng không phải là bị khiêu khích mà là thật lòng muốn đi, chúng tôi hợp lại, đã gặp Triệu Tông Huy nói hai câu tán dương dụ dỗ để y tới.
Nói xong nét mặt thoáng qua một tia giận dữ nói:
- Ai ngờ y khinh người quá đáng, càng làm nhục chúng tôi! Trong tự điển của chúng tôi, cũng không có bốn chữ “im hơi lặng tiếng!”
- Ngươi yên tâm.
Triệu Tông Tích nghiêm túc gật đầu nói:
- Ta nhất định khiến y hối hận!
Triệu Tông Tích nói không sai, lời đồn đại có thể truyền đi nhanh hơn nhiều so với sự lây lan của bệnh cúm. Ngày hôm sau, chuyện Trần Khác ở Bác Nghệ Hiên liền được truyền ra ngoài. Bởi vì cả hai bên liên quan đều là người có tiếng tăm, những gì đã xảy ra lại đầy kịch tính, do đó có vô số người hào hứng ủng hộ truyền bá, truyền đến buổi chiều cả thành đều biết.
- Khốn kiếp!
Đến buổi chiều Triệu Tông Thực đã biết được tin này, nhất thời đã mất đi kiềm chế, kiềm nén không được tức giận nói:
- Đệ muốn huynh tùy ý đem đuổi bọn họ đi, mà huynh ngay cả mặt huynh cũng không lộ là sao?
- Ôi.
Triệu Tông Huy bất an nhìn Triệu tông Thực nói:
- Thật có lỗi, Thập Tam đệ, ta đã làm hư chuyện rồi.
Nói xong cẩn thận giải thích nói:
- Ta nghĩ, hắn dù sao cũng là muốn sao cũng được, cần gì phải giữ thể diện cho hắn? Vốn tưởng rằng chuyện mất mặt như vậy cho dù ai cũng sẽ cắn chặt răng mà giữ trong lòng, chắc chắn sẽ không để lộ ra…
- Vốn tưởng rằng, vốn tưởng rằng đó là người như thế nào chứ? Đó là một người không thể trêu vào, là con chó điên không thể đụng vào đó!
Đại ca Triệu Tông Ý đứng bên cạnh cũng cả giận nói:
- Ngươi muốn gây chuyện với hắn, hắn sẽ bất chấp tất cả quay ngược lại cắn ngươi! Đối phó với người như thế, hoặc là một đòn giết chết, hoặc là núp trong bóng tối đánh du kích, tóm lại không được để cho hắn có cơ hội cắn ngược trở lại. Ngươi chế giễu hắn, nhưng lại để cho hắn cắn!
- Đại ca, sự việc đã như vậy, huynh có mắng chết đệ cũng phí công thôi.
Triệu Tông Huy ngoại trừ cha mình ra, chỉ sợ thập tam đệ, cũng không sợ lão đại, vẻ mặt cười khổ nói:
- Hơn nữa, lời đồn đại qua mấy ngày sẽ trôi qua thôi.
- Không đơn giản như vậy.
Lão tứ Triệu Tông Phụ nói:
- Thật sự nguy hiểm chính là bài “Hắc thất minh” kia! Bây giờ toàn thành đều đã biết, sau này còn ai dám tới Bác Nghệ Hiên?
- Còn sau này, trước tiên phải vượt qua cửa ải này đã.
Triệu Tông Ý đau đầu nói:
- Chẳng trách người ta nói, không thể đắc tội đến văn nhân, mắng như vậy quả thực quá độc ác. Trước tiên ngươi hãy đóng cửa Bác Nghệ Hiên, về nhà lánh nạn vài ngày đi đã.
- Ôi…
Triệu Tông Huy buồn bực nói:
- Cũng không biết phụ thân khi biết chuyện, sẽ giáo huấn ta như thế nào.
- Một trận gia pháp là không thể thiếu rồi.
Triệu Tông Phụ nói:
- Đúng vào lúc quan trọng Thập Tam đệ sắp lên ngôi, huynh lại gây ra cho đệ ấy rắc rối lớn như vậy. Huynh nói, triều đình biết rồi, sẽ cảm thấy như thế nào?
Bên cạnh Trần Khác có thị vệ của Hoàng Thành Ti, nhất định đã truyền tới tai Hoàng đế rồi.
- Triều đình sẽ quan tâm đến lời đồn đại nhảm nhí này sao?
Triệu Tông Huy run giọng nói.
- Để xem hắn có muốn mượn chuyện này để nói về chuyện của mình không…
Triệu Tông Thực buồn bã nói.
- Thập Tam đệ nói đúng.
Triệu Tông Phụ gật đầu nói:
- Điều này là không có căn cứ, có điều tra cũng không tìm được chứng cứ, cũng là dùng đá thử vàng kiểm nghiệm thái độ của các quan lại trong triều. Hắn bỏ qua không hỏi thì thôi, nếu hắn mượn chuyện đó để nói chuyện của mình, chỉ sợ đó là Hạng Trang múa kiếm, ý ở Bái Công.
Triệu Tông Huy càng nghe càng sợ hãi, y không ngờ, một lần trả thù nho nhỏ của mình, nhưng lại dẫn đến rắc rối lớn như vậy.
- Vẫn phải nhanh chóng sớm giải quyết chuyện này, để tránh đêm dài lắm mộng.
Triệu Tông Phụ nói.
- Đệ cho rằng các vị đại thần không cố gắng à?
Triệu Tông Ý nói:
- Một ngày có hơn mười bản tấu chương thúc giục, ngay cả quan phủ cũng không biết nói làm sao bây giờ?
- Ông ấy còn có thể cầm cự trong bao lâu?
Triệu Tông Huy oán hận nói.
- Phụ thân nói, gần như đã có kết quả.
Triệu Tông Ý nói:
- Quan phủ dường như đã không còn kiên nhẫn nữa, chỉ sợ lúc này không phải là đang suy nghĩ có đồng ý hay không, mà là đang suy xét đến chi tiết cụ thể rồi.
- Nhanh là tốt rồi.
Triệu Tông Huy lau mồ hôi nói:
- Bằng không thì lòng ta không biết lo lắng đến thế nào rồi.
Y nói ra lời này đã nhận được sự đồng tình của các huynh đệ, mọi người cùng gật đầu.
Nhân vật chính của lời đồn kia là một người khác, lại không quan tâm đến việc này, vì phụ thân hắn cùng Tào Vân Hi sẽ cử hành hôn lễ.
Theo ý muốn của cô dâu chú rể, bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên kết hôn, lại trải qua nhiều năm thăng trầm như vậy, bây giờ chỉ đơn giản là muốn mời một số người thân và bạn bè, chính thức tuyên bố việc kết hôn với nhau. Nhưng quan gia Triệu Trinh lại quyết định đến tham dự, làm chủ hôn cho cô em vợ, càng khỏi phải nhắc đến Tào hoàng hậu rồi, đương nhiên cũng sẽ tới.
Phu phụ quan gia đến, làm cho nghi lễ lập tức không thể đơn giản được, chỉ có thể thực hiện từng bước một.
Dựa theo các nghi lễ cổ xưa, từ lúc cầu hôn đến lúc kết hôn, theo trình tự phải trải qua sáu đạo lễ nghi. Tức sáu lễ: Lễ đính hôn: nhà trai tặng lễ vật cầu thân cho phía nhà gái; Hỏi tên: nhà trai sẽ hỏi tên và ngày sinh của cô gái; Nạp cát: nhà trai đi xem ngày lành tháng tốt, đến báo tin vui và tặng lễ đính hôn cho nhà gái; Sau khi ước hẹn ngày kết hôn xong, nhà trai để sính lễ lại; Đến ngày kết hôn: Nghênh đón cô dâu đến nhà trai để làm lễ thành hôn. Mỗi đạo lễ nghi theo một trình tự nhất định, lại có rất nhiều chi tiết, vô cùng rườm rà.
Thời kỳ Ngũ Đại cuối nhà Đường, chiến loạn liên tục, các buổi lễ nhạc bị phá bỏ, các nghi lễ được giảm thiểu một cách đáng kể. Sau khi lập nên Tống triều, mặc dù đã nỗ lực thay đổi tình trạng này, nhưng lại không phù hợp với tập tục xã hội, không được dân chúng tiếp nhận. Cuối cùng quan phủ cũng không thể không điều chỉnh, để thích ứng với thực tế xã hội.