Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 4 - Chương 153: Ý nghĩ của tể tướng

Đại nội, Chính Sự Đường. Hai vị Tể Tướng đã xử lý xong công việc, đang ngồi trong Thiêm áp phòng của Phú Bật uống trà nói chuyện.

Năm Gia Hữu thứ hai, đối với hai vị Tể Tưởng mà nói đúng thật sự được gọi là vận xui liên tục, vô cùng khó khăn. Ngày mùng một đầu năm, Hoàng Đế đang ở tuổi khỏe mạnh đột nhiên bị bệnh lạ, hôn mê một thời gian dài. Lúc tỉnh lại thì thần trí không được rõ ràng. Hai người không những phải quan tâm đến chính sự của quốc gia, còn phải quan tâm đến sự an nguy của Hoàng đế.

Trong lúc này thì đối thủ là Cổ Xương Triều còn dùng vấn đề về sông Lục Tháp liên tục gây khó dễ. Mà người bạn cũ Âu Dương Tu cũng cho thêm một đòn khiến hai người hai mặt thụ địch, có khổ mà không nói được. Khó khăn lắm mới kiên trì đến khi Hoàng đế khỏi hẳn, quốc chính vững vàng thì sông Lục Tháp lại bị hai hậu bối phản đối, thánh chỉ xuống nói phải đình công… Ai ngờ một đám người ở tiền tuyến lại không cam lòng thất bại, đắp đê vỡ Thương Hồ khẩu. Kết quả làm cho nước lũ cuồn cuộn chảy ngược về thượng du, tạo thành bi kịch đê điều ở Thương Hồ lại một lần nữa bị vỡ. Nước lũ ngay tại chỗ cuốn đi hơn một ngàn người cùng với vật tư trị giá nghìn vạn quan.

Dân của năm châu phía dưới hạ du lại sống nay đây mai đó, tổn thất rất thê thảm và nghiêm trọng. Xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù là đám chính địch Cổ Xương Triều không truy cứu tới, thì Hoàng Thượng và người dân cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Các ngôn quan của Ngự Sử đài và Tri Gián viện đã tấu chương yêu cầu nghiêm trị hết những quan viên có liên quan! Đương nhiên, là chỉ người chủ trương ủng hộ sông Lục Tháp, hai vị Tể Tướng cũng có không ít người buộc tội.

Hai người hiển nhiên là muốn dâng lên thư tự chịu trách nhiệm. Nhưng may cho họ là cả nước đang có nạn lũ lụt, có rất nhiều người trôi giạt khắp nơi, triều đình phải tính toán điều phối, Hoàng Thượng mới tha cho bọn họ một lần, yêu cầu bọn họ phải toàn tâm toàn ý dẫn dắt dân chúng thoát khỏi nguy cơ lũ lụt, vượt qua cửa ai khó khăn trước mắt. Hai vị tướng công đương nhiên biết, đây là Hoàng Thượng cho bọn họ cơ hội lập công chuộc tội. Nhưng làm Tể Tướng muốn làm được việc phải có thủ hạ giúp đỡ, cho nên bọn họ mãi vẫn không thoát chân ra khỏi vũng bùn này được, vậy mà bọn họ còn phải giải cứu những thuộc hạ không nghe lời ra. Nếu không lòng người sẽ tan rã, đội ngũ không dễ dẫn dắt, đây mới chính là bi kịch. Ngoại trừ cố gắng hết sức giúp bọn họ chối bỏ trách nhiệm, hai người còn lấy lý do phải làm theo thông lệ, chỉ đem những quan viên có liên quan xử phạt giáng chức, gần như so với việc không xử phạt thì cũng không có gì khác nhau. Nhưng mà bởi vì đám người Lý Trọng Xương, ngay từ đầu đã dùng quyền thế đàn áp mọi người, cưỡng ép thúc đẩy mở sông Lục Tháp. Dư luận hiển nhiên cũng không thỏa mãn với việc thực hiện theo thông lệ. Thậm chí Hà sóc bị nạn úng, dân chúng năm châu cũng đều quy hết tội cho ba người Lý Trọng Xương, Trương Hoài Ân,Thái Đình, xin trảm ba người này tạ lỗi với cục diện ở Hà Bắc.

Tinh thần quần chúng rất to lớn, còn có rất nhiều từ ngữ nghiêm khắc, giống như thủy triều dũng mãnh hướng về hai vị tể tướng. Nhưng cục diên này đã nằm trong dự tính của Văn Ngạn Bác. Là hóa thân của trí tuệ, ông ta rõ ràng xử phạt đám người Lý Trọng Xương quá nhẹ. Nhưng mà việc này giống như một vụ làm ăn hét giá trên trời … Lão đối thủ Cổ Xương Triều còn chưa ra chiêu, mình làm sao có thể ngả giá đầu tiên của mình ra được? Văn Tể Tướng tính toán không sai, nhưng Cổ Xương Triều là tấn công một cách bí mật mà trí mạng. Ông ta không hề dùng đến năng lực của Ngôn quan như thường lệ, bởi vì đó là sức mạnh của hai tướng Văn Phú. Cổ Xương Triều khi xưa đã từng là Thị giảng Học sĩ (quan hàm), ra vào cung thất, thời gian dài bên cạnh hoàng đế, cũng có quan hệ chặt chẽ với rất nhiều thái giám. Bởi vậy đường lối ông ta đi chính là đường lối của thái giám. Ông ta xúi giục thái giám Lưu Khôi mật tấu Hoàng Thượng, nói là sau khi Thương Hồ bị vỡ thì đã chết đuối mấy vạn người. Hơn nữa khi đào đất sông Lục Tháp Hà có liên quan đến ngày cấm kỵ.

Địa danh sông Lục Tháp Hà và họ Triệu cùng với tên của Hoàng Thượng cũng có liên quan... Như vậy tội danh đã không còn như bạn đầu, không còn đơn giản như cái gọi là ‘Trị thủy bất lợi’, mà là đã xúc phạm đến điểm mấu chốt của Hoàng quyền. Hoàng Thượng quả nhiên tin vào lí do này. Cho nên phái hoạn quan thẩm tra xử lí án này một lần nữa. Sau đó lại phái hai người Thị Ngự Sử Ngô Trung Phục và Đặng Thủ Cung trong điện đi tới Thiền Châu, điều tra sự thật chân tướng của sông Lục Tháp …

Trong khoảng thời gian này, hai vị Tể Tướng giống như ngồi trên đống lửa. Áp lực từ các nơi, chúng bạn còn có ý xa lánh. Việc cần trước mắt là phải nhanh chóng nghĩ biện pháp thoát khỏi cục diện bất lợi này, nếu không hậu quả có thể không gánh nổi, đây cũng là nguyên nhân mà hai người ngồi ở đây uống trà.

- Đây là thời điểm tốt nhất để mua chuộc lòng người. Phú Bật vừa pha trà vừa chậm rãi nói:

- Chớ nên chỉ lo chuyện lập Hoàng Thái tử. Thầy đồ Phạm Chẩn đã dụng mọi cách, đã dâng liên tiếp mười tấu sớ yêu cầu lập Hoàng thái tử. Đáng tiếc là tấu chương của ông ta tới Hoàng Thượng phải qua nhóm người Tể Tướng truyền lại. Lúc dâng lên, lúc phát xuống, vĩnh viễn cũng không thể nào tìm ra được người thảo luận chính xác, chứ đừng nói tới câu trả lời rõ ràng.

Nhưng ông ta biết Ngôn quan của Tri gián viện, có thể sắp đặt được! Cho nên trong khoảng thời gian gần đây, chỉ cần vừa lên triều, ông ta đã lập tực nói về chuyện lập ngôi Thái Tử, không ngừng gây sức ép. Cuối cùng Hoàng thượng và nhóm Tể Tướng đều hình thành một ước định ngầm… đưa tên chán ghét này tới chỗ khác, mắt không thấy tâm không phiền.

Tuy nhiên chiêu này cũng vô dụng, Phạm Chẩn rất quyết tâm, ông ta không chịu tiếp thụ bổ nhiệm, kiên trì ở lại trong kinh thành tác chiến.

Có người nói ông ta là mua danh chuộc tiếng, lấy bừa việc lập Thái tử làm công. Ông ta lập tức thề thốt, ngày quan gia lập Hoàng thái tử cũng là lúc ông ta từ quan trở về quê. Cả cuộc đời này tuyệt đối sẽ không tiếp tục làm quan.

Một người nếu có thể kiên trì như Phạm Chẩn này, luôn luôn có thể được việc. Cho dù cuối cùng không thành công thì ít nhất cũng oanh oanh liệt liệt. Cho nên rất nhiều quan viên với thái độ đứng xem đều bắt đầu lên tiếng ủng hộ Phạm Chẩn. Hoàng Thượng và Tể Tướng liên thủ áp chế xuống, nhưng việc lập Thái tử không những không làm cho yên ổn đi mà lại càng ồn ào hơn.

Ý của Phú Bật là, nếu đã ngăn không được, không bằng chúng ta thuận thế dựa vào, một lần nữa đoàn kết đám quan viên lại bên mình…

- Ta cũng tính như vậy. Văn Ngạn Bác chậm rãi nói:

- Nhưng chuyện xảy ra hôm nay, khiến ta có một dự cảm không tốt. - Tại sao lại nói ra lời đó? Phú Bật đưa cho ông ta một chén trà nhỏ nói.

- Hôm nay vào triều, Bao Chửng báo cáo việc hôm qua tiêu diệt ở Vô Ưu động. Hoàng Thượng đột nhiên tán thưởng tên tiểu tử Trần Khác. Văn Ngạn Bác trầm giọng nói:

- Nói về hắn như thế nào nhỉ?

- Nói hắn văn võ song toàn, tài đức vẹn toàn, đã tìm được Tể tướng cho tử tôn rồi. Phú Bật mỉm cười nói:

- Nói xong khiến ta cũng muốn gặp vị tiểu bằng hữu này, muốn nhìn hắn xem có thật sự thần kỳ như vậy không.

- Mắt nhìn người của Hoàng thượng hiển nhiên không tệ. Văn Ngạn Bác thản nhiên nói:

- Nhưng những điều này ngầm nói thì càng thỏa đáng, Hoàng Thượng sao lại nói trên triều, rốt cục là có dụng ý gì? Phú Bật có tính quân tử, xưa nay cũng không thích tính kế. Bởi vậy chỉ ngồi một bên uống trà nghe Văn Ngạn Bác nói.

- Sau này còn nghe được Hoàng Thượng cho thị đệ đi bảo vệ nhà hắn. Còn ngự ban rượu và thức ăn, ân điển rất nhiều, vô nhị một thời. Văn Ngạn Bác chậm rãi nói:

- Hoàng Thượng ban cho hắn có chút quá rồi, làm cho người khác không khỏi hoài nghi. Trong đó có phải diễn trò hay không. Phú Bật vẻ mặt ngưng trọng lại:

- Diễn trò? Diễn cho ai xem?

- Diễn cho cả văn võ bá quan trong kinh thành, cho ta và ông cùng xem! Văn Ngạn Bác quả quyết nói:

- Hoàng Thượng đương nhiên biết. Ngài lần này làm ra vẻ như vậy sẽ khiến mọi người noi theo. Sẽ có không biết bao nhiêu người đến Trần gia thăm hỏi.

- Chẳng phải ngay cả Chính sự đường của chúng ta cũng cho người đi sao. Phú Bật cười nói.

- Ông có biết người nọ trở về hồi báo cái gì không? Văn Ngạn Bác hạ giọng nói.

- Cái gì?

- Anh ta không ngờ lại thấy được Triệu Tông Tích đang ở trong nhà Trần Khác uống rượu! Văn Ngạn Bác lạnh lùng nói:

- Đây không phải là Hoàng Thượng muốn tất cả mọi người đều biết hai người có quan hệ thân mật sao? Ông ta đột nhiên ngừng một chút rồi nói:

- Ông thử nghĩ đến lời nói trên triều của Hoàng Thượng…

- Việc này… Phú Bật vẻ mặt kinh hãi nói:

- Chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn truyền ngôi cho Triệu Tông Tích. - Còn chưa hẳn đã như vậy. Văn Ngạn Bác lắc đầu nói:

- Hoàng Thượng làm như vậy, chủ yếu là muốn nhắc nhở cho những người đầu cơ biết, không nên đánh cuộc quá sớm. Phú Bật vuốt cằm nói:

- Ừ, hẳn là như vậy.

- Trong khoảng thời gian này, ta đã cân nhắc về tâm tính của Hoàng Thượng. Văn Ngạn Bắc nói:

- Nhất định là vẫn còn muốn tự mình làm, dù sao Hoàng Thượng vẫn còn có thể sinh con, chỉ có điều là cha già con muộn mà thôi. Phú Bật gật gật đầu nói:

- Việc này cũng là việc thường tình của con người thôi.

- Cho nên chúng ta vẩn cứ nên kiên nhẫn. Văn Ngạn Bác cười nói: - Người khác đều làm trái ý với Hoàng Thượng, chúng ta lại khiến ngài vừa lòng. Hoàng Thượng nhất định sẽ cảm kích. Phú Bật gật gật đầu, ông ta đối với việc Văn Ngạn Bác đoán trước đã sớm vô cùng tin phục, gật gật đầu nói:

- Có Hoàng Thượng ủng hộ, chúng ta coi như là đã thành công một nửa rồi. - Không sai, ta sẽ làm các đại thần ổn định lại. Cổ Xương Triều này có muốn gây sức ép cùng đừng mong nổi lên được sóng gió gì. Văn Ngạn Bác nhấp một ngụm trà nồng, khen:

- Không hổ là cực phẩm ngự trà mật Vân Long.

- Văn tướng cũng đã uống hết rồi, ở đây ta còn gần nửa hối, Văn tướng mang về đi. Phú Bật cười nói.

- Quân tử không đoạt vật yêu thích của người khác. Văn Ngạn Bác lắc đầu nói.

- Ta uống cái gì cũng được. Viên trà Long Phượng này trong tay ta giống như người giỏi không được trọng dụng. Lão mới là người hiểu trà chân chính, lão không nên từ chối.

- Vậy từ chối thì quá bất kính rồi. Văn Ngạn Bác cười cười, đôi mày nhíu lại:

- Thật ra muốn làm cho đại thần ngừng công kích chúng ta cũng không khó. Chỉ cần tìm mục tiêu mới cho bọn họ là tốt thôi.

- Mục tiêu mới?

- Đương nhiên cũng không phải là mục tiêu gì đều được. Phải là người có địa vị cao, nhiều người căm hận. Văn Ngạn Bác thản nhiên nói:

- Hơn nữa không phải là một người hận mà là toàn bộ đều hận. Mục tiêu như vậy chỉ có thể gặp được mà không thể cầu được. Nhưng đã tồn tại ở Đại Tống triều ta bốn năm rồi.

- Ý Văn tướng là người ở Tây phủ? Phú Bật sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng biển thét sóng gầm, đã sớm cảm thấy Văn Ngạn Bác đối với Địch Thanh cảm thấy rất khó chịu, không ngờ lại khó chịu đến mức độ này.

- Không sai. Văn Ngạn Bác gật gật đầu nói:

- Người này khiến mọi văn nhân đều đứng ngồi không yên. Như cái gai trong mắt. Ông ta là một căn bệnh ác tính, không khí của cả quốc gia đều bị làm ô uế. Từ lúc ông ta lên làm Xu mật sứ, dân chúng đều nói không phải nhất định là người đọc sách, chỉ cần là người có năng lực thì làm gì cũng sẽ thành công.

- Còn có các binh lính võ tướng cũng trở nên rục rịch. Tất cả đều dâng sớ hi vọng triều đình chỉnh đốn võ bị, thảo phạt Tây Hạ, dành lại Yến Vân. Văn Ngạn Bác vẻ mặt đau đớn nói:

- Cứ như vậy, cả Đại Tống sẽ trở lại thời Ngũ Đại loạn thế. Thật ra khi đó cũng không có gì không tốt. Quốc gia tuy rằng chia năm sẻ bảy, nhưng bất luận là Hậu Đường hay là Hậu Chu đều có thể đánh Khiết Đan.

Nhưng đối với người đọc sách mà nói, Ngũ Đại thập quốc, là thời đại mà bọn họ kinh sợ nhất. Nguyên nhân rất đơn giản, ở thời loạn thế, người đọc sách là đối tượng mà đám người luyện võ tùy ý lăng nhục giết chóc.