Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 4 - Chương 127: Cuộc sống bình thường

Trước kia vỡ đê là thiên tai, lần này lại là do người làm, hoàng thượng đương nhiên tức giận. Sau khi hiểu rõ nội tình, trong lòng tất cả các quan đại nhân đều phẫn nộ đùng đùng, yêu cầu nghiêm trị người chịu trách nhiệm. Vị Cổ tướng công ở Đại Danh phủ cố công muốn một lần lật đổ luôn hai vị tướng công.

Tóm lại một câu, bầu không khí của cả triều đình vô cùng u ám, tất nhiên phải có một trận chém giết đến ngươi sống ta chết.

Tuy nhiên, tất cả những điều này đều không liên quan tới Trần Khác, Thương Hồ khẩu bị vỡ, cuốn đi không chỉ hơn một ngàn quân dân vô tội, hơn mười ngàn vật tư chống lũ, còn có cả trái tim yêu nước thương dân của hắn được Vương Phương, Trần Hi Lượng và Âu Dương Tu bồi dưỡng hơn mười năm.

Trước đó tuy vẫn nói là phải sống thế nào, ra sao, nhưng sau bao năm được nhà Nho giáo dục, thì cũng mang tư tưởng, cách nghĩ như những kẻ sĩ truyền thống của họ. Nếu hết thảy đều thuận lợi, hắn sẽ trở thành một sĩ đại phu lấy việc “Tu thân, tề gia trị quốc bình thiên hạ” làm nhiệm vụ của mình. Từ nay về sau, trên đời không còn Trần Tam Lang một kẻ là người của cả hai thế giới nữa, chỉ còn một viên quan tên Trần Khác, một học giả tên Trần Trọng Phương mà thôi.

Nhưng hiện tại, Trần Khác lại cảm thấy mình thật nhỏ bé, hắn cảm thấy mình vốn không thay đổi được gì. Vậy hà tất phải thay đổi? Từ nay về sau cứ thả lỏng, chỉ cần sống cho thật sảng khoái, không uổng công khi đến thời đại hạnh phúc nhất của con dân Hoa Hạ này. Không phải tốt lắm sao?

Cho dù có khinh thường hoàng thượng và đám tướng công kia đến thế nào đi nữa, Trần Khác cũng không thể không thừa nhận, sống ở cái quốc gia văn minh này là may mắn của dân thường.

Nếu được là dân thành thị cũng coi như là may mắn lớn trong nhân gian rồi. Vào tới Biện Kinh hắn mới biết, mỗi khi có bão, quan phủ, nhà giàu đều phân phát, cứu tế. Thường cuối năm, triều đình sẽ bất ngờ miễn tiền thuê nhà của dân. Hắn nghe nói, năm đó Triệu Khuông Dận muốn xây mở rộng nơi ở của mình, thế là thương thảo cùng với cư dân ở phía bắc hoàng cung. Nhưng dân cư bên đó đều không muốn chuyển đi, cho nên mới có hoàng cung nhỏ nhất trong lịch sử từ trước đến giờ, cũng chỉ bằng với phủ đệ của Tiết Độ sứ năm đó mà thôi…

Cái danh nhược Tống xứng với thực, không chỉ đối ngoại nhu nhược, đối nội cũng nhu nhược luôn.

Ngủ mê man tới khi trời đen kịt, lúc Trần Khác tỉnh lại, phát hiện trong phòng không có ai, trời vẫn còn sáng. Hắn hô một tiếng, liền nghe có giọng nữ đáp lại, trong chốc lát, Lan Bội - thị nữ mà Tào thị để lại Trần gia bước vào, mỉm cười nói:

- Thiếu gia dậy rồi?

-….

Trần Khác cười nói:

- Bội tỷ vài hôm nữa là thành chi bà của ta rồi, cứ gọi là Tam Lang đi.

Chi bà có ý chính là vợ bé của phụ thân.

Lan Bội mới hơn hai mươi tuổi, duyên dáng dễ nhìn, nghe vậy đỏ mặt nói:

- Vẫn chưa là gì cả.

- Ha ha, cha ta ngoại trừ hơi không thú vị ra, thì thật không tệ, tỷ đừng ghét bỏ…

Trần Khác muốn xuống đất, nhưng không tìm thấy giầy:

- Giày của ta đâu?

- Đôi giày ấy toàn là bùn, đế lại còn mòn hết.

Lan Bội nhẹ nhàng đặt một đôi giày đen mới tinh, được bọc da từ trên tay xuống dưới chân hắn:

- Đổi đi, kiểu dáng giống nhau mà.

- Ừ.

Trần Khác mang vào, cảm thấy quả nhiên vô cùng vừa chân, không khỏi vừa lòng gật đầu:

- Tay nghề của Bội tỷ thật không tệ.

- Ta không có tay nghề này.

Lan Bội vừa lấy nước cho hắn vừa cười nói:

- Ngày hôm qua mang giày của Tam Lang đem tới hàng giày của Mã gia, bảo họ làm giống vậy cho ta một đôi.

- Kinh Thành thật là tiện lợi….

Trần Khác nhận lấy bàn chải đánh răng, lại cảm thán:

- Ngay cả bàn chải đánh răng cũng tốt hơn ở chỗ bọn ta.

Khi ở Thanh Thần, bàn chải hắn dùng là bàn chải đuôi ngựa buộc vào một cây đũa trúc, lấy muối để đánh răng, giống hệt như chải tường, rất khó chịu.

Mà bàn chải ở Kinh thành có cán dài, ở đuôi có chỗ cầm tay, ở đầu có tám cái lỗ để cắm lông, đúng với tiêu chuẩn bảo vệ sức khỏe của bàn chải đánh răng ở đời sau, hai hàng mười hai lỗ cắm lông cũng thực giống nhau đến kinh người. Độ cứng mềm của lông bàn chải vừa phải, chải vào răng vô cùng thoải mái.

Hơn nữa Biện Kinh cũng không dùng muối, mà mua được bột đánh răng ở cửa hàng bán bàn chải đánh răng. Trần Khác có thể nhận ra, trong đó chủ yếu là khổ sâm, rất tốt cho răng nướu… Nếu không, tại sao cả trai lẫn gái thành Biện Kinh răng ai nấy đều đều tăm tắp và trắng tinh?

Sau khi hầu hạ hắn rửa mặt, súc miệng, Lan Bội định quay đi nấu cơm, lại bị Trần Khác gọi lại:

- Không cần, ta ra ngoài đi dạo, sao không lấp đầy cái bụng được chứ?

Ngày mai lại phải quay lại Thái học đi học, sao còn không hưởng thụ cuộc sống tự do một chút chứ.

Lan Bội liền dốc lòng nói hết với hắn, mì phở nhà nào ngon nhất, thịt xông khói nhà nào là tuyệt nhất. Trần Khác nghe mà chỉ cảm thấy thương tiếc thay cha, sau này đừng mong cái tai được nghỉ ngơi…

Bước ra khỏi cửa, ánh nắng mặt trời bên ngoài rất tốt. Trần Khác hít một hơi thật sâu, hơi thở cuộc sống thật nồng đậm…

Ngày hôm trước, chuyện sông Lục Tháp còn đè nặng trong lòng hắn, gặp gì cũng không thấy hứng thú. Hiện giờ phiền muộn vơi đi, thế gian này lại trở nên đáng yêu.

Trên đường cái, những trai thanh gái lịch và những tiếng la hét rất nhanh đã khiến hắn quên đi tất cả. Ánh mắt thi thoảng ngắm các thiếu nữ, phần lớn các nàng đều là con gái của các cửa hàng hai bên đường, dáng người mảnh khảnh, ngực nở mông cong, thoạt nhìn đã thấy vô cùng có sức sống, dã tính mười phần, ánh mắt bạo dạn mà nóng bỏng, tuyệt không xấu hổ, thẹn thùng như con gái Giang Nam, còn so với các em gái Tứ Xuyên nóng bỏng hơn nhiều, vô cùng kích thích:

- Mỹ nữ phương bắc và giai nhân phương nam thật khác nhau rất nhiều!

Hai mắt Trần Khác không khỏi sáng lên.

- Tiểu quan nhân, xem sắc mặt ngài đỏ bừng, tới nhà tiểu nữ uống một chén canh Hàn Lộ nhé, vừa giải khát, vừa mát lạnh, lại còn thêm mứt hoa hồng, thêm đường nữa.

Một cô gái bước ra từ cửa hàng bánh kẹo, thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi chớp chớp cặp mắt to tròn, cười hì hì nhìn hắn, giọng nói trong trẻo, ngọt ngào:

- Không tin sao? Mời vào nếm thử…

Khiến cho mấy cô gái ở những cửa hàng đối diện đều cười khanh khách.

Trần Khác nhất thời cười rộ lên:

- Ta rất đói, nhà cô có gì ăn không?

- Đương nhiên là có, trà bánh các loại, mặn ngọt đủ cả, tất cả đều rất ngon đó…

Cô gái kia thấy hắn dừng chân, lại càng ra ra sức mời gọi:

- Tiểu ca ca, vào nếm thử chút đi!

Trần Khác không e dè nhìn thẳng vào khuôn mặt kiều diễm, thân hình tươi trẻ của nàng, cười tủm tỉm:

- Vậy thì thử một chút.

Thiếu nữ kia kéo vào trong tiệm, ấn hắn ngồi xuống một cái bàn sát đường cái. Trần Khác dặn dò một câu:

- Có gì ngon cứ mang hết lên đi, không cần trà, cho ta bát cháo.

Thiếu nữ đó biết gặp khách quý, cười tủm tỉm, vui vẻ gật đầu:

- Được.

Sau khi thiếu nữ đó xoay người đi ra sau bếp, lại tên mối lái đi tới, bưng một cái mâm to đùng, trên đó là toàn rau trộn. Đủ loại rau cải dưa muối, hành tây, rau măng, rau cải, đều được sắt nhỏ… Tổng cộng có tám đĩa bày trên bàn.

Không biết bao lâu sau, thiếu nữ kia cũng bưng một chiếc mâm trở vào, đặt lên bàn, bày các đĩa thức ăn vặt ở trước mặt Trần Khác, cười giòn giã:

- Bánh xếp cua, bánh ngỗng cuộn, ma hủ kê bì (gồm da gà xào cùng với đậu hủ), canh tôm…Còn đây là tám loại mứt thường dùng.

Ẩm thực trong Kinh thành rất tinh tế, lại đa dạng, người bình thường tới tiệm đều ăn tới mười mấy đĩa. Tuy mỗi đĩa ít, tinh tế, nhưng ăn cũng không hết được.

Thiếu nữ lại bưng một chén cháo tới, mở nắp, múc một chén cháo thịt băm nóng hổi thơm mùi gạo, cười nói:

- Quan nhân, mời dùng từ từ.

- Nhưng ăn không nổi.

Trần Khác cười nói.

- Vì sao?

- Không quen ăn một mình.

- Vậy, tiểu nữ sẽ gọi ca nhi lên.

- Không cần rắc rối, cô cùng ta trò chuyện được rồi.

Trần Khác lấy một mẩu bạc khác ra:

- Không cản trở việc buôn bán chứ?

- Tiểu nữ mong còn không được.

Thiếu nữ ngồi xuống cái ghế con bên cạnh hắn:

- Tranh thủ lười một chút.

Trần Khác được tiểu nha đầu xinh đẹp hầu hạ, cắn một miếng bánh cảo tôm, uống một ngụm cháo thơm, cảm giác đó thoải mái vô cùng.

Hắn là mỹ thực gia chính gốc, nhưng lại phát hiện trên mỗi món ăn đều đặc sắc, không khỏi ngạc nhiên hỏi:

- Đây đều là trù nghệ nhà cô làm sao?

- Quan nhân xem ra lần đầu mới đến Kinh thành.

Tiểu nha đầu cười nói:

- Quán trà quán rượu ở Biện Kinh không có câu “Không đem đồ ăn bên ngoài vào”. Trên bàn này chỉ có bánh ngỗng cuốn, ma hủ kê bì là của nhà tiểu nữ, còn lại đều là tiểu nữ tới nhà bên cạnh mua. Còn có những thứ do những người làm mối lái đem đến.

Cái gọi là người làm mối lái, chính là những người mang đồ của nhà mình tới các cửa hàng khác chào hàng.

Cho nên, ngươi đến bất kỳ tửu lâu quán trà nào ở triều Tống đều có thể ăn được rất nhiều loại thức ăn phong phú. Ví dụ rõ ràng nhất là một đồng hương của Trần Khác, nghe nói là một sĩ tử họ Du ở Tứ Xuyên, ngàn dặm xa xôi đến Kinh thành dự thi, nhưng không trúng tuyển. Vốn không có tiền quay về Tứ Xuyên, vì thế chuẩn bị ăn ngon một tí rồi nhảy hồ Kim Minh tự vẫn, vì thế chiếu cố tiểu nhị rất tốt, kết quả quán rượu dọn ra cho y đủ thứ hải sản, hoa quả tươi ngon, y ăn từ trưa đến tận chạng vạng chiều tối, đến khi tính tiền không ngờ tới năm lượng bạc, như thế còn có tiền để trả sao? Đành phải ở lại tửu lầu hai tháng làm chân bưng bê, cũng không thấy có ý định tự sát nữa.

- Không sai, đúng là lần đầu vào Kinh.

Trần Khác hơi xấu hổ cười nói:

- Cô tên gì?

- Con gái nhà dân thường nào có tên.

Tiểu nha đầu hơi buồn bã nói:

- Chỉ có nhũ danh để người ta gọi, là A Hương.

- A Hương…

Trần Khác khịt khịt mũi, vẻ mặt ngây ngất, nói:

- Người cũng như tên.

Nói dứt, lại tủm tỉm cười:

- Gả cho người ta chưa?

- Chưa vội.

A Hương cười nói:

- Mẹ của tiểu nữ đang tìm nhà giàu, dự tính cho tiểu nữ làm thêm ba năm, rồi mới gả…

Người ta đều nói, tướng mạo của tiểu nữ không cần làm nha hoàn, có thể làm thiếp thất.

- Chậc…

Trần Khác cảm thấy kì lạ hỏi:

- Xem bộ gia cảnh của cô cũng không túng quẫn, vì sao muốn cô làm thiếp cho người ta?

- Học hỏi về thể diện trong ba năm, trở về, gả cho một người tốt, con cháu đều được hưởng phúc.

A Hương cười hỏi:

- Hẳn quan nhân là người đọc sách?

- A… phải.

- Vậy thì ngài tới nói với cha mẹ tiểu nữ đi.

Vẻ mặt A Hương đầy sùng bái:

- Tiểu nữ sẽ theo ngài…

- Cái này, ta chưa cưới vợ.

Hắn toát mồ hôi, thầm nghĩ, thật quá sức bất cẩn mà.

- Vậy à….

A Hương thất vọng nói:

- Sợ là không chờ được tới khi quan nhân cưới vợ…