Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 4 - Chương 160: Tình thế nguy cấp của Địch Thanh

Mà những quan văn “ưu tú” đó dù làm hết chức trách vẫn không hề quên việc quét dọn phần tử đối lập uy hiếp tới địa vị của mình.

Đang ngồi trên thuyền đáy bằng lắc lư, Trần Khác rõ ràng ngửi được trong không khí ngoại trừ mùi ẩm mốc ra, còn có mùi âm mưu dày đặc.

Đại khái là ba ngày trước, hắn cùng các bạn cùng học đi thăm viếng dân thị bị nạn, thì nghe thấy khắp nơi đang đồn đại một tin đồn.

Địa điểm xảy ra tin đồn là chùa Đại Tướng Quốc, còn nhân vật đề cập đến lại là Hán Thần Địch Thanh Xu Mật sứ Đại Tống.

Tàn nhẫn vô tình, Long Vương gia sẽ không vì ngươi là đại nguyên soái, thì bảo nước không được ngập vào nhà ngươi. Trong nhà Địch Thanh bị ngập giống như các quan lại hiển hách khác, không còn cách nào, chỉ có thể dọn lên chỗ cao. Rất nhiều người chọn trú nhờ nhà đồng liêu, cũng có người vào trong quân doanh. Nhưng Địch Thanh không có quấy rầy đồng liêu, càng không có trở về quân doanh mà dọn tới ở chùa Đại Tướng Quốc.

Chùa Tướng Quốc, chính là chùa Đại Tướng Quốc tiếng tăm lừng lẫy. Tuy lúc này vị hòa thượng béo họ Lỗ đó vẫn không có tới chùa thăm vườn rau, nhưng nó ở Đại Tống, thậm chí ở Đông Á đã là không ai không biết, người người đều tới. Không phải vì địa vị tôn giáo của nó rất cao, mà là chỗ này thật sự rất phồn hoa.

Là đồng hương Hà Nam, các hòa thượng chùa Đại Tướng Quốc tuyệt đối là lão sư và tiền bối của hòa thượng Thiếu Lâm. Đường đường một chùa Phật, lại là trung tâm giao dịch mua bán và nơi tập trung hàng hóa nổi tiếng nhất Đại Tống. Là Quốc tự của Đại Tống, nó chiếm hơn ngàn mẫu đất, tăng phòng lác đác, mà trung đình lại có thể chứa mười ngàn người, chính là chỗ giao dịch thương phẩm Đại Tống hiếm có ở Biện Kinh. Phàm là thương lữ thì các giao dịch đều là ở đó, hàng hóa thiên hạ chất cao như núi, chiếu dọi mắt người. Không cần nói thương nhân Đại Tống, ngay cả thương nhân hải ngoại cũng nghe danh mà đến.

Mà hòa thượng trong chùa không những không bài xích những hoạt động buôn bán này, ngược lại tích cực dấn thân vào trong đó, làm giao dịch dẫn đầu, ngồi một chỗ thu tiền hoa hồng, kiếm được đầy chậu đầy bát. Nếu hỏi chỗ giao dịch lớn nhất thế giới vào thời này ở chỗ nào, không cần nghi ngờ mà trả lời ngay đó chính là chùa Đại Tướng Quốc.

Với vị trí kinh tế của triều Tống trên thế giới, Tướng Quốc Tự có thể sánh với Wall Street của nước Mỹ.

Khu buôn bán phồn hoa dị thường như vậy, một là náo nhiệt, hai là ồn ào, ba là thương nhân bình dân tụ tập. Chính cái này đã quyết định, sẽ không có cao quan hiển quý tránh lũ tại đây. Địch Thanh lựa chọn chỗ này, kỳ thực là lấy yên tĩnh trong náo động, cách xa những quan văn khó xử đó, cách xa không khí chính trị làm ông hít thở không thông.

Càng huống hồ, trong này có vô số bá tính bình dân, ở trong này ông cảm thật được tự do tự tại, cảm thấy được được tôn trọng. Cho nên Địch Thanh dẫn theo cả nhà dọn tới chùa Tướng Quốc.

Toàn dân Đại Tống thần tượng, đường đường Xu tướng đại nhân, không ngờ lại đến chùa Tướng Quốc. Hòa thượng trong chùa tất nhiên vui mừng vô cùng, nhường thiện phòng tốt nhất cho cả nhà Địch Thanh ở, còn không cho phép người truyền ra ngoài.

Nhưng chùa Đại Tướng Quốc là nơi nhiều người phức tạp như vậy, hành tung của ông rất nhanh đã bại lộ. Từ nay về sau nhất cử nhất động của thần tượng của toàn dân này bị ngàn vạn đôi mắt dòm ngó. Một số truyền thuyết nói về ông cũng nhanh chóng truyền ra thành Biện Kinh.

Mọi người truyền nhau, thường thường có thể lúc nửa đêm, nhìn thấy Địch Thanh vênh váo ở chính điện chùa Tướng Quốc, hơn nữa trên người mặc y bào màu vàng. Kỳ thực sự thật là Địch Thanh không muốn thu hút chú ý người khác, cho nên mượn tăng y của hòa thượng mặc lên người, mà màu sắc của tăng y là vàng đất, cái này cả trẻ con ba tuổi cũng biết.

Nhưng tính leo thang của tin đồn trên phố là vô địch, chớp mắt thì biến thành Địch Thanh mặc hoàng bào đăng điện... Mà trước khi tin đồn “hoàng bào” bọn họ từng tung tin vịt trong nhà Địch Thanh, giữa đêm có ánh sáng kỳ quái bắn lên trời. Thực ra là quản gia của Địch Thanh, đăng đàn làm phép ở trong nhà, chỉ là quên khai báo với phủ Khai Phong... Ngày thứ hai thì truyền khắp Biện Kinh, nói nhà Địch Xu Mật ban đêm có ánh sáng quái lạ chiếu lên trời.

Từ lần đó ra, nghe nói chó của nhà Địch Thanh còn đột nhiên mọc sừng dài ra, đầu đường cuối ngõ cũng lan truyền “Người đàn ông giống như hổ, hổ giống như người đàn ông” tóm lại thay đổi hình dạng bình thường.... Thường thì Địch nguyên soái danh nhân siêu cấp như vậy, đủ loại tin đồn thú vị tất nhiên nhiều không kể xiết, các thị dân cũng chỉ xem những tin đồn này là câu chuyện nói sau bữa trà, chỉ nói vậy mà thôi.

Nhưng Trần Khác lại từ trong đó ngửi được mùi âm mưu dày đặc...Hắn thấy những tin đồn hoang đường này, sẽ tác động vào thần kinh mẫn cảm của Hoàng đế.

Thân khoác hoàng bào, đó là Thái Tổ Triệu Khuông Dận. Năm đó Tào Lợi Dụng quyền lớn một thời, cháu của ông ta chính là vì mặc áo màu vàng nhạt bị người ta hãm hại nấu chết trong nồi, liên lụy đến Tào Lợi Dụng cũng giáng chức giam vào nhà lao, bị ép tự sát, có thể thấy sự mẫn cảm của Hoàng đế đối với màu sắc này.

Mà năm đó Chu Ôn soán Đường tự lập, trước khi phát gia, nửa đêm trong nhà cũng là ánh sáng kỳ lạ ngút trời. Các nhà hàng xóm cho rằng là lửa, đều nhanh đến cứu lửa, kết quả cái gì cũng không được. Dị tượng này xảy ra giống trong nhà Địch Thanh, quả thật là rất giống. Trùng hợp là, Ngọ Câu mà năm đó Chu Ôn ở chính là chỗ phủ đệ của Địch Thanh.

Chu Ôn là tạo phản lập nghiệp, cho nên ý nghĩa sau lưng của những tin đồn này quá rõ ràng. Về phần chó mọc sừng, đó là điềm lành. Liên tưởng tới trước khi Thái Tổ Hoàng đế soán vị, hàng loạt các hiện tượng kỳ quái trong nhà phát ra tiếng, còn gắn cho cửa nhà Địch Thanh chiêu bài “Khai trương tạo phản”.

Về phần những ca dao đó, là trực tiếp đem Địch Thanh biến thành một loại tộc khác không phải ta. Người nước ngoài lòng tất khác, cái này phải nhiều đại thù cỡ nào mới có thể tạo thành loại ca dao này à?

Nếu những chuyện này cô lập xuất hiện, chỉ có thể nói là trùng hợp. Nhưng bây giờ liên tiếp hai ba chỗ, vô cùng có trình tự, chỉ hướng cùng một người. Không thể không chứng tỏ, phía sau lưng có người đang đổ dầu vào lửa.

- Tình cảnh của Địch Hán Thần quả thật rất đáng lo lắng...

Sự vụ của Âu Dương Tu cũng rất nặng nề, rất nhiều ngày liền mới được nghỉ nửa ngày, bảo Trần Khác chèo thuyền đi ra ngoài, tới một chỗ ít người, câu cá với ông ta.

Nghe Trần Khác nói về lo lắng của hắn, Âu Dương Tu không chút dấu giếm nói:

- Tri chế cáo Lưu Sưởng đã đem tất cả mọi chuyện quái lạ về Địch Thanh, viết thành tấu chương, cuối cùng quy nạp thành một chủ đề - Hôm nay bên ngoài sôi nổi nói, tuy không đủ tin nhưng muốn không lo lắng về sau thì thà phụ Thanh chứ không phụ quốc gia.

- Vô sỉ!

Trần Khác mặt trầm lặng như nước nói:

- Sao có thể vô sỉ như vậy chứ?

- Ôiiiii.

Âu Dương Tu thở dài, vãi ra dây nhợ nói:

- Kỳ thực bá quan trong kinh đều có lo lắng này. Lưu Sưởng chỉ là nói ra thôi.

- Sư phụ cũng lo lắng như vậy sao?

Trần Khác trầm giọng nói.

- Lão phu...

Âu Dương Tư bình tĩnh nhìn phao câu cá, lắc đầu nói:

- Tất nhiên tin Địch Hán Thần là trung thần.

Trần Khác nhẹ nhàng thở ra, nếu Âu Dương Tu cũng không đứng về phía Địch Thanh, vậy thật là không còn chút hy vọng rồi.

Nhưng nghe Âu Dương Tu nói tiếp:

- Thật ra, chư vị tướng công, bá quan trong triều cũng tìm không ra, cho rằng Địch Hán Thần có thể tạo phản.

Đột nhiên ngừng lại, lão thở dài sâu kín nói:

- Nhưng ta hiểu, quan trường chính là như vậy, nói bày ra trước mắt, luôn luôn đều là dùng cái cớ để che dấu chân tướng.

- Cái này con hiểu.

Trần Khác gật đầu nói:

- Chính là có người muốn loại trừ Địch nguyên soái.

- Đúng.

Âu Dương Tu vuốt cằm nói:

- Chính là có người muốn đuổi ông ta đi.

- Sao cứ nhắm vào Địch nguyên soái chứ?

Tuy sớm đoán được rồi, nhưng cảm giác bị chứng thực rất không tốt. Trần Khác tức giận nói:

- Ông ta lại không phải võ tướng đầu tiên lên làm Xu Mật sứ.

- Những võ tướng đó, đều không có chiến công lớn, uy vọng cao, trẻ tuổi như Địch Thanh. Huống hồ, bây giờ Vương Nguyên Phụ một vị Xu Mật sứ khác cũng là võ tướng, tất nhiên sẽ làm cho các quan văn lo lắng... Chẳng lẽ đây là sự bắt đầu của việc văn thần và võ tướng địa vị ngang nhau.

- Địch Nguyên soái là thần tượng của bình dân và người luyện võ. Nếu không qua ải này mà bị trục xuất, ai còn dám bán mạng cho Quan gia nữa?

Trần Khác lạnh lùng nói.

- Cái này cũng chính là nguyên nhân ông ấy bị trục xuất.

Âu Dương Tu cười châm biếm nói:

- Bên ngoài Đông Hoa Môn cho rằng xướng danh trạng nguyên mới là đàn ông tốt, sao có thể để một người luyện võ cướp đi tất cả phong thái?

- Sư phụ thấy thế nào?

- Địch Thanh là trung thần, cũng là công thần, triều đình phải đối đãi tử tế với ông ta.

Âu Dương Tu không chút nghĩ ngợi nói.

- Sư phụ định dâng thư phản bác lại Lưu Sưởng sao?

Trần Khác hỏi.

- Phản bác tất nhiên là phải phản bác.

Âu Dương Tu thản nhiên nói:

- Nhưng, bây giờ cả quan trường đối với ông ta tràn đầy địch ý, Địch Hán Thần kiên quyết ở lại có lợi ích gì? Chi bằng đi chỗ khác, làm một Tiết Độ sứ tự do tự tại, qua mấy năm, triều đình cần dùng người, tất nhiên sẽ lại nghĩ tới ông ta.

- Sư phụ...

Trần Khác thở nặng nề đứng lên, nếu không phải hắn vẫn luôn rất kính trọng là Âu Dương Tư, Trần Khác sợ là phải dùng cần câu quất ông ta rồi.

- Con không thể biết được cái chức Xu Mật sứ bốn năm nay của Địch Hán Thần là làm như thế nào.

Âu Dương Tu nhìn nhìn hắn, thấy phẫn nộ trên mặt hắn, nhẹ nhàng thở dài nói:

- Nếu đổi là ta, sớm chủ động xin từ chức, rời kinh cho dù làm Huyện lệnh cũng không chịu uất ức thế này.

- Con biết...

Trần Khác hạ giọng nói:

- Ông ta bị tất cả các đồng liêu xa lánh, đại sự triều đình trước giờ không có phần ông ta nói. Ngay cả thuộc hạ của ông ta cũng dám công nhiên khiêu khích ông ta.

- Đúng.

Âu Dương Tu vuốt cằm nói:

- Người đời chỉ vì công danh mà mệt mỏi, Địch Thanh chỉ là lòng danh lợi nặng một chút. Sao không ném đi cái chức quan này, thế không phải khiến bản thân nhẹ nhõm sao?

Cái này không phải Âu Dương Tu đang nói lời châm chọc, mà là sĩ phu đời Tống có chung lối suy nghĩ. Bọn họ làm quan, nói là thuận tâm, quan kinh thành làm thoải mái thì tiếp tục làm. Không thoải mái thì xin chuyển đi ra ngoài... Cho dù lương bổng ít, vẫn có thể không cần sớm lên triều mà ngủ biếng ở nhà.

Trần Khác nghĩ ngợi một chút, cảm thấy Âu Dương Tu nói không sai... Huống hồ năm đó hắn cũng khuyên Địch Thanh như vậy, sao chứ nhất định phải làm cái chức Xu Mật sứ đó? Không phải tự tìm phiền phức sao?

- Vậy sư phụ định làm thế nào?

- Ta cũng viết bản tấu chương, phản bác Lưu Sưởng.

Âu Dương Tư ngừng một chút nói:

- Đồng thời kiến nghị Quan gia bỏ chức vị Xu tướng của Địch Hán Thần.

- …

Trần Khác trầm mặc hồi lâu, buồn bã nói:

- Sư phụ cho rằng, quan sử trăm ngàn năm sau sẽ viết đoạn này thế nào?